Edit: Ying.
Beta: Pony.
Ra khỏi cổng trường đi về phía bên trái tầm năm mươi mét, có một cái ngã tư.
Bình thường ba người đều tách ra ở ngã tư, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đến lúc tách ra, Trần Tĩnh tạm biệt Tang Uyển, lại thử vẫy tay với Lục Chi Dao, Lục Chi Dao cuối cùng cũng không còn đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng như trước kia nữa, hơi nâng khóe miệng với cô ấy.
Trần Tĩnh quay người đi, lúc qua đường đột nhiên tâm trạng rất tốt.
Có lẽ sắp có kịch.
Tang Uyển tiếp tục trầm mặc hai mươi phút.
Từ lúc tạm biệt Trần Tĩnh, cho đến khi đến trước cửa nhà, lúc nắm lấy tay nắm cửa, như bình thường nói tạm biệt với Lục Chi Dao.
Đáp lại cô là tiếng của Lục Chi Dao "phanh" một tiếng đóng sầm cửa.
Tang Uyển xoa xoa trán, cũng mở cửa nhà mình.
Duyên phận, đúng là tuyệt diệu.
Mặc dù Lục Chi Dao không thấy, nhưng cô của cậu ta đang nghiêm chỉnh ngồi ở nhà cô, vừa cắn hạt dưa, vừa cùng bà ngoại cô trò chuyện.
Nhìn thấy Tang Uyển xuất hiện ở trước cửa, cô ta ném vỏ hạt dưa vào thùng rác, đổi khách thành chủ vẫy tay: "Ai da, Uyển Uyển về rồi à, nhanh nhanh nhanh, nhanh vào nhà đi."
Tang Uyển cười cười, chào hỏi với bà ngoại.
Miệng cô Lục Chi Dao không ngừng: "Vừa nãy còn nhắc đến con với bà ngoại con đấy, nói con lúc trước thường được hạng nhất, lấy giấy khen. Lần này thi như thế nào? Hạng bao nhiêu?"
Bà cụ ngồi trên sô pha, một bên phe phẩy quạt, một bên tha thiết quay đầu lại.
Tang Uyển có chút ngại ngùng: "Con thi toán không tốt, lần này thi được hạng 13 toàn lớp."
Khuôn mặt bà cụ lập tức suy sụp.
Cô của Lục Chi Dao vỗ vỗ cô: "Thắng thua là chuyện thường tình, không sao, không sao."
Tuy cô ta cười nhưng trên mặt lại có chút đắc ý, lại nói: "Thằng cháu kia của cô lần này cũng được, buổi chiều thầy giáo điện đến nói nó được hạng nhất toàn khối, coi như nó hiểu chuyện."
Bà cụ đen mặt, miễn cưỡng cười: "Vẫn là Tiểu Lục tốt, không khiến cô lo lắng."
"Nó dám để con lo lắng, con liền đuổi nó đi, con cũng không muốn phí công nuôi một đứa vô dụng!" Cô Lục Chi Dao vui vẻ, lại nhìn Tang Uyển một cái: "Lục Chi Dao chắc cũng về rồi, để cô về xem thử."
Cô Lục Chi Dao giống như đánh thắng trận, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi nhà cô, cửa vừa đóng, âm thanh vừa nghiêm khắc vừa khô khốc của bà cụ truyền đến: "Con đứng im! Nói cho bà nghe, lần này thi con làm như thế nào?"
Không biết có phải người với người sau khi tiếp xúc với nhau, đều sẽ có ý muốn khoe khoang hay không.
Từ lúc Tang Uyển bắt đầu nhớ được mọi chuyện liền như vậy.
Lúc nhỏ vẫn chưa đến tuổi đi học, bà cụ thích cùng một nhóm người tụ tập, kéo Tang Uyển ra, bảo cô hát vài câu. Những bạn nhỏ khác đều ca hát, cô hát tuồng, bà ngoại mỗi lần đều đắc ý đầy mặt.
Lớn một chút, liền biểu diễn thư pháp, biểu diễn đánh đàn.
Sau này nữa liền đua học tập, đua giấy khen, đua học sinh ba tốt.
Lúc bắt đầu học cấp ba, Tang Uyển không theo kịp tiến độ học tập, thành tích thụt lùi, bà cụ không có gì để khoe khoang, mỗi lần thi xong đều cằn nhằn không ngừng, giống như muốn đem những gì chưa nói phải nói vào thời điểm này.
Vài câu nói kia của bà cụ đã nhai đi nhai lại không biết bao nhiêu lần, cho đến khi kim đồng hồ chỉ 11 giờ, mới cảm thấy mệt, phất phất tay, để Tang Uyển đi.
Đợi Tang Uyển quay người, giống như lại nhớ tới gì đó: "Kì nghỉ hè này con cũng đừng chơi nữa, nghiêm túc bổ túc thành tích. Ngày mai bà đi đăng ký một lớp học thêm toán cho con."
***
Đối với Tang Uyển mà nói, cuộc sống lúc nghỉ hè với tới trường học chẳng có gì khác biệt.
Buổi sáng 6 giờ thức dậy, đọc thầm tiếng Anh. Sau khi ăn sáng, nhanh chóng bắt đầu làm bài tập hè.
Buổi trưa có thể ngủ một tiếng, 1 giờ rưỡi thức dậy đi đến lớp học thêm.
Buổi tối sau khi trở về, lại phải chuẩn bị bài khóa.
Lớp học thêm có không ít gương mặt quen thuộc, khối bọn họ có vài người đều ở chỗ này học bù.
Bạn cùng bàn của Tang Uyển vốn là bạn học cùng lớp lúc đầu của cô.
Tên là Hồ Thi Di, là một cô gái có mái tóc ngắn giống nhím, thân hình hơi béo, không quá thu hút ánh mắt người khác.
Lúc học lớp 10 Tang Uyển chưa từng tiếp xúc với cô ấy, sau khi đến lớp học thêm là lần đầu tiên nói chuyện với Hồ Thi Di.
Là bạn học cùng lớp, hai người các cô tự nhiên ngồi cùng nhau.
Các bạn học khác ở xung quanh là học sinh trường khác.
Tuổi 16, 17 là một độ tuổi mẫn cảm, kiêu ngạo.
Lúc mới bắt đầu Hồ Thi Di không nghĩ sẽ tiếp xúc với các bạn học trong lớp học thêm, nhưng khuôn mặt của Tang Uyển rất thân thiện, lại không có tính công kích, dáng vẻ cũng không tệ, không tới vài ngày, các bạn nam ngồi trước sau đều chủ động nói chuyện.
Hồ Thi Di được chiều mà lo sợ.
Đối với Tang Uyển mà nói, ở trong lớp này nhìn thấy ai cũng không hề ngạc nhiên, duy nhất nhìn thấy Kỷ Diệc là khiến cô vô cùng kinh ngạc.
Cái người này bất kể đi đến đâu cũng nhanh chóng có được nhiều mối quan hệ bạn bè, không đến hai ngày, xung quanh toàn là bạn, bất kể là bạn học nam hay nữ đều rất vui vẻ vây quanh cậu.
Mỗi lần Tang Uyển nhìn qua, đều có thể nhìn thấy Kỷ Diệc cùng bạn bè của cậu nói nói cười cười.
Cô cảm thấy Kỷ Diệc đến đây đơn thuần chỉ để kết bạn.
Dù gì dựa theo thành tích của cậu mà nói, cậu nên giúp người khác bổ túc mới đúng.
Hai người bọn họ chưa nói chuyện với nhau lần nào.
Suy cho cùng cũng chỉ là lớp học thêm, giáo viên không hề quen biết những học sinh ở đây, cũng không quản bọn họ có đến lớp hay không, nghe có hiểu hay không, chỉ dựa theo tiến độ của bản thân, giảng lại toàn bộ kiến thức lớp 10 một lần.
Lớp học nhàm chán vô vị khiến người khác cảm thấy tẻ nhạt, cho dù Tang Uyển ngồi thẳng lưng, cố gắng tập trung tinh thần vào việc học, cũng không có cách nào nghe vào một chữ.
Tang Uyển cảm thấy toán học của bản thân không đạt chuẩn, vẫn không đạt chuẩn.
Bà ngoại Tang Uyển quản rất chặt, có thể nói là không thể đợi được Tang Uyển giành được vinh quang của hạng nhất một lần nữa.
Buổi chiều nắng nóng, lúc toàn bộ thành phố đều tản ra hơi thở lười biếng, bà ngoại vẫn có thể thường xuyên đến trường học âm thầm giám sát Tang Uyển.
Thời gian bà đột kích không cố định, thời gian ở lại cũng chỉ khoảng hai, ba phút, chẳng qua chỉ xem Tang Uyển có nghiêm túc lên lớp hay không, có không tập trung hay không.
Kỷ Diệc ngồi bàn cuối cùng trong lớp, mỗi lần nhìn qua cửa sổ đều thấy bà lén lén lút lút nhìn vào bên trong, liền nhịn không được muốn thở dài.
Nếu như cậu bị người ta giám sát như vậy, sợ rằng sớm đã đau đầu.
Cuộc sống mỗi ngày đều máy móc lặp lại giống như bánh răng, mắt nhìn thấy thời gian không nhanh không chậm liền bước vào tháng tám, cuối cùng ngoài ý muốn phá vỡ quy luật sinh hoạt.
Cuối tháng bảy, Kỷ Diệc giống như thường ngày, chuẩn bị dựa vào bài tập hè và bóng lưng của Tang Uyển để xua đuổi ba tiết học buổi chiều. Nhưng bài tập hè đã chuẩn bị xong rồi, mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tang Uyển đâu.
Tang Uyển nhà cậu là một bé ngoan chưa từng trốn học.
Việc này khiến Kỷ Diệc trong tiết học đầu tiên không có tâm trạng gì, lúc định thần lại, tại chỗ nên viết chữ 'giải 'của mỗi một đề toán, đều viết hai chữ "Tang Uyển."
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc tan học, tiếng chuông vừa reo, cậu liền chạy đến chỗ bên cạnh Hồ Thi Di.
"Tang Uyển đâu."
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, Hồ Thi Di bị dọa một trận.
Phục hồi lại tinh thần thì có chút ngạc nhiên.
Kỷ Diệc cũng là học sinh Bác Dụ Anh Trung, là nhân vật có tiếng của lớp chọn.
Lục Chi Dao của lớp họ, tổng điểm luôn đứng nhất khối, nhưng toán lí hóa lại luôn bị Kỷ Diệc đè ép ở vị trí thứ hai.
Ngược lại Kỷ Diệc lớn lên dễ nhìn, lại là con cưng của thầy cô, thường giúp thầy cô kiểm tra kỷ luật của trường học, lại thường đi quanh các lớp kiểm tra việc học, vô cùng quen mặt.
Muốn không biết cậu cũng khó.
Từ lúc bọn họ đến lớp học thêm đến nay, Kỷ Diệc và Tang Uyển chưa từng tiếp xúc.
Trong mắt Hồ Thi Di thì hai người này căn bản là người của hai thế giới.
Từ lúc lên cấp ba đến nay, Hồ Thi Di chưa từng thấy cảnh tượng này, cũng chưa từng có cơ hội kết giao với những người này. Lúc này Kỷ Diệc đột nhiên nói chuyện với cô, cô lại có chút thấp thỏm và mất tự nhiên.
"Vừa nãy lúc đến đây, có một bạn nam gọi cậu ấy đi rồi."
Kỷ Diệc trong chốc lát liền cảnh giác: "Bạn học nam? Gọi cậu ấy ra ngoài làm gì?"
Hồ Thi Di lắc đầu, lại hồi tưởng lại dáng vẻ ngây ngô của đối phương, ma xui quỷ khiến nói: "Có lẽ là tỏ tình."
"Tỏ tình có thể lâu như vậy à?" Kỷ Diệc nhếch miệng, nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Cậu biết bọn họ đi đâu không?"
Hồ Thi Di vẫn lắc đầu: "Không biết."
Kỷ Diệc nhăn mày, xem ra cực kỳ bực bội.
Cậu không lưu lại bên Hồ Thi Di quá lâu, ngược lại nói thêm một câu: "Nếu tan học Tang Uyển quay lại, cậu đừng nói với cậu ấy là tớ tìm cậu ấy."
Hồ Thi Di đồng ý.
Cảm giác không thể tưởng tượng được khi cùng với nhân vật nổi tiếng trong trường nói chuyện còn tràn đầy trong lồng ngực, cô quay đầu nhìn.
Kỷ Diệc dường như không có tinh thần, sợi tóc dưới ánh mắt trời rực rỡ, bị mạ lên bóng người.
Kết quả tiết thứ hai bắt đầu, Tang Uyển vẫn không quay lại.
Kỷ Diệc đến ý nghĩ giả vờ làm bài cũng không còn, chỉ chăm chú nhìn bên ngoài cửa sổ, đợi Tang Uyển xuất hiện.
Nhưng chuyện không được như ý, cậu không đợi được Tang Uyển, ngược lại lại nhìn thấy bà ngoại Tang Uyển.
Đã đi đến dưới lầu, rất nhanh là có thể lên lầu xuất hiện ở cửa sau của lớp bọn họ.
***
Tính khí của bà cực kì nóng nảy.
Lúc tiểu học chỉ cần Tang Uyển ham chơi chút, không tránh được việc bị nhốt ở bên ngoài phạt đứng cả một ngày.
Giáo viên một khi cáo trạng nói cô lên lớp không tập trung, ngày thứ hai bàn tay cô liền sưng lên.
Đến cấp hai, lại bởi vì thành tích hơi tuột dốc, mái tóc dài vô cùng quý báu của Tang uyển bị một nhát cắt sạch sẽ.
Sau khi <Hoàn Châu cách cách> nổi tiếng, anh em Lý Cam đều lén gọi bà là Dung ma ma.
Có thể có đủ cách để xử lí người khác.
Mắt nhìn thấy chỗ ngồi của Tang Uyển trống rỗng, Kỷ Diệc có chút lo lắng.
Cái gọi là hoàng đế không vội thái giám đã gấp, sợ rằng nhịp tim của cậu lúc này so với đương sự nhanh hơn rất nhiều.
Cậu vẫn luôn giữ số điện thoại của Tang Uyển, nhưng từ trước đến nay cậu chưa từng gửi tin nhắn cho cô.
Cứ luôn nghĩ sẽ bị đối phương vốn không thân thiện chán ghét cậu.
Nhưng tình hình bây giờ, có lẽ là đặc thù, có lẽ là cơ hội để phá vỡ cục diện bế tắc, ma xui quỷ khiến, Kỷ Diệc gửi một tin nhắn đi.
"Bà ngoại cậu đến rồi."
Cậu muốn giả vờ như không có chuyện gì, gõ năm chữ liền kết thúc, không để lại tên.
***
Ba phút sau, bà cụ quả nhiên giống như thường lệ, khom lưng, từ cửa sau lén lút nhìn vào bên trong.
Kỷ Diệc ngồi ở hàng cuối, thấy rất rõ ràng.
Sau khi không thấy bóng dáng Tang Uyển, cả gương mặt bà cụ liền tối xuống.
Bà nhanh chóng biến mất ở cửa, không biết có phải chuẩn bị tìm người để tính sổ hay không.
Vừa khéo giáo viên phụ đạo viết bảng xong, kéo giọng hô một câu: "Một em giúp tôi đi lấy bài tập lần trước đến đây."
Động tác của Kỷ Diệc so với lớp trưởng tạm thời nhanh hơn, nhanh chóng đứng lên: "Em đi.... Em đi."
Giáo viên ngẩn người, phất phất tay.
Kỷ Diệc xoay người rời khỏi phòng học.
Văn phòng nằm bên cạnh tòa nhà chuyện dụng của giáo viên.
Cậu lại gửi cho Tang Uyển một tin nhắn: "Không sao rồi."
"Đi lấy bài tập."
Bà ngoại vẫn đang đứng trên hành lang, dựa vào bên phải, lấy ra một chiếc điện thoại.
Nhìn về phía xa xa, híp mắt, ngón tay nhấn nhấn, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị gọi điện thoại cho Tang Uyển.
Khóe miệng Kỷ Diệc giật giật, nở nụ cười đi qua: "Bà ngoại Ngô."
Động tác của bà cụ dừng lại, quay đầu, nghi hoặc nhìn một cái.
Bà nhìn thằng nhóc đứng trước mặt, xem ra tuổi tác xấp xỉ với Tang Uyển, dáng người rất cao, mặt mày thư lãng tuấn tú, lớn lên một bộ dáng nhân tài.
Khá quen mắt.
Kỷ Diệc lập tức nói: "Bà ngoại Ngô, bà không nhớ cháu à? Cháu là Kỷ Diệc, lúc trước chúng ta sống chung một khu, cháu và Tang Uyển còn là bạn học tiểu học."
Lúc cậu nói chuyện, bên mặt có hai lúm đồng tiền.
Bà cụ rốt cuộc nhớ lại, bỏ điện thoại xuống: "Là Kỷ Diệc à, đã cao như thế này rồi."
Kỷ Diệc cười gật đầu.
Bà cụ không vội gọi điện thoại cho Tang Uyển nữa, cùng cậu giống như bạn cũ lâu ngày gặp mặt, hỏi thăm: "Sức khỏe ba mẹ cháu như thế nào?"
"Rất tốt ạ."
"Cháu đang học ở đâu?"
"Bác Dụ Anh Trung, cùng trường với Tang Uyển, chỉ là hai bọn cháu không cùng lớp."
Bà cụ gật đầu, quay đi quay lại một đề tài, liếc mắt nhìn cậu, lại hỏi: "Cháu cũng đến đây bổ túc? Cuối kỳ có thi tốt không?"
Bà nhớ đứa trẻ này, từ lúc nhỏ bắt đầu đã cùng Tang Uyển đọc sách, cùng nhau đến lớp năng khiếu.
Tang Uyển học thư pháp, hội họa, đánh đàn, cậu đều biết, còn đặc biệt tinh thông.
Ngày trước một nhóm phụ huynh tụ tập với nhau, chỉ cần có bố mẹ Kỷ Diệc ở đó, bà cụ liền không thể đẩy cháu gái của mình ra.
Cũng không biết thành tích bây giờ có thể lấy lại uy nghiêm bị hao mòn lúc đó của bà hay không.
Kỷ Diệc đưa ra một câu trả lời không rõ ràng: "Là như này, cháu bị học lệch."
Bà cụ gật đầu, chắc là cảm thấy nghe được một câu trả lời vừa ý.
Kỷ Diệc lại cười: "Ngữ văn và tiếng Anh của cháu đều không tốt, nhưng cháu xem qua thành tích của Tang Uyển, hai môn này của cậu ấy rất tốt, mỗi lần đều đạt những hạng đầu của khối."
Bà cụ cười rộ lên: "Cũng không tính là gì, bà cảm thấy nó thi không hề tốt."
Thích khoe khoang đương nhiên là hy vọng nghe được người khác tán thưởng, Kỷ Diệc chọn điều bà thích nghe, nói: "Bài văn của Tang Uyển thường được thầy cô lấy ra làm văn mẫu, đọc cho cả lớp nghe. Cháu làm văn nhiều nhất cũng chỉ thi được khoảng bốn mươi điểm."
Bà cụ hỏi: "Thứ mà nó viết ra cũng có thể làm văn mẫu à?"
"Còn không phải ạ, mỗi lần công bố thành tích ngữ văn, thầy cô của khối bọn cháu đều lấy Tang Uyển ra làm gương." Kỷ Diệc nói xong, lại thêm một câu: "Đến bố mẹ cháu còn thường bảo cháu học thêm ở cậu ấy."
Vừa nãy lúc nói đến thầy cô tuyên dương, bà cụ liền không thể giấu nổi đắc ý.
Lúc này Kỷ Diệc lại lôi bố mẹ của bản thân ra, bà cụ vô cùng vui vẻ, trong ánh mắt đều là kiêu ngạo.
Kỷ Diệc hơi thả lỏng một chút.
Nói xong vài câu nói tốt, cơn tức của bà cụ cũng tiêu đi rất nhiều.
Bọn họ lại nói thêm vài câu, không ngoài ý muốn làm bộc lộ rằng ba mẹ Kỷ Diệc khen ngợi Tang Uyển như thế nào.
Xuyên qua bên cạnh bà cụ, ở xa xa có thể nhìn thấy, Tang Uyển ôm chồng sách bài tập xuất hiện trên hành lang.
Giống như một liều thuốc trợ tim, tâm trạng bất ổn của kỷ Diệc dần hạ xuống.