Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 84


3 năm

trướctiếp

"Ta không đồng ý!" Thanh âm cả người Hạ Trường Khanh đều thay đổi, mặt đầy tức giận nhìn Hiên Viên Công Duẫn.

"Cha." Hạ Khô Thảo kéo kéo tay áo của Hạ Trường Khanh, Hạ Trường Khanh bây giờ một bộ dạng muốn ăn thịt người, thật làm người khác khiếp đảm.

"Ta nuôi lớn ngươi như vậy, bây giờ ngươi lại thọc tay ra ngoài a." Hạ Trường Khanh véo mặt Hạ Khô Thảo, không phải đùa giỡn như trước kia, mà là dùng sức nha, nhìn trong mắt Hạ Khô Thảo xuất hiện hơi nước y mới buông ra, "Bây giờ ngươi còn nhỏ, không cần nghe loạn người ta nói bậy." Xoa xoa gò má hơi hồng của Hạ Khô Thảo, "Luôn có người thích dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa bịp ngươi, ngươi bị lừa rồi phải làm sao? Nghe lời cha, có biết không?"

Hạ Khô Thảo gật nhẹ đầu, gò má truyền tới nhiệt cảm bây giờ biết Hạ Trương Khanh dùng bao nhiêu lực tay, đến bây giờ y vẫn còn thấy đau.

"Cha ngươi vẫn chưa đồng ý sao?" Hiên Viên Công Duẫn nhìn vệt đỏ trên mặt Hạ Khô Thảo, còn nghĩ là bị đánh, cọ cọ phần má bên phải qua, Hạ Trường Khanh vậy mà ra tay cũng thật là nặng, ngay cả dược cũng không xoa một chút.

Hiên Viên Công Duẫn trách lầm Hạ Trường Khanh rồi, không phải Hạ Trường Khanh không xoa dược cho Hạ Khô Thảo, mà loại dược làm tan sưng này Hạ Khô Thảo có rất nhiều, y cho rằng Hạ Khô Thảo lúc về phòng sẽ tự mình xoa dược, nào nghĩ đến Hạ Khô Thảo cứ như vậy để mặt mình sưng đỏ, thẳng tới khi gặp Hiên Viên Công Duẫn bị hắn nhìn thấy.

Hơi lạnh của dược cao như kim châm mang đến cảm giác mát mẻ trên gò má, Hạ Khô Thảo híp cả mắt lại, hưởng thụ loại cảm giác này. Nhìn Hạ Khô Thảo lúc này như con mèo nhỏ, Hiên Viên Công Duẫn cười cắn nhẹ lên chóp mũi của y.

"Ngươi cắn làm gì?" Hạ Khô Thảo mở mắt ra sờ mũi mình.

"Thật muốn ăn ngươi." Hiên Viên Công Duẫn liếm liếm chóp mũi Hạ Khô Thảo, sau đó chuyển dần xuống hàm trụ đôi môi ửng đỏ, dây dưa thật lâu, mới buông ra.

Hạ Khô Thảo thở hổn hẻn dựa vào người Hiên Viên Công Duẫn, "Ta còn chưa mười tám tuổi!" Mặc dù tuổi tác bên trong rất lớn, nhưng dựa theo thế giới này, y vẫn còn là trẻ vị thành niên nha.

"Cũng sắp rồi, không phải sao?" Hiên Viên Công Duẫn ôm Hạ Khô Thảo thật chặt vào trong ngực, "Sau này có thể mang người đi nhiều nơi ở bên ngoài."

"Ngươi không quản Hiên Viên thành sao?" Dù sao tương lai trở thành người đứng đầu một thành, sao có thể tùy tiện đi như vậy, thật không có trách nhiệm.

"Có Thiên Hữu rồi, huống chi phụ thân của ta không muốn sớm như vậy giao Hiên Viên thành cho ta, ở nhà ta trừ quản lí ám vệ, thì không có chuyện gì làm." Đây là hắn nói thật, để Hạ Khô Thảo biết, Hiên Viên Công Duẫn giống như một con sâu gạo.

Hạ Khô Thảo đẩy Hiên Viên Công Duẫn ra, "Đúng rồi, có chuyện còn chưa kịp nói với ngươi?" Hạ Khô Thảo đem chuyện lúc trước y và Kỳ Quân gặp một người ở khách điếm dường như cũng chuyển kiếp đến cho Hiên Viên Công Duẫn nghe, dù sao nữ nhân trước mắt là địch hay bạn còn chưa rõ ràng, nếu như cùng loại như Hướng Huyên Huyên há chẳng phải mọi chuyện lại rối tung lên sao.

"Cho nên ngươi muốn đi điều tra nữ nhân này một chút à?" Hiên Viên Công Duẫn hơi nhíu mày, "Ta cảm thấy cũng không cần lấy thân thể ra thí nghiệm tốt hơn, nữ nhân này có thể không chút để ý thân phận của mình còn đem phô ra, vậy có thể nói nàng ta hoàn toàn không sợ thứ gì, vậy nên chúng ta vẫn là yên lặng theo dõi bọn họ thì hơn."

Hạ Khô Thảo cảm thấy ý tưởng này khá tốt, lập tức quyết định sau khi sau.

Phải nói người khổ ải nhất lúc này là ai, đó chính là Cô Vô Tâm, có lẽ trở thành quân hậu Côn Sơn quốc, không ít người đến nịnh nọt y, đánh chủ ý lên người y, bởi vì chuyện dòng dõi, cũng không thiếu đại thần đã ra tay tiến cung nữ hài nhà mình cho hoàng thượng hoặc yêu cầu hoàng thượng mở rộng hậu cung tuyển chọn phi tần, làm một hoàng đế sao có thể không có con nối dòng, hoặc là sợ chạm mặt hoàng thượng, những đại thần này lập tức đổi phương hướng, tìm Cô Vô Tâm thương lượng mấy chuyện này.

Cô Vô Tâm xoa xoa đầu có hơi đau, mấy người đại thần này cứ một nhóm đi lại một nhóm đến, hoàng thượng không có ở đây bọn họ ngược lại lớn gan, có lẽ do y là nam hoàng hậu, những đại thần đây cũng không cần cư xử như các phi tần khác, còn phải có loại nam nữ hữu biệt, bẩm báo với thái giám một tiếng rồi đi vào.

"Hy vọng Quân hậu có thể vì con nối dõi của Hoàng thượng mà làm trọng."

"Ta cảm thấy các ngươi bây giờ không phải thương lượng chuyện này với ta, ngược lại cứ như bứt ta thoái vị." Cô Bô Tâm không thích dùng hai chữ "bổn cung", thế nên đều xưng ta, "Ta không biết ai giựt dây các ngươi đến, nếu như mang nữ hài đến tìm ta cũng không có ích lợi gì, các ngươi có thể đi tìm Hoàng thượng."

Nếu Hoàng thượng đáp ứng, bọn họ còn chạy đến đây sao? Những lời này mấy đại thần không dám nói ra, dù sao Cô Vô Tâm là nam hoàng hậu, bọn họ không chọc được, huống chi bây giờ Hoàng thượng cực kì sủng ái Cô Vô Tâm.

"Mong Quân hậu lấy đại sự làm trọng." Các đại thần đồng lòng quỳ xuốn, làm cho Hạ Khô Thảo để ý đến,

"Con nối dõi trẫm không cần các ngươi quan tâm." Dụ Bác Thiên trực tiếp đẩy cửa vào, tiểu thái giám bên ngoài xác thực nhìn thấy Hoàng thượng, vừa định lớn tiếng bẩm váo, kết quả bị chận lại, tiểu thái giám bị dọa sợ hết hồn, có điều hắn cũng nhìn ra hiện tại Hoàng thượng vô cùng giận dữ.

Dụ bác Thần nhìn các đại thần, biểu tình trên mặt lạnh băng, mấy đại thần này không dám ngẩng đầu lên, "Trẫm vậy mà không biết các vị khanh gia rảnh rỗi đến vậy, lo lắng cho con nối dõi của trẫm."

"Hoàng...Hoàng...Hoàng thượng, chúng ta cũng là vì con dân giang sơn."

"Giỏi một cái vì con dân giang sơn! Trẫm cũng không tin con nối dõi Côn Sơn quốc tàn đi, cho dù sau sau này Côn Sơn quốc không phải theo họ Dụ!" Dụ Bác Thiên quả thật rất tức giận, mặc dù những đại thần nói không sai, nhưng trực tiếp khi dễ đến người của hắn, hắn làm sai cũng phải sinh khí.

Đợi sau khi các đại thần bảo sao làm vậy lui ra, Dụ Bác Thiên trực tiếp đến bên cạnh Cô Vô Tâm, đem người ôm vào trong ngực, muốn đem người khảm vào trong thân thể, để không phải phân khai nữa.

Cô Vô Tâm thử đẩy Dụ Bác Thiên ra, đáng tiếc đối phương một chút không nhúc nhích, Cô Vô Tâm chỉ có thể ở trong lòng hắn thở dài, vốn tâm tình đang tốt, bây giờ cứ thế mà bị phá hỏng.

"Thừa tướng ngày càng ra tay nhanh." Dụ Bác Thiên nghe một cổ thoang thoảng ở cần cổ ái nhân, phiền não trong lòng một khắc đó tan thành mây khói.

Vỗ Dụ Bác Thiên một cái, giống như dỗ trẻ con vậy, "Ta để Công Duẫn theo dõi kì hắn."

"Sao lúc này Thừa tướng có thể nghĩ cách như vậy." Tần Thừa tướng đến với y là vì đã phụ tá cho hai đời Hoàng thượng nơi này, nhưng hiện tại thì sao, có vẻ hắn đã không muốn làm Thừa tướng nữa, mà ngược lại muốn trở thành quân chủ hơn.

"Chỉ cần là người, đều có dã tâm, xem chí hướng của hắn ở nơi nào." Cô Vô Tâm an ủi đứa trẻ lớn, "Bất quá hắn không thể ngồi lên vị trí này được đâu."

Nói Tần Hướng Thành như thế nào đây, nhà nhà đều biết hắn là một vị hiền thần của Côn Sơn quốc, bất kể làm chuyện gì cũng đều làm rất tốt, trị an trên đường cũng nhờ hắn mà mới an toàn như bây giờ, cho nên dân chúng vô cùng yêu thích Tần Hướng Thành, cái này tạo cho hắn một thế lực cực kì lớn.

"Đông Tây thế nào rồi?" Tần Hướng Thành nhìn nữ nhân trước mắt, vuốt râu trên mặt mình.

"Xong hết rồi." Nữ nhân này chính là Đặng Hân, Ngũ Độc giáo các nàng tuy nói danh tiếng không tốt lắm, nhưng trong một đêm tối, giết được một khối người thì Ngũ Độc giáo bọn họ lại làm vô cùng tốt.

"Thứ này thật sự không bị phát hiện?" Tần Hướng Thành nhìn thứ trong suốt trong hộp gỗ, tiểu trùng tử Bạch Bạch, trông rất hung tàn,

"Đây là do ta nuôi." Ý chính là trùng tử này rất lợi hại, Tần Hướng Thành như cũ đối với trùng tử này tỏ vẻ chán ghét, mỗi lần thấy bọn họ đều cau mày lại.

Tần Hướng Thành mang Phệ Hồn cổ đi, nói là phệ hồn thật ra cũng chỉ là một loại hành vi khó khăn, chỉ cần ở trong thân thể trồng pêệ hồn, mỗi ngày tới giờ Thân phệ hồn sẽ phát tác một lần, toàn thân đau như lóc xương gọt thịt, cơ hồ để người sống không bằng chết, thứ này là cổ thuật của Miêu Cương, chỉ dùng cổ thuật để hỗ trợ thành trừ trên người những người khác, bây giờ lại bị người cải tạo lại, dùng thuật làm hại người.

Ám vệ lập tức đi đến nơi Hiên Viên Công Duẫn, báo cáo việc này cho hắn nghe.

"Thừa tướng sẽ hạ cổ lên người ngươi." Nhìn tin tới, Cô Vô Tâm cũng biết Thừa tướng thật sự mưu triều soán vị.

"Phệ hồn cổ?" Dụ Bác Thiên xem phong thư miêu tả Phệ hồn cổ rốt cuộc là thứ gì, xem ra Thừa tướng lần này chơi lớn như vậy một tay mua tiểu trùng tử cũng vô dụng.

"Chú ý Thừa tướng nhiều hơn là chuyện cần làm lúc này." Cô Vô Tâm mang thư để trên ngọn nến trên bàn, đem nó tiêu hủy.

Hạ Khô Thảo bị Hiên Viên Công Duẫn mang xuống núi, mặc dù Hạ Trường Khanh rất bất đắc dĩ, nhưng sau khi Hạ Khô Thảo khuyên một phen y liền đáp ứng, hai người xuống núi cũng không chọn lựa đến Hiên Viên thành, mà là trực tiếp đến hoàng cung, màng theo Hạ Khô Thảo là vì muốn y trợ giúp Cô Vô Tâm một chút,

"Cô Vô Tâm thế nào?" Hiên Viên Công Duẫn hỏi.

Cô Vô Tâm lắc nhẹ đầu, "Từ sau khi hai người giao dịch, sau đó không thấy tin gì."

"Tại sao không trực tiếp cạy cửa mà vào?" Loại này đơn giản, thuận lợi, thân pháo nhanh hoàn toàn không phải không có chỗ dùng.

Hiên Viên Công Duẫn: "Bứt dây động rừng sao?"

Được rồi, là hắn nghĩ quá ngây thơ rồi.

Đêm đến, thị vệ bình thường hay thị vệ đeo đao đột nhiên đứng lên bộ dáng cực kì nghiêm ngặt, đều vây quanh tẩm cung Dụ Bác Thiên, chỗ thư phòng.

Ngày thứ nhất trôi qua, không có tin tức gì, Tần Hướng Thành cũng không hành động gì.

Ngày thứ hai trôi qua, Tần Hướng Thành như cũng làm gì.

Ngày thứ ba trôi qua, Tần Hướng Thàh vẫn ngồi đợi trong nhà, không làm gì.

Đang lúc mọi người cho rằng hắn ta từ bỏ ý định, Dụ Bác Thiên không thể nghĩ được, người mà hắn ta hạ cổ không phải hắn, mà là Cô Vô Tâm, từ đầu mục tiêu của Tần Hướng Thành không phải là hắn, mà là Cô Vô Tâm!

"Ngự y! Mau tuyên ngự y tới!" Ôm lấy Cô Vô Tâm yếu ớt vào lòng, trong lúc nhất thời Dụ Bác Thiên mới biết cảm giác sợ hãi là như thế nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp