Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 72


3 năm

trướctiếp

Hiên Viên Thiên Hữu chưa bao giờ cảm giác có lúc mình sẽ xui đến thế, mới vừa lên phố lại đụng phải điêu ngoa nữ Tiên Bi quốc kia, thật vất vả mới thoát khỏi dây dưa để trở về nhà gặp ca hắn, mới bước vào trong sân của ca ca, súy chút nữa mắt giấy bị chọc mù, hắn vậy mà thấy ca ca của hắn cùng với chị dâu tương lai ban ngày tuyên dâm!!

"Còn không đi ra!" Hiên Viên Công Duẫn quay về phía Hiên Viên Thiên Hữu quát, cả khuôn mặt Hạ Khô Thảo chôn vùi trong lòng Hiên Viên Công Duẫn, nói cẩn thận không muốn tùy tiện như bên ngoài như vậy, thế mà lại bị người nhìn thấy.

Hiên Viên Thiên Hữu lảo đảo chạy ra ngoài, này có thể đồng tình, ca hắn hẳn là tức điên rồi.

"Mọi người đi rồi." Hiên Viên Công Duẫn vội vàng đem Hạ Khô Thảo chôn trong lồng ngực kéo ra ngoài, "Có vậy thôi đã làm ngươi sợ rồi? Da mặt cũng quá mỏng đi."

"Cái gì gọi là da mặt mỏng hả!" Hạ Khô Thảo đáp cho Hiên Viên Công Duẫn một cước.

"Được được được, là ta da mặt dày." Hiên Viên Công Duẫn lập tức đem người đang xù lông kia hống hống cho tốt.

"Đã nói không cho phép ở bên ngoài tùy tùy tiện tiện làm như vậy!" Hạ Khô Thảo không hiểu, lúc nãy chẳng phải nói muốn đi dạo phố sao? Kết quả lại biến thành đi đến nhà hắn.

Hiên Viên Công Duẫn sờ sờ mũi, có chút muốn cười, "Mấy ngày này sứ giá Tiên Bi quốc muốn rời đi, đêm nay ngươi muốn đi xem một ít thứ tốt không?"

"Thứ tốt gì?" Hạ Khô Thảo chỉ biết hoàng cung đêm nay có thiết yến, cái khác thì không giả nổi.

"Đi thì biết." Hiên Viên Công Duẫn cố ý bán cái cái nút.

Cõi lòng đầy chờ mong đến buổi tối, Hạ Khô Thảo bị Hiên Viên Công Duẫn mang theo lẻo vào hoàng cùng, rõ ràng có thể trắng trợn tiếng vào, tuy nhiên người này lại nghĩ lén lén lút lút đến rồi đi cũng rất tốt, Dụ Bác Thiên tổ chức thiết yến ở Ngự Hoa viên, hai người trốn ở trên cây đại thụ có thể nhìn rõ những người kia đang làm gì.

"Chúng ta đến đây xem bọn họ ăn cơm sao?" Những người này ăn không có hứng thú mấy, nhưng Hạ Khô Thảo là thèm nhỏ dãi tay nghề của ngự trù rất lâu rồi.

"Lần sau ta dẫn ngươi đên nếm thử, còn hôm nay chúng ta đến xem kịch vui." Trong tay Hiên Viên Công Duẫn có một đống tư liệu lớn, mục tiêu của hắn lần này là Tiên Bi quốc, "Lần này Tiên Bi quốc đến Côn Sơn quốc có lẽ không chỉ xin giúp đỡ, bọn họ còn đánh chủ ý lớn lên đây."

"Chủ ý gì?" Tiên Bi quốc này là một đất nước rất xa xôi, dù đối đầu với Lang Gia quốc có chút vấn đề, nhưng lại có ý đồ với Côn Sơn quốc, điều này lại không thể xảy ra.

"Ngươi biết vì sao mà Khả Hãn Tiên Bi quốc lại để Đại hoàng tử mang công chúa duy nhất đến không?" Hiên Viên Công Duẫn nói trên yến hội này chỉ có một nữ nhân, quả thật cũng khả nghi, tuy rằng bọn họ nói tiểu công chúa này chỉ đến thăm quang Côn Sơn quốc.

"Hòa thân?" Bên trong ti vi không phải là chất tử hòa thân mới dùng phương thức này để bảo vệ quốc gia của mình dựa vào đại quốc che chở, có điều lần này Tiên Bi quốc đánh nhầm chủ ý rồi.*

Ba Nguyên Đô Nỗ lúc đầu nhìn thấy nam hoàng hậu, trong lòng tỏ vẻ khinh bỉ, gã không phải xem thường vị hoàng hậu này, mà là quân vương Côn Sơn quốc, không có con nối vị sau này đối với một người đàn ông là một điều sỉ nhục, nhưng tiếp xúc với hoàng hậu mấy ngày nay gã biết được vì sao Dụ Bác Thiên không để ý các đại thần mà chọn Cô Vô Tâm, bời vì hoàng hậu là một người rất tốt, chí ít ở việc xử lí công vụ đều đâu vào đấy.

Thấy tất cả mọi người đều tỏ ra thích thú thì, Ba Nguyên Đô Nỗ cũng nhân cơ hội nói, "Hoàng thượng, ta có một yêu cầu quá đáng, không biết hoàng thượng có nguyện ý nghe không?"

Dụ Bác Thiên để chén rượu xuống nhìn về phía Ba Nguyên Đô Nỗ, hắn biết người này đánh chủ ý gì, nhưng Dụ Bác Thiên vẫn muốn xem người này sẽ nói cái gì, "Ngươi nói?"

Ba Nguyên Nhạn Nhi cuống lên, nàng dĩ nhiên biết ca ca của nàng muốn nói cái gì, rõ ràng nói tất cả đều nghe nàng, sao bây giờ lại đổi ý, nàng lôi kéo góc áo của ca, "Đại ca..."

"Mấy ngày trước trên phố ta gặp phải một người, không khỏi có chút tâm động với y, không biết hoàng thượng có thể vì ta tìm người này hay không?" Ba Nguyên Nhạn Nhi cứng tay, nàng hoàn toàn không nghĩ đến ca nàng không nói đến việc hòa thân, mà nói gã coi trọng một người, đây chính là tin tức tốt a.

Dụ Bác Thiên không người đến người này đã loại bỏ ý nghĩ hòa thân, "Há, người sống tại Côn Sơn quốc có hàng ngàn, hàng vạn con dân, tìm một người trong nhiều người vậy thì có chút khó khăn."

"Người này thật rất dễ tìm." Ba Nguyên Đô Nỗ nhớ tới lúc gã gặp thiếu niên trên đường kia, tuy rằng chỉ có khuôn mặy, nhưng xác thật gã động tâm một chút, "Y có mái tóc bạc trắng, tầm mười sáu, mười bảy tuổi, trông cực kì tuấn tú."

"Phốc...!" Cô Vô Tâm phun cả ngụm rượu, chuyện này, Ba Nguyên Đô Nỗ xem trọng ai không xem trọng, lại chọn đúng Hạ Khô Thảo, Côn Sơn quốc có đến hàng ngàn, hàng vạn con dân, nhưng thiếu niên tóc trắng như thế chỉ có một.

"Cẩn thận một chút." Dụ Bác Thiên lấy khăn tay lau rượu bên ngoài miệng Cô Vô Tâm, vỗ vỗ y nói, "Ngươi nói người này tìm không khó, ta biết y."

Vừa nghe Dụ Bác Thiên nói có quen biết. cả mắt Ba Nguyên Đô Nỗ đều phát sáng, không nghĩ đến đạp phá thiết hài vô mịch xử**, "Chẳng nghĩ đến hoàng thượng cũng biết vài thứ về người nọ."

Dụ Bác Thiên lắc đầu, "Cũng không phải ta không muốn nói cho ngươi, mà người này ngay cả ta cũng không trêu chọc nổi, tuy nhiên ngươi có thể đến Hiên Viên thành tìm nhi tử Hiên Viên Công Duẫn thành chủ hỏi một chút." Dụ Bác Thiên muốn thấy cảnh Ba Nguyên Đô Nỗ cùng Hiên Viên Công Duẫn đối đầu sẽ gây ra tình cảnh gì.

Hiên Viên Công Duẫn trốn ở trên cây không biết đã bẻ gãy bao nhiêu cành cây, nếu không có Hạ Khô Thảo ở bên cạnh vuốt lông hắn sớm đã lao ra đánh người.

"Không nghĩ tới còn có người coi trọng ta a." Tướng mạo của Hạ Khô Thảo ở Côn Sơn quốc cũng đứng thứ nhất thứ hai, có lẽ bởi vì tóc trắng, lại có Thần Y cốc phía sau, trên căn bản không ai dám trêu chọc, đương nhiên trong đó Hiên Viên Công Duẫn đã hỗ trợ đánh đuổi không biết bao nhiêu người.

"Ngươi thật giống như đang rất đắc ý?" Hiên Viên Công Duẫn nghiến răng nghiến lợi, những người này cũng thật là có đuổi không đi, như Ba Nguyên Đô Nỗ, gặp người ta chỉ có một lần mà dám đánh chủ ý đến người của hắn, có điều hắn muốn thấy lúc Ba Nguyên Đô Nỗ đến tìm hắn sẽ trưng ra dáng vẻ gì, tới đó sẽ không để cho gã dễ chịu.

Hạ Khô Thảo ôm cổ Hiên Viên Công Duẫn, hôn lên mặt hắn một cái, "Người kia lớn lại còn không đẹp bằng ngươi, sao ta lại đắc ý."

Hiên Viên Công Duẫn ôm chặt người vào lòng, nhìn Hạ Khô Thảo, "Nếu như ngươi gặp phải một người đẹp hơn ta, có phải sẽ bỏ ta không?"

"Ngạch..." Người trước mắt hình như có chút hắc hóa, Hạ Khô Thảo rụt cổ lại, "Chuyện này sao có thể, ngươi ăn dấm khô gì, a! Ngươi làm ta đau!" Khí lực trên eo rất lớn, Hạ Khô Thảo không đem người đẩy ra được, kết quả hình ảnh trươc mắt xoay một cái rồi bị Hiên Viên Công Duẫn mang đi.

"A..." Hạ Khô Thảo nằm trên giường, y phục thoát ra một nửa, hai tay nắm chặt y phục người kia, từng trận vui vẻ làm y thất hồn.

"Biết sai chưa?" Hiên Viên Công Duẫn hôn lên môi Hạ Khô Thảo, động tác trên tay lại không nhanh không chậm.

Hạ Khô Thảo không ngờ Hiên Viên Công Duẫn đẩy ngã mình lên giường, hơn nữa không cho y cơ hội nhỏ nhỏi nào cứ thế mà động thủ, tuy rằng không làm chuyện không làm chuyện gì xa hơn, nhưng Hạ Khô Thảo có tý không chịu được.

"Ta không có sai..." Hạ Khô Thảo khóc, một đại nam nhân như hắn lúc ghen lên đáng sợ thật.

Sáng sớm tỉnh lại Hạ Khô Thảo dùng sức đá Hiên Viên Công Duẫn đang ở trên người mình, Hiên Viên Công Duẫn gấp gáp ôm người vào lòng, "Tối hôm qua là ta không đúng, không phải chưa làm gì sao?"

Không làm cái gì mà y còn mệt như vậy, đùa gì thế, nếu thật sự làm gì không phải y chết sao! Nghĩ như thế tiềm thức Hạ Khô Thảo đem mình lùi lại phía sau, có điều nếu đối đầu với Hiên Viên Công Duẫn, Hạ Khô Thảo cũng chẳng có cơ hội vươn mình, giận đùng đùng nhìn Hiên Viên Công Duẫn. "Ta muốn rởi giường!"

"Không nghỉ ngơi thêm một lúc sao?" Sắc trời bên ngoài còn chưa sáng, bình thường Hạ Khô Thảo phải ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, không thì chẳng chịu rời khỏi giường.

"Ta ngủ không được nữa, ngươi đứng lên!" Hạ Khô Thảo đẩy cái người to con trên người xuống, đáng tiếc đối phương vẫn không cử động, trên trán Hạ Khô Thảo xuất hiện tầng mồ hôi mỏng.

Hiên Viên Công Duẫn bị màn ấu trĩ này rất muốn cười, ngồi dậy ôm lấy người, "Tối hôm qua mệt như vậy mà hôm nay tinh lực vẫn tốt, coi như là điểm nổ lực sau này cho vi phu."

Hạ Khô Thảo cắn trên cổ Hiên Viên Công Duẫn một cái, cùng lúc đó Hiên Viên Thiên Hữu lại xuất hiện., "Ca! Bên ngoài có người...tìm..."

Lần nữa bị Hiên Viên Công Duẫn đen mặt đá văng ra ngoài, Hiên Viên Thiên Hữu không phải cố ý, hắn lại không biết chị dâu hôm qua ở lại nhà ngủ a, trông ca của hắn rất khốc liệt, nhìn dấu vết trên cổ của chị dâu đều có thể nhận ra.

Mới sáng sớm đoàn người Ba Nguyên Đô Nỗ chuẩn bị rời đi, gã cũng hỏi được thành chủ Hiên Viên ở đâu, vì thể sáng sớm chạy đến, đợi được một lúc, thì gã nhìn thấy thiếu niên ngày ấy gặp trên đường cùng một nam tử đi ra, nhìn hai người trông rất thân mật.

"Không biết đại hoàng tử Tiên Bi quốc đến tìm tại hạ có chuyện gì?" Hiên Viên Công Duẫn vừa nhìn thấy Ba Nguyên Đô Nỗ là suy nghĩ người này đối với hắn có mưu đồ, sắc mặt đương nhiên chẳng tốt lên được.

Ánh mắt của Ba Nguyên Đô Nỗ tập trung mãi trên người Hạ Khô Thảo, hầu như không buồn nhìn Hiên Viên Công Duẫn, điều này làm Hạ Khô Thảo không khỏi lùi về sau, Hiên Viên Công Duẫn bước lên chặn đi ánh mắt của Ba Nguyên Đô Nỗ.

"Khụ...Mấy hôm trước gặp được xá đệ trên đường, có chút hảo cảm với xá đệ, không biết có thể kết giao bằng hữu được không." Ba Nguyên Đô Nỗ không hề nghĩ xa, thấy hai người thân thiết cũng chỉ tưởng rằng là quan hệ huynh đệ.

"Xá đệ?" Hiên Viên Công Duẫn buồn cười, xem ra người này nhìn không ra quan hệ của hai người bọn họ rồi, "Thiên Hữu, còn không qua đây vấn an Đại hoàng tử."

Hiên Viên Thiên Hữu vội đi đến vấn an, Ba Nguyên Đô Nỗ nghi hoặc, người này không phải đệ đệ hắn sao?, "Ta nói hài tử phía sau ngươi."

"Đây là phu nhân chưa xuất giá của tại hạ, không biết Đại hoàng tử có nhận nhầm người không?" Hiên Viên Công Duẫn rất muốn ném người này đi.

Ba Nguyên Đô Nỗ giật mình, hắn dĩ nhiên không nghĩ đến quan hệ của hai người, "Xin lỗi, là ta đi xa quá, thật sự ta rất áy này." Vất vả mới xem trọng một người, thế nhưng người ta đã có chủ rồi, Ba Nguyên Đô Nỗ có chút thất vọng, cũng may tính cách gã khá lạc quan, nên thẳng thắn xin lỗi.

Không xem được cảnh tưởng hai người đánh nhau trong dự đoán, chỉ là lời xin lỗi rất tự nhiền rồi liền rời đi, ngay cả Khô Thảo cũng không tìm ra manh mối của hai vị hòa thượng, sao lại không theo kịch bản nhỉ?*

"Vậy...các ngươi bỏ qua nhanh như thế à?" Hạ Khô Thảo hỏi.

"Sao? Ngươi muốn xem ta đánh người?" Hiên Viên Công Duẫn kéo Hạ Khô Thảo đi ra ngoài, "Dù sao y cùn là hoàng tử, ẫn phải chừa cho chút mặt mũi."

"Ta thấy nếu y trực tiếp cướp người, e là không rời khỏi được chỗ này." Nam nhân mình là bình dấm chua dạng gì Hạ Khô Thảo hiểu rõ nhất.

Hiên Viên Công Duẫn nặn nặn mũi y, "Ngươi thong minh, đi thôi, dẫn ngươi đi ăn điểm tâm."

*只是很自然地道了歉然後离开了, 就枯草也是丈二的和尚摸不着头脑. đoạn này cao nhân nào hiểu tiếng giúp mình với, mình đọc không hiểu nên chém bậy luôn, tại vì thấy nó không khớp với đoạn hội thoại lắm


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp