Edit: Ying.
Beta: Cẩm.
Thông thường mà nói, giáo viên vật lý cấp ba chỉ cần nắm vững vật lý cấp ba một cách thành thạo là được.
Nếu không phải là giáo viên hướng dẫn thi đấu chuyên nghiệp, vật lý đại học là gì, sớm đã quên sạch.
Giây đầu tiên lão phù thủy nhìn thấy đề, lông mày nhướng lên, Kỷ Diệc ngược lại vẫn trưng ra vẻ mặt tươi cười, lại như có như không nói thêm một câu: "Chủ nhiệm Trương nói rồi, lát nữa sẽ kiểm tra thành quả học tập của em."
Chủ nhiệm lớp gây áp lực, cho dù lão phù thủy trăm lần không tình nguyện, cũng chỉ có thể kiềm chế, nói với học sinh: "Tự học", sau đó buồn bực bắt đầu suy nghĩ phương pháp giải đề.
Bầu không khí đông cứng dần thả lỏng, tâm tình của học sinh cũng được thả lỏng.
Trần Tĩnh một mình đứng ở đó, nổi bật giữa đám đông.
Lão phù thủy chìm trong đề vật lý đại học, không để ý đến xung quanh.
Kỷ Diệc đang cúi người xem bà tính toán, qua một lúc thì đứng thẳng lên, hướng về Trần Tĩnh đang đứng ở xa cười cười, làm một khẩu hình: "Ngồi."
Trần Tĩnh do dự một lát, lén lén lút lút ngồi xuống.
Lão phù thủy phải chịu áp lực, xem ra sớm đã đem bọn họ ném ra sau đầu.
Trần Tĩnh thở ra một hơi.
Kỷ Diệc lại cười, ánh mắt trốn tránh cẩn thận liếc nhìn Tang Uyển ở bên kia.
Tang Uyển rũ mắt, không bởi vì sự xuất hiện của cậu mà quan tâm nửa phần.
Cậu thở dài trong lòng một hơi.
Tiết học này, hầu như không có học sinh nào đặt tâm tư lên chuyện học tập.
Trần Tĩnh đại khái chỉ yên lặng được năm phút, lại chọc chọc lưng Tang Uyển: "Uyển Uyển, nghỉ hè đi chơi không?"
"Không đi." Tang Uyển không quay đầu, chỉ dựa vào phía sau: "Kì nghỉ hè này tớ chỉ có thể chơi cùng toán học."
"Chỉ ra ngoài dạo phố cũng không được?"
Tang Uyển gật đầu.
Trần Tĩnh bĩu môi, nhớ đến lúc này Hà Dao Dao chen một chân vào chuyện mượn bài thi, tầm mắt dao động trái phải, đột nhiên nói: "Toán học còn không dễ à."
Cô ấy dựa lên trên, giọng nói không lớn không nhỏ: "Cậu quên hàng xóm của cậu, toán học đứng thứ hai toàn khối à."
Nói xong, lại quay đầu: "Đúng không, Lục Chi Dao?"
Lục Chi Dao từ đầu đến cuối chỉ có một tư thế, giống như một pho tượng, lạnh nhạt ném ra hai chữ: "Không rảnh."
Tang Uyển căn bản không trông mong gì vào cậu ta, cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì.
Cô không muốn nhìn về phía bục giảng, cũng chẳng có tâm tư tự học, hai mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Bên cạnh truyền đến âm thanh soàn soạt của đầu bút viết trên giấy, qua một lúc, một tờ giấy được đẩy đến trước mặt cô.
Nội dung trên giấy được chia thành từng ô từng ô, vô cùng tỉ mỉ, Lục Chi Dao là một người viết chữ Khải rất đẹp, nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ.
Tang Uyển ngây ra.
Giọng nói Lục Chi Dao vẫn không có chút độ ấm: "Tang Uyển, tớ và cậu không giống nhau, tớ không muốn để cuộc sống của tớ trở nên thất bại giống như cậu, vì vậy tớ có rất nhiều chuyện có ý nghĩa phải làm."
Cái người này nhất định sẽ không nói gì tử tế, trong lời nói luôn đả kích cô.
Tiện tay cầm bảng tiến trình trên tay xem, quả thật rất đầy đủ và ý nghĩa, một chút thời gian rảnh rỗi cũng không chen vào được.
Tang Uyển không hiểu ra sao, chỉ mỉm cười nghe cậu ta nói.
Lục Chi Dao xoay cây bút trên tay một vòng, thuận tay vẽ trên giấy một đường gạch ngang, viết đầy bên dưới đều là "toán học".
Cậu ta dừng bút ở đoạn cuối.
Cậu ta nhìn cô: "Tớ chỉ có thể dành ra thời gian trong lúc này, cậu có thể đến học bù, tớ cũng coi như ôn tập. Nhưng mà...."
Âm thanh của cậu ta dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô, mặt không biểu tình: "Nói 'Xin lỗi'."
Dùng một câu nói thật lâu về sau để nói, người đẹp làm ra những chuyện quá đáng, gọi là tán gái. Người không đẹp làm ra những chuyện quá đáng, gọi là lưu manh.
Nhưng Tang Uyển vẫn luôn là người không nhìn mặt.
Cô cũng nhìn cậu ta: "Tớ phải vì hành vi quấy rối tình dục của cậu mà xin lỗi sao?"
Nói xong, lại cảm thấy giọng điệu của bản thân quá nặng, mỉm cười một cái: "Học bù không làm phiền đến cậu, tớ thành thật đến lớp học thêm là được. Cậu cũng làm chút việc càng có ý nghĩa hơn."
Lục Chi Dao nhìn cô, mắt cũng không chớp.
"Tang Uyển."
Tang Uyển và cậu ta đối diện với nhau.
Ánh mắt Lục Chi Dao khẽ nhúc nhích.
Một lát sau, cậu ta mới nhấc khóe miệng, ước chừng nặn ra nụ cười, lại âm trầm trào phúng: "Tớ thật nhàm chán."
Nói xong, ngồi thẳng người.
Bảng tiến trình kia bị vò thành một đống, vứt vào túi rác nhỏ treo giữa bàn học.
***
Kỷ Diệc có rất nhiều biện pháp chỉnh giáo viên, hễ là lão phù thủy ngẩng đầu muốn nói gì đó, cậu liền lập tức cắt ngang.
May mà có cậu, tiết học cuối cùng của lớp 10/7 trải qua không chút khó khăn.
Đến lúc tiếng chuông tan học vang lên, cả trường đều trở thành một khung cảnh hoan hô.
Tiếng bước chân khắp bốn phương tám hướng xuất hiện, không tới một lúc cả hành lang đều tràn đầy tiếng nói cười.
Giống như nhiệt độ bình thường của lồng hấp cũng không đè nén được sự hưng phấn khi được nghỉ.
Cho đến khi tan học, giáo viên vật lý mới miễn cưỡng tính ra được một kết quả cho cậu.
Là sai.
Nhóm người Tang Uyển vẫn đang thu dọn đồ đạc.
Lúc nãy cậu đứng trên bục giảng thấy rất rõ ràng, ánh mắt Tang Uyển từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhìn về phía cậu một lần, ngược lại cùng Lục Chi Dao đối diện một lúc rất lâu.
Cô nhíu mày, không có lý do, nhưng Kỷ Diệc rất nhạy cảm nhận ra, cô nhíu mày là vì bản thân.
Cậu có chút mất hồn mất vía, lúc cầm lấy tập đề rời khỏi lớp bảy, chỉ cười lấy lệ với giáo viên vật lý, thậm chí đến "Cảm ơn" cũng quên nói.
Cũng quên đi tìm chủ nhiệm Trương báo cáo thành quả học tập.
Lý Cam giúp cậu cất toàn bộ sách và bài tập hè đi, Kỷ Diệc không kiểm tra, đeo lên liền đi.
Vài giáo viên đang giữ trật tự ở cổng trường, lúc hai người thuận theo dòng người đi ra ngoài, đột nhiên có người gọi tên Kỷ Diệc.
Lý Cam nghe thấy tiếng gọi, quay đầu nhìn một cái, nhìn thấy lão Lý chủ nhiệm lớp bọn họ đang vẫy tay với bên này.
Kỷ Diệc không có chút phản ứng nào.
Lý Cam không thể không nhắc nhở cậu một tiếng, Kỷ Diệc mới như đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, lấy lại tinh thần, đi đến trước mặt lão Lý.
Xuyên qua dòng người, Lý Cam từ xa xa nhìn thấy Tang Uyển, Lục Chi Dao và một nữ sinh không quen biết đi cùng nhau, chậm hơn gấp ba lần tốc độ của dòng người qua đây.
Lý Cam ở trong lòng đặt cho Tang Uyển một biệt danh "có một không hai".
Người có thể ảnh hưởng đến tâm tình của Kỷ Diệc, khiến Kỷ Diệc rối rắm lạc lõng, có lẽ thế giới này chỉ có một người.
Đến thanh mai trúc mã – em gái cậu ta Lý Lộ, thi chuyển cấp phát huy thất thường, lúc khóc đến trời đất mù mịt, Kỷ Diệc cũng có thể cười với cậu ta, bình tĩnh an ủi.
Nếu đổi lại là Tang Uyển....
Cậu làm sao bình tĩnh được.
Kỷ Diệc đứng vững trước mặt lão Lý.
Lão Lý muốn dạy bảo phê bình cậu, đến việc giữ trật tự học sinh cũng không quản nữa, giống như một học giả cũ, cùng cậu tính sổ: "Thằng nhóc cậu đừng nghĩ rằng hôm nay không có tiết của tôi thì cậu có thể tránh được một kiếp. Lần thi này cậu làm như thế nào đó?"
Lão Lý dạy toán.
Kỷ Diệc cười cười: "Lần này không phải em bị chính trị, lịch sử kéo chân sao, thầy xem em hoàn toàn là một học sinh khoa học tự nhiên, có thời gian học thuộc chính trị, lịch sử, còn không bằng làm thêm vài đề toán học đúng không?"
Lão Lý hừ một tiếng: "Cậu đừng có cười với tôi, cũng đừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi!"
Kỷ Diệc lập tức thu lại nụ cười, bĩu môi nghiêm chỉnh đứng ngay ngắn.
Lão Lý lại nói: " Cậu căn bản không có thái độ nhận sai."
Kỷ Diệc đảm bảo với ông: "Thầy Lý, thầy cứ yên tâm, em nhất định sẽ nỗ lực học tập, tiến bộ từng ngày. Bắt đầu từ hôm nay, trong lòng em chỉ có một việc, đó chính là học tập. Em thề sẽ làm tốt áo bông nhỏ tri kỉ của các giáo viên, chỉ khiến thầy yên tâm, không khiến thầy lo lắng."
Lão Lý bị lời nói trôi chảy của cậu làm cho dở khóc dở cười, liếc cậu một cái: "Còn không lo lắng, vừa nãy cậu ngơ ngơ ngác ngác, đang nghĩ cái gì đó?"
Cậu biết hối cải: "Nghĩ lại bản thân tại sao lại rớt khỏi năm hạng đầu của khối, suy nghĩ phương pháp sửa chữa."
Cậu trợn mắt nói dối, ông cũng không thể làm gì được.
Lão Lý không nhịn được buột miệng nói ra: "Cậu cả ngày toàn mồm mép láu lỉnh". Một lát, lại nói thêm một câu: "Lần sau không thi được năm hạng đầu của khối, xem tôi xử lí cậu thế nào."
Kỷ Diệc lại cười: "Thầy yên tâm, thầy còn không hiểu em à, mặc kệ chính trị, lịch sử, muốn lấy năm hạng đầu, thoải mái.
"Đúng, ném chính trị, lịch sử đi, vậy cậu không lấy ba hạng đầu, cậu còn không biết xấu hổ."
Kỷ Diệc mặt không đổi sắc: "Thầy, thầy là tấm gương của học sinh, thầy không thể ngay tại chỗ dạy học sinh điều xấu được."
Một chút tức giận của lão Lý cũng hết rồi, vừa tức giận vừa buồn cười lại không có cách với cậu, chỉ có thể nói hai câu, vẫy vẫy tay, để cậu nhanh chóng đi.
***
"Cũng may Kỷ Diệc đến."
Trần Tĩnh nhìn về hướng của lão Lý, nói câu này ba lần, không có bất kì ai đáp lại cô ấy.
Lục Chi Dao không để tâm đến ai, cậu ta không nói chuyện là chuyện cực kì bình thường.
Nhưng mà đến Tang Uyển cũng không đáp lại, cô ấy không khỏi có chút ngại ngùng.
Cô ấy chỉ có thể đem việc Tang Uyển thất thần đổ cho việc cô và Lục Chi Dao có mâu thuẫn.
Mà nguyên nhân của mâu thuẫn, cô ấy chỉ có thể nghĩ đến Hà Dao Dao.
Giọng nói Trần Tĩnh phóng đại lên một chút: "Nếu như không nhờ có Kỷ Diệc, tớ cũng chỉ có thể khóc lóc về nhà."
Lần này, lời nói của cô cuối cùng cũng truyền đến lỗ tai của Tang Uyển.
Tang Uyển quay đầu, cười nhẹ: " Cậu không phải khóc lóc về nhà, nhưng thành tích của cậu không sợ về nhà phải khóc sao?"
Trần Tĩnh không để ý đến lời trêu chọc của cô, ngược lại kéo tay cô: "Cậu nghĩ gì vậy, cả buổi không nói chuyện?"
Tang Uyển trầm mặc một lát: "Cậu từng xảy ra mâu thuẫn với ai bao giờ chưa?"
"Đương nhiên là rồi."
"Làm hòa chưa?"
"Xem tình huống."
"Xem tình huống?"
Trần Tĩnh liếc Lục Chi Dao một cái, kéo tay Tang Uyển, lời nói ra không biết là cho ai nghe.
"Có người sẽ cho đối phương bậc thang để bước xuống, đương nhiên sẽ làm lành được. Nhưng có người sẽ kìm nén, không ai quan tâm đến nhau, thời gian càng lâu, càng khó mở miệng, cuối cùng trở thành người dưng."
Nhìn thấy Tang Uyển lộ ra dáng vẻ có điều khó nghĩ, cô ấy đụng đụng vào bả vai cô: "Cậu xảy ra mâu thuẫn với ai rồi?"
"Cứ cho là như vậy đi." Tang Uyển nghĩ nghĩ, lại cười, "Bởi vì chút chuyện nhỏ."
Chuyện nhỏ?
Quả thật là chuyện nhỏ.
Trần Tĩnh không dám chắc bản thân có nhìn nhầm hay không, khóe miệng Lục Chi Dao lộ ra nụ cười như có như không, lướt qua trong giây lát.
Cô ấy giống như ăn phải một viên thuốc an thần, lại vỗ Tang Uyển: "Uyển Uyển, nếu là chút chuyện nhỏ, thì cho nhau một bậc thang đi."
Cô ấy nói xong, vẫn không bỏ cuộc, muốn khai thác một chút: "Rốt cuộc là chuyện nhỏ gì?"
"Đại khái là tớ cố tình gây sự." Lần đầu tiên Tang Uyển đối diện với chuyện này, "Vì vậy cho dù tớ có tìm một bậc thang, đối phương cũng không chắc sẽ bằng lòng xuống."
"Vậy thì dỗ thêm vài lần. Nếu như cậu ấy không để ý đến cậu, cậu liền dỗ cậu ấy mười lần hai mươi lần!"
Lần này Trần Tĩnh không hề nhìn lầm.
Lục Chi Dao quay đầu liếc cô ấy một cái, dáng vẻ đó, rõ ràng rất tán thành với lời cô ấy nói.
Cô ấy thở phào một hơi.
Tang Uyển thở dài: "Vậy tớ tìm cơ hội nói chuyện với cậu ấy."