Edit: Ying.
Beta: Pony.
Bà ngoại xuất hiện ở đây, Tang Uyển cũng không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên.
Cô gật đầu, lại thể hiện rằng trên tay mình đang ôm đồ, quay người đi vào lớp học.
Vừa nãy chỉ là giúp giáo viên đi lấy bài tập.
Khuôn mặt căng chặt của bà cụ cũng dịu xuống.
Khóe miệng Kỷ Diệc nặn ra nụ cười, lại chào bà cụ: "Bà ngoại Ngô, cháu vẫn phải lên lớp, đi trước đây ạ."
Cậu và Tang Uyển vẫn không tiếp xúc chính diện.
Nhưng có một chuyện rất chắc chắn, Tang Uyển ôm vở bài tập đến, là bởi vì nhìn thấy tin nhắn của cậu.
Cũng xem là... có nói chuyện qua.
Có lẽ bởi vì chuyện này, cũng có lẽ bởi vì giúp được Tang Uyển, tâm trạng của Kỷ Diệc đột nhiên rất tốt, sau khi quay về lớp học, từ hàng cuối nhìn bóng lưng của cô cả một tiết học, ý cười nơi khóe miệng muốn ép cũng không ép xuống được.
Trên thực tế, chuyện vui căn bản cũng hết rồi.
Lớp học thêm có tổng cộng ba tiết học vào buổi chiều, tiết đầu tiên Tang Uyển không ở đây, tiết thứ hai kết thúc, Tang Uyển lại ra ngoài.
Lúc cô không có ở đây, Kỷ Diệc nằm sấp trên bàn không chút để ý mà dùng điện thoại chơi cờ năm quân.
Chính vào lúc sắp thắng người máy, có một thứ nhẹ nhàng đặt lên trên bàn cậu.
Kỷ Diệc ngẩn người, lười biếng nhấc đầu ra khỏi cánh tay ngước lên, ngước lên trên nhìn một cái, lập tức nhìn thấy Tang Uyển đứng bên cạnh bàn.
Cậu trong chốc lát xốc lại tinh thần, chuẩn bị nở nụ cười.
Tang Uyển ngược lại không cười, chỉ vào bình nước bạc hà trên bàn, gương mặt nghiêm túc: "Tớ mua dư một bình."
"Ờ...."
Tang Uyển nhếch môi, quay người rời đi.
Kỷ Diệc còn chưa kịp phản ứng, không ngừng nhìn vào đồ vật trên bàn.
Qua một lúc, cậu đột nhiên cười rộ lên, cất đồ vật trên bàn, trong ánh mắt chăm chú của nhiều người đi đến chỗ bạn học nam ngồi ở bên phải Tang Uyển.
"Người anh em, đổi vị trí đi."
Đôi mắt cười của Kỷ Diệc hơi híp lại, xem ra tâm trạng rất tốt.
Bạn học nam nhìn cậu, lại nhìn Tang Uyển vẫn đang không động đậy, nhận lời đứng lên, ôm tất cả đồ đạc đi đến hàng cuối cùng.
Kỷ Diệc ngồi xuống vị trí của cậu ta.
Người này đại khái là kiểu người cho một chút ánh mặt trời liền xán lạn, cười đến nỗi không giấu được lúm đồng tiền bên mặt, tầm mắt một chút cũng không ngừng dán chặt trên người Tang Uyển.
Tang Uyển nhìn bài làm sai trên vở bài tập, thanh âm nhàn nhạt: "Kỷ Diệc, cậu nhìn tớ mấy năm rồi, không thấy mệt sao?"
***
Hồ Thi Di dường như vẫn còn đặt tinh thần ở bên phía giáo viên, nhưng thực tế lực chú ý đã bay tới trên người hai người bên cạnh.
Tang Uyển không phải là nữ sinh đặc biệt chói mắt, trên người trừ cảm giác chín chắn thành thục không phù hợp với tuổi tác ra thì không còn điểm gì nổi bật nữa.
Tướng mạo cô không tệ, nhưng chỉ là khiến người khác thoải mái, không phải kiểu quá mức xinh đẹp.
Vào lúc tuổi trẻ ươm mầm, cho dù có hứng thú đối với Tang Uyển, cũng nên là nam sinh không đáng để mắt tới mới đúng, giống như cậu bạn gọi Tang Uyển ra ngoài trong tiết học đầu tiên.
Chí ít là Hồ Thi Di nghĩ như vậy.
Nhưng hiện thực lại không giống thế.
Đầu tiên, bên cạnh Tang Uyển có một Lục Chi Dao.
Người đó thì miễn cưỡng có thể dùng mối quan hệ bạn cùng bàn và hàng xóm để lí giải, còn sự xuất hiện đột ngột của Kỷ Diệc đã phá vỡ suy nghĩ của Hồ Thi Di.
Cô ấy nhịn không được muốn chú ý thêm một chút, rốt cuộc vì sao Tang Uyển có thể quen biết với những người này.
Kỷ Diệc đỡ đầu, nghiêng qua nhìn Tang Uyển.
Dáng vẻ phát sáng lấp lánh kia khiến Hồ Thi Di chút nữa đã hoài nghi cậu là những người trên ti vi, chỉ thiếu một cái nháy mắt.
Hơn nữa cậu cười lên thật sự rất đẹp.
Hồ Thi Di không thể không thừa nhận, nhóm người Lục Chi Dao, Chu Duệ đều vì tướng mạo nên mới nổi tiếng. Một người cười lên âm trầm kín đáo, một người cười lên giống lưu manh, đều không thu hút bằng Kỷ Diệc.
Là kiểu tươi cười đơn thuần nhất, là kiểu có thể khiến tâm trạng người khác tốt lên.
Người này trước đây chói mắt như vậy à?
Hồ Thi Di không nhớ rõ, có lẽ là tâm lý bạn học cùng lớp, cô luôn cảm thấy Lục Chi Dao là người tỏa sáng nhất trong trường học.
Kỷ Diệc cười: "Không giống nhau, trước đây là nhìn cậu từ phía sau, bây giờ có thể nhìn chính diện."
Đắc ý vênh váo.
Tang Uyển ngẩng đầu liếc cậu một cái.
Kỷ Diệc lập tức rũ mày thu lại tầm mắt: "Tớ sai rồi. Tớ chỉ muốn quan tâm cậu mà thôi."
Tang Uyển đặt bút xuống: "Cậu quan tâm tớ thì không thể trực tiếp nói với tớ à?"
"Tớ thấy mỗi lần cậu gặp tớ, đều là dáng vẻ không vui vẻ không kiên nhẫn, tớ sợ chọc cậu tức giận."
Nhìn cậu thật đáng thương, giống như con chó lớn bị vứt bỏ.
"Rõ ràng là cậu không để ý đến tớ." Tang Uyển nghiêm túc phản bác, " Lúc khai giảng lớp 10, rõ ràng cậu nhìn thấy tớ, nhưng cậu cúi đầu liền đi mất rồi."
Hồ Thi Di kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
Cô ấy thu lại đánh giá về Tang Uyển.
Không hề chính chắn thành thục, Tang Uyển cũng là người so đo như vậy sao?
Kỷ Diệc muốn rửa sạch oan khuất: "Nhưng mà lúc lên lớp năng khiếu năm lớp 9...."
"Cuối năm lớp 8, tớ trở về nhà, cậu đang chơi bóng rổ, không để ý đến tớ."
"Tớ thật sự không biết cậu đã trở lại, tớ không nhìn thấy cậu, nếu như tớ nhìn thấy cậu rồi, làm sao dám không để ý đến cậu chứ?"
"Năm lớp 10 cậu không phải vẫn luôn không để ý đến tớ sao?"
"Còn không phải bởi vì cậu không để ý đến tớ à." Kỷ Diệc lầu bầu một tiếng: " Năm lớp 8 sau khi cậu chuyển nhà lần đầu tiên gặp tớ, cậu liền không...."
Tang Uyển ngắt lời cậu: "Kỷ Diệc, cậu có ấu trĩ không vậy?"
Đều rất ấu trĩ.
Hồ Thi Di nghĩ thầm trong lòng.
Cô ấy cảm thấy bản thân đã nghe được một trận cãi nhau thanh mát thoát tục không giống học sinh cấp ba cãi nhau.
Chỉ có những bạn nhỏ mẫu giáo mới tranh luận là ai không để ý đến ai trước như vậy thôi.
Kỷ Diệc một giây liền sợ: "Tớ sai rồi, tớ không dám nữa."
Nghĩ nghĩ, cậu lại nhích tới gần: "Vậy tức là, sau này cho dù cậu bày tỏ thái độ không muốn để ý đến tớ nữa, tớ cũng không cần phải lo lắng, yên tâm nói chuyện với cậu?"
Tang Uyển gấp vở lại, ngẩng đầu nhìn bảng đen, không nói một lời.
Xem ra bản thân nói không sai.
Kỷ Diệc cười đến xán lạn, sau đó lại thu nụ cười về.
Cậu chuyển chủ đề: "Tang Tang, cậu học văn hay học lý?"
Thái độ quen thuộc như vậy, giống như nói chuyện cùng một người bạn cũ.
"Lý."
Kỷ Diệc trầm mặc một lát, như có suy tư: "Bà ngoại cậu yêu cầu?"
Tang Uyển gật đầu: "Bà cụ nói học tốt toán lý hóa, đi khắp thiên hạ."
Cô nhìn cậu: "Cậu cảm thấy tớ nên học văn?"
Kỷ Diệc không chút để ý để lộ việc mình quan tâm đến thành tích của cô: "Tớ thấy cậu mỗi lần thi, chính trị lịch sử đều có thể hơn lý hóa khoảng hai mươi điểm, ngữ văn tiếng anh cũng là điểm mạnh của cậu, tớ cảm thấy cậu càng thích hợp học văn hơn."
Tang Uyển thở dài.
Kỷ Diệc lại cười: "Đương nhiên, không phải là nói cậu không thể học lý, dựa vào trí thông minh của cậu, tuyệt đối dễ dàng.
"Được rồi." Tang Uyển cuối cùng cũng cười, "Tớ đã bắt đầu bổ túc rồi, cậu đừng đâm thêm cho tớ một đao nữa."
Thấy cô cười, Kỷ Diệc càng thêm vui vẻ, nhịn không được nhếch một bên đầu lông mày, nhìn cô: "Không bằng như này, dù sao tớ đến lớp học thêm nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tớ giúp cậu ôn tập mấy môn khoa học tự nhiên, cậu cũng thuận tiện ôn tập cho tớ môn ngữ văn, cậu cảm thấy thế nào?"
Tang Uyển không tỏ rõ ý kiến: "Không lên lớp nữa?"
"Dù sao cậu cũng...." Kỷ Diệc đại khái muốn cười một tiếng, sau khi nhận thấy tầm mắt của Tang Uyển thì lập tức sửa lời, "Phong cách dạy học của giáo viên lớp học thêm không thích hợp với cậu. Cậu chỉ cần nghe tớ giảng, đảm bảo dạy tốt hơn so với lớp học thêm."
***
Hằng ngày sau khi tan học Hồ Thi Di đều cùng Tang Uyển đi đến trạm xe buýt, hôm nay hàng ngũ hai người lại nhiều thêm một người.
Cho đến bây giờ cô ấy vẫn cảm thấy như lọt vào trong sương mù, không thể tin được.
Khó tưởng tượng nhất chính là thái độ của Kỷ Diệc.
Bình thường lúc Tang Uyển và Lục Chi Dao ở chung với nhau, luôn khiến cho người khác cảm thấy cảm giác cô chủ động hiên hòa đi một ít.
Lục Chi Dao chính là một tảng băng cứng, chỉ cần đứng yên đó bày ra dáng vẻ kiêu căng là được.
Cao cao tại thượng, là người ở bên trên, đây mới là dáng vẻ của minh tinh trường học.
Ngược lại Kỷ Diệc không giống vậy.
Không dời tầm mắt dù chỉ một lát, ngữ khí che chở, từ đầu đến cuối khóe miệng luôn treo ý cười...... như là không chút để ý nói cho người khác biết, cậu chính là vui vẻ quây quanh Tang Uyển, hình tượng đều không sao cả.
Tuyến 56 đến sớm hơn một chút, Tang Uyển vẫy tay với Hồ Thi Di, đi về hướng cửa xe.
Kỷ Diệc dường như coi bạn bè của Tang Uyển thành bạn bè của chính mình, cũng vẫy tay với cô ấy, đi theo sau Tang Uyển lên xe.
Thân thể Hồ Thi Di cứng đờ, cánh tay giống như máy móc mà đong đưa.
Đến khi xe buýt chuyển động, cô ấy từ cửa sổ xe lướt qua nhìn bộ dạng ngây ra của mình, mới dần dần hạ tay xuống.
Giống như nằm mơ vậy.
***
Dù sao Tang Uyển cũng không phản đối, Kỷ Diệc dứt khoát tiễn người đến đầu ngõ.
Đến khi Tang Uyển thốt lên một câu: "Bị bà ngoại tớ phát hiện thì không tốt đâu.", cậu mới dừng chân.
Kỷ Diệc nhìn tòa nhà sáu tầng đã mấy năm trước mặt, nhớ đến một chuyện: "Tang Tang, cậu và Lục Chi Dao có phải là, là....không, tớ không có ý đó, ý tớ là, quan hệ của các cậu rất tốt đúng không?"
"Cũng được."
Tang Uyển không muốn giấu: "Bà ngoại tớ không phải bị bệnh sao, sau khi chuyển đến đây, bố mẹ cậu ấy giúp đỡ không ít."
Kỷ Diệc gật đầu.
Tang Uyển nói: "Nhưng năm ngoái xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn?"
"Khi kẹt xe trên đường cao tốc trong dịp tết, phía sau có một chiếc xe tải hạng nặng bị mất phanh lao về phía trước."
Biểu tình của Kỷ Diệc có chút nghiêm túc, nhìn chằm chằm cô.
Tang Uyển nói tiếp: "Cô cậu ấy lấy được quyền giám hộ. Có điều cô của cậu ấy đối xử với cậu ấy không tốt lắm, di sản cho cậu ấy cũng muốn tìm cách chiếm lấy."
"Cô cậu ấy, cũng rất hư vinh."
"Tớ cảm thấy cậu ấy cũng không dễ dàng gì."
"Lại nói, bố mẹ cậu ấy đối xử với tớ rất tốt, thời kì đặc thù của cậu ấy, tớ chiếu cố cậu ấy một chút là chuyện nên làm."
Có lẽ là cảm thấy đối phương không dễ dàng.
Dựa trên một khía cạnh nào đó mà nói, hai người cũng khá giống nhau.
Kỷ Diệc trầm mặc một lát mới lại cười rộ lên, lúm đồng tiền sáng sủa tuấn tú.
Dáng người cậu cao hơn Tang Uyển gần một cái đầu, động tác cũng thuận tay, tự nhiên đưa tay vò đầu cô.
"Không sao."
Tang Uyển ngẩn người.
Cô đột nhiên nghĩ đến hai người trước khi chiến tranh lạnh năm lớp 8, dáng người của Kỷ Diệc vẫn chưa cao hơn cô.
Lúc đó người này vẫn bị cô chế giễu một phen, liền không cam tâm nói muốn đánh cược xem đến năm lớp 9 ai sẽ cao hơn, nào có giống bây giờ, lợi dụng chiều cao, dễ dàng đặt tay lên trên đầu cô.
Tang Uyển ngẩng đầu: "Được rồi, cậu nên về rồi."
Kỷ Diệc ho khan một tiếng: "Ngày mai tớ đến đón cậu đi đến lớp học thêm nhé?"
"Không cần."
"Vậy tớ trực tiếp đến lớp học thêm đợi cậu."
Tang Uyển đi vòng ra sau đẩy cậu, đập tan suy nghĩ của cậu: "Cậu đi nhanh đi, đừng để người khác nhìn thấy, nếu như có chút tiếng gió lọt đến tai bà ngoại tớ, tớ liền xong đời."
Lòng bàn tay cô có độ ấm của ngày hè, đặt trên lưng cậu, mềm như bông, ấm áp.
Kỷ Diệc không phản kháng, nói lền một tràng: "Được được được.", dựa theo cô đẩy vài bước, vẫy tay với cô, đi về hướng đầu ngõ.
***
Bà cụ mua một trái dưa hấu, vừa mới cắt xong bưng lên bàn trà.
Nhìn thấy Tang Uyển quay về, như thường lệ hỏi một câu: "Hôm nay học như thế nào?"
"Rất tốt ạ." Tang Uyển cũng như thường lệ trả lời một đáp án không rõ ràng, đợi đến lúc đổi giày xong, ma xui quỷ khiến lại nói một câu: "Có thu hoạch bất ngờ."
"Vậy thì tốt." Bà cụ bỏ một vài miếng dưa hấu vào trong chén inox, "Con ăn ít dưa hấu này đi, hôm nay chúng ta ăn cơm tối trễ một chút, con ăn xong dưa hấu, học bài trước."
Tang Uyển "Vâng" một tiếng, bưng chén, lập tức trở về phòng.
Cửa sổ của Tang Uyển đối diện với đầu ngõ nhỏ, trên bệ cửa sổ có vài chậu hoa nhài vừa nở.
Xuyên qua quang ảnh mông lung của lá cây, xa xa có thể nhìn thấy Kỷ Diệc vẫn còn đứng ở đâu ngõ, nhìn cô cười.
Cho dù cách một đoạn, cũng có thể nhìn thấy, ánh mắt cậu sáng rực.
Tang Uyển cũng nhìn cậu, không biết có nên cười hay không.
Một lát sau, điện thoại trên bàn rung lên.
Tang Uyển mở điện thoại nắp gập ra, trên màn hình đen trắng xuất hiện một tin nhắn: "Vậy tớ về đây."
Cô chậm rì rì trả lời một câu: "Nhanh đi đi."
Sau khi tin nhắn này gửi đi, cô ngẫm nghĩ, lại viết một tin: "Kỷ Diệc, cậu cười trông thật ngốc."
Kỷ Diệc ba giây sau gửi cho cô một tin.
"Cậu phụ trách tươi cười như hoa là đủ rồi."