Hôm nay là một ngày đẹp trời, Hạ Nhiên thức dậy từ rất sớm, cô ăn mặc đơn giản xong liền nhanh chóng ra khỏi nhà. Trên đường đi, Hạ Nhiên ghé vào tiệm hoa mua một bó cúc trắng rồi tới khu mộ của bố mẹ nguyên chủ.

Vì không biết đường nên cô đành nhờ bác bảo vệ chỉ dẫn. Tuy đã hai năm trôi qua nhưng ngôi mộ vẫn được chăm sóc đàng hoàng, sạch sẽ như bao ngôi mộ khác. Bác bảo vệ biết cô thấy lạ liền giải thích: “Mấy người xung quanh đây thấy không có ai đến thăm mộ, tưởng mộ bị bỏ hoang nên thay nhau chăm sóc, giờ cô về là tốt rồi.”

Hạ Nhiên cười trừ, lễ phép cảm ơn bác bảo vệ. Bác bảo vệ gật đầu, quay về gác cổng. Nhìn bóng hình bác ấy dần khuất xa, cô mới ngồi xuống bên cạnh ngôi mộ, lau sạch bức ảnh ở trên tấm bia.

Có vẻ như nguyên chủ được thừa hưởng nét đẹp từ mẹ. Mẹ cô ấy hồi trẻ rất xinh đẹp, có thể ngày xưa là một mỹ nhân nổi tiếng. Trong truyện ít đề cập đến nguyên nhân bố mẹ nguyên chủ chết, chỉ nói vỏn vẹn một câu là bị tai nạn từ khi nguyên chủ lên cấp ba.

Đột nhiên Hạ Nhiên cảm thấy nguyên chủ rất giống mình. Mặc dù cô còn cha còn mẹ nhưng từ khi lên cấp ba, cô đã tự lập một mình ở trong ký túc xá trường. Thời gian sống chung với bố mẹ có thể nói là rất ít. Không phải cô không muốn về nhà, mà là bố mẹ cô không muốn nhìn thấy cô.

Nhìn nụ cười của bố mẹ nguyên chủ trên tấm bia mộ, lòng Hạ Nhiên bỗng xúc động. Đã bao lâu cô không được nhìn thấy nụ cười ấm áp này của bố mẹ rồi. Hạ Nhiên vội lau nước mắt, đặt bó hoa cúc xuống. Cô nghiêm túc nhìn vào bức ảnh, giọng nói mang theo nét u buồn: “Chào cô chú, chắc hẳn cô chú đã nhận ra rằng con không phải là con gái của cô chú.”

Hạ Nhiên ngừng nói, nhìn xung quanh thấy không có người rồi tiếp tục: “Tên của con cũng là Hạ Nhiên, nhưng con đến từ thế giới khác. Còn con gái cô chú, con cũng không biết cô ấy ở đâu. Nhưng xin người hãy yên tâm, nếu con đã sống dưới thân phận của cô ấy thì chắc chắn con sẽ sống thật tốt.”

Hạ Nhiên vừa dứt lời thì một cơn gió nhẹ thoảng qua, dường như đang đáp lại lời cô. Cô cố gắng bình ổn tâm trạng, khẽ mỉm cười.

Hạ Nhiên quan sát xung quanh, cách đây không xa là một ngôi đền. Cô đứng dậy rồi tò mò đi về hướng đó. Khi đến nơi, Hạ Nhiên khá ngạc nhiên bởi nơi này không hề có người, xung quanh chỉ có tiếng tụng kinh văng vẳng.

Ở đây rất trong lành, nhưng sự hoang vu lại khiến cô hơi sợ hãi. Hạ Nhiên lấy hết can đảm bước tiếp vào trong. Bỗng có tiếng nói vang lên: “Cô là ai?”

Tim Hạ Nhiên như muốn nhảy ra ngoài. Vừa nãy cô thấy ở đây đâu có ai? Sao bây giờ lại có tiếng người? Giọng nói đó lại vang lên, Hạ Nhiên lập tức nhắm mắt tụng kinh. Đột nhiên bả vai bị vỗ nhẹ một cái, cô hoảng sợ hét lên: “Aaa!”

Người kia nhận ra mình hơi sơ suất, vội nói: “Xin lỗi cô, tôi làm cô giật mình à?”

Ủa, giọng nói này có chút quen quen. Hạ Nhiên từ từ mở mắt ra, một chàng trai đứng bên cạnh cô từ bao giờ, trông thật quen mắt. Chàng trai thấy cô thẫn thờ nhìn mình như vậy liền bật cười: “Cô có thói quen nhìn chằm chằm vào người khác nhỉ? Lần trước cũng nhìn tôi bằng ánh mắt này.”

Nghe xong, Hạ Nhiên hoang mang, chẳng lẽ mình từng gặp anh ta rồi? Cô quan sát kĩ khuôn mặt đối diện, mặc dù hơi quen thật nhưng thực sự không nhớ đã từng gặp ở đâu. Thấy cô có vẻ đang vắt óc suy nghĩ, chàng trai ấy biết chắc cô đã quên mình, cất giọng ấm áp: “Cô không nhớ tôi sao? Tôi là chủ tiệm bánh lần trước cô tới.”

Nghe anh ta nói, Hạ Nhiên càng mơ hồ. Từ lúc về nước đến nay, ngày nào cô cũng mua bánh ở nhiều nơi khác nhau, làm sao phân biệt được người nào với người nào? Nhưng nếu bây giờ mà trả lời không nhớ thì sẽ rất ngượng ngùng. Hạ Nhiên nở nụ cười miễn cưỡng, giả vờ đã nhận ra: “Haha, hóa ra là anh...”

Mỗi khi nói dối là khuôn mặt Hạ Nhiên có chút khác thường, những người không thân thiết với cô đều không nhận ra, nhưng không bao gồm cả anh chàng này, anh biết cô không nhớ liền gợi ý thêm một câu: “Là nơi cô và người yêu mình gặp nhau ấy.”

Nói đến đây, Hạ Nhiên liền bừng tỉnh, à, là tiệm có mùi bánh mì rất thơm. Cô nhiều lần muốn mua bánh ở đó nhưng không tiện đường, vì vậy nên cũng quên luôn mặt chủ tiệm. Hạ Nhiên lên tiếng khen ngợi: “Tôi nhớ ra rồi, không ngờ anh có trí nhớ siêu phàm thật đấy, có thể nhận ra tôi khi chỉ mới gặp nhau một lần.”

Anh chàng kia dường như rất hưởng thụ lời khen, giọng nói không giấu nổi sự vui vẻ: “Tất nhiên, tôi là ai cơ chứ?”

Hạ Nhiên bật cười trước dáng vẻ dí dỏm này, anh ta tiếp tục nói: “Tôi tên là Vương Khải Trạch, còn cô là Hạ Nhiên nhỉ?”

Hạ Nhiên cảm thấy bất ngờ, anh ta nhớ mặt mình thì có thể là trí nhớ tốt, nhưng cô đã giới thiệu tên mình đâu? Có phải quá kỳ lạ rồi không? Vương Khải Trạch nhận ra mình làm cô sợ, liền cười giải thích: “Hôm ấy chẳng phải bạn trai cô gọi cô là Hạ Nhiên sao?”

Nghe đến đây, Hạ Nhiên lại càng khâm phục trí nhớ của anh ta hơn, chỉ là một cuộc nói chuyện qua loa mà anh ta đã nhớ mặt và tên mình rồi. Đúng là một thiên tài thật sự, không thể chê vào đâu được.

Đứng nói chuyện dưới ánh nắng mãi cũng hơi bất tiện, Vương Khải Trạch đề nghị: “Hay là chúng ta vào trong nói chuyện?”

Hạ Nhiên nhìn theo hướng tay anh chỉ, đây là một ngôi đền, nơi linh thiêng như vậy làm gì có ai ngồi nói chuyện phiếm chứ. Hạ Nhiên xua tay từ chối: “Thôi khỏi, tôi đến đây để cầu bình an, nếu muốn nói chuyện thì hẹn ở nơi khác, tôi sợ mình vô lễ.”

“Không sao, tôi sống ở đây mà", Vương Khải Trạch trả lời.

Hạ Nhiên lại cảm thấy bất ngờ. Cô vô cùng thắc mắc, chàng trai đang trong độ tuổi thanh xuân phơi phới mà lại sống ở nơi hoang vu, hẻo lánh này ư? Vương Khải Trạch giải thích tiếp: “Tôi chỉ đến xem bói cho những người tới thăm đền thôi. À sẵn tiện, cô có muốn xem một quẻ không?”

Hả? Là người xem bói á? Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác xảy ra, trong thế giới này thầy bói có thể đi bán bánh đấy! Hạ Nhiên chìa tay phải ra: “Được, nhờ anh xem giúp tôi.”

Vương Khải Trạch mỉm cười cầm lấy tay cô, chăm chú quan sát. Lúc đầu anh hơi nhíu mày, nhưng lúc sau thì đột nhiên bật cười: “Hạ Nhiên, cô làm tôi khá bất ngờ đấy!”

Hạ Nhiên mơ hồ: “Bất ngờ? Không lẽ tôi có gì đặc biệt sao?”

Vương Khải Trạch bỏ tay cô xuống, nhìn vào ánh mắt mơ hồ của cô, nói một cách tràn đầy ẩn ý: “Điều đặc biệt này, không phải cô đã biết rồi sao?”

Dứt lời, anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi lên núi: “Thời gian không còn sớm, tôi không tiện ở lại quá lâu. Sau này, nếu cô cảm thấy mình có gì đó khác thường thì hãy gọi cho tôi đầu tiên, nhớ kĩ đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play