Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 77


3 năm

trướctiếp

"Ta không phải búp bê bằng sứ, có cần phải như vậy không?" Hạ Khô Thảo có chút dở khóc dở cười nhìn nam nhân hết sức cẩn thận trước mắt, từ lần bị thương trước đó phải nghỉ ngơi nửa năm, đều đã sớm tốt lên vậy mà lại uống thêm thuốc bổ không ngừng, mỗi ngày đi đâu phải báo cáo, nếu không sẽ làm mọi người hốt hoảng.

"Bây giờ rất nhiều người biết truyền thuyết trước kia của ngươi có thật, biết bao nhiêu người đang nhắm vào ngươi." Hiên Viên Công Duân véo mặt Hạ Khô Thảo đã có chút da thịt, nửa năm này tất cả đồ tốt đều vào bụng Hạ Khô Thảo, không chỉ bù máu, ngay cả thịt cũng nhiều hơn, trong lúc nhất thời Hiên Viên Công Duẫn cảm giác đầy thành tựu.

"Bây giờ có tin gì của Hướng Huyên Huyên chưa?" Lệnh truy sát Hướng Huyên Huyên đã lâu như vậy, nhiều người cũng nhận lệnh. Thế nhưng không có tiến triển gì, cũng chẳng biết Hướng Huyên Huyên đang tránh ở đâu.

"Lần trước nàng cùng Cửu Tôn quốc biến mất, ta nghĩ nàng sẽ thay đổi dung mạo để xuất hiện." Hướng Huyên Huyên vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, ả tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông bỏ như vậy.

"Còn Bạch Nương Tử thế nào rồi?" Bạch Nương Tử vì cứu y mà vết thương trên người chồng chất, Hạ Khô Thảo đã đến thăm một lần, vẫn là hình dáng cự xà, không biến nhỏ được, bây giờ đang ngụ giữa hồ phía sau núi Thần Y cốc.

"Vết thương trên đầu chưa khỏi hẳn, tốt hơn lúc trước là may mắn rồi." Mặc dù không biết Bạch Nương Tử rốt cuộc là rắn gì, nhưng trong truyền thuyết rắn hóa rồng không phải không có thật, mà Bạch Nương Tử lại sống rất lâu, nên một con cự xà dài mấy chục thước như nó vẫn rất hiếm thấy.

"Có muốn ra ngoài phơi nắng hay không?" Hiên Viên Công Duẫn ôm lấy Hạ Khô Thảo, "Lần này bị thương thật ra coi như cũng không tệ." Its nhất Hạ Trường Khanh không còn ý kiến với hắn, bây giờ hắn ra vào Thần Y cốc cũng rất tự tại.

"Vậy ta lại bị thương thêm lần nữa có phải ngươi cũng rất thỏa mãn không?" Hạ Khô Thảo câm nín nhìn Hiên Viên Công Duẫn.

Hiên Viên Công Duẫn buông Hạ Khô Thảo xuống, hôn một cái trên miệng y, "Giỡn với ngươi thôi, lần này ngươi bị thương mọi người thiếu chút nữa lật tung thành, còn sợ rằng rối loạn hơn trên giang hồ."

"Khụ khụ...!" Một trận ho khan cắt đứt hai người, quay đầu lại thấy Hạ Vô Thiên gò má đỏ ửng lúng túng đứng đằng kia, "Đại hội võ lâm các ngươi có đi không?"

"Không phải còn vài ngày nữa sao? Gấp như vậy?" Mấy ngày trước Vệ Trung Hiền mới báo tin liên quan đến đại hội võ lâm, không có người đến quấy rối đại hội võ lâm cử hành rất khá, dĩ nhiên vẫn còn vài môn phái nhìn Vệ Trung Hiền không vừa mắt, tỏ ra bất mãn với y như cũ.

"Nghe nói người Khương Vu quốc cũng đến tham gia đại hội võ lâm, cho nên ta muốn đi xem người Khương Vu quốc lợi hại như nào." Thật ra Hạ Vô Thiên mới không nói mình chằng qua là đi ngắm mỹ nhân đâu, nữ nhân Khương Vu quốc yêu dã xinh đẹp, Hạ Vô Thiên cũng chẳng phải mở nhãn sắc nhìn các nàng, đơn giản chỉ là thường thức.

"..." Hạ Khô Thsot mới không nói y mới nhìn thấy tia thô bỉ trong mắt ca ca của y.

Ngày thứ hai, Hạ Khô Thảo thay mặt Hạ Trường Khanh đến đại hội võ lâm, song lần này không chỉ có người Khương Vu quốc tham gia, còn có một số người nhìn rất quỷ dị.

"Thật là người kì quái a." Hạ Khô Thảo nhìn những người đi đến tham gia đại hội võ lâm, trời nóng nực vận bộ áo choàng hắc sắc, đem mình che đến nghiêm túc, vốn Hạ Khô Thảo còn đang nhìn thân hình phía trên để đoán xem là nam hay nữ, không may là ai cũng thân cao giống nhau như đúc.

"Người Miêu Cương?" Những người này hết sức quỷ dị, Hiên Viên Công Duẫn cũng chưa nghe nói qua bao giờ.

Hạ Khô Thảo khé nhìn về chỗ khác, thấy một thiếu nữ trẻ, trên đầu trùm khăn màu sắc rực rỡ, cầm trống bỏi trong tay, nhìn vô cùng ngây thơ, cả người phục sức tử sắc Miêu Cương, đeo một tay quải, thỉnh thoảng lấy tiền trong túi ra mua đồ, "Người Miêu Cương ăn mặc như thế sao?"

Được rồi, lần này Hiên Viên Công Duẫn đưa mắt vụng về nhìn một chút, cô gái này nhìn chung thì là người Miêu Cương, nếu như đến cùng những người mang đấu bồng nhân kia, vì sao không mang đấu bồng?

"Đột nhiên xuất hiện thế lực khác, ngươi nói có phải là do Hướng Huyên Huyên không?" Hạ Khô Thảo hỏi.

"Hẳn là không phải." Bây giờ Hướng Huyên Huyên bị nhiều người đuổi giết, nàng làm sao dám xuất hiện chỗ này, coi như xuất hiện ả dám cùng mấy người này đối đầu sao, Hướng Huyên Huyên công phu không cao, nhưng có một hệ thống khiến người khác nhức đầu, nhưng hệ thống có thể kiên trì lâu vậy sao?

Hạ Khô Thảo đột nhiên cảm thấy đại hội võ lâm năm nay có lẽ cũng không yên ổn, chỉ hi vọng những người đội đấu bồng này không nên nháo nhào ra thiêu thân gì thì may ra còn ổn.

Vệ Trung Hiền không muốn gặp người bên trong phòng y, lúc mới gặp lại người này, y không còn cảm giác hận hắn nữa, nhưng đối mặt với hắn, y còn thấy sợ hãi.

"Đã lâu không gặp." Khúc Ngộ trước mắt chào hỏi.

"Đã lâu không gặp." Vệ Trung Hiền nói xong thì cả phòng lâm vào trầm mặc, Vệ Trung Hiền không biết nói gì, rõ ràng đây là phòng của y, nhưng giờ y lại muốn đi ra khỏi căn phòng này.

Khúc Ngộ hơi lúng túng, "Trung Hiền, chuyện trước kia..."

"Không có chuyện gì, giữa chúng ta không phát sinh chuyện gì cả!" Vết thương trong lòng bị rạch ra, sắc mặt Vệ Trung Hiền thay đổi, "Ngươi có thể đi ra ngoài không?"

"..." Khúc Ngộ trong lòng thở dài, đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Khô Thảo đúng lúc đi ngang qua thì một người đàn ông từ trong phòng Vệ bá bá đi ra, dáng vẻ có chsut quen mắt, "Ngươi là người lần trước!?"

Khúc Ngộ ngẩng đầu nhìn thấy thiêu niên có duyên gặp mặt một lần, không nghĩ y còn nhớ đến hắn, "Ngươi là sư chất Vệ Trung Hiền, nhi tử của Hạ Trường Khanh phải không?"

Mặc dù nhìn người này không giống người tốt, nhưng hắn đã cứu Vệ bá bá, hơn nữa trông người này có ít quan hệ với Vệ bá bá, bây giờ nhìn biểu tình của người đàn ông này, có chút ưu thương, sao từ phòng Vệ bá bá đi ra lại ưu thương chứ? Chẳng lẽ có gì mờ ám.

Chờ người đàn ông rời đi, Hạ Khô Thảo mới đến gõ cửa, "Ai?" Thanh âm của Vệ Trung Hiền xuyên ra ngoài.

"Là ta, Vệ bá bá." Hạ Khô Thảo cảm thấy giọng của Vệ Trung Hiền hơi kì quái, có chút khàn khàn.

Cửa mở ra, cũng không nhìn thấy bên trong có gì kì quái, rất là bình thường, "Mới vừa rồi ta thấy có người từ trong phòng ngươi bước ra."

Vệ Trung Hiền sờ đầu Hạ Khô Thảo, "Là một vị bằng hữu trước đây của ta, đến thăm."

Hạ Khô Thảo ngược lại cảm thấy cả hai người không phải chỉ đơn thuần là bạn tốt đơn giản vậy nha, đặc biệt biểu tình của Vệ Trung Hiền có chút lạ, Hạ Khô Thảo lo lắng không biết đại hội võ lâm ngày mai có ảnh hưởng gì đến Vệ Trung Hiền không.

Hạ Khô Thảo nghĩ nhiều rồi, ngày hôm sau Vệ trung Hiền không chỉ không có ảnh hưởng gì, ngược lại còn có tinh thần hơn, nhìn người kia không gây ra áp lực gì cho Vệ Trung Hiền, bây giờ Hạ Khô Thảo cũng tin hai người chỉ có quan hệ bạn bè tốt.

"Sư huynh! Đó không phải là sư tẩu sao!?" Hôm đó, Hạ Khô Thảo nhìn thấy cô bé này núp bên người Khúc Ngộ, lúc thấy Vệ Trung Hiền trên lôi đài, kích động nắm tay Khúc Ngộ.

"Ngươi còn nhớ à?" Khúc Ngộ không ngờ tiểu sư muội còn nhớ Vệ Trung Hiền, dù đã qua mười năm, khi đó tiểu sư muội cũng mới ba tuổi đi.

Cô bé le lưỡi, "Sư tẩu đẹp như vậy, ta dĩ nhiên nhớ rồi, không biết tại sao sư tẩu rời khỏi sư huynh." Đây cũng là chuyện cô bé muốn biết nhất.

Khúc Ngộ cười tự giễu một tiếng, "Ngươi muốn sư tẩu trờ về sao?"

"Dĩ nhiên!" Cô bé nhìn Vệ Trung Hiền trên đài, "So với trước kia sư tẩu ngày càng mị lực, nếu sư huynh không thể đem sư tẩu đoạt về, vậy thì mất thể diện cho Miêu Cương quá."

"Thế thì sư huynh phải nhất định làm được." Thật ra người rời đi không phải Vệ Trung Hiền, mà là Khúc Ngộ, năm đó sau một đêm ôn tình Khúc Ngộ bỏ chạy, nguyên nhân cũng chẳng phải chuyện tình cảm, mà vì hắn nhận được mật tín, liên quan đến chuyện cổ thuật của bọn họ bị lộ ra ngoài, hắn nghĩ mình là tộc nhân, mà quên mất người yêu, cứ như vậy không một phong thư rời đi, Vệ Trung Hiền bị ăn sạch lúc tỉnh lại phát hiện mình bị vứt bỏ, cái gì cũng không quản, cũng rời đi, sau đó Khúc Ngộ có đến tìm Vệ Trung Hiền giải thích, đáng tiếc, y rời đi đại biểu mối quan hệ của hai người kết thúc, cứ như vậy vì hiểu lầm đưa đến hai người hai mươi năm chưa tiếp xúc với nhau.

"Nhiều năm qua, chưa bao giờ thấy minh chủ lên lôi đài đánh bao giờ, không biết hôm nay tại hạ có thể cùng minh chủ thân thủ một chút?" Người nói chuyện là một nam nhân, nghe nói là một hiệp khách đang nổi trên giang hồ, người này có danh hiệu chiến đấu cuồng ma, ước chiến đánh nhau với nhiều người ở khắp nơi.

Vệ Trung Hiền không nghĩ đến có người nhảy lên lôi đài khiêu chiến với y, dựa theo nguyên tắc, một người lên trên lôi đài sẽ có một khác từ dưới đài lên đài đánh, vầy mà bây giờ có người dám trực tiếp lên lôi đài chỉ đích danh ước chiến, nếu Vệ Trung Hiền cự tuyệt sẽ bị nói là ỷ mình thanh cao, thế nên y chỉ có thể tiếp nhận, Vệ Trung Hiền lên đài, người đàn ông lập tức lộ ra nụ cười khiêu khích, đối với gã, Vệ Trung Hiền lên làm minh chủ cũng chỉ do vận khí tốt, bản thân vốn dĩ là khuôn sáo mới không tham gia lôi đài, còn lúc này gã muốn cho vị minh chủ võ lâm một chút chướng ngại.

"Điểm đáo vi chỉ*." Vệ Trung Hiền thi lễ.

"Vũ khí của ngươi đâu?" Người đàn ông nọ dùng một thanh trường kiếm thường xài, nhưng thấy Vệ Trung Hiền tay không, chẳng lẽ Vệ Trung Hiền khinh thường gã? Nghĩ như vậy người đàn ông hơi tức giận.

"Ta không bao giờ dùng vũ khí." Vệ Trung Hiền có vũ khí, nhưng y không thường dùng, y thích dùng quả đấm, một loại đánh sáp lá cà, đánh nhau dã man nhất.

Nếu vị minh chỉ không để ý những thứ này, gã cũng không kiểu cách nữa, nâng kiếm đem công kích phi qua, Vệ Trung Hiền ngược lại không hoảng không vội, đối với tên đánh nhau trước mặt chỉ hơi né tránh, tiếp đó đem một chưởng đánh bay kiếm của tên kia xuống đất, trong lúc tên đó còn đang khiếp sợ, Vệ Trung Hiền đã túm lấy một mạng của nam tử.

Trong nháy mắt giết người, Hạ Khô Thảo không kiềm được trợn to hai mắt, y biết Vệ Trung Hiền rất lợi hại, nhưng không nghĩ đến việc tay không tấc sắt vẫn đem một người cao thủ giết chết trong nháy mắt.

"Thật là đẹp traiii!!" Hạ Khô thảo không biết phải hình dung Vệ Trung Hiền lúc này như thế nào nữa, chỉ biết rằng Vệ Trung Hiền quá đẹp trai, đặc biệt là khuôn mặt ngông cuồng đầy tà mị kia.

Hiên Viên Công Duẫn đỡ trán, hắn suy nghĩ lần này đưa Hiên Viên Thiên Hữu lên đài có phải lựa chọn sáng suốt hay không, dù sao bây giờ Hạ Khô Thảo nhìn thấy Vệ Trung Hiền giết người thì kích động thành như vậy.

"Ngươi với Vệ bá bá, ai lợi hại hơn ai!?" Hạ Khô Thảo hai mắt sáng rực nhìn Hiên Viên Công Duẫn.

Hiên Viên Công Duẫn sờ mũi, vẫn có chút muốn không nói ra sự thật, thế nhưng nhìn dáng vẻ đầy mong đợi kia của Hạ Khô Thảo đành nói, "Minh chủ lợi hại hơn ta."

Không nghĩ đến Vệ Trung Hiền lại lợi hại đến thế, bên trong sách nói vì Vệ Trung Hiền chết, nên y cũng không biết Vệ Trung Hiền mạnh đến đâu, trong sách nói Hiên Viên Thiên Hữu là minh chủ võ lâm, Hiên Viên Công Duẫn xếp hạng cao thủ số một, thứ hai là Hiên Viên Thiên Hữu. "Cũng khó trách một mình Vệ bá bá có thể xông vào bên trong ma giáo."

Người ở dưới đài hoan hô, một người mang đấu bồng lặng yên không tiếng nói rời đi, Hiên Viên Công Duẫn chú ý đến người nọ đi khỏi, nháy mắt về phía ám vê, một bóng đen lướt qua, len lét đi theo sau lưng người mang đấu bồng.

*Điểm đáo vi chỉ không phải là một thành ngữ, chỉ là một từ: Điểm đáo vi chỉ có nghĩa là: 1, hành động cho cử chỉ nhỏ, để các đối tượng dự định để hiểu được ý định của bạn, hoặc hướng dẫn cho đối phương biết hành động tiếp theo. 2, chỉ nói nhẹ nhàng chủ đề, mà không cần phải nói sâu, nhưng vẫn để cho bên kia biết rõ ý định.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp