Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 87


3 năm

trướctiếp

"Ai ui, ai u, đại phu xem bụng ta một chút với!"

"Đại phu, sáng nay một nhà chúng ta tỉnh lại đã bị như vậy, có phải đã mắc phải quái bênh không!?

"Đại phu! Mau nhìn xem con ta!"

Bên trong Hiên Viên thành, các y quán vô cùng bận rộn, bởi vì lần này bọn họ gặp phải một chứng bệnh kinh khủng, một nhà mười mấy miệng ăn đều mắc cùng một loại bênh, trong lúc nhất thời, các y quán lớn nhỏ trong Hiên Viên thành đều đầy ấp người, người xem bệnh nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi giật mình.

Bụng to lên như phụ nữ có thai năm tháng, bất kể trai gái già trẻ, đều nằm trên chiếu ôm bụng kêu thảm, đột nhiên xuất hiện bệnh lạ ngược lại làm nhiều người cảm thấy tim đập mạnh, bởi vì các đại phu sau khi kiểm tra xong đều lắc đầu than thở, giống như bọn họ mắc phải tuyệt chứng vậy, trong phút chốc mọi người không kiềm được lui ra chín mươi dặm.

"Bụng phình lên, bụng tụ nước, lúc nãy cho bạn họ uống thuốc cũng không thấy có tác dụng gì a."Đại phu đứng quan sát bệnh tình bên cạnh cũng trở nên nóng nảy.

"Xem ra, thế này chỉ có thể chờ chết." Một đại phu trong đó nhỏ giọng lầm bầm một câu, nhưng câu này lại bị người khác nghe được.

"Tên đại phu này lương tâm phế nát đến thế sao? Đều nói thấy thuốc có tấm lòng cha mẹ, vậy mà các ngươi trơ mắt nhìn chúng ta chờ chết." Người này ôm bụng bự của mình, đầu đầy mồ hôi mắng to.

Đại phu này đỏ bừng cả mặt, tính khí cũng đi lên, "Ngươi nhìn các ngươi đi, trông xem bộ dáng hiên tại của mình như thế nào, uống thuốc tiêu chảy cũng không hiệu nghiệm, đây không phải là tuyệt chứng thì là cái gì, chờ chết sợ các ngươi còn không chịu được, dứt khoát một người một chút trực tiếp tẫn tính đi."

"Ta liều mạng với ngươi!" Người này trước kia của lẽ cũng mang tính khí nóng nảy, thấy đại phu này không xem trọng mạng người của bọn họ, tức giận bò từ dưới đất lên, đẩy ngã đại phu xuống đất.

Đại phu kia tuổi tác cũng xem như đã là gia gia, đẩy ngã rồi vẫn ở trên đất ai u ai u gào thét, không bò dậy nổi, chung quanh lại không ai lên hỗ trợ, một thầy thuốc lại nói ra đằng này, y đức có vấn đề, giúp lão làm chi?

"Ngươi trị không hết, ta đến chữa!" Trong đám người xuất hiện một giọng nói hấp dẫn khách đang xem, chỉ thấy một thiếu niên mang một cái hòm đứung ở bên kia, mặt rất nghiêm túc, làm không ít người kinh hãi, ôi, đây không phải là Thiếu cốc chủ sao? Nói vậy bọn họ thực sự có thể cứu được, nhất thời tát cả người mắc bệnh đều thấy được hi vọng.

"Mau cứu chúng ta với!"

"Ta không muốn chết đâu, đau lắm!"

"Con trai ta bây giờ suy yếu đến mức này rồi, xin ngươi trước tiên xem con trai ta một chút đi!"

Lúc này, tất cả mọi người xông lên phía trước vây quanh Hạ Khô Thảo, Hạ Khô Thảo căng thẳng lùi về sau một bước, Hiên Viên Công Duẫn liền đỡ lấy y, tránh ngã xuống.

"Từng người từng người, xếp thành hàng!" Giọng nói của Hiên Viên Công Duẫn vô cùng uy nghiêm, những người đang xông về đây lập tức thoái lui về sau.

"Ông lão với đứa trẻ thân thể kém có thể đứng phía trước, nếu ta phát hiện kẻ nào dám giả trang, ta tuyệt đối sẽ không chữa trị người đó!" Hạ Khô Thảo nhìn những người nghe hiểu như vậy, rất hài lòng.

Mượn tạm căn nhà này mở y quán, Hạ Khô Thảo bước vào bên trong, từng bước từng bước bắt đầu bắt mạch, bốc thuốc, Đông Trùng Hạ Thảo cả Bạch Chỉ Mộc Liên cũng đi theo, nếu không đã bận chết y rồi, Hiên Viên Công Duẫn thì đứng ở một bên qaun sát những người xem bệnh, tránh có sai phạm.

Nói thật ra những người này cũng không phải trúng độc, mà chỉ là bụng bị đầy nước, căn bản không có đáng ngại gì, dược đã bị đỏi đi, dù Đặng hân muốn nháo y cũng để nàng ta ồn ào, để xem ai mới có thể cười đến cùng.

"Phụ thân! Bụng ta đau! Để ta đứng trước ngươi đi!" Thanh âm vừa xuất hiện Hạ Khô Thảo liền không hài lòng ngẩng mặt lên, chỉ thấy một tên tráng hán cao hơm thước tám đang ôm bụng chuẩn bị nhập đội, mà phụ thân trong miệng của tên tráng hán kia là một ông lão trên ssasu mươi tuổi, lão nhân này chần chờ một chút rồi cũng lui về sau, tráng hán lập tức lộ ra nụ cười cao hứng, trực tiếp đứng vào vị trí.

"Lôi ra ngoài." Hạ Khô Thảo không chút suy nghĩ nói với Hiên Viên Công Duẫn một tiếng, tên tráng hán vừa định mắng người nắm lấy cổ áo hắn, nhưng khi nhìn lại thì thấy Hiên Viên thiếu chủ, hắn ta bị sợ như con gà con phát run, Hiên Viên Công Duẫn trực tiếp ném người ra ngoài, tráng hán vừa định mắng tiếp liền bị Hạ Khô Thảo nói một câu chận trở về.

"Hoặc là xếp hàng, hoặc là chết, tự chọn." Hạ Khô Thảo cảnh cáo nhìn tên tráng hán.

Tráng hán rụt cổ lại, hết sức nghe lời đi về phía sau, sau đó ngoan ngoãn xếp hàng.

Thời gian chỉ có một nén nhang nhưng lại đẩy Hiên Viên thành vào khủng hoảng, từ đó lời đồn đãi truyền ra, có người nói bởi vì có ai đó thả độc vào trong nước nên mới như vậy, nhưng bọn họ đều có nước uống, tại sao lại không có chuyện gì, có người nói bọn họ bị nguyền rủa, cho nên mới huyên nào đến như vậy, dĩ nhiên bất thường nhất vẫn là nói bọn họ hoài thai, thế nhưng lời đồn không được bao laai thì bị đại sự kiện khác lấp xuống.

"Khốn khiếp! Chuyện như vậy cũng làm không xong!" Đặng Hân cực kì tức giận, vốn đã làm xong chuyện cuối cùng lại bị ăn ngược một nhát, làm ả tiếp thu không nổi, còn cái tên Đường chủ kia, bây giờ cũng không biết chạy đâu, chẳng lẽ nhiệm vụ không thành công liền đào binh hoặc là phản bội ả.

"Giáo chủ, Thiên Hương lâu bị quân lính niêm phong kiểm tra!"

Đặng Hân cho hắn một bạt tay, "Khốn nạn!"

"Giáo chủ thứ tội!" Đấu bồng nhân như cũ quỵ dưới đất, không quan tâm chút nào chuyện vừa mới phát sinh.

"Lập tức hạ lệnh, những chuyện liên quan đến Ngũ độc giáo nhất luận không được phép truyền ra ngoài, tiếp đó đi bắt người, một người cũng không thể lưu." Nếu tin tức của bọn họ bị phát hiện, chỉ sợ bên phía Miêu Cương sẽ quay về trả thù.

"Giáo chủ, những tên khôi lỗi kia đâu?" Đấu bồng nhân hỏi.

"Dùng cổ trùng triệu về, những thứ khác không cần quản." Dù sao Đặng Hân cũng là một người có kinh nghiêm xã hội, đặc biệt khi đến đây, ả biết, muốn sống sót, phải để những kẻ khác chết.

Thừa tướng cùng người nhà của họ bị người sống ở ngọn núi phát hiện, người phát hiện là một tiều phu đi ngang qua, theo như hắn nói, đầu núi ở đây ít có người chọn để sinh sống, bởi vì trong núi có nhiều dã thú, mà những người này tử trạng cực kì đáng sợ, trên bụng bị mổ ra hết cỡ, bộ phận đều rơi bên ngoài, khuôn mặt mang biểu tình hoảng sợ, con ngươi phóng mở lớn, miệng cũng vật, toàn bộ ngũ quan rất kinh người.

"Như thế nào?" Hiên Viên Công Duẫn hỏi người phụ trách kiểm tra thi thể Hạ Trường Khanh.

"Thứ bọn họ gặp không phải dã thú, trừ vết thương trên bụng trở ra căn bản không có vết cào hoặc vết cắn." Hạ Trường Khanh rửa đi vết máu trên tay, "Huyết dịch biến đen là hiện tượng trúng độc, bọn họ là chết trước khi chết, theo ta hiểu, bọn họ sở dĩ còn sống vì trong cơ thể bị khống chế."

"Cổ trùng?" Gần đây Ngũ độc giáo cực kì sôi nổi, quả nhiên những môn phái nhỏ này muốn tạo nên một phen đại sự.

"Tạm thời còn chưa biết." Hạ Trường Khanh cũng không xác định rốt cuộc có phải cổ trùng hay không, "Ngươi nói xem người Miêu Cương bọn họ nuôi thi thế nào, dẫu sao đây cũng là đặc sắc của bọn họ."

"Nếu không có bóng dáng của Thừa tướng, chỉ sợ đã chạy trốn rồi." Tên Thừa tướng này một lòng dạ độc ác, bên trong nàh trai gái già trẻ kể cả vợ, tiểu thiếp, con trai, con gái cũng khoảng mười nhân khẩu, loại hoàn toàn không để ý mình trốn một chút tăm hơi cũng không thấy, có thể thấy hắn đã sớm biết Đặng Hân sẽ làm hết thảy.

"Ngươi lo lắng người dân trong thành sẽ không như trước đây ngươi trấn an họ, đầu tiên trúng độc, bây giờ lại xuất hiện người chết, bây giờ bọn họ tuyệt đối không dám bước chân ra khỏi cửa." Gần đây sự việc xảy ra quá nhiều, cũng không biết Hiên Viên Thiên Hữu có phải tự mình rước lấy xui xẻo không.

Hiên Viên Công Bình cười, "Chuyện này ngươi không cần lo, ta tự có biện pháp."

Đúng như dự đoán, Cô tướng quân mang ba ngàn tinh binh bắt một tên cường đạo trong hang ổ, sau đó phát hiện tên cường đạo đầu lĩnh lại là Thừa tướng Tần Hướng Thiên trốn bấy lâu nay, bởi vì Tần Hướng Thien phản kháng nên bị Cô tướng quân chém chết, không ít người đều thổn thức, Thừa tướng bọn họ từng vạn người kính ngưỡng vậy mà mưu hại Quân hậu, kết quả trộm gà không thành còn mất nắm gạo, trước đó một nhà cường đạo đều chết sau đó cường đạo bị tướng quân tóm được, ai cũng biết Quân hậ là tiểu tổn tử Cô tướng quân thương nhất, dám hạ thủ với Quân hậu, đó không phải là cùng người nhà họ Cô đối nghịch sao?

"Ngươi muốn nghỉ ngơi một chsut không?" Hạ Khô Thảo rất chủ động đấm bóp cho Hiên Viên Công Duẫn, "Mỗi lần có việc ngươi phải chịu tội, ta cảm thấy lần sau vẫn nên đem vị trí chủ thành cho đệ đệ ngươi quản."

"Chờ chúng ta thành thân ta cũng không quản nữa, dù sao cha ta còn có tinh lực, hắn có thể quản, cả hai chúng ta có thể ra ngoài đi du ngoạn." Hiên Viên Công Duẫn nắm tay Hạ Khô thảo, hôn xuống, "Có muốn đi đến nơi kia không?"

Hạ Khô Thảo suy nghĩ một chốc, "Ta phải đi Khương Vu quốc nhìn một chút, nghe nói sa mạc vây thành, dị quốc phong tình, hơn nữa Kỳ Quân còn rất muốn ta đến."

"Được." Hiên Viên Công Duẫn tự nhiên sẽ đáp ứng, "Thật ra còn có mấy quốc gia cũng không tệ, có một quốc gia gần bờ biển ta nghĩ ngươi cũng rất thích."

"Ta còn muốn đi đến chỗ Thụy Hiên, cò muốn đi thảo nguyên!" Hạ Khô Thảo cũng muốn như Trường Hạc chân nhân đi du ngoạn toàn sơn hà.

"Ngươi muốn đi đâu ta đều cùng ngươi." Hiên Viên Công Duẫn ôm người vào lòng, "Sau này hai chúng chỉ cho đi du ngoạn, nhìn bên ngoài một chút."

Hạ Khô Thảo nghe hắn nói, nhớ tới trước kia có một câu in trên tờ thuật ngữ, "Thế giới lớn như vậy, ta muốn ngắm nhìn một chút."

"Có gì tốt mà cười thế?" Hiên Viên Công Duẫn bóp mũi y.

"Nghĩ đến chúng ta cứ như vậy mà đi cha ta có thể đuổi giết ngươi hay không." Hạ Trường Khanh là một người ghen tuông, cực kì nghiêm khắc, Hiên Viên Công Duẫn thật sự sẽ bị đuổi giết.

"Ngươi yên tâm, y tuyệt đối sẽ không."

Đêm đến, Vệ Trung Hiền mở hai mắt cảnh giác nhìn người xuất hiện trước mặt, rõ ràng đã đi rồi sao còn quay lại, là bởi vì chuyện ở Hiên Viên thành mới trở về sao?

"Trung Hiền?" Khúc Ngộ nhẹ giọng nói, "Ta đã trở lại."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp