Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 78


3 năm

trướctiếp

"Minh chủ võ lâm Vệ Trung Hiền? Chưa chết à?" Nữ nhân gõ nhẹ tay lên án thủ, nhìn người quỳ xuống trước mặt, "Có phải tin tức sai không?"

"Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy Vệ Trung Hiền đứng trên lôi đài." Người quỳ bên dưới là một trong những người mang đấu bồng.

"Vậy thì kỳ quái thật." Người đàn bà suy tư một chút, "Bây giờ có tin gì của Cơ Ảnh Nguyệt không?"

"Không có, thuộc hạ điều tra được đầu năm nay Cơ Ảnh Nguyệt đã biến mất." Tên mang đấu bồng nói.

Người đàn bà cảm thấy có chỗ không đúng, "Cơ Ảnh Nguyệt biến mất, Vệ Trung Hiền còn sống, vậy hạ Khô Thảo, y có phải gả cho Hiên Viên Duẫn không?"

"Đúng vậy." Tên đội đấu bồng nói tiếp, "Nhưng, có tin đồn Hiên Viên Công Duẫn sẽ trở thành con rể của Thần Y cốc."

"Phải không?" Người đàn bà không tỏa ra khiếp sợ gì, phất tay một cái để người lui ra, "Cái thế giới này bởi vì ta đến mới trở nên như vậy sao? Chẳng lẽ ta mới thật sự là nhân vật chính?" Nghĩ như vậy, biểu tình của người đàn bà trong máy mắt thay đổi, "Ta cxung biết chuyển kiếp vào đúng nhân vật chính!"

Người đàn bà này là một người đổi kiếp, tên kiếp trước là Đặng Hân, chỉ là một tiểu bạch, thích xem một ít tiểu thuyết, trải qua cuộc sống vô cùng bình thường, đột nhiên một hôm nọ, khi mở mắt ra thì phát hiện mình chuyển kiếp hoặc là nói chuyển kiếp vào một cô gái sắp chết, vì còn sống, nàng cố gắng cắn răng không để độc phát tán mà bỏ mạng, nhưng vì vậy mà bản thân biến thành cơ thể độc dược, được môn chủ tín nhiệm bên người, sau đó Tương Môn chủ bị độc chết nên nàng tiếp nhận.

Ngũ Độc Giáo là tên gọi sau đó, ban đầu nàng nghĩ đây là môn phái Miêu Cương, nhưng vì đời trước đã chơi qua một trò chơi nên nàng sửa tên lại, về sau mới biết đây là tà giáo lấy trộm cổ thuật của Miêu Cương, song tà giáo thì thế nào, dù cho tà giáo cũng phải tiếng tăm nổi danh,

ở giang hồ này được một thời gian nàng mới biết hóa ra trước đây đã từng xem qua tiểu thuyết tình cảm trong này, lại điều tra thật lâu thì phát hiện thế giới bên trong giống như đã thay đổi rất nhiều, nhưng điều này không cảm thấy hoài nghi là chuyện không phải chỉ có một mình nàng xuyên việt.

"Có phát hiện được thân phận của người nọ không?" Hiên Viên Công Bình hỏi Ảnh Tam về tên đấu bồng kia.

Ảnh Tam lắc nhẹ đầu, "Tên kia bay vào trong khách điếm, về mặt này có thể nhận ra đây không phải là người Hiên Viên thành, hắn vào bên trong gõ cửa rất có quy tắc, đợi đến người trong đó trả lời hắn ta mới tiến vào, có thể người đợi ở đấy so với hắn cao hơn hoặc là chủ sử sau màn.

"Xem ra là một môn phái mới, mặc dù không biết bọn họ muốn làm gì, vẫn nên chú ý nhiều chút, nhớ theo dõi bọn họ." Hiên Viên Công Duẫn luôn cảm thấy những người mang đấu bồng đến đây tham gia đại hội võ lâm không chỉ đơn giản như vậy, có lẽ còn có nguyên nhân khác.

"Vâng." Nhiệm vụ hoàn thành, Ảnh Tam chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút." Hiên Viên Công Duẫn gọi Ảnh Tam lại, "Nhớ chú ý người Khương Vu quốc, lần này đến đây có một số người cải trang thành người Khương Vu quốc."

Đợi Ảnh Tam rời đi Hiên Viên Công Duẫn mới nhớ đến có người còn chưa quay lại, đại khái do địa hội võ lâm, trên đường cũng náo nhiệt lên rất nhiều, đặc biệt tối đến còn có một ít tiết mục của các nước khác, không ít người ra ngoài chơi, Hạ Khô Thảo nghe nói cũng chạy ra bên ngoài.

Hạ Khô Thảo đích thật ra ngoài xem tiết mục, thế nhưng chỉ được môt chút y không còn hứng thú nữa, những thứ này ở hiện đại đều có, căn bản chẳng hiếm lạ gì, nhừng bên người có Ảnh Nhất với Ảnh Ngũ bồi, Hạ Khô Thảo cũng đành đi dạo, vậy mà gặp người quen.

"Sư chất Vệ Trung Hiền?" Khúc Ngộ không nghĩ đến lại gặp hạ Khô Thảo ngay chỗ này.

"A...Ta tên Hạ Khô Thảo." Cũng không biết tại sao, người này vừa thấy y chỉ biết gọi sư chất Vệ Trung Hiền, chẳng lẽ không thể đổi cách gọi sao?

"Ta là Khúc Ngộ, đây là muội muội của ta, Cổ Na Tháp." Khúc Ngộ coi như biế tên Hạ Khô Thảo rồi, giới thiệu tên mình cũng là một loại lễ nghi.

Hạ Khô Thảo nhìn cô bé cao ngang hông nam nhân, dường như là cô bé lúc sang y thấy, cô bé có khuôn mặt trái táo, hai mắt rất to, tầm mười tuổi, trên tay, chân, cổ đều mang trang sức, lúc đi trên đường phát ra tiếng vang lanh lãnh, mặc dù dễ thương, nhưng có vẻ thích ăn hàng, ít nhất nhìn đồ trong tay nàng, trong miệng nhai nhai thì biết cô bé rất thích ăn.

Cổ Na Tháp đem đồ trong miệng nuốt xuống sau đó nhìn về phía Hạ Khô Thảo, còn quẹt một cái vào người y, "Ca ca nhìn thật đẹp, thích ca ca."

Nhìn trên người có vệt bẩn, Hạ Khô Thảo khô lời, có điều Cổ Na Tháp không phải cố ý, Hạ Khô Thảo vỗ vỗ đầu nàng, nhìn đứa trẻ đáng yêu này cũng không sinh khí nổi.

"Xin lỗi, Cổ Na Tháp thích những người có dáng đẹp." Khúc Ngộ không nghĩ đến Cổ Na Tháp vậy mà quẹt Hạ Khô Thảo, chỉ vội vàng đem nàng ôm đi, nhìn vết bẩn trên người Hạ Khô Thảo Khúc Ngộ hơi áy náy.

Được rồi, đây không chỉ là một tiểu ăn hàng, còn là một tiểu sắc lang.

"Sư huynh ngươi thật đáng ghét! Không để cho ta ôm mỹ nhân!" Cổ Na Tháp thở phì phò nhìn Khúc Ngộ.

Khúc Ngộ đối với tiểu thí hài này nhức đầu vô cùng, vốn hắn không nghĩ đến chuyện dẫn người đi theo, nhưng Cổ Na Tháp một mực quấn lấy hắn, thế là không có biện pháp, bây giờ lại gieo họa, "Ngươi nhỏ như vậy biết cái gì là mỹ nhân sao? Tiểu thí hài."

"..." Mặc dù nói đứa bé này đang đùa giỡn y, vậy mà Hạ Khô Thảo chẳng có tí cảm giác ghét nào, chỉ là đứa bé này trưởng thành quá sớm đi, còn chưa lên tiếng, một cái bóng đen xuất hiện trước mặt y, xách Cổ Na Tháp lên.

"Ngươi cái người xấu xa này! Buông ta ra!" Cổ Na Tháp thấy người xách nàng không phải bộ dáng đẹp mắt như đại ca ca mà là người đàn ông cao lớn lập tức giãy giụa.

Hạ Khô Thảo không nghĩ Hiên Viên Công Duẫn xuất hiện, chẳng phải rất bận rộn à? "Ngươi vẫn nên để nàng xuống đi." Mắt thấy mặt Cổ Na Tháp ngày càng đỏ, một bộ dáng muốn khóc, Hạ Khô Thảo vội vàng bảo Hiên Viên Công Duẫn để nàng xuống, nếu thật không lên không biết lại như thế nào.

Hiên Viên Công Duẫn để Cổ Na Tháp xuống, "Nàng vừa nãy muốn làm cái gì?"

"Hừ!" Cổ Na Tháp vừa được thả ra đá một cước vào đùi Hiên Viên Công Duẫn sau đó chạy về núp sau lưng Khúc Ngộ làm mặt quỷ, Hạ Khô Thảo nhìn đến dở khóc dở cười.

"Tánh tình trẻ con thôi, ngươi sao lại ra dây?" Hạ Khô Thảo cười hỏi.

"Bồi ngươi một chút." Hiên Viên Công Duẫn nhìn đứa trẻ kia, "Hai vị là?"

"Khúc Ngộ, đây là Cổ Na Tháp." Hạ Khô Thảo giới thiệu hai người cho Hiên Viên Công Duẫn rồi nhẹ giọng bên tai hắn nói, "Người thần bí lần trước cứu Vệ bá bá, người Miêu Cương."

"Tại hạ Hiên Viên Công Duẫn." Hiên Viên Công Duẫn không hiểu lắm về Miêu Cương, nhưng cũng đã nghe nói qua, bên đó rất giỏi cổ thuật, giống như hỗn loạn ở đại hộ võ lâm kì trước cổ thuật vẫn là một trong số nguyên nhân.

Mấy người bọn họ hàn huyên một chút rồi mỗi người rời đi, dĩ như nhiên như cũ không bỏ được là Cổ Na Tháp, "Đại ca ca, ngươi đừng quên ta nha! Ta còn muốn tìm ngươi chơi đó!"

Hạ Khô Thảo cười cười phất tay một cái.

"Ngươi thật đúng là già trẻ đều thích." Hiên Viên Công Duẫn cười nói.

"Không bằng ngươi, ngươi khỏe mạnh còn là nam thần Hiên Viên thành." Hiên Viên Công Duẫn có thể nói là đối tượng mến mộ của các cô gái khuê phòng, không ít người đều đánh chủ ý lên hắn, vì dù gì cũng là đẹp trai con nhà giàu.

Hiên Viên Công Duẫn cầm tay Hạ Khô Thảo, hai người từ từ đi, nhưng vừa đi được một lúc lại gặp phiền phức, có thể do hai nguwoif vận khí không đủ.

"Uy! Trộm đồ bổn công tử rồi còn muốn bỏ trốn!?" Hạ Khô Thảo không kịp né, bị người xông đến đụng môt cái, Hiên Viên Công Duẫn vội ôm Hạ Khô Thảo, để Ảnh Nhất đuổi theo tên trộm kia,

"Không sao chứ?" Hiên Viên Công Duẫn.

Hạ Khô Thảo lắc nhẹ đầu, nhìn túi tiền màu vàng trong tay, dường như lúc nãy đụng vào tên kia dúi vào trong tay y, "Cái này là gì thế?"

"Tiểu tặc! Rốt cuộc cũng để ta bắt được ngươi!" Hạ Khô Thảo nhìn cô gái nữ phẫn nam trang đi tới chỗ y, đừng nói vì sao Hạ Khô Thảo nhìn ra cô nàng là nữ, ít nhất nhìn chiều cao có thể nhận ra, không có đàn ông nào lùn gầy như vậy, ngực còn to như vậy.

"Túi tiền này lúc nãy có người đụng vào ta nhét vào tay." Bất kể thế nào, Hạ Khô Thảo cũng đem số tiền này trả lại cho nàng.

"Không phải các ngươi cùng một phe chứ!?" Cô nàng cầm túi tiền nhìn một chút, cũng không thiếu tiền. Rồi thấy sắc mặt Hạ Khô Thảo kì lạ, không kiềm được sinh ra hoài nghi, "Ngươi là người Khương Vu quốc sao?"

"Nàng ta là Dụ Tử Hàm." Hiên Viên Công Duẫn nhỏ giọng nói.

Dụ Tử Hàm là ai, trong tiểu thuyết nguyên bản là công chúa điêu man, tuy không lấy Hiên Viên Công Duẫn, nhưng vẫn bị vai chính tiêu diệt, Hạ Khô Thảo không khỏi nhíu mày, sao đột nhiên lại gặp người này.

"Uy! Sao ngươi không nói chuyện!?" Dụ Tử Hàm thấy Hạ Khô Thảo không nói lời nào tưởng đối phương cố ý.

"Tiền túi này không phải y lấy, tên kia ta đã cho người đi bắt, chút nữa để ngươi xử trí." Hiên Viên Công Duẫn cũng không muốn cùng công chúa điêu man này tiếp xúc nhiều.

Dụ Tử Hàm nghe được thanh âm dễ nghe, lúc này mới chú ý hóa ra bên cạnh thiếu niên tinh xảo này còn có một nam nhân không kém hơn, hơn nữa còn rất anh tuấn, trong lúc nhất thời Dụ Tử Hàm xuân tâm manh động, đặc biệt trên người Hiên Viên Công Duẫn còn tản ra một loại khí chí, so với ca nàng không kém hơn a.

"He he." Hạ Khô Thảo cười khan hai tiếng nhìn Hiên Viên Công Duẫn, xem đi! Ngươi quả nhiên là phiền toái.

Hiên Viên Công Duẫn không kiềm được sờ mũi, hắn làm sao biết được tiểu nữ Dụ Tử Hàm này sẽ làm ra động tác đó, một người phẫn nam trang giả trang đàn ông lại làm tư thế kỳ quái xấu hổ, có điều Dụ Tử Hàm không thấy như thế, nàng chỉ thấy hình như mình tìm được tình yêu rồi.

Rất nhanh Ảnh Nhất đã mang tên trộm túi bắt được đưa đến, Dụ Tử Hàm vừa thấy người trộm tiền nàng liền quên đi phần động tâm, trực tiếp đá một cước vào người tên trộm, "Túi tiền của bổn công tử ngươi cũng dám trộm, không muốn sống!"

Hiên Viên Công Duẫn im lặng lắc đầu, mang Hạ Khô Thảo rời đi, bất kể thế nào, cách xa cô công chúa này càng xa càng tốt, ái cxung không muốn rước phiền toái đúng không?

Chờ Dụ Tử Hàm dạy dỗ tên trộm xong, lạy chuyển người phát hiện không thấy thân ảnh công tử kia, không cam lòng khé cắn răng, hại hung hang đạp tên trộm một lần nữa mới nản lòng rời đi.

"Tính khí công chúa thật là nóng nảy." Thác Bạt Hoắc vốn muốn tìm người đến hỏi, bây giờ nhìn công chúa này giận thế, liền không muốn mang công chúa này về Khương Vu quốc.

"Ngươi có chắc nhị đệ ngươi chịu cô công chúa này không? Kỳ Quân cảm thấy cô nàng công chúa này có chsut buồn cười, chỉ là do cưng chiều từ nhỏ, đến Khương Vu quốc vài ngày chịu khổ, như vậy nàng ta mới ngoan ngoãn.

Thác Bạt Hoắc lắc nhẹ đầu, "Không nói đến công chúa này không xứng với nhị đệ, nếu nàng ta thấy gương mặt của nhị dệ, chẳng phải đem Khương Vu quốc huyên náo đến long trời lỡ đất sao, ta thấy hòa thân thôi."

"Nhị đệ ngươi sợ là nhìn thấy bản tính cô gái này, cũng sẽ đại náo đi." Kỳ Quân suy nghĩ hai người nếu muốn ở cùng nhau, cứ như là chuyện đùa.

"Mới vừa nãy là Hạ Khô Thảo với Hiên Viên Công Duẫn, ngươi không đi chào hỏi sao?" Thác Bạt Hoắc hỏi.

Kỳ Quân dùng chén trà che kín môi cười, "Lần sau đi, có thời gian đã."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp