Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 86


3 năm

trướctiếp

Edit: Sau 1 tháng hơn mổ mắt về, cuối cùng cũng được dùng máy tính, xin lỗi mọi người đã đợi lâu nhé ^_^

Cái gọi là một nhà y độc, có nghĩa là đại phu có thể cứu người cũng có thể giết người, Hạ Khô Thảo đứng nhìn cha y dùng một đống lớn dược thảo, tiên dược, y cảm thấy cha y muốn độc chết Cô Vô Tâm chứ không phải cứu hắn.

"Nhìn gì vậy?" Hạ Trường Khanh nhìn đôi mắt to trợn lên đang đăm đăm nhìn của con mình, "Những thứ này là độc của phệ hồn cổ, cơ thể tổn thương một ít, nhưng so với mất mạng thì tốt hơn." Hạ Trường Khanh nói xong liền cầm độc trùng bên cạnh ném vào, mấy phần có cảm giác như phù thủy tạo dược trong bóng đêm.

"Không thể lấy phệ hồn cổ ra hết sao cha?" Coi như để độc phệ hồn cổ chết, nhưng cổ trùng vẫn còn trong cơ thể cũng không tốt.

"Cái đó cứ để nhện Thiên Ty của ngươi." Dù sao Thiên Ty Chu cũng không phải loại nhện thông thường, hạ độc giải độc có vạn cách dùng, nếu như là người Miêu Cương cũng không tạo ra phiền toái gì, chỉ cần dẫn linh trùng, những cổ trùng này sẽ chủ động đi ra, còn dằn vặt bọn họ như vậy?

Thiên Ty Chu y không mang xuống núi đó, vậy thì phải lên núi lại sao? Tiếp theo y nhìn thấy cha y móc ra một cái hộp lớn tầm bàn tay, Thiên Ty Chu đang chậm rãi bò ra.

"Lúc này ngươi cứ từ từ chăm sóc nó ăn uống, tránh đến lúc nó thấy phệ hồn cổ thì nổi khí." Để Thiên Ty Chu vào ngực Hạ Khô Thảo, Hạ trường Khanh lại tiếp tục sắc dược.

Hạ Khô Thảo ôm Thiên Ty Chu đang làn nũng rời dược phòng, xoay người tiến về tẩm cung của Dụ Bác Thiên, lúc này Cô Vô Tâm đang dựa vào mép giường, Dụ Bác Thiên ôn nhu lau gò má cho y, thấy thế nào hai người đều rất yêu nhau, thật sự kịch tình bị điều chỉnh liền kéo theo số mạng, nói thật ra, một màn Cô Vô Tâm bị chém đầu làm Hạ Khô Thảo thổn thức, dẫu sao Cô Vô Tâm là thật lòng yêu Dụ Bác Thiên, nếu không có âm mưu của Cơ Ảnh Nguyệt, có lẽ bên trong tiểu thuyết hai người mới là nguyên gốc, là vợ chồng, tuy nhiên bây giờ Cơ Ảnh Nguyệt cũng đang thay đổi, tất cả kịch tình đều biến mất.

"Khụ!" Hạ Khô Thảo nghĩ mình đứng mãi ở cửa cũng không ổn lắm, thế nên đánh bạo đem âu yếu giữa hai người cắt đứt, y chủ yếu là có chính sự, nếu không cũng giả như một người bị lừa đá.

"Khô Thảo?" Cô Vô Tâm nghe giọng đã biết là Hạ Khô Thảo, bởi vì mắt không nhìn thấy, đôi mắt vô thần kia nhìn về phía Hạ Khô Thảo, dù đôi mắt chẳng còn thấy gì, nhưng Hạ Khô Thảo có cảm giác đôi mắt kia của Cô Vô Tâm như đang cười.

"Đây là gì vậy?" Dụ Bác Thiên nhìn con nhện lớn trong tay Hạ Khô Thảo, không khỏi nhíu mày, con nhện này nhìn thế nào cũng có độc.

"Thiên Ty Chu ta nuôi, nó rất nghe lời!" Hạ Khô Thảo sao không biết những thứ như này đều gây khó chịu cho mọi người, nhện con khá tốt, nó lớn như vậy, trong mắt ai cũng đều mang uy hiếp, y mang Thiên Ty Chu đến là để làm quen mùi trên người Cô Vô Tâm, tránh lúc nữa chữa trị phệ hồn cổ lại phản kháng đối với mùi lạ.

Dụ Bác Thiên không tin vào mắt nhìn Hạ Khô Thảo, chỉ thấy nhện lớn lập tức bò khỏi tay Hạ Khô Thảo, chạy đến trên người Cô Vô Tâm, Dụ Bác Thiên quẳng ý nghĩ sâu xa ra khỏi đầu của mình, sau một khắc vứt đi ý nghĩ linh tinh, hắn thấy con nhện ngoan ngoãn lạ thường, không có chút xíu gì gọi là đả thương người khác, nó chỉ nằm im trước ngực của Cô Vô Tâm.

"Đây là gì thế?" Cô Vô Tâm cảm giác được có con gì bò lên tay y, dừng ở trước ngực, lúc định chạm vào, Dụ Bác Thiên kéo tay y lại, thế nhưng cũng không tránh khỏi chạm vào, lông xù, cảm giác rất là lạ.

"Là Thiên Ty Chu ta nuôi, cha ta bảo hôm nay phải nhờ vào nó." Hạ Khô Thảo nói.

Thiên Ty Chu, là loài nhện trong truyền thuyết, trong tức khắc y đối với nhện này có chút suy nghĩ, cho nên không để Dụ Bác Thiên kéo tay mình, mà trực tiếp sờ lên, Thiên Ty Chu cứ như vậy nằm trên ngực y, xúc cảm trong tay vô cùng tốt, từ độ dài của bàn chân cũng biết nó rất to.

"Tốt, nhưng vẫn nên chú ý thì hơn." Dù cho nó có là một con nhện ngoan ngoãn, thì cũng là độc vật, lỡ như bị thương cũng không ổn.

Hạ Khô Thảo đem nhện ôm khỏi người Cô Vô Tâm, sau đó an ủi nó, "Cô đại ca, Thiên Ty Chu đã biết mùi của ngươi, đợi chút nữa nó cũng sẽ không chống cự.

Cô Vô Tâm gật đầu, tỏ ý mình biết rồi.

Đêm đến, Đặng Hân vận bộ y phục đắt tiền nhất, ngồi ở cửa sổ đợi Hiên Viên Công Duẫn đến, khói hương lập lờ, gò má như ẩn như hiện toát lên một cổ vị không thực của khói lửa nhân gian, ả ta có tự tin, cho nên nghĩ chắc Hiên Viên Công Duẫn sẽ quỳ dưới gấu váy của ả.

Cơ Ảnh Nguyệt nghe nói đã trở về Cơ gia, trở thành Thánh nữ, cũng chứng minh cả đời này nàng sẽ không lập gia đình, đồng nghĩa với những mỹ nam tử không bị Cơ Ảnh Nguyệt gieo họa, mặc dù kịch tình đã thay đổi đến không ra gì, nhưng Đặng Hân đã xuất hiện, bởi vì ả ta là nhân vật chính, dù không trở thành nước đứng đầu, nhưng hậu cung vô số người của ả nhất định sẽ có cơ hội, giống như Hiên Viên Công Duẫn vậy, ả rất có lòng tin.

Đáng tiếc ả vẫn suy nghĩ quá nhiều, đã qua giờ Tý rồi, đừng nói là bóng dáng Hiên Viên Công Duẫn, ngay cả tên quan to quý tộc nịnh nọt lần trước cũng chẳng thấy, cho đến khi lão bản xuất hiện trong phòng nàng.

"Giáo...giáo...giáo chủ." Lão bản không biết nên đem lời đồn đãi nói với giáo chủ không, dù sao cũng có liên quan đến ngài ấy.

Nhìn người đối diện một bộ muốn nói lại thôi, Đặng Hân cũng biết đối phương có việc muốn nói, "Chuyện gì?"

Lão bản lập tức quỳ trên đất, " Kể từ hôm nay, Hiên Viên thành có vài lời đồn về giáo chủ, thuộc hạ cũng không muốn gạt giáo chủ."

"Tin đồn?" Cả người Đặng Hân tỉnh táo hẳn, "Tin đồn gì? Nói!"

"Bọn họ truyền Thiên Hương lâu chúng ta không phải thanh lâu bình thường, mà là thủ vệ của Ngũ độc giáo, vì muốn thu tin tức tốt của đại hội võ lâm mà tiến vào bạch đạo." Lão bản đem đầu đuôi câu chuyện nói ra, "Còn có ngài cùng Tần thừa tướng cấu kết mưu hại đương kim quân hậu."

Cái ly trong tay cơ hồ vỡ nát, những tin đồn này đại khái chính là đề tài bàn tán của những người ngày đó nói chuyện phiếm, nhưng tin đồn này vô cùng đúng, nếu bị tra ra, ả ta đắc tội triều đình cùng với đại hội võ lâm, mà với thực hực của ả lúc này cái nào cũng không kháng lại được.

"Truyền lệnh xuống! Thiên Hương lâu vẫn đón khách như thường, không thể tự loạn trận cước trước!" Trong mắt Đặng Hân lộ ra tia sát khí, lấy ra một túi giấy, "Đem bỏ vào sông, chúng ta để bọn họ loạn trước."

Lão bản nhận lấy túi giấy, vâng một tiếng liền rời khỏi.

Đặng Hân híp mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài, sao ả không biết ai tin tung chứ? Quả nhiên đàn ông trong thiên hạ đều làm người ta chán ghét, nếu đã dám làm chuyện này đối với ả, ả mà không hồi báo một chút quà đáp lễ không phải phụ một tấm chân tình đi? Vừa nghĩ đến biểu tình hốt hoảng của nam nhân kia, vốn bất mãn đang ngập lòng lập tức trót lọt.

"Đi." Hiên Viên Công Duẫn đang ẩn núp trong bóng tối bay đi, đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu*, sau tất cả Đặng hân cũng chỉ là một ả đàn bà không có thực lực, hắn căn bản không cần lo Đặng Hân có thể làm ra chuyện gì.

Đi theo lão bản này đến bờ sông, chỉ thấy khinh công nàng rất cao, nếu không phải hắn khinh công không tệ có lẽ đã bị bỏ lại, con sông này không tính có gì trọng yếu, nhưng ở Hiên Viên thành cũng khá nhiều người chọn sông này lấy nước, nếu hạ độc chắc sẽ có mười mấy gia đình xảy ra chuyện, như vậy tạo nên một ít dư luận không nhỏ ở đây.

"Ngô..." Vừa mới đem túi giấy lấy ra lão bản cảm thấy cần cổ đau xót, rồi liền ngất đi, Hiên Viên Công Duẫn đưa người cho ám vệ, đem gói thuốc mang về.

Hiên Viên Công Duẫn trở lại cung, nghe phệ hồn cổ trên người Cô Vô Tâm đã được giải trừ, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm, đem túi giấy cho Hạ Trường Khanh kiểm tra rồi trở về phòng.

Vừa về phòng không khỏi cười nhẹ, Hạ Khô Thảo đang nằm trên thùng tắm, trông rất mệt mỏi, hai mắt nhắm lại đang ngủ, mắt thấy người sắp rơi vào thùng nước, Hiên Viên Công Duẫn lẹ tay ôm người vớt lên.

"A!" Đang ngủ say có người ôm eo, Hạ Khô Thảo kêu to một tiếng, nhìn thấy là Hiên Viên Công Duẫn ôm mình lại yên tâm ngủ tiếp.

"Mệt đến như vậy à?" Hiên Viên Công Duẫn để tay vào nước thấy còn ấm, bế người lên, lau khô rồi thả trên giường, xem ra mấy hôm nay Hạ Khô Thảo làm việc quá sức, nhéo gò má mềm mềm một cái vậy.

"Khụ!" Hạ Trường Khanh rất không bắt thời điểm mà xuất hiện, "Ngươi tới đây một chút." Hạ Trường Khanh dĩ nhiên là cố ý, lúc này quấy rầy Hiên Viên Công Duẫn y cao hứng còn không kịp, nhìn biểu tình của Hiên Viên Công Duẫn, Hạ Trường Khanh cảm thấy sung sướng vô cùng, cho ngươi bắt cải trắng nhà ta!

Hạ Trường Khanh lấy túi giấy trả lại cho Hiên Viên Công Duẫn, "Thứ này là cổ trùng mài bể, chỉ cần người nào dùng tới, bụng sẽ phình to lên, bụng trướng nước, mặc dù không mất mạng, nhưng cũng có thể dày vò gần như chết đi, người chết phải hỏa táng thi thể, nếu không sẽ như bệnh ôn dịch lây lan."

"Để thứ này ở con sông ngoại thành, sẽ có chuyện gì?" Hiên Viên Công Duẫn nhìn túi giấy hỏi.

"Không ảnh hưởng gì, nhưng người uống được sẽ xảy ra chuyện, chết mới là đại sự, tốc độ lây lan không kém gì ôn dịch." Hạ Trường Khanh rốt cuộc biết túi giấy này có vấn đề, "Ngươi nói có người muốn thả thứ này xuống sống, dù là ai chỉ cần có người uống được, người đó chết sẽ lây lan, xảy ra khủng hoảng?"

Hiên Viên Công Duẫn gật đầu, "Người này là giáo chủ Ngũ độc giáo."

"Hahahahahahahaha..." Hạ Trường Khanh như nghe được chuyện gì buồn cười, cười như đứa trẻ, "Ngũ độc giáo? Đừung cười ta, một tà môn ngoại đạo lấy trộm cổ thuật Miêu Cương còn tự lập môn hộ có thể nháo như con thiêu thân."

"Nếu gói thuốc này bỏ xuống sông, đây chẳng phải sẽ như mong muốn của ả sao." Dẫu sao Ngũ độc giáo hoặc Đặng Hân cũng chưa tính là thứ tốt lành tồn tại.

"Vậy thì tương kế tựu kế." Hạ Trường Khanh cười nhìn Hiên Viên Công Duẫn, "Ả không phải muốn gây ra đại nạn sao? Chúng ta liền đem cơ hội này giao cho ả tính."

*Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau: nguyên gốc từ câu 螳螂捕蝉,在后黄雀(Đường lang bộ thiền, tại hậu hoàng tước) nghĩa là 'bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ phía sau', ý nói người ngu định làm việc gì, bị người khác lợi dụng chờ cơ hội hãm hại) (cre: fb Vong Xuyên Du Nhiên)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp