Edit: Ying.
Beta: Cẩm.
Vẫn giống như trước đây, khi Tang Uyển xuất hiện ở cửa sổ, Kỷ Diệc mới khua tay rời khỏi đầu ngõ.
Tang Uyển lại tiếp tục giải cái đề khó giải quyết ban nãy, lần này rất thuận lợi, không tốn bao nhiêu công sức là tính ra được đáp án.
Cho đến tám rưỡi, cách vách truyền đến tiếng mở cửa, chắc là Lục Chi Dao về nhà rồi.
Không qua bao lâu, âm thanh liên tục không ngừng truyền đến, dùng ghế đập trên nền nhà, tiếng chửi mắng như bị tâm thần, còn có tiếng chậu inox rơi trên đất, cùng với âm thanh run rẩy vọng lại.
Tang Uyển nghe thấy mà hãi hùng khiếp vía, đợi bên cạnh yên tĩnh hơn một chút, mới lấy điện thoại nắp gập gửi cho Lục Chi Dao một tin nhắn.
Cô không hề đề cập đến những tiếng động vừa rồi, chỉ hỏi: "Sáng mai cậu muốn ăn gì, tớ dậy sớm, có thể đi mua."
Cô xem như không có việc gì bỏ qua chuyện xảy ra ở cuối kì học trước.
.....
Vậy thì miễn cưỡng bỏ qua đi thôi.
Qua một lúc lâu, Lục Chi Dao mới trả lời.
"Không cần."
"Vậy ngày mai cậu đi xe không? Có thể nhân tiện đưa tớ đến trường không?"
"Không thể."
Tang Uyển nhất thời cảm thấy không còn gì có gì hay để gửi, ngẩn ra một lát, điện thoại phát ra âm thanh rung rung, ở đầu ngón tay chấn động.
Kỷ Diệc: "Tang Tang, sáng mai cậu muốn ăn gì? Tớ dậy sớm, có thể đi mua."
"Không cần."
Kỷ Diệc: "Ngày mai thi, cần tớ đến đón cậu đi học không?"
"Không cần."
Kỷ Diệc: "...Vậy, ngủ ngon?"
Bây giờ mới chưa đến chín giờ.
Tang Uyển cười cười, gửi cho cậu: "Ngủ ngon, Kỷ Diệc."
Kỷ Diệc lần nữa trịnh trọng trả lời cô: "Ngủ ngon."
***
Sau khi chia lớp, việc thống kê thành thành tích so với lúc chưa chia nhanh hơn nhiều. Ba ngày sau khi kỳ thi kết thúc, bảng thành tích chi chít dày đặc đã được treo lên.
Trần Tĩnh sau khi xem xong thành tích của bản thân, như thường lệ ở những hạng 300 tìm tên Tang Uyển.
Nhưng từ trên xuống dưới, làm thế nào cũng không nhìn thấy tên Tang Uyển.
Vẫn là Lục Chi Dao nhìn thấy.
Thanh âm lạnh băng.
"Tang Uyển, hạng 82."
"Hả, hả.... cái gì?"
Trần Tĩnh không nhịn được kêu lên một tiếng.
Mọi người xung quanh la hét ầm ĩ, một tiếng kinh hô kia của cô ấy cũng không thể gây ra bất kì kích thích gì.
Một trăm hạng đầu của khối, tên đều được treo trên bảng vàng, so với những chữ chi chít dày đặt được in ra không biết đã phóng to bao nhiêu lần.
Trần Tĩnh ở phía sau hạng 82 nhìn thấy được tên của Tang Uyển, biểu tình so với khi Tang Uyển nói cô yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến học tập còn kinh ngạc hơn.
Cô ấy nhìn nhìn Lục Chi Dao, lắp bắp: "Tớ đi kéo Tang Uyển qua đây!"
Lục Chi Dao nhếch khóe miệng, dường như có chút khinh thường.
Cậu ta không để ý đến cô, quay người trở về lớp học.
Trần Tĩnh hùng hùng hổ hổ chạy về, lại hùng hùng hổ hổ kéo Tang Uyển ra ngoài.
Chen vào giữa đám người đông đúc, cứ liên tục đẩy cô đến bảng thông báo ở đằng trước, sau đó chỉ vào bảng vàng, kích động: "Tang Uyển, cậu tự xem đi!"
Sau khi thi xong Tang Uyển đã so đáp án đúng với Kỷ Diệc, phỏng đoán thành tích của bản thân.
Cô cảm thấy bản thân có thể tiến vào hai trăm hạng đầu toàn khối, Kỷ Diệc lại kiên trì cho rằng cô chắc chắn có thể tiến vào một trăm hạng đầu.
Lúc này, con số phía trước tên chứng minh Kỷ Diệc đã đúng.
Cô thuận theo tên của bảng thân, bắt đầu nhìn lên trên, cứ liên tục di chuyển đến trên cùng.
Hạng nhất, Kỷ Diệc.
Lần nữa tiến vào năm hạng đầu, cuối cùng cũng không bị lão Lý càm ràm nữa rồi.
Tang Uyển di chuyển tầm mắt, nhìn sang phía bên cạnh.
Kỷ Diệc đứng bên cạnh cô.
Vừa nãy lúc bị kéo vào giữa đám người, cô vừa nhìn đã thấy cậu rồi.
Kỷ Diệc cũng nhìn cô, lén lút cười với cô.
Từ đuôi lông mày cho đến trong mắt toàn bộ đều là ý cười, lúc rũ mắt cười đôi mắt kéo thành hình vòng cung, càng thêm tuấn tú xinh đẹp.
Ánh sáng bị cửa sổ hành lang cắt ngang, áo sơ mi của cậu một nửa chìm trong ánh mặt trời, dường như nhảy nhót theo điểm sáng, lông mi tràn đầy ánh sáng, màu sắc trở nên nhạt, trong ánh mắt toàn những chấm nhỏ li ti, giống như dãy ngân hà trong đêm hè.
Kỷ Diệc chính là kiểu này, cậu vừa cười, người trên toàn thế giới này đều sẽ thấy sáng sủa vui vẻ.
Hoặc là nói, cậu vừa cười, toàn thế giới đều là vai phụ của cậu.
Tang Uyển cũng nâng khóe miệng cười cười.
Hai giây sau, cô thu lại tầm mắt, kéo Trần Tĩnh trở về lớp học.
Lúc ngồi vào chỗ ngồi, cô gửi đi một tin nhắn.
"Cậu cười trông thật ngốc."
Kỷ Diệc trả lời cô: "Cậu cười trông thật đẹp."
***
Lục Chi Dao vẫn là dáng vẻ đó.
Biểu tình lạnh nhạt, giống như bất kể chuyện gì trên thế giới này đều không liên quan đến cậu ta.
Trần Tĩnh ở phía sau dùng bút chọc chọc Tang Uyển, đợi lúc Tang Uyển dựa vào phía sau, mới cẩn thận từng chút hỏi: "Uyển Uyển, lần này hạng nhất toàn khối không phải Lục Chi Dao?"
Tang Uyển gật đầu: "Là Kỷ Diệc."
Kỷ Diệc cả năm lớp 10, thành tích căn bản luôn là hạng năm toàn khối.
Chỉ kém một lần là cuối kỳ, rớt xuống hạng bảy.
Lần nào Tang Uyển nhìn thấy thành tích của cậu đều cảm thấy buồn cười, điểm số thật sự cách biệt quá lớn.
Cậu có thể lấy điểm tối đa toán học, vật lý hóa học cũng luôn nằm trong ba hạng đầu toàn khối, đến địa lý cũng không tệ.
Chỉ là lịch sử chính trị quá khó coi, cao nhất có thể chênh lệch đến bốn mươi điểm.
Tổng kết lại, người này đối với các môn tự nhiên thì có hứng thú, lại lười đến đòi mạng, chính trị lịch sử căn bản không học thuộc.
Điều này vừa hay trái ngược với Tang Uyển.
Tang Uyển học thuộc rất tốt, tính toán lại luôn không nắm được điểm quang trọng.
Bây giờ chia lớp rồi, không có lịch sử và chính trị khiến người khác phiền não, Kỷ Diệc muốn đạt được ba hạng đầu, thậm chí là hạng nhất, chính là giống như cậu đảm bảo với thầy cô, nhẹ nhẹ nhàng nhàng.
Mặc dù Trần Tĩnh nói nhiều nhưng tâm tư lại tinh tế, nửa nắm tay để bên cạnh lỗ tai của Tang Uyển, khe khẽ nói: "Lục Chi Dao lúc trước luôn là hạng nhất toàn khối, lần này rớt khỏi ngai vàng hạng nhất, cậu nói xem sẽ không...."
Cô ấy nhìn về phía Lục Chi Dao một cái.
Lục Chi Dao vẫn đang đọc sách, đại khái không nghe được hai cô nói chuyện.
Trần Tĩnh lại nói: "Cậu xem, lòng tự trọng của Lục Chi Dao liệu có bị tràn lan không?" Cô ấy rùng mình một cái, "Tớ sợ đến lúc đó cậu ta sẽ lại trở mặt với cậu.... âm dương quái khí với chúng ta."
Trần Tĩnh muốn nói Lục Chi Dao âm dương quái khí với Tang Uyển.
Lời đã tới bên miệng cuối cùng vẫn sửa lại. Lục Chi Dao tuy rằng lạnh nhạt, nhưng thái độ đối với người khác cũng tạm, các bạn học căn bản đều cho rằng cậu ta là ngươi ngoài lạnh trong nóng.
Thành thật mà nói, Lục Chi Dao đối với Trần Tĩnh, cũng là kiểu như vậy. Nhưng Trần Tĩnh lại nhìn thấy rõ ràng lúc Lục Chi Dao đối với Tang Uyển âm dương quái khí.
Tang Uyển cũng nhìn Lục Chi Dao một cái, vỗ vỗ tay Trần Tĩnh, muốn cô ấy ngừng lại chủ đề này.
Bạn cùng bàn hiện tại của Trần Tĩnh-Chu Duệ, là kiểu học sinh dựa vào tiền và quan hệ mà đưa vào, từ lúc khai giảng đến nay, chưa từng nhìn thấy cậu ta nghe giảng.
Người này lớn lên cũng khá đẹp, theo như Trần Tĩnh nói, lúc học lớp 10 bạn học nữ nói chuyện, chọn ra hot boy của khối, Chu Duệ cũng ở trong đội ngũ. Chỉ là khí chất côn đồ trên người cậu ta quá nặng, cho người khác ấn tượng không tốt.
Điểm tốt là con người Chu Duệ so với trong tưởng tưởng dễ tiếp xúc hơn nhiều, lúc tâm trạng tốt cũng có thể cùng bọn họ nói chuyện.
Lúc này tâm trạng cậu ta cũng không tệ.
Cậu ta kể cho Tang Uyển Trần Tĩnh một chuyện cười lạnh, Trần Tĩnh trì trệ không phản ứng lại, Tang Uyển nghe hiểu trước, nhịn không được cười rộ lên.
Chu Duệ càng có thêm tinh thần, chuyện cười hạ bút thành văn.
Tuy rằng Trần Tĩnh phản ứng chậm nửa nhịp nhưng cũng bị cậu ta chọc đến cười không ngừng.
Tang Uyển nằm bò trên bàn của Trần Tĩnh, cười đến bả vai run run.
Lối đi bên cạnh có tiếng ghế "két" một tiếng kéo ra.
Động tác của Lục Chi Dao vẫn luôn nhẹ nhàng, hiếm khi ồn ào khiến người khác chú ý, Hà Dao Dao ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, không rõ là vui hay buồn.
Lục Chi Dao cầm lấy bình nước trên bàn, mặt không biểu tình rời khỏi chỗ ngồi.
Đợi đến khi đi qua chỗ ngồi của hai người Tang Uyển, ném ra một câu: "Cười cũng khá vui vẻ đó."
Là một câu trần thuật.
Nhưng từ miệng Lục Chi Dao nói ra liền trở nên âm trầm, hình như còn mang theo gió lạnh.
Tiếng cười của Trần Tĩnh trong nháy mắt ngừng lại, ý cười của Tang Uyển cũng dần dần tắt, chỉ có Chu Duệ vẫn không tim không phổi mà nhếch khóe miệng, chậm rãi nói: "Là rất vui vẻ."
Lục Chi Dao dừng lại một chút, đầu cũng không quay lại đi ra bên ngoài.
Chu Duệ lúc này mới mắng một câu: "Mẹ nó có bệnh, còn không cho người khác cười có đúng hay không? Sớm đã không vừa mắt cậu ta rồi, làm ra vẻ!"
Trần Tĩnh gõ cậu ta, cho cậu ta một ánh mắt.
Chu Duệ rầm rì một tiếng, không còn hứng thú kể chuyện cười, quay người nằm bò ra ngủ.
Lúc nãy Trần Tĩnh ngẩng đầu đối mắt với Lục Chi Dao.
Cô ấy cảm thấy trong ánh mắt cậu ta đều là gió tuyết lạnh lẽo, áp bức khiến cho người khác không có cách nào nhìn thẳng.
Tim cô ấy vẫn còn đập bình bịch, lại vỗ vai Tang Uyển, lòng vẫn còn sợ hãi: "Tớ đã nói lòng tự trọng của Lục Chi Dao tràn lan rồi sẽ muốn âm dương quái khí mà."
Tang Uyển không có cách nào cười được nữa, cũng xoay người, không nhắc đến vấn đề này.
Trần Tĩnh suy nghĩ một lát, có một ý nghĩ trong chớp nhoáng lộ ra.
Lục Chi Dao vừa nãy... không phải là ghen đó chứ?
Tiết này là tiết vật lý.
Nữ ma đầu quả nhiên không dạy lớp bọn họ, đổi một giáo viên vật lý mới.
Xem ra là dưới năm mươi tuổi, dáng người vừa thấp vừa béo, có râu quai nón, cho người khác ấn tượng khá lôi thôi.
Giáo viên vật lý mới đến họ Ngô, tên là Ngô Hiểu Tùng, trừ lớp bảy bọn họ, ông cũng dạy lớp một.
Chuyện đầu tiên Ngô Hiểu Tùng làm là cho bọn họ một đòn phủ đầu, đọc tên họ điểm số, cho từng học sinh lên nhận bài thi.
Người có thành tích kém liền bị gõ vài cái, thành tích tốt thì được khen hai câu. Tang Uyển không biết tính tình của giáo viên mới như thế nào, đợi đến khi ông đọc tên họ, có chút thấp thỏm.
Vật lý của cô vẫn còn kéo chân một chút, vừa đủ 80 điểm. Không tốt không tệ.
Ngô Hiểu Tùng từ sau mặt kính đánh giá Tang Uyển một vòng, bỏ bài thi xuống, cầm bình giữ nhiệt trên bục giảng lên, từ từ vặn nắp bình ra.
"Ồ... Em chính là Tang Uyển."
Tang Uyển đứng bên cạnh bục giảng, không biết có nên đưa tay ra lấy bài thi hay không.
Ngô Hiểu Tùng lại nói: "Thầy đã xem qua thành tích học kỳ trước của em, em tiến bộ rất nhiều! Thầy cho rằng em là một đứa trẻ thông minh, không phải không học tốt vật lý, chỉ là tâm tư không đặt ở đây. Em xem em, cố gắng một chút không phải là có thể thi được 80 điểm rồi sao?"
Đã quen bị nữ ma đầu đày đọa, nghe thấy Ngô Hiểu Tùng nói như vậy, Tang Uyển nhẹ thở ra một hơi.
Cô cầm lấy bài thi.
Ngô Hiểu Tùng lại nói: "Tiếp tục cố gắng, ngàn vạn đừng hài lòng với điểm số hiện tại, tranh thủ lần sau thi được 90 điểm."
Tang Uyển cười ngọt ngào: "Cảm ơn thầy Ngô, em nhất định sẽ cố gắng."
Ngô Hiểu Tùng gật gật đầu, lại tiếp tục đọc tên học sinh tiếp theo.
***
Mặc dù Ngô Hiểu Tùng tuổi đã qua nửa trăm, nhưng tuyệt đối không phải là một người già cứng nhắc.
Trước khi ông nhận dạy lớp bảy hai ngày, Kỷ Diệc của lớp một có đến tìm ông.
Đứa trẻ này logic tốt, phản ứng nhanh, thành tích vật lý mỗi lần đều khiến ông cảm thấy có thể diện, lại cộng thêm miệng ngọt, từ trước đến nay ông luôn rất thích.
Kỷ Diệc mở đầu bằng một câu nói: "Thầy Ngô, không giấu thầy, em luôn có một ước mơ, đó chính là làm một thầy giáo nhân dân ưu tú giống như thầy."
Lại nói: "Học sinh không cùng tính cách, không cùng năng lực học tập, lúc nhận được sự dạy bảo của thầy, đều có thể nhanh chóng tiến bộ."
Cuối cùng, cười xán lạn: "Vì vậy, em muốn thảo luận với thầy một chút về vấn đề giáo dục theo khả năng, tính cách của đối tượng."
Ai mà không thích được khen, ai mà không thích làm thần tượng?
Chỉ vài câu nói, liền khiến Ngô Hiểu Tùng cảm thấy lâng lâng.
Kỷ Diệc đưa sổ ghi chép đến trước mặt ông, lộ ra ý cười.
"Thầy, thầy cảm thấy những học sinh này nên dạy dỗ như thế nào?"
Thái độ của cậu chân thành tha thiết, trong ánh mắt lộ ra tia sùng bái.
Ngô Hiểu Tùng cảm thấy sau này Kỷ Diệc làm giáo viên, có lẽ có chút phí hoài tài năng.
Bất quá ông không nhẫn tâm phá vỡ mộng tưởng của đứa fan nhỏ này, vì vậy ra hình ra dáng giúp cậu nhìn một lượt.
Tên của Tang Uyển nằm trên sổ ghi chép của Kỷ Diệc, hỗn loạn nằm giữa hai ba cái tên khác.
Ngô Hiểu Tùng đã quên mất nói cụ thể với Kỷ Diệc những gì, chỉ nhớ cô bé này thích hợp với cách dạy khích lệ.
Dù gì cũng bị người khác ở bên tai dùng các cách khác nhau nói hơn mười lần "khích lệ".....
Lúc này Ngô Hiểu Tùng vừa nhìn thấy tên của Tang Uyển, hai chữ kia liền như hình với bóng mà chui ra khỏi đầu.