Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Sức nặng cả người của bác gái đều treo trên chân cô, thật sự nặng muốn chết, Lục Vãn thử nhiều lần vẫn không rút chân ra được.

Cô lê người, gian nan dịch về phía trước... Nửa mét.

Bác gái trung niên: "Huhuhu, huuuuuuuuuu~"

Lục Vãn: "..."

Sao lại gào lên rồi?

Người đi đường ở xung quanh liên tục ngó sang, còn có người không ngại lớn chuyện mà lấy hạt dưa ra, vừa cắn vừa nhìn.

Thiếu niên mặc đồng phục học sinh của "Trường cấp ba quý tộc", dưới đất là người đàn bà mộc mạc hốc hác.

Hai người tám cây gậy cũng đánh cũng không tới lôi lôi kéo kéo.

Hey, xôm dữ à!

Lục Vãn biết bác gái này không chỉ muốn lừa gạt, đoán chừng còn muốn làm lớn chuyện với cô.

Thật sự tìm lộn người rồi! Đừng có thấy bây giờ cô là dạng người hình người.

Nếu không phải nhiều năm trước, cô mê học, không ngừng học tập rồi biết được trên đời này có một quyển sách tên là "Luật hình sự" thì...

Đảm bảo rằng cô là nhân tài kiệt xuất trong ngành ăn vạ đó, đương nhiên cũng có thể vì quá xuất sắc nên "Chấm nước mắt trong tù".

Người đến xem trò càng ngày càng nhiều, như vậy cũng không phải là cách.

Lục Vãn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đối phương, nói: "Bà có lời muốn nói với tôi à? Bác gái, không bằng chúng ta đổi chỗ đi?"

Người phụ nữ gật đầu rồi buông tay ra, bà ta gom lại mớ tóc của mình, nhanh chóng đứng lên, do dự vài giây bèn ngập ngừng bảo: "Chuyện đó, tôi không phải bác gái... Tôi mới 32 tuổi."

"... Vậy thôi, chị gái."

Lục Vãn muốn tìm một nơi yên tĩnh, người phụ nữ theo sát phía sau cô.

Chỗ này là ngoài phố, gần đây cũng không có công viên, Lục Vãn đi hơn bốn trăm mét, rốt cuộc thấy có quán cà phê ở cuối đường.

Vậy thì tại đây, Lục Vãn đi vào.

Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, chân đối phương dài nên đi nhanh, chị ta chạy chậm cả đường mới theo kịp!

Người phục vụ cầm thực đơn đi tới: "Mời hai quý khách gọi món ạ."

Lục Vãn hơi cau mày, một ly nước mười lăm đồng? Nhưng ông chủ mở tiệm làm ăn, đây là cướp bóc hợp pháo, nếu cô ngồi ở đây thì không thể mặt dày không trả tiền được.

"Cho tôi một ly nước, mấy thứ khác để sau nhé."

"Tôi cũng một ly nước." Người phụ nữ liếm môi, chị ta khóc xong lại chạy chậm một đoạn, bây giờ cổ họng cứ như bốc lửa.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cơ thể Lục Vãn hơi dựa về phía sau, vào thẳng chủ đề: "Chị gái, chị tìm tôi có chuyện gì?"

Đối phương khiến người phụ nữ có chút bối rối, song khó khăn lắm mới chặn được người, chị ta không thể từ bỏ!

Người phụ nữ lấy can đảm, nhỏ giọng nói: "Tôi và ba cô yêu nhau nhưng ông ấy bỏ rơi tôi."

Lục Vãn nghi ngờ tai mình nghe thấy ảo giác, trợn mắt: "Tôi nói bác gái này, có bệnh phải uống thuốc chứ."

Té ra là người điên, cô lười tán dóc với người khác nên đứng lên muốn đi.

Người phụ nữ gấp gáp, vội vàng đáp: "Tôi nói thật! Có lẽ giáo sư Lục không dám đối mặt với tình cảm của chính mình, bây giờ không chịu gặp tôi!"

Gương mặt Lục Vãn tràn đầy nghiền ngẫm nhìn chị ta, cô lại ngồi xuống: "Tôi không tin, bà có thể thử thuyết phục tôi xem."

Người phụ nữ hít thở sâu: "Tôi cũng đang làm trong viện nghiên cứu, mỗi lần giáo sự Lục thấy tôi là cười, có vài lần trời mưa, ông ấy cũng đưa tôi về, còn đưa tôi đi đón con gái, đúng rồi, còn tặng quà cho con gái tôi nữa!"

Nghĩ tới hình ảnh chung đụng giữa hai người, trên mặt người phụ nữ hiện ra một nụ cười, âm thanh kiên định, chị ta đứng lên: "Không sao, ông ấy thích tôi nhưng lại không dám đối mặt với trái tim của mình."

Lục Vãn thông qua những miêu tả thêm mắm thêm muối, miễn cưỡng bắt được trọng điểm.

"Bác gái, trước kia bà làm công việc hậu cần ở viện nghiên cứu đúng không? Là vừa bị đuổi, không tìm được giáo sư Lục nên tìm tôi?"

Người phụ nữ điên cuồng ăn vạ, làm thế nào cũng chẳng giống cô nổi, cô nhờ việc học tập mà biết được "Luật hình sự".

Xác suất lớn là không phải nhà nghiên cứu.

Người phụ nữ bị chọt trúng chỗ đau, giọng nói kích động: "Tôi là hậu cần thì sao, căn bản là giáo sư Lục không thích vợ mình, người phụ nữ kia ngang ngược thô bạo, lớn hơn ông ấy tận bốn tuổi! Nếu không thì tại sao ông ấy thà ở lại phòng thí nghiệm cũng không muốn về nhà chứ!"

Lục Vãn: "Nói vậy, bà mong tôi vì đồng cảm với bà rồi khuyên ba mẹ tôi ly dị à?"

Người phụ nữ sợ run lên, tuy chị ta hy vọng như vậy nhưng cũng biết chuyện này là không thể.

Chị ta chỉ mong rằng thông qua loại cách thức này mà được người đàn ông kia xem trọng.

"Bác gái, đây là bà đang phá gia đình của người khác đấy biết không?" Ngừng nói một lát, Lục Vãn cười: "Dù bà cũng chả có tư cách."

Phút chốc, trên mặt người phụ nữ trở nên khó chịu, trong mắt thoáng qua vẻ thù hận, chị ta không phục trả lời: "Cô mới được tìm về, không biết gì hết, tôi và giáo sư Lục là thật lòng yêu nhau!"

Lục Vãn thầm tính toán.

Một người phụ nữ khăng khăng muốn làm người thứ ba, hoặc là vì bị kích thích, hoặc là thật sự yêu, sau đó là vàng thật bạc trắng.

Bác gái sống đã đủ kích thích rồi, càng không thể nào là tình cảm được.

Vậy chỉ có thể vì tiền.

Lục Vãn nâng mắt lên một chút: "Lục Bách Niên là giáo sư đứng đầu trường Đại học trong nước, nhà khoa học chỉ là làm thêm thôi, mỗi năm sẽ phát biểu vài luận văn, chuyện này đã định sẵn là trừ nghỉ lể thì cả năm cũng không có ngày nghỉ, không về nhà là vì công việc, không phải do không có tình cảm hay bất hòa với vợ, càng không phải vì bà."

Người phụ nữ sợ run lên, lắc đầu nói: "Không phải như cô nói."

Lục Vãn chuyển lời: "Người phụ nữ đơn thân mang theo đứa bé, hẳn là vô cùng cực khổ, giáo sư Lục dịu dàng, đối xử tốt với người khác, nhìn kiểu nào cũng là một đối tượng tốt để phó thác bản thân, nếu ở bên ông ấy, chắc chắn có thể khiến cuộc sống của bà ổn hơn rất nhiều."

Người phụ nữ không ngờ suy nghĩ của mình sẽ bị nói ra một cách trần trụi nên nhấp môi không lên tiếng.

Lục Vãn: "Tiền lương cộng với thành tích hằng năm sẽ được hơn một trăm ngàn, dù sao cũng không tính là ít nhưng chút tiền này chỉ thích hợp để đủ nuôi ông ấy thôi."

"Cô lừa tôi, nhiều tiền như thế mà!" Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, chị ta cũng không tin.

"Giáo sư Lục mua sách rất mắc, đồ dùng trong phòng thí nghiệm ở trường Đại học đều là tự ông ấy mua, nó đắt hơn nhiều so với trường cấp, mấy món này vô cùng đốt tiền, hoàn cảnh gia đình của học sinh ông ấy cũng vậy, ông ấy thường tài trợ cho bọn họ, y như thuận tay giúp bà thôi, chắc chắn bà sẽ cảm thấy ông ấy rất thời thượng, đương nhiên là mẹ tôi mua đồ cho ông ấy mà, chọn một món trong đó cũng là nửa tháng lương của ba tôi rồi. Do thế tiền ông ấy kiếm được cũng chẳng đủ trả tiền sinh hoạt trong nhà."

Lục Bách Niên không tính là nghèo song nhà nghiên cứu hàng đầu lại không so nổi với một thương nhân hàng đầu.

Ông cũng rất bắt bẻ, đồ ăn ở trọ làm gì bằng đời sống chất lượng với vợ, hai người sống với nhau đã lâu nên giáo sư Lục vô cùng kén ăn.

Bây giờ, giữa cả đống đồ dùng trong nhà, ông đã có thể lựa chọn chính xác món đắt tiền nhất.

Năm ấy, Lục Bách Niên quen biết vợ, ông chỉ là một nghiên cứu sinh 22 tuổi, đối phương lớn hơn ông bốn tuổi, là boss của một công ty.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc hai người vừa gặp đã yêu, rơi vào bể tình.

Một tháng sau khi yêu nhau, vợ bảo kết hôn, ông suy nghĩ một cách cẩn thận rồi đồng ý.

Gia cảnh của Lục Bách Niên kém hơn vợ, cũng tuyệt đối không tính là nghèo.

Năm đó mẹ ông được mời về nước, từ bỏ công việc lương cao ở Mỹ, đá bạn trai, cùng đứa con trai trong bụng trở lại Trung Quốc.

Từ nhỏ Lục Bách Niên đã học trường tốt nhất, vĩnh viễn thi hạng nhất, tốt nghiệp xong thì lao vào nghiên cứu khoa học, dù lúc bắt đầu đãi ngộ không cao song dù gì cũng có hai căn nhà và tài sản mà mẹ để lại.

Vài năm trước, người đứng đầu nhà họ Lục là Lục Tân Dã đã nhận lại người em này, cũng không công bố với người ngoài vì sợ bọn họ chạy tới cửa để kết thân, làm ảnh hưởng cuộc sống của ông.

Ông là một người vừa đơn giản lại cực kỳ thông minh, dù đã hơn 40 tuổi, ánh mắt ông vẫn trong veo, có sự cố chấp đối với khoa học, hiền lành ngây thơ.

Người phụ nữ khó khăn tiêu hóa hết những điều này, âm thanh mờ mịt: "... Nhưng chưa chắc ông ấy thích hợp với mẹ cô."

"Bà nghĩ vợ giáo sư Lục có dáng vẻ thế nào?"

Lục Vãn mở album ảnh rồi tìm được hình của tổng giám đốc Triệu mà hôm qua cô lén chụp, cô đặt điện thoại lên bản, cô chẳng nói gì thêm.

Người trong hình mặc bộ đồ lụa ở nhà, ngồi bên cạnh ngọn đèn, bà đang cúi đầu xem văn kiện.

Dáng vẻ xinh đẹp, thần thái điềm nhiên, tuy không trang điểm nhưng da thịt trắng nõn trong suốt.

Lúc ấy Lục Vãn không nhịn được liền lén chụp lại.

Bởi vì cô thật sự không tin rằng mẹ con mà có thể kém xa như vậy... Chẳng giống tí nào.

Đương nhiên, cô nói mình giống ba lại cảm thấy chê bai giáo sư Lục.

Người phụ nữ nhìn hình, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, chuyện này khác với những gì chị ta nghĩ.

Chị ta cho rằng vợ giáo sư Lục sẽ là một người đàn bà lớn tuổi có thân hình béo ú.

Song... Chị ta còn chưa cam lòng!

Tới tận bây giờ, chưa từng có người đàn ông nào nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng với chị ta như giáo sư Lục, chị ta đã ảo tưởng vô số lần, hai người sẽ cùng nhau nuôi dưỡng con gái, tạo thành một gia đình mới.

Như vậy thì chị ta cũng sẽ không quá vất vả, con gái cũng có người cha tốt.

Lục Vãn: "Tôi khuyên bà đừng nằm mơ nữa, lui mười ngàn bước mà nói, coi như bà được như ý nguyện, việc này hoàn toàn là ác mộng. Bà có con gái, vậy bà có cha mẹ không? Bọn họ biết bà làm chuyện này sao?"

"Cô muốn làm gì? Những chuyện này không liên quan tới bọn họ! Con gái tôi vô tội! Nó mới 4 tuổi!"

Lục Vãn: "Ồ, tôi cũng rất vô tội, không phải bà cũng tới tìm tôi à. Bà cây ngay không sợ chết đứng thế kia, chắc chắn nghĩ mình không làm sai, nếu đã đúng thì nói gì chả được. Con gái bà học tiểu học rồi học cấp hai, cho đến sau này đi làm, đều sẽ có người nói với bạn bè xung quanh về chuyện mẹ nó đã làm, chưa kể là chắc gì ba mẹ bà đồng ý, đừng nghĩ rằng qua mấy năm là ổn, bởi vì tôi sẽ luôn đi nhắc nhở."

"Cô dựa vào cái gì?" Vẻ mặt người phụ nữ hoảng hốt, ngay cả chất vấn cũng không có sức lực.

Con gái chính là mạng của chị ta!

"Tại bà tìm tôi trước, tôi phân tích với bà là muốn nói cho bà biết, bà làm vậy thì vẫn không cải thiện cuộc sống của bọn họ được, ngược lại sẽ khiến bọn họ cực khổ hơn."

Người phụ nữ: "..."

Lúc này tiếng chuông di dộng nằm trên bàn vang lên.

Màn hình hiển thị "Ông Lục", tất nhiên đây cũng là điện thoại kiểm tra.

Lục Vãn đưa ngón tay lên miệng tỏ ý người đang nhìn chằm chằm vào điện thoại hãy im lặng, cô trả lời cuộc gọi.

"Thư Thư, sao con còn chưa về nhà? Hay ba đến đón con nhé."

"Không cần đâu ba, con đang trên đường về rồi."

"Được, vậy con cẩn thận."

"Dạ, con cúp đây."

Gương mặt người phụ nữ tràn đầy sự không cam lòng, chị ta muốn lớn tiếng gào to để người ở đầu dây bên kia chú ý đến.

Song chị ta vẫn không làm vậy, vì không dám.

Lục Vãn biết sự lựa chọn của đối phương.

Cô suy nghĩ một chút lại hỏi: "Là ai kêu bà tới tìm tôi."

Người phụ nữ không nói lời nào.

"Bà cũng khỏi nói đâu, trong lòng tôi tự rõ." Lục Vãn đứng lên: "Hôm nay chúng ta chưa từng gặp nhau, tôi sẽ không nói cho người khác, không phải vì bà đáng thương mà là vì đứa con gái bốn tuổi của bà."

Lục Vãn rời đi.

Cô cảm thấy thật sự là gặp quỷ, tại sao tất cả mọi người đều cho rằng cô là một người dễ nói chuyện vậy.

Chẳng lẽ cô có một gương mặt lương thiện?

Trong tiểu thuyết, không những Lục Vãn thân với Triệu Yên mà còn thân với nhà họ Triệu.

Bây giờ nghĩ lại thì chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra.

Nếu như trong tiểu thuyết, Lục Vãn vừa được nhận về bị bác gái ăn vạ dọa tới, người nhà họ Triệu lại giả vờ an ủi, rất có thể sẽ khiến quan hệ giữa bọn họ gần gũi hơn.

Hiện tại đã hơn hai tiếng từ khi tan học, suy nghĩ của cô có chút thay đổi.

Trường cấp ba ở huyện Ninh chỉ đánh vào trường Đại học nhưng trường này thì không hoàn toàn đánh giá cao điểm số mà còn chú trọng cả phát triển tư chất mọi mặt và các loại kỹ năng.

Thậm chí trong trường còn có tòa nhà đánh golf.

Học phí đắt đỏ như thế nên đương nhiên Lục Vãn muốn học hết mấy kỹ năng, cái gì cũng phải học!

May là cô tiếp thu nhanh, tố chất cơ thể lại tốt, trái lại không cảm thấy trầy trật khó khăn, cô nóng lòng muốn từng giáo việc sắp xếp giờ học cho mình.

Cô không có thời gian đi gây chuyện, cũng cực kỳ không thích người khác làm chậm trễ thời gian của bản thân.

Lục Vãn đứng trước quầy thu ngân tính tiền, hai ly nước ba chục đồng... Đây là nước đắt nhất cô từng uống!

Nghĩ vậy, Lục Vãn vòng trở lại.

Trái tim người phụ nữ loạn như ma, chị ta mệt mỏi ngồi trên ghế, không biết nên làm gì.

Chị ta thấy người trở lại thì lập tức căng thẳng mà ngồi ngay ngắn, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

Cô muốn làm gì?

Lục Vãn cầm ly nước trên bàn, uống xong ly của mình rồi cầm ly nước trước mặt người phụ nữ.

"Tôi trả tiền, bà không xứng."

"..."

Lục Vãn không nói cho người nhà là mình gặp một bác gái ăn vạ.

Người phụ nữ kia lầm tưởng giáo sư Lục có ý với mình, chị ta cũng phân trần rằng bản thân đã bị từ chối, còn ba lần bốn lượt làm phiền ông.

Lục Bách Niên thấy đối phương dẫn theo con gái, khó mà đi nên mấy hôm trời mưa mới thuận đường đưa chị ta vài lần, ai ngờ sẽ như vậy, không nhịn nổi nữa nên nhờ nghiên cứu sinh đuổi chị ta, ông cũng không đặt chuyện này trong lòng.

Sau khi người phụ nữ bị đuổi, vẫn cảm thấy là ông không đối mặt với lòng mình.

Giáo sư Lục và người ở viện nghiên cứu giải quyết quá mềm mỏng, cũng không nặng lời.

Chị ta làm theo đề nghị của người khác, lúc này mới chọn quả hồng mềm để bóp, đi tìm Lục Vãn.

Chẳng ngờ Lục Vãn ở đây dữ cực, suýt nữa khiến chị gặp gặp ác mộng vào buổi tối.

Tâm tư của bác gái Mã Lệ Tô hoàn toàn đứt, cũng không xuất hiện nữa.

...

Không gặp nhau vào những ngày cuối tuần nên sáng thứ hai lớp học hơi ồn.

Bạn cùng lớp nói với nhau về chuyện thú vị của hai ngày.

Triệu Yên vừa vào lớp đã bị ngăn lại.

Một chân Lục Vãn đạp trên cửa, chặn đường đối phương.

"Khoan đi, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Chân Lục Vãn dài, dựa vào cửa vẫn cao hơn đầu của Triệu Yên một khúc.

Tất cả mọi người đều nhìn sang.

Tuy không biết tại sao Lục Vãn và Triệu Yên đối nghịch nhau nhưng... Cái chân này, mê òi mê òi!

Quá quá quá đẹp trai!

Phía dưới có người nhỏ giọng bàn tán.

"Con mẹ nó cái chân này là thật à, mặc dù... Tớ cũng muốn bị chặn lại như vậy một lần!"

"Mày lại thấy mình được đúng không?"

"Tao cũng được nè."

...

Triệu Yên cố gắng đè sự chột dạ xuống, cau mày nói: "Sáng sớm cô nổi điên cái gì, tôi không có gì để nói với cô hết."

Lục Vãn vẫn nhìn cô ta một cách thong dong: "Thật sự không biết?"

Suy nghĩ Triệu Yên xoay chuyển, chẳng lẽ Lục Vãn phát hiện chuyện gì đó? Hay là định để người ta biết bọn họ là chị em họ rồi giành lấy nổi bật?

Dù là cái nào cũng không phải thứ cô ta muốn thấy.

Triệu Yên kiềm chế sự hoảng hốt, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh đáp: "Được rồi, có chuyện thì chúng ta ra ngoài nói."

Lục Vãn giật cà vạt áo sơ mi của Triệu Yên, kéo người lại: "Không cần thiết, nói vài câu thôi, nói ở đây là được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play