Hạ Nhiên nhìn Phong Lư. Cô chỉ nói thế thôi, sao anh ta căng thẳng vậy? Khiến cô không biết trả lời như nào. Phong Lư có vẻ đã nhận ra cảm xúc của mình bất ổn, liền nói: “Xin lỗi em, anh hơi quá đáng. Nhưng em chạy nhanh quá, anh cũng vội vàng theo.”

Nhìn ánh mắt chân thành kia, tim Hạ Nhiên như hụt một nhịp. Mẹ kiếp, cả cuộc đời cô chưa bao giờ thấy được ánh mắt ấy từ một người đàn ông đâu. Hạ Nhiên cố gắng bình ổn tâm trạng, đáp: “Không sao, tôi sợ gặp trộm nên mới hơi cuống cuồng.”

Nghe vậy, Phong Lư buồn cười lấy ngón trỏ đẩy nhẹ đầu cô, giọng điệu mang theo vẻ trêu chọc: “Em bị sao vậy? Đã thấy ai đi ăn trộm mà lái xe hơi bao giờ chưa?”

Hạ Nhiên ngẩn người. Ừ nhỉ? Sao vừa nãy không cô nghĩ ra? Ngại cho sự ngu ngốc của mình, cô ngụy biện: “Không phải cướp tiền thì là cướp sắc, trông tôi thế này đi đường buổi tối một mình rất nguy hiểm đấy, biết không?”

“Cướp được thì thật tốt”, Phong Lư lẩm bẩm.

Hạ Nhiên không nghe rõ, thắc mắc: “Hả? Anh vừa nói gì cơ?”

Chậc, lỡ miệng rồi, Phong Lư lảng tránh: “Theo ý em vừa nói, buổi tối đi một mình rất nguy hiểm. Vì vậy nên anh muốn đưa em về, được chứ?”

Hạ Nhiên quan sát xung quanh, trời đã tối sẩm từ bao giờ. Nhìn người đàn ông trước mặt, dẫu biết mình không nên tin tưởng anh ta nhưng ánh mắt chân thành ấy lại khiến cô xao động..

Hạ Nhiên định mở lời đồng ý, bỗng có người chạy đến giật mạnh tay cô, giọng chất vấn: “Hạ Nhiên, cô đang làm gì vậy?”

Là An Nhã chứ không phải ai khác. An Nhã đã thấy xe của Phong Lư từ xa, định chạy đến chào hỏi anh, ai ngờ bị cảnh này đập vào mắt. Thật sự tức chết cô rồi!! Có phải cô ta muốn mách lẻo với Phong Lư về chuyện mình tát cô ta không? Vậy mà ở trong cửa hàng nói năng rất hùng hồn, như thể mình là một thánh nữ không thích so bì. Giờ lại đứng đây mách lẻo, mất công cô cảm thấy có lỗi.

An Nhã chạy đến kéo tay Hạ Nhiên, cô muốn cho Phong Lư biết bộ mặt của con người này. Nhưng chưa kịp làm gì, Phong Lư đã nhíu mày kéo Hạ Nhiên qua chỗ mình, lạnh giọng hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

Nhìn dáng vẻ bảo vệ kia, tim An Nhã bỗng nhói lên. Thấy cô nhìn chằm chằm mình không trả lời, Phong Lư bắt đầu tức giận. An Nhã có chút sợ hãi nhưng phần lớn là đau lòng, cố cứng họng: “Em phải hỏi anh mới đúng? Chúng ta đã có hôn ước, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?”

Hạ Nhiên nghe thấy câu này liền sửng sốt. Đúng vậy, Phong Lư và An Nhã đã có hôn ước trong lúc cô đi du học. Cô không những quên mất mà còn định nhờ nam chính đưa mình về, có phải cô không muốn giữ lấy cái mạng này nữa không?

Thấy vậy, Phong Lư liền nhìn Hạ Nhiên, không phải do chột dạ mà là sợ cô hiểu lầm, sau đó lại rời bỏ anh. Quan sát thật kỹ, trên mặt cô không có biểu hiện gì lạ, giả sử như ghen tuông, đau lòng. Anh nghĩ mình sẽ cảm thấy vui, ai ngờ lại có chút mất mát..

Đúng vậy, anh không muốn cô không hiểu lầm về nhân cách của anh, nhưng cô lại bình thản khi nghe người ta nói rằng anh đã có hôn ước, chẳng lẽ cô thật sự không khó chịu, không quan tâm?

Thấy cả hai người đều im lặng, An Nhã cho rằng mình đã đúng, liền tiếp tục lên giọng: “Còn cô, Hạ Nhiên? Bây giờ cô đang tỏ vẻ tội nghiệp với Phong Lư sao? Muốn anh ấy đồng cảm với người như cô à? Đã chốt không tính toán vụ xô xát vừa nãy, giờ cô lại đi mách lẻo??”

Nghe thấy hai từ xô xát, đôi mày của Phong Lư nhíu chặt hơn: "Xô xát? Cô có ý gì?"

Biết mình lỡ lời, An Nhã vội nói tránh: "Không có gì, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi."

Giọng nói của An Nhã hơi lúng túng, trên khuôn mặt xinh đẹp kia còn có chút hoảng loạn. Phong Lư dám chắc đã có chuyện xảy ra, nhưng anh chỉ lạnh nhạt: "Tôi không nhớ mình đã nói với cô bao nhiêu lần rằng hôn ước này không hề tồn tại. Đây chỉ là lập luận qua lời nhà mấy người nói mà thôi. Vậy nên mong An tiểu thư hãy cư xử đúng mực."

Phong Lư vừa dứt lời, Hạ Nhiên cảm thấy hơi bất ngờ. Trong cốt truyện thì họ đã có hôn ước rồi mà? Sao hiện tại lại chuyển thành không có? Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ vì cô về nước sớm hơn dự tính nên hôn ước chưa kịp diễn ra?

An Nhã nghe Phong Lư nói thì lòng đau như cắt. Nhưng cô là con nhà quyền quý, phải có lễ nghi, không thể dễ xúc động, An Nhã lập tức phản bác: "Tuy chúng ta chưa có hôn ước, nhưng chuyện đó sẽ sớm xảy ra thôi."

Nói xong, An Nhã liền quay gót bước đi. Nhìn bóng lưng cô đơn của cô ấy, Phong Lư thầm thở dài. Anh nhìn Hạ Nhiên đang thẫn thờ bên cạnh mình, xoa đầu an ủi cô: "Yên tâm, giữa anh và An Nhã không có gì cả."

Hạ Nhiên nhìn Phong Lư một cách ái ngại, bây giờ chưa có nhưng tương lai thì sẽ có đấy chàng trai trẻ. Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy mình ngu ngốc, cô về nước sớm làm gì không biết. Thà ở đất nước băng giá kia chịu lạnh thêm vài năm, tránh khỏi tai ương sau này còn hơn về sớm khiến cốt truyện thay đổi. Hạ Nhiên hối hận muốn chết, ôi, cái phận nhỏ bé này của mình sẽ trôi nổi về đâu.

Cảm nhận được sự e dè của cô, Phong Lư chợt thấy hổ thẹn. Là một người đàn ông nhưng anh không xử lý chu toàn mọi việc. Để bây giờ người mình thương phải đối mặt với tình cảnh éo le. Phong Lư thầm trách mình, giọng nói có chút năn nỉ: "Em đừng nhìn anh như vậy, chuyện này anh sẽ xử lý ổn thỏa, em không cần nghĩ nhiều."

Hạ Nhiên lắc đầu, lùi lại vài bước kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra, trả lời bình thản: "Tôi không nghĩ gì cả. Mối quan hệ của chúng ta, nói tránh là bạn bè nhiều năm không gặp, nói thật thì là người tình cũ. Cho nên anh không cần phải làm gì vì tôi, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên là tôi rất cảm ơn anh rồi."

Giọng nói tràn đầy vẻ xa cách của cô truyền vào tai Phong Lư, khiến tim anh nhói vô cùng. Thà cô mập mờ để anh có thể tự mình ảo tưởng còn hơn phân chia ranh giới rõ ràng, anh thật sự không chịu nổi.

Phong Lư định mở miệng nói thêm câu nữa, nhưng Hạ Nhiên đã nhanh chóng ngắt lời: "Được rồi, thời gian không còn sớm, tôi xin phép về trước."

Anh níu tay cô: "Anh đưa em về, trời đã khuya, nguy hiểm lắm."

Hạ Nhiên nhanh chóng rút tay mình ra rồi lắc đầu từ chối: "Không sao, trạm xe buýt ở gần đây cũng không quá vắng. Anh đi đường cẩn thận."

Cô cúi người rảo bước đi, không hề quay đầu lại. Nhìn Hạ Nhiên tiến về phía trước mà mình không thể làm gì, Phong Lư lại càng thêm thất vọng bản thân. Hai năm trước, anh trơ mắt nhìn cô đi bởi vì còn non trẻ, giờ đây cô đã về, nhưng anh không thể xóa bỏ khoảng cách xa xôi này, bởi vì anh chưa chu toàn.

Trong suốt thời gian vừa qua, lần đầu Phong Lư cảm thấy mình vô dụng đến vậy. Anh có thể nắm trong tay cả một tập đoàn lớn, nhưng lại không thể giữ lấy trái tim người mình yêu.

****************

Về đến nhà, Hạ Nhiên mau chóng cởi bỏ giày dép rồi nằm ườn lên sofa. Ngày hôm nay khiến cô thật sự mệt mỏi. Chỉ là một buổi phỏng vấn thông thường mà lại có nhiều sự việc phát sinh như vậy, liệu đến khi cô đi làm thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?

Hay là cô không vào công ty đó nữa? Nhưng nếu được nhận mà không vào thì thực sự lãng phí, tài nguyên của công ty dồi dào vô cùng, người muốn còn không được, sao cô có thể từ bỏ. Thậm chí ở đó còn có Gia Lâm - người thiết kế tài ba trong tiểu thuyết, cô thực sự muốn học hỏi từ cô ấy rất nhiều điều.

Hạ Nhiên đang mải mê suy nghĩ thì điện thoại rung lên tiếng thông báo. Cô cầm lên nhìn, thì ra mai là ngày giỗ của cha mẹ nguyên chủ. Mọi năm vào ngày này, cô thường lên chùa cầu phúc cho họ nhưng hiện tại cô đã về nước, nên đi thăm mộ một chút thì hơn.

Đằng nào mình cũng đang tiếp tục cuộc sống của cô gái này, đã làm thì phải làm cho trót chứ, Hạ Nhiên tự nhủ. Cuộc sống luôn phải đối mặt với khó khăn, cô sẽ từ từ cố gắng giải quyết mọi chuyện vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play