Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 85


3 năm

trướctiếp

"Phệ cổ hồn này ta cũng không có cách." Hạ Khô Thảo tuy đi theo Hạ Trường Khanh học thuật, bời vì cổ thuật ít hay nhiều đối với thân thể đều tạo thành một chút tổn thương, Hạ Trường Khanh cũng không dạy Hạ Khô Thảo về phương diện này chữa trị cổ thuật như thế nào, cho nên gặp phải loại chuyện này y thuộc về trường phái hai hòa thượng cũng không hiểu.

"Không biết Cốc chủ có chữa trị được không?" Hiên Viên Công Duẫn hơi nóng nảy, Cô Vô Tâm từ khi hôn mê đến giờ chưa tỉnh lại, phái người đến phủ Thừa tướng bắt bọn họ, lại phát hiện vườn không nhà trống, xem ra lần này Thừa tướng quả thật suy nghĩ một kế sách hay, nhưng hắn cũng đem Dụ Bác Thiên chọc giận rồi, nếu hắn ta đã có gan làm ra chuyện này, thì cũng chấp nhận trả đại giá lớn.

Hạ Khô Thảo đứung dậy cầm giấy và bút mực, "Ta viết cho cha một phong thư, ngày mai hẳn sẽ đến, tuy nhiên mấy ngày này hi vọng Hoàng thượng đừng cuống lên, Quân hậu tuyệt đối sẽ không có việc gì."

"Đa tạ." bất kể như thế nào, Dụ Bác Thiên vẫn rất cảm ơn Hạ Khô Thảo, rất lâu trước đó Thần Y cốc đã hạ lệnh, tộc nhân hoàng thất không cho phép cầu xin chữa bệnh, lần này Hạ Khô Thảo chủ động hỗ trợ, hắn dĩ nhiên là vui vẻ.

"Tạm thời ta ở đây chăm sóc Quân hậu." Bây giờ Cô Vô Tâm không tỉnh ngay được, nếu y tỉnh lại Dụ Bác Thiên tuyệt đối không biết sẽ làm gì, lưu lại cũng chỉ phiền thêm, thế nên bằng một cách rất tự nhiên Hạ Khô Thảo đem người đuổi ra ngoài, an tâm chế thuốc và chăm sóc Cô Vô Tâm.

"Sao rồi?" Dụ Bác Thiên đi ra liền gặp Thái Hậu đang chờ bên ngoài, "Cô Vô Tâm không sao chứ?"

"Không có chuyện gì, mẫu hậu." Dụ Bac Thiên vỗ lên mu bàn tay của Thái hậu, an ủi, "Cốc chủ Thần Y cốc ngày mai sẽ xuống núi, người cứ yên tâm."

Thái Hậu lúc nãy mới yên lòng, Cô Vô Tâm là người nàng nhận định, kết quả lại làm tổn thương người mà mình tín nhiệm nhất, trong lúc nhất thời Thái hậu cũng không biết phải làm sao, "Thừa tướng bên kia, có động tĩnh gì không?" Năm đó jhi nàng còn là một phi tần nhỏ, Thừa tướng nhiều lần đến trợ giúp nàng, cho nên đối với vị Thừa tướng này nàng rất coi trọng, thế nhưng lần này Thừa tướng gây ra chuyện như vậy nàng vẫn có chút thất vọng.

"Phái người đi phủ Thừa tướng, đã vườn không nhà trống, xem ra từ đầu Thừa tướng đã đánh chủ ý hết cả rồi, phỏng đón chiêu binh mãi mã cũng là sự thật." Đây là Hiên Viên Công Duẫn trước đó đã giao cho hắn mật thư, ban đầu hắn vẫn có chút hoài nghi, nhưng đối với nhất cử nhất động của Thừa tướng hắn vẫn rất để ý.

Thái Hậu không khỏi thở dài, "Thôi, chỉ hi vọng ngươi có thể bỏ qua cho hậu nhân của Thừa tướng." Thái hậu là một người mềm lòng, tuy nói đây là dính dáng đến cửu tộc, nhưng nàng vẫn hi vọng Dụ Bác Thiên có thể bỏ qua cho những người vô tội.

"Mẫu hậu, chuyện này ta không thể đáp ứng người." Bỏ qua cho người nhà gã, đùa gì thế, Tần Hướng Thiên đã thương tổn đến người nhà hắn, dính dáng đến cửu tộc hắn còn thấy nhẹ.

"Thôi, thôi, đây là chuyện của các ngươi, ta cũng không quản được." Thái Hậu cũng minh bạch ý nhi tử, chuyện này nàng cũng không thể làm chủ, ngoài miệng nói được vài ba câu, những chuyện khác cũng chẳng tiện chen vào.

Lúc này Hiên Viên Công Duẫn đang giữ mảnh giấy kì quái trong tay Hạ Khô Thảo tìm Ngũ Độc giáo, phệ hồn cổ là Tần Hướng Thiên tìm đến người giáo phái này, dựa theo lời Hạ Khô Thảo, trước mắt chủ sử của Ngũ Độc giáo là người thế giới khác cũng như y xuyên vào, làm Hạ Khô Thảo không khỏi cảm thán, thế giới này nhiều người đổi kiếp thật.

"Ngũ Độc giáo ở thanh lâu?" Hiên Viên Công Duẫn ngược lại có chút buồn cười, nữ nhân tên Đặng Hân này thật sự quá buồn cười, một môn phái lại núp trong thanh lâu, là muốn đem mộn phái của mình bôi đen sao? Giáo chủ còn có thể làm ra loại chuyện này, cũng không biết thủ hạ của nàng ta là người thế nào?

"Hơn nữa giáo chủ Ngũ Độc giáo chính là hoa khôi của thanh lâu." Ảnh Nhất đem tin tức mình thu thập được từng chút nói ra, càng về sau Hiên Viên Công Duẫn càng thấy không đúng, nữ nhân này đầu có bệnh à?

Đặng Hân thì không nghĩ nhiều vậy, dựa theo sự hiểu biết xem tiểu thuyết của nàng, tất cả môn phái đều có một thanh lâu che giấu, boss phía sau màn không phải lão bản mà là hồng bài của thanh lâu, nàng cũng chẳng phải tú bà, như vậy sẽ giảm giá trị thân thể, tướng mạo nàng mặc dù không bằng nữ chính Cơ Ảnh Nguyệt, những cũng là một trong hai mỹ nhân, cho nên về phương diện này nàng không cần lo lắng, cầm kỳ thi họa tiền giáo chủ có dạy cho nàng, cho nên nàng ở thanh lâu làm hồng bài rất nhiều năm.

"Hân Nhi cô nương, ở đây có hai vị công tử muốn ngài hầu hạ một ngày." Ngoài cửa là tú bà, một vị Đường chủ là môn hạ của nàng, tuy đã già, nhưng cũng rất phù hợp với thân phận tú bà này.

Lúc này Đặng Hân vận một bộ váy màu hồng nhạt, bộ dáng vô cùng đẹp, tóc cũng không chải mà tùy ý thả trên lưng, đôi mắt phượng đan cực diễm lệ, miệng anh đào nho nhỏ, nếu như nói Cơ Ảnh Nguyệt là tiên nữ không màn lửa khói nhân gian, thì Đặng Hân chính là yêu tinh hoa trung, cho người khác một loại mỹ cảm vô cùng lạ, không trách Đặng Hân trở thành hồng bài ở đây lâu như vậy vẫn được hoan nghênh.

"Hai vị gia đây là muốn nghe tiểu khúc hay là xem múa." Đặng Hân cũng tự nhiên chú ý một người trong đó, chính là nam chính thứ hai trong tiểu thuyết – Hiên Viên Công Duẫn, nhìn nha, quả nhiên vô cùng tuấn mỹ, không trách Cơ Ảnh Nguyệt thích nam chính số hai Hiên Viên Công Duẫn hơn nam chính số một nhiều.

"Trước hát một bài đi, hát tốt gia còn có thưởng lớn." Ảnh Nhất theo chân tới tham gia náo nhiệt, dĩ nhiên cũng chọn một thân áo lụa, hắn vẫn có thể đảm nhiệm nha.

Đặng hân đặt tỳ bà xuống, gảy một dây đàn điều chỉnh âm sắc, chỉ nghe âm đầu tiên xuất ra, hai người mới biết Đặng Hân có bao nhiêu bao lĩnh.

"Lục yêu vũ, văn tư triều dũng vọng, hoàng giáp bảng, chỉ vu chí thiện tương...*" Giai điệu tiểu khúc này bọn họ chưa nghe qua, nhưng phải nói tiểu khúc này quả thật không tệ.

Đặng Hân nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hiên Viên Công Duẫn, không kiềm được đỏ mặt, Hiên Viên Công Duẫn so với những người nàng gặp trước kia còn soái hơn, đáng tiếc hắn lại là gay, một chàng gay đến thanh lâu ngoạn không chứng minh rằng hắn thực sự đã có đôi, cuối cùng nàng cũng có cơ hội!

Giai điệu cuối cùng vang lên, Đặng Hân đứng lên xá nhẹ.

"Không tệ." Hiên Viên Công Duẫn khích lệ, chỉ có hai chữ nói ra, mà tim Đặng Hân đập càng lúc càng nhanh, cả khuôn mặt đều ửng đỏ, mang đến một cảm giác cực kì mê người.

"Công tử khen lầm rồi." Đại khái Đặng Hân đã động tâm với Hiên Viên Công Duẫn, toàn bộ ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Công Duẫn cũng trở nên có ẩn tình, đây có bao nhiêu người kì vọng, đáng tiếc trong mắt Hiên Viên Công Duẫn nữ nhân này còn không bằng một sợi tóc của Hạ Khô Thảo, huống chi hạ Khô Thảo so với nàng ta chẳng kém chút nào!

"Đã sớm nghe nói Hân Nhi cô nương cầm kỳ thi họa mọi thứ thành thạo,bây giờ đến đây, quả nhiên danh bất hư truyền." Ảnh Nhấy tỏ vẻ nịnh hót, như vậy có thể để cho Đăng Hân có hảo cảm với mình, nhìn bộ dáng của nàng ta cũng biết nàng đối với công tử có tình ý, không biết tiểu công tử nhìn thấy công tử như vậy thì sẽ như thế nào, ngược lại tò mò muốn biết.

Đặng Hân lúc này mới chú ý cái người bên cạnh Hiên Viên Công Duẫn, y phục bất phàm, đại khái cũng là con cháu thế gia trong thành, tướng mạo so với Hiên Viên Công Duẫn có kém một chút, nhưng cũng xem là đẹp trai, bộ dáng như ánh mặt trời.

"Không biết gia còn muốn nghe gì?" Bây giờ Đặng Hân có chút muốn chủ động hiến thân cho Hiên Viên Công Duẫn, bất quá nàng hiện tại chỉ là thanh quan bán nghệ không bán thân, làm ra chuyện này chính là tự đập bảng hiệu của minh, nhìn gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Công Duẫn, Đặng hân cảm thấy mình cực đói khát.

Đặng Hân biết mình không phải là nữ nhân tốt lành gì, làm việc mới biết xã hội này có bao nhiêu tàn khốc, vì lợi ích mà không ít người phải lên giường với người khác, nàng có thể buông xuống bản thân mình để lấy lòng một người, chẳng qua cũng chỉ vì hai chữ tiền quyền, trước khi chuyển kiếp nàng có cùng một giám đốc thích SM lên giường, buổi tối đó cũng vì chơi đùa quá trớn, thiếu chút nữa đã mất mạng, lúc tỉnh lại phát hiện mình đã chuyển kiếp, còn đổi một thân phận khác, ngay cả hình dáng cũng đổi, hiện tại suy nghĩ một chút, nàng ngược lại cảm thấy mình là trong họa có phúc, nàng ở bên này len lên giường của nguyên bổn giáo chủ thứ nhất, tại lúc giáo chủ hưởng thụ mỹ nhân, nàng liền giết chết giáo chủ, trở thành giáo chủ đương nhiệm.

"Hôm nay đến đây thôi, ngày mai hi vọng Hân Nhi cô nương có thể nể mặt chúng ta." Ảnh Nhât nhìn ra công tử không còn nhẫn nhịn được nữa, càng như vậy chỉ sợ công tử sẽ lật bàn.

"Ta tiễn hai vị ra bên ngoài." Hân Nhi bây giờ nhìn Hiên Viên Công Duẫn càng thấy hợp khẩu vị của mình, đáng tiếc nịnh bợ này chỉ như đang vỗ chân ngựa, Hiên Viên Công Duẫn hoàn toàn không để ý đến nàng.

Hiên Viên Công Duẫn dừng lại, "Chuyện hôm nay..."

"Chẳng qua cùng công từ đi điều tra Ngũ Độc giáo, ngoài ra không còn chuyện gì." Ảnh Nhất vẫn là người hiểu lý lẽ, nếu hau người đi thanh lâu còn ngồi nghe tiểu khúc bị tiểu công tử phát hiện, công tử bọn họ xem như thảm.

Hiên Viên Công Duẫn rất là thưởng thức Ảnh Nhất biết mình, gật đầu một cái, hai người liền rời đi.

"Khụ khụ..." Một trận ho khan đem Hạ Khô Thảo đang mơ màng đánh thức, Hạ Khô Thảo nhìn Cô Vô Tâm trên giường, đã biết người này tỉnh lại, tuy nhiên phản ứng của y có chút kì lạ.

"Trời tối sao?" Đây là câu nói đầu tiên khi Cô Vô tâm mở mắt ra.

Nhìn mặt trời bên ngoài rực rỡ lên cao, Hạ Khô Thảo ở trước mặt Cô Vô Tâm quơ quơ tay, nhưng đối phương như cũ không có phản ứng gì, bấy giờ Hạ Khô Thảo mới phát hiện, ánh mắt Cô Vô Tâm trở nên đục ngầu, mang một màu xám tro nhàn nhạt.

"Ai!?" Cô Vô Tâm cảm thấy bên cạnh mình đang có người, nhưng không rõ vì sao trong phòng lại tối đen, y căn bản không biết người này là cung nữ hay thái giám.

"Ta là Hạ Khô Thảo." Hạ Khô Thảo lập tức đỡ Cô Vô Tâm ngồi dậy, "Ngươi trúng cổ độc, hôn mê gần hai ngày rồi."

"Cổ độc?" Cô Vô Tâm đối với sự việc mình bị trúng độc hoàn toàn không có ấn tượng, "Khô Thảo, ngươi có giúp ta thắp ngọn đèn lên không? Thật sự quá tối, cái gì ta cũng không nhìn thấy được."

Hạ Khô Thảo nghĩ mình không cần nói sự thật ra, há miệng vừa định nói lại thấy cặp mắt đen kia, lời nói bên miệng liền nuốt xuống.

"Sao vậy?" Cô Vô Tâm ý thức được bầu không khí có chút ngưng trọng, đáng tiếc trong phòng tối quá y không biết đã xảy ra chuyện gì, chờ một chút! Tại sao lại biết nơi này tối, một chút ánh sáng cũng không thấy được, bên ngoài mái hiên khi trời tối đều có đèn, hôm nay vì sao không có, Cô Vô Tâm muốn rời giường nhìn một chút.

"Cô đại ca! Không nên động!" Hạ Khô Thảo lập tức chận chân của Cô Vô Tâm, để y không được xuống giường chạy động, "Đây là do phệ hồn cổ, không có vấn đề gì, trừ độc thì sẽ khôi phục thôi!"

"Cho nên, ta thật ra không nhìn thấy gì sao?" Cô Vô Tâm trợn tròn mắt nhìn về phía Hạ Khô Thảo, đôi mắt tử khí không nhìn thấy được ánh sáng, ảm đạm đến cái gì cũng không có biểu đạt.

"Không có chuyện gì, cha ta ngày mai xuống núi, đến lúc sẽ tốt mà." Hạ Khô Thảo miễn cưỡng ôm lấy Cô Vô Tâm an ủi y, tránh cho y lại bắt đầu kích động.

Cô Vô Tâm nào sợ, nếu không trị hết thì thế nào? Cả đời đều như vậy phải không? Hoặc là nói hắn không có gì gọi là cả đời, mà rất nhanh sẽ chết đi.

"Cha nhất định sẽ trị hết cho ngươi." Hạ Khô Thảo biết bây giờ Cô Vô Tâm vô cùng tuyệt vọng, y cũng chỉ có thể từ từ giải thích đả thông tư tưởng cho Cô Vô Tâm, trong lòng khẩn trương cầu mong cha nhanh xuống núi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp