Edit: Ying.
Beta: Pony.
Chỗ ngồi trong phòng học tổng cộng chia thành bốn nhóm lớn.
Trước đây Tang Uyển và Lục Chi Dao ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên của dãy thứ ba.
Hiện tại Hà Dao Dao ngồi bên cạnh Lục Chi Dao, Tang Uyển chọn ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên của dãy thứ tư, bởi vì bên trên chỗ này có một cái quạt điện.
Nếu như cô ngồi ở chỗ này, vậy cô và Lục Chi Dao chỉ cách nhau một lối đi nhỏ hẹp.
Nhưng cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn chọn ngồi ở chỗ này, bởi vì chỗ này cạnh cửa sổ, mát mẻ.
Ngồi phía trước cô chính là Hồ Thi Di, phía sau là Trần Tĩnh.
Sau khi Trần Tĩnh ngồi xuống, vài bạn học đến trễ của lớp xã hội cũng đến rồi, Lý Lộ mặt không biểu cảm mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hồ Thi Di.
Cả năm lớp 10 Hồ Thi Di đều là hiệp khách độc hành, ngồi một mình.
Bên cạnh đột nhiên có thêm một người bạn cùng bàn, lại là một bạn học xuất sắc có tiếng tăm lừng lẫy, vì vậy có chút căng thẳng.
Trần Tĩnh không lo lắng về vấn đề bạn cùng bàn của bản thân, chỉ là lo lắng Lục Chi Dao, nhịn không nổi ném một tờ giấy bị vo tròn, đập trúng đầu Lục Chi Dao.
Đợi đến lúc Lục Chi Dao quay đầu nhìn sang, cô ấy không ngừng cho cậu ta một ánh mắt, muốn cậu ta ngồi qua đây.
Lần lượt từng bạn học tiến vào lớp, bên cạnh Tang Uyển tuy rằng vẫn không có một người, nhưng các hàng phía trên đều lần lượt bị lấp đầy.
Ai cũng không biết chắc rằng người tiếp theo ngồi bên cạnh cô ấy sẽ là ai.
Trần Tĩnh càng vội hơn, làm một cái khẩu hình với Lục Chi Dao: "Nhanh."
Không quá lời khi miêu tả hành vi của bọn họ bằng từ náo động, Hà Dao Dao ngồi bên cạnh Lục Chi Dao, làm sao có thể không cảm nhận được động tĩnh ở bên đây.
Cô ta ngồi thẳng lưng, cúi đầu nhìn vào cuốn sách trên bàn.
Những gì được viết trên đó cô ta dường như đều có thể đọc thuộc được, nhưng toàn thân cô ta đều cứng đơ, không dám động đậy. Lo sợ bản thân động đậy sẽ ảnh hưởng đến Lục Chi Dao, Lục Chi Dao đứng dậy, đi đến bên cạnh Tang Uyển, cứ như vậy.
Đôi mắt cô ta không có điểm cố định, cứ di chuyển qua lại.
Bàn tay cầm sách, đốt ngón tay trắng bệch.
Sau một lúc lâu, Lục Chi Dao đột nhiên động đậy.
Hà Dao Dao cảm thấy trong chốc lát bên trong đầu của mình như có sợi dây siết chặt lại, phát ra âm thanh ong ong.
Nếu như Lục Chi Dao thật sự đi đến ngồi bên cạnh Tang Uyển, có lẽ khiến cô ta cảm thấy khó chấp nhận nhất, là mất mặt.
Trên bàn Lục Chi Dao đã có vài bài thi được trải ra. Cậu ta chần chừ gấp lại bài thi, lại sắp xếp một chút, sau đó quay người, nhìn dáng vẻ giống như là muốn bỏ bài thi vào lại trong cặp.
Mũi Hà Dao Dao chua xót, trên mặt nóng bỏng, nước mắt lại bắt đầu đảo quanh.
Nhưng ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc này, có một cái cặp "bang" một tiếng vứt lên bên cạnh bàn của Trần Tĩnh.
Toàn bộ lực chú ý của Hà Dao Dao đều đặt trên người Lục Chi Dao, ở không xa phía sau đột nhiên phát ra âm thanh, không khỏi bị dọa cho một trận.
Động tác của Lục Chi Dao cũng dừng lại trong chốc lát.
Chu Duệ kéo ghế.
Một miếng đệm bằng cao su trên chân ghế bị rơi ra, dẫn đến chân ghế phát ra âm thanh bén nhọn khi ma sát với mặt đất.
Cậu ta không xem ai ra gì mà ngồi xuống ghế, ngả người ra sau, nghiêng ghế, huýt sáo với Trần Tĩnh: "Bạn cùng bàn mới."
Trần Tĩnh nào có nghĩ tới bạn cùng bàn mới của bản thân lại là một tên hỗn thế ma vương, biểu tình trên mặt cứng đờ, rụt cổ lại, không dám làm phiền Lục Chi Dao nữa.
Rõ ràng Chu Duệ đã làm phiền Lục Chi Dao.
Lục Chi Dao dừng lại động tác thu dọn bài thi lại, đồng tử có hơi nhướng lên, không biết đang nghĩ cái gì.
Hà Dao Dao thở ra một hơi, sắp khóc rồi: "Lục Chi Dao."
Tang Uyển từ đầu đến cuối đều đang xem sách, căn bản không để ý đến những động tác nhỏ này.
Lục Chi Dao mặt không biểu tình quay người, trải lại bài thi ra.
Hòn đá treo trên tim của Hà Dao Dao cuối cùng cũng rơi xuống, nhịp tim thật sự đập quá mức dồn dập, tiếng máu và nước mắt chảy ra dường như còn sót lại bên ngoài màng nhĩ.
Cô ta lướt qua sườn mặt của Lục Chi Dao, nhìn về phía Tang Uyển.
Tang Uyển đang vén những sợi tóc rơi xuống bên mặt ra sau tai.
Bên ngoài là ánh mắt trời xán lạn, cổ tay cô trong lúc cử động hoàn toàn được tắm dưới ánh mặt trời, gần như trở nên trong suốt.
Từ cổ tay đến ngón tay, lại đến lỗ tai, vành tai đều sáng long lanh.
Hà Dao Dao đột nhiên sinh ra điểm khác thường.
Trước đây cô ta cảm thấy Tang Uyển đặc biệt để ý đến Lục Chi Dao, cho dù bị Lục Chi Dao lạnh nhạt cũng chưa từng lùi bước.
Độ tuổi này đối với định nghĩa về tình cảm rất đơn giản, thích, không thích.
Vậy nên Tang Uyển đối với Lục Chi Dao có lẽ là thích.
Nhưng lúc này, xem ra, Tang Uyển hình như đối với việc ai ngồi bên cạnh mình, ai ngồi bên cạnh Lục Chi Dao, cũng không so đo quá nhiều.
Hà Dao Dao thu tầm mắt lại, cắn cắn môi, ngồi sát vào Lục Chi Dao một chút.
"Lục Chi Dao, kỳ thi ngày mai, cậu đã chuẩn bị chưa?"
Lục Chi Dao hỏi cô ta: "Chuyện gì?"
Giọng nói của Hà Dao Dao nhẹ đến mức có thể bị gió thổi tan: "Kỳ nghỉ hè tớ sắp xếp lại một ít kiến thức không biết... cậu có thể giảng cho tớ không?"
Lục Chi Dao gật đầu, Hà Dao Dao nở nụ cười, đẩy bài thi đến trước mặt cậu ta.
Có lẽ chỗ ngồi bên cạnh Tang Uyển có hơi đặc thù.
Trước có Hồ Thi Di lớn lên mặt mũi khó chịu khiến người khác ghét, sau có Chu Duệ một học sinh bất lương có tiếng, bên cạnh còn có Lục Chi Dao người khiến người khác lạnh sống lưng.
Cho nên cho đến khi tất cả học sinh chọn xong chỗ ngồi, bên cạnh Tang Uyển vẫn còn trống.
***
Hai ngày sau sẽ tiến hành kỳ thi nhập học.
Tang Uyển lơ tơ mơ mà trải qua cả năm lớp 10, bây giờ đột nhiên thanh tỉnh, đặt kỳ thi ở trong lòng.
Cô cảm thấy mình như ruồi nhặng không đầu, năm lớp 10 không có mục tiêu không có động lực, tuyệt đối là một đoạn trải nghiệm khiến người khác không muốn nhớ lại.
Bây giờ đã lên lớp 11, chia lớp đã xong, nhiệm vụ gấp nhất bây giờ là nâng cao thành tích.
Kiến thức cơ bản năm lớp 10 của cô không nắm chắc, Kỷ Diệc đã giúp cô bổ túc trong cả kỳ nghỉ hè, đến lúc thi, cho dù không làm ra đáp án của đề lớn, viết công thức ra cũng có thể lấy được ít điểm.
Hôm nay không có giáo viên lên lớp, cả ngày đều dùng cho học sinh tự học.
Tang Uyển tìm lại được cảm giác học tập của lúc học cấp hai, cho dù không có ai giám sát, cũng chìm trong biển đề, đến đầu cũng không ngẩng lên được mấy lần.
Cuộc sống dường như đột nhiên có động lực, không còn bị cảm giác áy náy hư không trước kia quấn lấy, khiến cô sau khi kết thúc tiết tự học tối, đều cảm thấy một thân nhẹ nhàng.
Tang Uyển ở lại kiểm tra lại đề hơn mười phút, Trần Tĩnh ở phía sau đợi đến chán nản, nhìn thấy động tác của Tang Uyển, rốt cuộc cũng có tinh thần.
Tang Uyển sắp xếp đồ xong, quay đầu nhìn thấy đầu của Lục Chi Dao và Hà Dao Dao dựa sát vào nhau, như thường lệ hỏi một tiếng: "Lục Chi Dao, đi không?"
Lục Chi Dao không nói gì, giống như không nghe thấy gì vậy.
Bầu không khí giữa họ có chút kì quái.
Trần Tĩnh đảo mắt một hồi, nhận thấy gì đó, đến kéo Tang Uyển: "Uyển Uyển, chúng ta đợi một lát đi."
Tang Uyển không hiểu ra sao, gật đầu: "Cũng được, dù gì tớ cũng không muốn đi một mình trong ngõ."
Cô ngồi trở lại vị trí của mình.
Lục Chi Dao ngẩng đầu lên một chút, rời khỏi phạm vi hô hấp cùng Hà Dao Dao.
Bút ở giữa đốt ngón tay bởi vì cậu ta mất tập trung mà để lại vài dòng không có quy tắc trên vở.
Cậu ta do dự một lát, cánh môi giật giật, đại khái định nói gì đó.
Hà Dao Dao nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tang Uyển."
Tang Uyển dừng lại động tác, nhìn cô ta.
Hà Dao Dao một mặt xấu hổ: "Hôm nay tớ có chút việc, vì vậy Lục Chi Dao tiễn tớ rồi."
"Ồ..." Tang Uyển gật đầu, cười nhẹ với cô ta, "Không sao, nhà tớ cũng không xa, một mình tớ về là được."
May là cô chưa lấy đồ ra, không cần phải dọn lại lần nữa, xách theo cặp là có thể đi.
Tầm mắt Hà Dao Dao quét tới quét lui trên mặt Tang Uyển, chần chừ, không biết có nên gật đầu xem như trả lời hay không.
Cho đến khi Lục Chi Dao cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh thâm trầm: "Ở trường đợi tớ."
Là nói với Tang Uyển.
"Không cần đâu." Tang Uyển đeo cặp xong, đứng lên, "Bọn tớ về trước đây."
Nhóm người Tang Uyển không dừng lại lâu, nói đi liền đi.
Trên tay Hà Dao Dao vẫn còn cầm đề mà Lục Chi Dao đã giảng được một nửa, nhìn thấy Lục Chi Dao không có ý định mở miệng, cô ta chỉ có thể mở miệng nhắc nhở Lục Chi Dao một chút.
Lục Chi Dao hoàn hồn, thần sắc lạnh nhạt, tiếp tục giảng nửa đề còn lại.
Hà Dao Dao dựa theo âm thanh của cậu ta không ngừng gật đầu, nhưng trong lòng lại xuất hiện một âm thanh.
Giảng sai rồi.
Trên mặt Lục Chi Dao vẫn không có chút sơ hở, nhưng Hà Dao Dao cảm thấy, cậu ta sớm đã không còn tập trung nữa.
***
Trần Tĩnh rất không thoải mái.
Cô ấy đối với Tang Uyển hận rèn sắt không thành thép, hận không thể tận tâm dạy bảo: "Tang Uyển, cậu có thể cố gắng thêm một chút được không?"
Tang Uyển cảm thấy cách nói không cố gắng này không thích hợp với bản thân của bây giờ: "Tớ đã rất cố gắng rồi."
Xem đề cả một ngày, còn nói không cố gắng à?
Trần Tĩnh thở ra một hơi: "Cậu và Lục Chi Dao vẫn chưa làm lành." Một câu khẳng định.
"Có à?"
"Có." Trần Tĩnh chép chép miệng, "Cậu và Lục Chi Dao chưa làm lành, Hà Dao Dao lại thừa dịp tiếp cận Lục Chi Dao."
"Tiếp cận?"
"Thành thật mà nói, Hà Dao Dao đang theo đuổi Lục Chi Dao."
Tang Uyển nghĩ nghĩ: "Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?"
Trần Tĩnh không biết nên tức hay nên cười: "Có liên quan gì đến bao nhiêu tuổi? Mười bảy tuổi, thời cổ đại đều gả cho người khác rồi."
Tang Uyển trầm mặc một lát: "Đó không phải yêu sớm à?"
"...."
Trần Tĩnh đột nhiên đông cứng.
Tang Uyển nói: "Tớ cảm thấy thi đại học khá quan trọng, vì vậy học sinh cấp ba tốt nhất nên đặt tâm tư vào chuyện học hành."
Trần Tĩnh nghi ngờ lỗ tai của bản thân có khả năng xuất hiện ảo giác.
Tang Uyển đi cùng cô ấy đến cổng trường: "Đều là học sinh, yêu đương có thể kéo dài bao lâu? Nếu như vì cái này mà ảnh hưởng đến học tập, sau này liệu có hối hận chết không?"
Trần Tĩnh trực tiếp ngơ người: "Cậu chưa từng nghĩ đến..."
Tang Uyển cười rộ lên: "Yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến tớ học tập, tớ nhất định sẽ không yêu sớm. Bắt đầu từ bây giờ, trong lòng tớ chỉ có một việc, đó chính là học tập. Tớ đã thề muốn làm áo bông nhỏ tri kỉ của các thầy cô, chỉ làm các thầy cô yên tâm, không làm các thầy cô lo lắng."
Trần Tĩnh một câu cũng nói không được, mơ mơ hồ hồ, lại cảm thấy lời của Tang Uyển như đã từng nghe.
Giống như đã nghe ở đâu đó, nhưng lại không nhớ ra.
***
Hai người vẫn tạm biệt tại ngã tư đường như thường lệ.
Từ chỗ này đi bộ về nhà, khoảng hai mươi phút.
Tang Uyển một bên nghĩ tới cái đề cuối cùng làm không quá thuận lợi, một bên dựa theo các khe hở thẳng tắp của mặt đất, chầm chậm đi về phía trước.
Không đến một phút, bên cạnh cô lại truyền đến âm thanh phanh lại của xe đạp.
"Tang Tang!"
Tang Uyển nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Kỷ Diệc cười với cô: "Lên xe đi, tớ đưa cậu về."
"Không cần đâu."
"Lên xe đi mà." Kỷ Diệc nhìn về phía sau, "Lúc này không có người, không sao đâu, cũng có thể tiết kiệm cho cậu chút thời gian." Cậu nâng mắt, khóe miệng nở nụ cười: "Một lát nữa trở về còn phải tiếp tục giải đề, đúng không?"
Tang Uyển không yêu sớm ngồi ở yên sau của cậu.
Cô nắm lấy khe hở bên dưới của yên xe.
Chiếc xe đạp ổn định vững chắc tiến về phía trước, áo sơ mi của Kỷ Diệc hơi rộng, gió thổi bay áo sơ mi, lùa vào bên trong vải vóc, có chút hương vị phiêu phiêu giống thần tiên trong phim cổ trang.
Tang Uyển nắm chặt phần áo sơ mi bị gió thổi đến phồng lên, gió không thổi vào, góc áo trong bàn tay bắt đầu vỗ tới vỗ lui, giống như cánh của chim ruồi.
Thanh âm của Kỷ Diệc theo tiếng gió từ phía trước truyền đến.
"Đề bài cuối cùng, đầu tiên cậu lấy giao điểm O làm đối tượng nghiên cứu, sau đó lại xem điểm A, có thể tính được phương hướng trình độ...."
Tang Uyển cười rộ lên, lại ho một tiếng: "Kỷ Diệc, cậu lén nhìn trộm tớ đúng không?"
"Tớ không có."
Cô không nhìn thấy biểu tình của Kỷ Diệc, lại có thể tưởng tượng được vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện của cậu.
"Tớ giúp chủ nhiệm Trương điểm danh, nhìn thấy cậu nằm bò trên bàn một lúc lâu, tớ dựa vào thị lực và trí thông minh của tớ đoán ra đấy, cậu chắc đang làm đề bài đó."
Tang Uyển từ phía sau đấm cậu một cái, thu tay lại, lại một lần nữa cầm vào chỗ hở dưới yên xe.
Cô lại nghe thấy âm thanh của Kỷ Diệc.
"Tang Tang."
"Hả?"
"Gió thổi làm tớ cảm thấy không thoải mái."
"...."
"Cậu giúp tớ nắm chặt góc áo, tránh cho bị gió thổi vào."
"...."
Tang Uyển không yêu sớm lại lần nữa giúp cậu nắm chặt góc áo.