Cảm nhận được độ nóng trên mặt, Hạ Nhiên sững người. Cô chỉ hỏi thăm thôi mà đã bị ăn tát? Nữ chính này có chút nóng nảy rồi.
Gia Lâm bên cạnh thấy thế liền hoảng hốt, cô cúi xuống kiểm tra mặt Hạ Nhiên, lo lắng hỏi thăm: "Em có sao không?"
Da Hạ Nhiên vốn trắng nõn, vết đỏ do cái tát của An Nhã lại càng nổi bật hơn. Gia Lâm tức giận, cô đẩy An Nhã: "Này cô bị ngu à? Tự dưng tát người ta là sao?"
Mọi người xung quanh thấy có biến liền vây lại xem, nhân viên trong cửa hàng thấy sự tình phát sinh như vậy, vội chạy tới giải hòa: "Thưa quý khách, có gì từ từ nói, chúng ta ngồi xuống thương lượng được không ạ?"
Cơn giận của Gia Lâm vẫn chưa nguôi, cô ở nước ngoài vài năm nên tính tình dễ nổi nóng. Gia Lâm quát mắng: "Tát người xong đứng im thin thít, không biết nói một lời xin lỗi à?"
An Nhã không ngờ mình lại cứ thế ra tay. Cô chỉ muốn dọa tên trơ trẽn kia một chút, ai ngờ không những tát thật mà con tát mạnh nữa. Tuy nhiên, An Nhã vốn là tiểu thư đài các, cô chưa bao giờ hạ mình xuống xin lỗi ai, ngoại trừ Phong Lư. Nhìn thấy mọi người đang chỉ trỏ bàn tán, mặt An Nhã bắt đầu nóng lên. Tình huống hiện tại khiến cô có chút ngơ ngác.
Hạ Nhiên thấu hiểu hết thảy. An Nhã trong truyện là con cưng của trời, cô ấy đã bao giờ ở trong tình huống này đâu, chắc hẳn đang rất bối rối. Nhìn Gia Lâm tức giận thay mình, trong lòng Hạ Nhiên như được một dòng nước ấm chảy qua. Chưa bao giờ có người tình nguyện đứng ra bảo vệ cô, nhưng Gia Lâm - người chưa mấy thân thiết lại làm vậy.
Cô níu tay Gia Lâm nói nhỏ: "Em không sao, chị đừng giận nữa, bọn em có quen nhau. Đây là nơi công cộng, chị chú ý hình tượng chút."
Gia Lâm nghe vậy bèn quan sát xung quanh, rất nhiều người hóng hớt đang nhìn chằm chằm hướng này, hình như bản thân mình cũng hơi lỗ mãng. Nhưng cô không muốn để Hạ Nhiên chịu ấm ức, điều đó khiến Gia Lâm cô khó chịu vô cùng. Gia Lâm tạm hòa hoãn, cất giọng hỏi: "Này, sao cô câm như hến vậy? Không giải thích thì thôi, đã thế còn không xin lỗi?"
Nghe thấy yêu cầu xin lỗi, An Nhã liền khó chịu. Gì cơ? Nếu là người khác, ok cô sẽ nhận sai, nhưng với cô ta thì không. Tại sao cô phải xin lỗi một con người không những ham tiền mà lòng dạ còn xấu xa như cô ta chứ. An Nhã mạnh miệng: "Cái tát này vì cô ta xứng đáng, lí do gì tôi phải xin lỗi?"
Lời nói như đổ thêm dầu vào lửa, Gia Lâm và Hạ Nhiên đang muốn chấm dứt cuộc cãi vã nhưng ai đó thì không, máu nóng trong người các cô lại sôi lên.
Gia Lâm chưa kịp lên tiếng thì Hạ Nhiên giành nói trước: "Tuy tôi với cô đúng là có tranh chấp, nhưng việc cô tát tôi không cần lý do thì không thích hợp tí nào. Một bạt tai kia, tôi còn chưa bắt cô bồi thường, ai ngờ cô được đằng chân lân đằng đầu, nói cái tái ấy xứng đáng với tôi?", dừng một chút, Hạ Nhiên nhấn mạnh: "Theo tôi thấy, cái tát kia dành cho cô mới đúng."
Dứt lời, An Nhã liền nhíu mày. Đúng là cô sai thật, nhưng cô không thể cúi đầu xin lỗi người cô ghét. Vừa rồi, con người vật chất này nói cô xứng đáng bị tát hơn? Đang chơi trò chó chê mèo lắm lông à?
An Nhã khoanh tay, chất vấn: "Cô nhìn lại bản thân xem, nhận tiền rồi thì yên phận ở nước ngoài đi, còn quay về làm gì? Muốn bám Phong Lư để lấy thêm tiền à?"
Gia Lâm thật sự đã hết kiên nhẫn, cô kéo người An Nhã, định đánh cô ta một trận. Tên Phong Lư kia muốn Hạ Nhiên bám lấy mình còn không được, đâu ra chuyện Hạ Nhiên muốn đào mỏ anh ta chứ. Cô ta tưởng mình là người có tiền có quyền thì được phép nói nhăng nói cuội à?
Hạ Nhiên thấy ý đồ động thủ của Gia Lâm liền ngăn cản. Cô kéo Gia Lâm buông An Nhã ra rồi lập tức nói với nhân viên: "Chiếc váy tôi đang mặc này... thôi được rồi, tôi mua. Cô thanh toán giúp tôi."
Nói xong, Hạ Nhiên nhìn An Nhã đang sợ hãi ở bên cạnh, cô thở dài. Trước khi đến quầy thu ngân, Hạ Nhiên không mặn không nhạt buông lời: "Có dịp thì chúng ta ngồi nói chuyện riêng sau, còn bây giờ, tôi xin phép đi trước."
Hạ Nhiên thanh toán xong liền cùng Gia Lâm rời đi. Để lại An Nhã chôn chân tại chỗ im lặng. Bây giờ, cô nên làm gì đây? Hạ Nhiên trở về rồi thì Phong Lư sao có thể để ý tới cô nữa?
*************************
Rời đi được một lúc, Gia Lâm buông bàn tay đang giữ chặt lấy mình ra. Cô tức giận, gõ vào đầu Hạ Nhiên chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: "Em làm sao vậy hả? Bị đánh bị chửi trước bao người mà còn bỏ qua cho cô ta. Cái gan lúc trước của em đâu rồi?"
Hạ Nhiên cười lấy lòng Gia Lâm, kể từ khi cô ấy đứng ra bảo vệ mình, thiện cảm của cô đối với cô ấy tăng lên rất nhiều. Hạ Nhiên không hề thấy giận vì bị dạy dỗ mà còn thấy hạnh phúc về điều đó: "Cảm ơn chị nhiều lắm, Gia Lâm."
Gia Lâm sững sờ, mình có làm gì để cô bé này biết ơn hay sao. Cô thắc mắc, nhưng khi thấy nụ cười xinh đẹp mang theo chút lấy lòng của cô gái trước mặt thì nuốt lại nghi vấn vào. Thôi, đằng nào cảm giác này cũng không tệ.
Gia Lâm hắng giọng: "Được rồi, không cần khách sáo, ném chuyện vớ vẩn này qua một bên, chúng ta tiếp tục đi mua sắm."
Nhắc tới mua sắm, Hạ Nhiên nhận ra mình quên mất một chuyện quan trọng. Cô nhìn chằm chằm chiếc váy của mình. Ôi trời ạ!! Cô đã sử dụng gần một nửa số tiền trong thẻ rồi, chỉ vì phút giây lơ là mà biến cuộc đời mình trở nên tối tăm. Công việc còn chưa có, tiền sinh hoạt cứ thế mà bay. Cô biết sống sao đây...
Thấy tâm trạng Hạ Nhiên đột ngột trầm xuống, Gia Lâm lo lắng: "Này em không sao chứ? Vết thương còn đau à? Chị đưa em đi khám nhé?"
Hạ Nhiên vội lắc đầu. Chị ơi, vết thương này là vết thương lòng, bác sĩ sao chữa nổi. Tiền không cánh mà bay, chỉ trong tích tắc đã mất nửa số tiền tiết kiệm, chỉ vì một chiếc váy. Cô nhìn Gia Lâm, thấy cô ấy vẫn lo lắng cho mình liền cố gắng quên đi đau thương. Nở nụ cười tỏ ra mình ổn: "Không sao đâu chị. Đi hơi lâu rồi, chúng ta nên về thôi."
Gia Lâm xem đồng hồ, mới 5h chiều, quay sang hỏi Hạ Nhiên: " Mình đi ăn tối nhé?"
Hạ Nhiên lập tức muốn từ chối, cô vừa tốn một số tiền lớn, bây giờ nên tu tâm tiết kiệm một chút. Cô trả lời: "Chị đi cùng em cả ngày rồi, công việc của chị ổn chứ?"
Nghe thấy từ công việc, Gia Lâm liền mất hứng. Cô từng nghĩ, làm trong công ty thuộc gia đình thì công việc sẽ nhẹ nhàng, ai ngờ còn bận hơn khi ở bên nước ngoài. Gia Lâm đành tạm biệt Hạ Nhiên: "Được rồi, em đi về chú ý cẩn thận", nghĩ một lúc lại nói: “Mà thôi, để chị đưa em về nhé? Đề phòng cô gái kia chặn đường em."
Hạ Nhiên bật cười: “Ôi chị, cô ấy tuy hơi nóng tính nhưng sẽ không chặn đường em đâu, chị cứ yên tâm, em tự về nhà được. Chị cũng phải sớm đi hoàn thành việc của mình mà."
Gia Lâm gật đầu, tạm biệt Hạ Nhiên rồi vội quay về công ty. Hạ Nhiên xuống tầng, thấy có siêu thị liền vào trong, mua tạm vài gói mì để vượt qua bữa tối.
Ra khỏi trung tâm, Hạ Nhiên tới trạm xe buýt. Trên đường đi, cảm giác có một chiếc xe liên tục bám theo mình. Tuy không quá lộ liễu, cũng không làm hại gì đến cô nhưng làm gì có ai biết trước được tương lai. Hạ Nhiên tức khắc nhanh chân rời đi.
Chiếc xe thấy cô chạy liền tăng tốc. Thấy vậy, Hạ Nhiên bắt đầu sợ hãi, cô mới về nước chưa được bao lâu, đâu đen đủi đến mức có thể gặp cướp chứ? Hiện tại, cô chỉ còn vài đồng, bị người ta giật mất thì lấy gì ăn. Chủ nhân chiếc xe kia mất kiên nhẫn, không chơi trò đuổi bắt nữa, vội mở cửa lên tiếng: "Này, em vội vàng chạy đi đâu vậy? Chờ chút."
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai, Hạ Nhiên liền dừng chân, quay đầu nhìn. Ơ, là Phong Lư, cô vừa thở dốc vừa chất vấn: "Anh.. anh.. có gì cần nói thì nói qua điện thoại, sao lại bám đuôi tôi. Hừ... Làm tôi chạy trối chết."
Phong Lư xuống xe, không quên cầm thêm chiếc khăn giúp cô lau mồ hôi: "Em cũng nên xem là ai chứ? Anh định gọi em nhưng em liền chạy như ma đuổi. Nếu không tăng tốc đuổi theo thì anh nên làm gì? Lại trơ mắt nhìn em đi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT