Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 73


3 năm

trướctiếp

"Gừ gừ!!" Trên đỉnh ngọn núi tiếng sói tru vang vọng khắp nơi, Ba Nguyên Đô Nỗ bảo vệ muội muội trong lòng, nhìn một mảnh rừng này, gã không nghĩ đến rằng trên đường trở về lại bị tập kích, hơn nữa phía bên kia là nhắm vào gã, mà mấy tên hắc y nhân này chém không thương giết không chết, thị về bên gã hầu như đều bị thương, bây giờ chỉ có thể chật vật che chở tiểu muội chạy qua mảng rừng này, nhưng một tiếng sói tru lại làm gã rơi vào tuyệt cảnh.

"Đại ca, đây là đâu?" Tuy nói Ba Nguyên Nhạn Nhi là nữ hài gan lớn, nhưng trải qua một phen ám sát, cũng biết rõ mình vô năng đến thế nào, đại ca lúc nãy vì che chở cho nàng, trên người vết thương chằng chịt, Ba Nguyên Nhạn Nhi cảm thấy tự trách bản thân.

"Không phải sợ, trời đã sáng không sao đâu." Ngoài miệng tuy nói như vậy, trong lòng Ba Nguyên Đô Nỗ vẫn còn chút bồn chồn, vùng rừng rậm này lại có bầy sói nguy hiểm, gã chỉ hi vọng bầy sói sẽ không chú ý đến bọn họ.

Rất rõ ràng, trời cao dường như mở ra một trang chuyện cười, từ tối Ba Nguyên Đô Nỗ vẫn chưa thấy phát sinh chuyện gì, vậy mà bên trên tảng đá lớn lại xuất hiện một con Lang Vương màu trắng, từ trên cao nhìn bọn họ ở phía dưới, nguyệt quang chiếu xuống, phía sau bạch lang xuất hiện thật nhiều đôi mắt màu xanh lục, rõ ràng là một bầy sói, Ba Nguyên Đô Nỗ ý thức được cảm giác nguy hiểm.

"Ca..." Ba Nguyên Nhạn Nhi bị dọa sợ rồi, nàng chưa từng gặp nhiều lang như vậy, huống hồ bầy sói này cứ nhìn chằm chằm bọn họ, thanh âm của nàng có chút run rẩy.

"Nhạn Nhi, nhớ một lúc nữa phải bỏ chạy, đại ca ngăn bọn chúng lại, ngươi đã chạy tuyệt đối không được quay đầu lại." Nói xong, Ba Nguyên Đô Nỗ móc chủy thủ trong người ra.

Ba Nguyên Nhạn Nhi khóc lắc đầu nói: "Không được, ta không thể bỏ đại ca ở lại!"

Ba Nguyên Đô Nỗ sờ đầu muội muội mà gã nhìn từ bé lớn lên, "Yên tâm đi, đại ca tuyệt đối sẽ không chết, đại ca cam đoan với ngươi! Ngươi chạy về hướng Hiên Viên thành, tìm thành chủ Hiên Viên nói rõ việc này một chút, có biết không?" Ba Nguyên Đô Nỗ chỉ có thể đem tất cả hi vọng đặt trên người Hiên Viên Công Duẫn và thiếu niên kia.

Bạch lang gào lên một tiếng, bầy sói phát động, Ba Nguyên Đô Nỗ đẩy Ba Nguyên Nhạn Nhi ra, "Chạy mau!"

"Đại ca!" Ba Nguyên Nhạn Nhi vừa quay đầu lại chỉ thấy ca nàng ngăn cản đường lang chạy về phía nàng, chủy thỷ trong tay cắt một đường trên bụng lang, Ba Nguyên Nhạn Nhi chỉ biết nhắm hai mắt chạy trốn về trước, trong lòng khẩn cầu đại ca nàng bình an.

"Vù vù..." Bầy sói này xem ra rất có linh tính, ngoại trừ con đầu tiên bị thương ngoài da, còn lại vô cùng nhạy bén, hầu như đều né được chiêu gã ném ra, Ba Nguyên Đô Nỗ biết, mấy con lang này muốn gã dùng hết sức lực toàn thân, sau đó đem gã bắt lại.

"Ô ~~" Bạch lang ngửa đầu kêu to một tiếng, tất cả bầy sói đều nghe lời lui ra, quả nhiên con bạch lang này là Lang Vương, Ba Nguyên Đô Nỗ xiết chặt chủy thủ trong tay, bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần đánh bại Lang Vương, bầy sói kia tự nhiên sẽ lùi tản đi.

Đáng tiếc, gã cả nhĩ quá rồi, khí lực sắp không chống nổi, lúc trước lại bị thương vì ám sát, với sức lực như này không phải là đối thủ của Lang Vương, bạch lang màu trắng từ trên không bay qua, đem Ba Nguyên Đô Nỗ quật ngã xuống đất, hàm răng sắc bén chuẩn bi cắn cổ, thì gã dùng cánh tay chặn lại công kích, hàm răng sắc bén cắn sâu vào bên trong cánh này, Ba Nguyên Đô Nỗ hoàn toàn cảm giác được trên cánh tay mình rơi mất một miếng thịt.

"Muốn chết phải không...." Mùi máu tanh ngập tràn ở chóp mũi, Ba Nguyên Đô Nỗ biết Lang Vương cảm thấy hứng thú, gã chỉ mong muội muội của mình không vì gã chết mà tự trách, nghĩ như thế gã nhăm chặt hai mắt, chuẩn bị đón nhận cái chết, thế nhưng cái gì cũng không xảy ra.

"Đây điều do ngươi phát hiện sao?" Một thanh âm xa lạ xuất hiện bên tai, Ba Nguyên Đô Nỗ mất máu nhiều cố gắng mở mắt ra, nhưng đôi mắt lại cứ mơ mơ hồ hồ, gã nhìn thấy một bóng người tinh tế xuất hiện dưới ánh trăng, từ từ lại gần gã, sau đó cứ vậy mà mất đi tri giác.

Hiên Viên Khải hơn nửa đêm nhận được tin của quản gia, đi đến đại sảnh phát hiện có một nữ hài ngồi ở một góc gào khóc, y phục nữ hài này mặc trên người trông như của Tiên Bi quốc, y phục bị rách nát một ít lại còn dính vết máu.

"Van cầu ngươi, cứu...cứu ca ca của ta!" Vừa thấy có người đến, Ba Nguyên Nhạn Nhi vội chạy đến, "Ca ca của ta ở trong rừng gặp phải bầy sói, van cầu ngươi đến cứu cứu y!" Hai mắt Ba Nguyên Nhạn Nhi đỏ hoe, bộ dáng lúc này không còn kiềm chế được nỗi lòng của mình nữa.

"Đừng hốt hoảng, trước tiên ngươi từ từ kể lại." Hiên Viên Khải nhanh chóng gọi hạ nhân chuẩn bị y phục cùng gian phòng tốt, nữ hài này phỏng chừng là công chúa Tiên Bi quốc, hôm nay vốn là ngày bọn họ tời đi, sao quay trở về lại chật vật như vậy?

Ba Nguyên Nhạn Nhi nghẹn ngèo đem chuyện xảy ra kể lại, bây giờ điều duy nhất nàng có thể làm là nhờ sự giúp đỡ từ người này, dựa theo bộ dáng hiện tại muốn tiến cung tuyệt đối là không thể.

Hiên Viên Khải xem như đã hiểu rõ, "Ngươi nên đi nghỉ ngơi chút đi, tin tưởng đại ca ngươi nếu đã yên tâm để ngươi rời đi hiển nhiên bản thân y cũng có biện pháp cho mình, đêm nay ta sẽ phái người đi tìm."

"Cảm ơn ngươi..." Ba Nguyên Nhạn Nhi cũng muốn đi cùng, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói lời cảm ơn rồi theo nữ hầu đi đến gian phòng dành cho khách.

Hiên Viên Khải có phần tán thưởng nữ hài này, dù sao nữ nhi ở gia đình bình thường gặp phải những chuyện như thế đều bị dọa sợ đến ngất đi, chỗ nào còn có thể chạy trốn, lại nhớ được những việc này, Hiên Viên Khải lập tức triệu tập người bên ám bộ, tìm Ba Nguyên Đô Nỗ ở hướng ngoại thành trước khi rời đi, hoàng tử Tiên Bi quốc vô cớ mất mạng ở Côn Sơn quốc, mặc kệ thế nào cũng không thể không có câu trả lời, ngoại trừ đi tìm xem có tìm được thi thể hay không.

Lúc Ba Nguyên Đô Nỗ mở mắt ra, phát hiện mình vẫn còn sống, đập vào mắt là gia cụ làm bằng gậy trúc, bên trong phòng cũng chỉ toàn mùi thuốc, Ba Nguyên Đô Nỗ nhìn băng gạc quấn trên người mình, hình như mình được người cứu?

"Nhanh như thế đã tỉnh rồi à?" Ở cửa truyền đến một thanh âm, tầm mắt Ba Nguyên Đô Nỗ nhìnv ết thương chuyển đến cạnh cửa, một nam tử vận trường sam lam sắc đứng ở đó, nam tử tướng mạo thanh tú, dáng người cao gầy, mang theo loại khí chất vô cùng ôn hòa, rồi rất nhanh gã lại bị đồ vât bên cạnh nam tử hấp dẫn ánh mắt.

"Đây nha, hôm qua các ngươi vừa gặp nhau." Nam tử vỗ vỗ con lang có hầu bao cao, bạch lang rất thân mật cọ cọ tay của nam tử, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng hung ác hôm qua.

"Đây là đâu?" Ba Nguyên Đô Nỗ hỏi.

"Thần Y cốc." Nam tử để giỏ trúc xuống, bên trong còn có một ít thảo dược triêu lộ*, "Ta tên Bùi Phi Y, nơi này là y quán của ta."

"Thần Y cốc?" Thật sự xin lỗi, là một người đến từ thảo nguyên, căn bản không biết Thần Y cốc là cái gì, cũng không biết Thần Y cốc đến cùng lợi hại như thế nào.

"Xem y phục của ngươi thì giống của người Tiên Bi quốc, hơn nửa đêm xâm nhập Thần Y cốc, đụng phải tiểu bối của ta xem như ngươi xui xẻo." Bùi Phi Y cầm lấy băng gạc cùng bình thuốc, "Đổi dược cho ngươi."

Vết thương trên canh tay rất đáng sọ, hàm răng của lang có bao nhiêu sắc bén chỉ cần nhìn vết thương của gã thì biết được, vết đao trên người cũng đã kết vảy, nghiêm trọng nhất là cánh tay, được tiếp cận với mùi thuốc nhàn nhạt trên người nam tử gã thích vô cùng, đượng nhiên ngoại trừ bạch lang hung hoành trợn mắt nhe răng kia.

"Bùi thúc thúc ta đưa dược ngươi muốn tới nè!" Hạ Khô Thảo ôm một bao dược lớn chậm rì rì đi đến nhà gỗ, sở dĩ y đi chậm như vậy là vì phía sau có bảy, tám con lang đi theo, để tránh đá trúng lang con, Hạ Khô Thảo phải thả chậm tốc độ lại.

"Là ngươi!?" Lúc Hạ Khô Thảo đi vào Ba Nguyên Đô Nỗ hoàn toàn bị chấn kinh, không nghĩ đến ở tận đây mà vẫn gặp được thiếu niên kia.

Hạ Khô Thảo bây giờ mới thấy trong phòng có thêm một người, giống như bị thương, xem dáng dấp còn có chút quen, "Bùi thúc thúc, đồ vật ta đặt ở đây, bye bye!" Để xong đồ lập tức bỏ chạy, còn nhanh nhẹn ôm đi một con lang con, Hạ Khô Thảo biết người đó là ai nha, không phải là Đại hoàng tử Tiên Bi quốc sao?

"Ngươi biết y à!?" Ba Nguyên Đô Nỗ hỏi nam tử đang bôi thuốc cho gã.

"Y không phải là người ngươi có thể trêu chọc." Bùi Phi Y vỗ một cái lên vết thương của Ba Nguyên Đô Nỗ, làm gã đau đến hít một ngụm khí lạnh, "Thế nên ngươi không có ý đồ với y thì tốt hơn."

"Ta chỉ biết y mà thôi." Cũng chỉ là nhận thức nhau, gã biết tên thiếu niên này gọi là gì, còn thân phận thế nào thì không biết.

"Đợi vết thương tốt thì rời đi, ngươi không thể ở lại đây quá lâu, cần truyền tin có thể nói với ta một tiếng là được." Bùi Phi Y đặt dược phẩm xếp ổn thỏa, lại lấy thảo dược trong giỏ trúc tùy ý bỏ mỗi nơi, "Ta phải đi hái thuốc, không nên tùy tiện đi lại biết không?" Câu nói này nghe thì rất có ý quan tâm, nhưng thực tế lại là một lời cảnh cáo, Bùi Phi Y rời đi không lâu thì xuất hiện mười mấy coi hôi lang to to nhỏ nhỏ ở cửa, toàn bộ đều nằm ở đó, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt về phía Ba Nguyên Đô Nỗ, như đang giám sát hộ nam tử kia.

Hạ Khô Thảo chạy trở về phòng, Hạ Trường Khanh nhìn thấy bảo bối của mình hốt hoảng tiến vào, thả bình thuốc đang làm dở xuống, "Sao hốt hoảng như vậy?"

"Cha, ngài có thể giúp ta viết một phong thử gửi cho Hiên Viên Công Duẫn được không? Ta có chuyện cần tìm hắn." Nói xong liền cầm giấy bút để lên bàn viết.

Hạ Trường Khanh nhíu nhíu mày, y không nghĩ đến bảo bối nhà mình vậy mà ỷ lại đối với Hiên Viên Công Duẫn, có điều y cũng không từ chối, nhìn Hạ Khô Thảo viết xong phong thư đem quấn vào đùi bồ câu, thả bay đi.

Hiên Viên Thiên Hữu biết sứ thần Tiên Bi quốc trên đường về gặp phải thích khách, bây giờ ngoại trừ công chúa, người còn lại chẳng thấy tin tức, hoàng tử Tiên Bi quốc sinh tử chưa biết, đi tìm khắp nơi vậy mà chẳng có tung tích gì.

"Ca, có tin gì sao?" Nhìn thấy Hiên Viên Công Duẫn cau mày xem phong thư, phát động ám về rồi vẫn không tìm ra được tin gì, có thể nói sống không thấy người chết không thấy xác.

"Có." Hiên Viên Công Duẫn để thư xuống, "Còn sống, ở bên trong Thần Y cốc, hình như bị thương nghiêm trọng."

"Có thật không!?" Ba Nguyên Nhạn Nhi nghe tin xong cảm thấy yên lòng, chỉ cần đại ca còn sống nàng mới yên tâm, lúc này Ba Nguyên Nhạn Nhi đang vận một thân hoàng sắc quần dài, kiểu tóc cùng y phục đã đổi về như người Côn Sơn quốc, tuy rằng bình thường dáng vẻ của nàng lẫm lẫm liệt liệt, nhưng đổi bộ y phục này rồi so với đại gia khuê tú cũng không thua kém gì.

Hai má Hiên Viên Thiên Hữu ửng đỏ, không biết vì sao, nữ hài này còn đáng yêu hơn Cơ Ảnh Nguyệt mấy phần, vừa nghĩ đến Cơ Ảnh Nguyệt thì nghĩ ngay đến nàng ta đã từng làm những chuyện kia, "Đáng tiếc Thần Y cốc không phải nơi có thể tùy tiện đi vào, vì vậy ta cũng không giúp ngươi được cái gì."

"Không sao!" Ba Nguyên Nhạn Nhi nắm chặt tay của Hiên Viên Thiên Hữu, "Cảm ơn ngươi đã nói cho ta nghe chuyện này!"

"Chờ chị dâu ta xuống núi, y sẽ nói tin tức của ca ca ngươi." Hiên Viên Thiên Hữu vẫn nhớ đến thiếu cốc chủ Thần Y cốc chị dâu tương lai của hắn, muốn tin gì thì sẽ có tin đấy.

"Cảm ơn ngươi." Từ trước đến này, đây có lẽ là lần Ba Nguyên Nhạn Nhi nói cảm tạ nhiều nhất.

*triêu lộ: sương sớm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp