Edit: Chập.
Beta: Pony.
Cho đến vừa rồi, Tang Uyển vẫn cảm thấy Vật lý rất khó.
Chỉ có thể dựa vào môn Sinh học và Hóa học kéo thành tích của Vật lý lên.
Nhưng khi cầm bài thi, còn được khen ngợi một hồi, Tang Uyển mới cảm thấy giành được 90 Vật lý cũng không quá khó khăn.
Nhận bài thi xoay người đi xuống, nụ cười của cô vẫn chưa tắt.
Sau lưng, Ngô Hiểu Tùng lại hô một tiếng: "Lục Chi Dao, 94 điểm! Không tệ, rất đáng khen ngợi, thành tích bạn học Lục Chi Dao rất ổn định, tiếp tục giữ vững!"
Tang Uyển vừa nhấc mắt, vừa vặn đụng phải tầm mắt của Lục Chi Dao.
Lục Chi Dao mặt lạnh như nước, cũng không giống như cô, được khen ngợi liền vui vẻ.
Cậu ta từ trên cao liếc xuống nhìn Tang Uyển một cái, con ngươi đen nhánh như vực sâu.
Lối đi chật hẹp, Tang Uyển không thể không nghiêng người sang để cho Lục Chi Dao đi lên.
Lúc cơ thể cậu ta đến gần, đến lúc đi qua cô, Tang Uyển mới nghe cậu ta khẽ cười một tiếng: "80 điểm.... Thật kém."
Khóe miệng đang cong lên của Tang Uyển nhanh chóng mím lại, sự vui vẻ mới nảy sinh lúc nãy đã tan biến nhanh chóng trong không khí.
Quả thật kém hơn 94 điểm của cậu ta.
***
Sau khi ăn cơm trưa xong, học sinh ở lại trong trường phải quay về kí túc xá ngủ, học sinh còn lại có thể tự do sắp xếp.
Tổng cộng có hai tiếng rưỡi nghỉ ngơi.
Tang Uyển vừa bước vào phòng học đã nghe thấy âm thanh ồn ào.
Thời điểm nghỉ hè, trường học đã trang bị cho mỗi lớp một cái tivi, đặt cạnh tấm bảng đen.
Lần này không biết ai mở bộ phim Titanic, đang phát đến cảnh Jack vẽ Rose.
Một cơ thể khỏa thân đầy tính nghệ thuật xuất hiện trên màn hình, một đám nam sinh giống như được tiêm máu gà, không ngừng hét lên.
Lục Chi Dao ở trong trận ồn ào bình tĩnh đọc "Trích đoạn của độc giả".
Tang Uyển lại không thể bình tĩnh như cậu ta.
Cô không thể bình tĩnh được, chỉ có thể cầm mấy cuốn sách, đi thư viện làm đề.
***
Cô đi trả mấy cuốn sách mà cô đã mượn trước, sau đó mới mang sách luyện tập tìm chỗ ngồi, lúc tìm chỗ cô không nghĩ sẽ nhìn thấy một người đã lâu không thấy.
Có rất nhiều người thích học tập đến đây, những chỗ trống trong thư viện dường như đã bị chiếm hết, chỉ có một chỗ ngồi còn trống.
Thật trùng hợp lại cạnh chỗ người đó – Lý Lộ.
Lý Lộ là em gái của Lý Cam.
Từ nhỏ bốn người bọn họ đã cùng nhau lớn lên.
Thời điểm lên trung học cấp hai, Tang Uyển một mình học trường công lập, ba người bọn họ học trường tư lập.
Tuy nói thời gian gặp mặt đã giảm đi rất nhiều, nhưng tình cảm vẫn tốt như thường.
Cho đến đêm trước Quốc Khánh.
Lý Lộ và Tang Uyển lên kế hoạch đi bờ biển chơi, hành trình đã định xong, Tang Uyển lại đột nhiên chuyển nhà, lặng yên đi không có một thông báo.
Chuyển nhà là một chuyện lớn, không thể nào đột nhiên rời đi.
Nhưng Tang Uyển cho tới bây giờ cũng không nói với bọn họ.
Tiểu công chúa Lý gia làm sao có thể không nổi giận, cô ấy diễn câu "Không có nghe, không có nghe, đừng nói gì hết" đến trình độ cao nhất.
Trên thực tế, ngay cả Tang Uyển cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Nhà xảy ra chuyện, bắt buộc phải dọn đi.
Có thể lời giải thích của cô vô dụng, ngược lại bị Lý Lộ dỗi một trận, cô cũng đang lúc tâm phiền ý loạn, từ đó không có liên lạc nữa.
Khi Lý Lộ bước vào lớp bảy, ngồi chéo ở phía trước Tang Uyển, các cô không nói với nhau lời nào.
Tang Uyển đặt sách ở bàn đối diện cô ấy.
Sự chú ý của Lý Lộ thoát khỏi sách giáo khoa của mình, liếc nhìn sách Vật lý để đối diện, lại ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Sau đó, mặt không đổi cúi đầu xuống.
Tang Uyển ngồi ở đối diện.
Một lát sau, Lý Lộ mở miệng.
"Cậu đã làm lành với Kỷ Diệc chưa?"
"Ừ."
"Cậu biết tớ đang nói dối?"
"Ừ."
"Tớ chỉ muốn để cậu mất hứng mà thôi."
"Tớ biết."
Hai người yên lặng một hồi, Lý Lộ nhướng mày: "Câu điện thế năng cậu làm sai rồi."
Tang Uyển quay đầu liếc mắt nhìn, có một công thức sai.
Lý Lộ nói: "Hai chúng ta huề nhau."
Tang Uyển đáp lại: "Coi như huề nhau."
Suy nghĩ một chút, Lý Lộ sát lại gần cô, thấp giọng, thản nhiên cười một tiếng.
"Tớ còn tưởng rằng, lúc ấy cậu sẽ vạch trần tớ, càng không nghĩ tới bởi vì tớ nói bậy nói bạ liền so đo với Kỷ Diệc."
Cô ấy chớp chớp mi: "Lý do tại sao cậu phải cãi nhau với Kỷ Diệc... nếu cậu đói xử với tớ tốt một chút, tớ sẽ giúp cậu giữ bí mật."
Tang Uyển nhìn cô ấy một cái: "Ngây thơ."
"Cậu thì thành thục." Lý Lộ nháy mắt mấy cái, "Bất hòa với Kỷ Diệc ba năm."
Tang Uyển không nói gì.
Lý Lộ buồn cười, nhịn không được nữa liền bật lên cười không ngừng.
"Haha, ba năm, các cậu đúng là có thể chiến tranh lạnh ba năm. Ba năm đó...."
Tang Uyển đưa tay đè sách cô ấy: "Thư viện đấy, giữ yên lặng đi."
"Được được được."
Lý Lộ gật đầu một cái, không nhịn được lại cười một tiếng.
***
Lý Lộ chủ yếu là đến mượn sách, ngồi một lúc liền rời đi trước.
Tang Uyển tiếp tục làm đề.
Cô vừa làm xong một đề, người đi qua cô nhẹ giọng nói "này" một tiếng.
Chờ đến khi Tang Uyển nhìn sang, người nọ lại dùng sách che kín nửa gương mặt, cười với cô cười: "Tớ biết, có tai mắt, tớ sẽ không làm phiền cậu đâu."
Buổi trưa thư viện nhiều người, trong chốc lát bên cạnh đã không còn chỗ ngồi trống.
Tang Uyển liếc cậu một cái, mặt không biểu cảm: "Ngồi đi."
So với sự lạnh lùng của cô, Kỷ Diệc tỏ ra sinh động hơn nhiều.
Cậu để sách xuống, nụ cười thản nhiên.
Đôi mắt từ đầu tới đuôi cong cong, sáng như sao mai.
Có thể thấy tâm tình của cậu không tệ, chỉ cần nhìn đôi mắt này là biết.
Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Tang Uyển.
Tang Uyển không nói nhiều với cậu, tiếp tục chìm trong đống đề vừa rồi.
Kỷ Diệc cũng không quấy rầy cô, trên mặt thì bình tĩnh thực chất bên trong đang "tim đập thình thịch".
Sau giờ ngọ không khí an tĩnh.
Chỉ còn âm thanh cà cà của bút trên mặt giấy, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp âm thanh lật sách, còn có âm thanh mở nắp bình nước.
Tang Uyển hy vọng có thể trong kỳ một lớp 11 cải thiện điểm môn vật lý đến chín mươi.
Cô đã ghi nhớ hết công thức của kỳ này, nhưng đầu óc cô không thể suy một làm hai áp dụng chúng được, nếu gặp phải đề khó không thể trực tiếp áp dụng công thức, cô sẽ không làm được.
Cô cảm thấy đầu óc mình không thể thay đổi, vậy biện pháp tốt nhất chính là làm nhiều đề.
Làm tất cả các dạng đề một lần, kiến thức rộng, cũng sẽ không sợ đề thay đổi.
Thỉnh thoảng thực sự không làm được, cô sẽ dùng cùi chỏ đụng đụng Kỷ Diệc.
Hoàn toàn chìm trong suy nghĩ của mình, mọi chuyện xung quanh cũng trở nên không quan trọng.
Một hai giờ chiều, chính là thời điểm nóng nhất, cô cảm thấy miệng khát, tự nhiên mở nắp bình nước ra uống một hớp.
Lại tiếp tục vùi đầu.
Kỷ Diệc sững sờ.
Động tác của Tang Uyển tự nhiên đến mức ban đầu cậu cảm thấy không có bất kỳ chỗ không đúng, chờ tới lúc cô cúi đầu lần nữa, lộ ra đuôi tóc buộc đuôi ngựa, cậu mới ý thức được ——
Nước là cậu mang tới.
Cậu.... Đã uống.
Kỷ Diệc mím môi, ánh mắt đảo đảo mấy cái, lén cong khóe miệng.
Cậu không còn cách nào đặt lại tâm tư vào trong sách, liếc nhìn bình nước một cái, lại liếc một cái.
Môn sinh học trong trường có dạy học sinh làm sao biến côn trùng thành vật thí nghiệm, cậu suy nghĩ, liệu cậu có thể sáng tạo cái mới hay không, biến chai nước suối thành vật thí nghiệm.
Tang Uyển lại đụng cậu.
Kỷ Diệc thu hồi tầm mắt, hết sức cố gắng để cho mình không cười, nhưng độ cong đuôi mắt kéo dài, lại càng khả nghi.
Cậu nghiêm trang đọc đề một lần.
Lần này Tang Uyển không trực tiếp tránh người đang giảng đề cho cô, ngược lại còn ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Kỷ Diệc vừa nhìn thấy cô nhìn mình thì tâm tình liền tốt, khóe miệng cong lên lại mím một cái.
Lại nghe thấy âm thanh cô gái nhẹ nhàng từ từ: "Protein, axit nucleic và polysaccharide được phân tách bằng cách..."
Đây là kiểm tra cậu.
Kỷ Diệc lập tức tiếp lời: "Với các axit amin, nucleotide và monosaccharide là monome, chúng có trọng lượng phân tử tương đối lớn và được gọi là đại phân tử sinh học."
Tang Uyển còn nhìn cậu, hai mắt đen nhánh, nghe cậu đáp không sai thì mới gật đầu một cái, lại quay về đề vừa rồi.
Kỷ Diệc hạ giọng, chờ cô xem xong hết rồi mới nhỏ giọng hỏi Cô: "Tang Tang, cậu như này có phải đang quan tâm tớ không?"
Vào lúc này ánh mắt cậu hiện lên ý cười, má lúm đồng tiền cũng lộ ra ngoài.
"Không quan tâm."
Lừa gạt cậu, chính là đang quan tâm cậu.
Kỷ Diệc cố gắng muốn nghiêm túc: "Tớ biết tớ ở phương diện ghi nhớ không mạnh, sau này nói không chừng còn bị thua thiệt ở môn Sinh, nếu không, cậu đến giúp tớ một tay, kiểm tra tớ một chút, nhắc nhở tớ học thuộc là được."
Tang Uyển không để ý tới cậu.
Kỷ Diệc nói: "Ví dụ như chương sự sống của con người, tớ mãi không thể nhớ được, cậu có thể giúp tớ ghi nhớ một chút."
Tang Uyển "ồ" một tiếng: "Trong quá trình dẫn truyền Synap có ——"
"Có...." Kỷ Diệc kéo dài giọng, liếc trộm, "Tang Tang, tớ không nhớ được thật, cậu phải thường xuyên kiểm tra tớ, kiểm tra đến khi tớ nhớ mới được."
Tang Uyển cười trước dáng vẻ của cậu: "Kỷ Diệc."
"Ừ."
"Không đáp được, ba ngày tới đừng hòng nói chuyện với tớ."
Cô vừa dứt lời, Kỷ Diệc nhanh chóng lên tiếng: "Trong quá trình dẫn truyền qua Synap có quá trình từ tín hiệu điện sang tín hiệu hóa học rồi đến tín hiệu điện nên chậm hơn tốc độ dẫn truyền trên sợi thần kinh."
Cậu cười: "Vừa rồi đột nhiên nhớ ra, tớ có thể thuộc được."