Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 68 + 69 + 70


3 năm

trướctiếp

Chương 68

"Ta không muốn! Ta mới không gả tới cái Côn Sơn quốc gì kia!!" Bên trong lều, một thanh âm sắc bén vang lên, tiếp theo đó là tiếng đồ vật bị đẩy ngã, thêm một lúc sau từ bên trong một tỳ nữ đầu đầy máu đi ra, khiến nhiều người kinh sợ.

"Sách! Lại là người nào muốn chọc giận tiểu muội cũng chúng ta a." Thanh niên một mặt tươi cười tiền vào, vén kim ấm của mèm cửa tiến vào. (* 捡起丢在门帘口的. chỗ này mình ko hiểu lắm, nên cầu cao nhân hihi)

"Đại ca, Nhạn Nhi không muốn gả đi, cũng không muốn hòa thân, ngươi đã nói Nhạn Nhi là chim nhạn thảo nguyên, không buồn không lo, tự do tự tại, lần này vì sao lại muốn để Nhạn Nhi đến nơi ăn tươi nuốt sống đó." Nhìn người vừa đến, thiếu nữ đương lúc đang rất tức giận nháy mắt hóa ưu thương, mang theo thanh âm làm nũng nhào vào lòng thanh niên.

Thanh niên bất đắc dĩ, bọn họ vốn không cần phải đích thân đến củng cố quan hệ, nhưng phụ thân bọn họ dã tâm quá lớn, quả thật chọc giận rất nhiều người, "Nhạn Nhi, lần này phụ hãn đã lên ý, đại ca cũng không có cách nào."

"Ta mặc kệ, ta muốn đi tìm phụ hãn!" Vừa nghe đại ca mình nói thế, thiếu nữ có chút đứng ngồi không yên.

"Tiểu muội! Hiện tại phụ hãn còn nổi nóng, ngươi vào lúc này chẳng khác nào làm phụ hãn tức giận hơn, nghe ca nói, chờ đến Côn Sơn quốc, thấy tân đế rồi quyết định, được không?" Thanh niên vội động viên thiếu nữ đang giận ngút trời, aizz, tiểu muội bọ họ tính tình quá nóng nảy, điều này cũng hiểu được vì sao phụ hãn muốn đưa nàng đến Côn Sơn quốc.

Có lẽ do lời động viên của thanh niên có tác dụng, thiếu nữ mắt hồng hồng, nhẹ giọng khẽ đáp một tiếng, nàng có mười mấy ca ca, Đại Nhạn, là công chúa Tiên Bi quốc.

Hạ Khô Thảo chưa từng vào hoàng cung, lần đầu tiên đi đến đây có cảm giác như bà Lưu bước vào đại quan viên, Hiên Viên Công Duẫn phải nói rất trội việc hướng dẫn tham quan, mang Hạ Khô Thảo dạo chơi khắp nơi trong hoàng cung của cường quốc hàng đầu, đặc biệt là khi đi ngang hậu cung phi tử, chỉ có thưa thớt vài người ở, ngoại trử cung nữ với thái giám thì rất ít thấy phi tần xuất hiện, không phải nói hậu cung ba nghìn mỹ nhân sao? Thế mà lại quạnh qué như vậy? Hạ Khô Thảo hỏi nghi hoặc của mình vừa nghĩ.

Hiên Viên Công Duẫn cười nói, "Ngoại trừ Cô Vô Tâm, Dụ Bác Thiên vẫn chưa từng có phi tần khác, mỹ nhân của tiên hoàng đều bị trục xuất cả rồi, cũng chỉ còn vài người không hết hi vọng mới lưu lại thôi, Dụ Bác Thiên cũng lười quản, các nàng không nháo như thiêu thân, hắn cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt."

"Mỗi lần thế này ngươi đều gọi thẳng tên của tân đế, các ngươi quen biết nhau à?" Đây không phải là lần nghe Hiên Viên Công Duẫn gọi thẳng quý danh tân đế, những người chỉ dám lén lút gọi, vẫn là lần đầu thấy có người dám trắng trợn gọi thẳng như thế, nếu như bị người hữu tâm nghe được nói lại cho hoàng thượng, mất đầu đó.

"Lúc ta quản lí ám bộ người đầu tiên chính là hắn." Hiên Viên Công Duẫn nhìn về phía y, "Khi đó Dụ Bác Thiên ở trong ám bộ rất diễu võ dương oai, kết quả bị ta chỉnh đốn một trận mới yên."

Trong đầu Hạ Khô Thảo xuất hiện hình ảnh hai thằng nhóc đánh nhau, không thể không nói, cảm giác rất thú vị, đặc biệt một là Dụ Bác Thiên, một là Hiên Viên Công Duẫn.

Hai người cứ đi như thế bất giác đến tẩm cung của Thái hậu, bởi vì hoàng thượng đã phân phó, nên thị vệ cũng không ngăn cản, lúc này Thái hậu vừa bước ra, nàng quanh năm ở tẩm cung, hiếm khi ra ngoài, bọn họ vậy mà may mắn, vừa đúng lúc gặp Thái hậu.

"Tham kiến Thái hậu, Thái hậu thiên tuế." Hiên Viên Công Duẫn cùng Hạ Khô Thảo hành lễ, có lẽ do chưa bao giờ tiếp xúc qua lễ nghi cung đinh, nên nhìn thấy Thái hậu cả người đều cứng ngắc, chậm mấy nhịp mới hành lễ.

Thái hậu không để ý, nhìn bộ dáng căng thẳng của Hạ Khô Thảo cả người nàng đều mền nhũn, tiểu hài này quả thật khiến người thương, "Bình thân." Thái hậu đánh giá Hạ Khô Thảo một lúc, bộ dáng rất xinh đẹp, tuy rằng tóc với mắt nhìn rất lạ.

"Đây là nhi tử cốc chủ Thần Y cốc, Hạ Khô Thảo." Hiên Viên Công Duẫn lập tức giới thiệu Hạ Khô Thảo với Thái hậu.

"Thần Y cốc?" Vừa nghe đến danh tên này Thái hậu rất vui vẻ, đi lên phía trước, "Lẽ nào, ngươi chính là tiểu Bồ Tát mà bọn họ nói?"

Vẻ mặt của Thái hậu rất hiền lành, đột nhiên Hạ Khô Thảo cảm thấy, Thái hậu không đáng sợ như trong tưởng tượng của y, "Thái hậu quá khen, thảo dân chỉ biết vài thứ da lông thôi." Là một y giả, chính là phải khiêm tốn, lộ liễu quá mức chỉ khiến phản cảm hơn thôi.

"Nếu như vậy, không bằng tiểu Bồ Tát bắt mạch cho ai gia đi, mấy ngày nay ai gia cúi đầu luôn cảm thấy đau ngực, nhưng Thái Ất kiểm tra không được nguyên nhân, so với tiểu Bồ Tát có thể trị liệu được thì sao." Thái Hậu vừa nói, một bên thì mang hai người vào phòng.

Hạ Khô Thảo bình tĩnh tâm trạng, chẩn mạch, Thái Hậu quả thực rất biết bảo dưỡng thân thể, đã là nữ nhân hơn bốn mươi, nhưng lại như một người ba mươi tuổi vậy, nếp nhăn ở khóe mắt cũng rất ít, da dẻ cũng trắng nõn, hoàn toàn không có tia gì đã từng trải.

Mạch tượng có chút hỗn loạn, Hạ Khô Thảo không khỏi nhíu lông mày, "Không biết Thái hậu có thể cho thảo dân nhìn đầu lưỡi ngài được không?" Tuy rằng yêu cầu mang tính phạm thượng, nhưng Thái hậu không để ý, rất tự giác duỗi đầu lưỡi ra, Hạ Khô Thảo lại nhìn khuôn mặt Thái hậu, sắc mặt hồng hào, xem ra hoàn toàn bình thường, nhưng trong mắt y lại không bình thường, bởi vì tình huống hồng hào này không đúng, nếu nói một người có sắc mặt hồng hào, mà chỉ có là xương gò má, còn Thái hậu, là nửa gò má đều hồng lên, trán và mũi vùng chữ Thiên, lại là mày vàng.

"Có phải có chỗ nào không ổn không?" Vẻ mặt Hạ Khô Thảo vô cùng nghiêm trọng, Thái hậu cũng thấy có điểm nghi hoặc.

Hạ Khô Thảo lắc đầu, "Cũng không có gì kỳ quái, chỉ là gần đây Thái hậu có nhớ ngài đã ăn những gì, tiếp xúc qua những ai không?"

"Thức ăn đều từ Ngự Thiện phòng đưa tới, còn ngoại trừ những thái giám cung nữ này thì không còn ai." Đột nhiên Thái hậu cảm thấy bệnh của mình hình như gặp chút vấn đề lớn.

Hạ Khô Thảo lấy giấy bút, "Ra viết đơn thuốc dưỡng thân, làm thành dược thiện, Thái Hậu dùng một vài tháng, đảm bảo da sẽ tốt như hài tử." Viết xong y liền thổi khô đưa cho Thái hậu.

Trong mắt Thái hậu lóe ra tia sáng, nếu là dược thiện, chứng tỏ thức ăn hằng ngày của nàng có vấn đề, sau khi Hạ Khô Thảo và Hiên Viên Công Duẫn đi, mặt Thái hậu lập tức quặm lại đem thân tín của mình gọi vào, chỉ thấy mặc người vận hắc y xuất hiện, "Nhanh dẫn người nghiêm tra việc này, ta ngược lại muốn xem ai ở phía sau mưu hại ai gia!"

"Thái hậu thật là uy phong!" Hạ Khô Thảo rất thích nữ cường nhân khôn khéo, tuy rằng nhìn Thái hậu rất hiền lành, thế nhưng yêu cầu tàn nhẫn như vậy làm người ta quả thật kinh ngạc.

Hiên Viên Công Duẫn sờ soạng đầu y, "Ở trong hậu cung này, kẻ ngu xuẩn chỉ có đường chết, muốn sống phải làm mình trở nên thông minh, nếu như ngài ấy không làm như thế cũng không trở thành Thái hậu." Hoàng cung này loạn như thế nào, cũng chỉ có thể nhân biết, bản thân Thái hậu không có chỗ dựa, sẽ chẳng để mình chết, nàng liền đem mình trở thành tiểu trong suốt, mãi cho đến khi hài tử của nàng lên ngôi vị hoàng đế, nàng mới bộc lộ khí thế mà mình vốn có.

"Cái kia...Vô Tâm đâu?" Tuy rằng Vô Tâm là Quân hậu, nhưng cũng là nam tử, lại có không ít nữ nhân muốn bò lên giường hoàng đế, nhận được ân sủng, sau đó trở thành hoàng hậu.

"Ta đương nhiên không cho phép người khác không công bắt nạt hảo hữu của ta." Hiên Viên Công Duẫn biết kiếp trước người huynh đệ tốt của hắn chết như thế nào, tuy rằng lần này Vô Tâm lên làm Quân hậu hắn quả thực kinh ngạc, vốn tưởng tránh xa hoàng thượng sẽ không sao, vậy mà chẳng nghĩ đến, Vô Tâm chung quy vẫn không thoát được lao tù này.

"Ta cũng có thể giúp ngươi đánh hắn." Hạ Khô Thảo vẫn có hảo cảm với Cô Vô Tâm hơn.

"Cùng nhau đánh hắn." Hiên Viên Công Duẫn cười đem người ôm vào trong ngực, hai người ở Ngự hoa viên rề rề di dộng.

"Hắt xì!" Dụ Bác Thiên đang phê tấu chương đột nhiên đánh một cái hắt xì lớn, tay cầm chu sa thẳng tắp quẹt xẹt qua tấu chương, hồng ngân chói mắt liền đáp ngay trên giấy, Dụ Bác Thiên hơi đau đầu, nghĩ đến vẻ mặt của Ngự sử đại nhân sau khi xem xong sẽ hiện lên vẻ mặt khóc lóc.

"Sao vậy?" Cô Vô Tâm ở một bên đang gục xuống bàn ngủ bị động tĩnh của Dụ Bác Thiên làm tỉnh giấc, vốn là y cũng đang giúp phê tấu chương, nhưng không nghĩ tấu chương lại nhiều đến thế, cùng hắn phê mười mấy bản cứ như thế ngủ, lại nhìn long bào khoác trên người, Cô Vô Tâm lập tức trả lại cho Dụ Bác Thiên.

Dụ Bác Thiên cũng không lấy mặc vào, mà tiếp tục đem khoác lên trên người Cô Vô Tâm, "Nếu mệt thì về tẩm cung trước đi."

Mệt? Sao có khả năng, Cô Vô Tâm nhìn như ngủ đã vài canh giờ, làm sao mệt được, nếu mệt cũng phải là người trước mắt đây này, "Ngươi vẫn là mặc đi, đừng để các đại thần khác nhìn thấy." Mặc long bào hoàng đế, đây chính là ý muốn làm phản, y không muốn bị những lão già tấu lên một bản vạch tội.

"Long ỷ của ta đều chia cho ngươi một nửa, y phục thì có gì không được." Dụ Bác Thiên rất tự hào nhìn Cô Vô Tâm.

Cô Vô Tâm không thèm đến xỉa đến hắn, trực tiếp cầm lấy một bản tấu chương đọc, "Tiên Bi quốc?" Đây không phải là quốc gia sùng thượng vũ lực dã man sao? Lần này lại muốn làm gì đây?

"Không chỉ Tiên Bi quốc, còn có Khương Vu quốc, Lang Gia quốc mang sáu, bảy sứ giả muốn đến đây." Dụ Bác Thiên đem Cô Vô Tâm ôm vào lòng, "Có người nói đột nhiên xuất hiện một tiểu quốc, gọi là Cửu Tôn quốc, tiểu quốc ấy không có thần dân, chỉ có một nữ đế cùng một quân đội vô cùng lợi hại, mấy quốc gia này đều bị Cửu Tôn quốc kia khiêu khích, mà trong đó đã có ba quốc gia bị chiếm lĩnh."

Cửu Tôn, không phải là muốn cửu ngũ chi tôn sao? Cơn giận thì thật không nhỏ, một cô gái muốn trở thành cường quốc đứng đầu cũng không cân nhắc bản lĩnh của chính mình một chút, Cô Vô Tâm không nghĩ đến có người dám lớn mật như thế, nếu vậy đúng là cô gái này rất mạnh, "Ngươi có đi điều tra không?"

"Có." Dụ Bác Thiên lấy ra một phong thư, đây là văn kiện bí mật, nhưng hắn không chút nghĩ ngợi đưa cho Cô Vô Tâm, "Không có tin tức gì."

Trên mảnh giấy có vài dòng chữ, đại khái ý cũng đã tận lực, ngoại trừ biết tên quốc gia, còn cô gái là quân vương, còn lại đều không có tin tức hữu dụng, ngay cả quốc gia này ở đâu cũng không biết.

"Vậy thử để nàng đến đây xem." Cô Vô Tâm cũng không kiêng kị Cửu Tôn quốc gì, nếu dám công kích khiêu chiến, vậy thì đây cũng không ngại cùng nàng ta chơi nhiều lần,

Hiên Viên thành lại náo nhiệt lên, hóa ra lúc này các sứ thần đã đến Côn Sơn quốc, con dân Hiên Viên thành vô cùng hài lòng, bởi vì điều này đại diện cho bọn họ lại có thể kiếm tiền lời, hơn nữa lần này không chỉ Khương Vu quốc, còn có các quốc gia khác, con dân ở đây đều nóng lòng chuẩn bị ôm một vụ lời lớn.

Đôi tay tinh tế vén rèm lên, một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp từ trong xe bước ra, người trên phố không khỏi nghít một hơi, chẳng phải người này xinh đẹp bao nhiêu, mà người này để lại ấn tượng cho bọn họ rất sâu sắc, mỹ nhân như thế nhưng là người độc ác, ai không biết đều si ngốc nhìn, mà hiểu rõ đều lập tức thu dọn chạy đi, mỹ nhân xà hạt ai dám trêu chọc nha.

Giữa lúc chờ đồ lãng tử muốn đến đùa giỡn mỹ nhân, chỉ thấy bên trong xe ngựa lại xuất hiện thêm một người, vóc người tuấn mỹ, bộ dáng công tử nhà giàu, trông cực lăng nhăng, ôm thắt lưng mỹ nhân liếc mắt nhìn xung quanh, ánh mắt của tên chuẩn bị lên quyến rũ người lập tức sợ lùi về sau một bước, người này tuy mang theo nụ cười, nhưng tiếu ý kia như đao, làm người khác không dám tiến lên phía trước.

"Kỳ Vân!: Hạ Khô Thảo ngôi trong tửu lâu, dò nửa người phất phất tay.

Người đến chính là quốc vương quân chủ Khương Vu quốc phu phu hai người, Kỳ Vân cũng rất tự nhiên đáp lại một tiếng, dẫn người đi về phía tửu lâu.

Chương 69

"Ngươi đến cùng cứ theo ta làm gì?" Hiên Viên Thiên Hữu thật nghĩ không ra, ngày hôm nay hắn nên ở nhà, chứ sao lại dính phiền toái trên người.

"Con đường này lại không phải của một mình ngươi, bổn công chúa thích nơi nào thì đi nơi đó!" Ba Nguyên Nhạn Nhi trừng to mắt, vô cùng xem thường nhìn Hiên VIên Thiên Hữu.

Hiên Viên Thiên Hữu cũng rất đau đầu, ngày hôm nay vốn là chưa có ý định ra ngoài, nhưng chẳng hiểu sao lại vẫn ra ngoài, đi trên đường mắt trái cứ giật giật, hắn cũng không để tâm, kết quả, gặp phải nữ tử hành hung phóng ngựa, cô gái có tướng mạo thanh tú, tóc dài đen tết lại nhiều bím tóc, trên đầu mang mũ chiên, trên mũ nạm rất nhiều châu báu, lại nhìn cách ăn mặc, hoàn toàn không phải trang phục bên đây, cô gái này lại hung hãn, đá ngã không biết bao nhiêu sạp hàng, hắn chỉ quản chuyện linh tinh, ngăn cản cô gái này kết quả nàng ta cứ đi theo hắn.

"Ngươi nói ngươi là công chúa?" Hiên Viên Thiên Hữu rất là kinh ngạc, nữ tử man dã này cư nhiên là một công chúa.

"Hừ!" Ba Nguyên Nhạn Nhi kỳ thật cảm thấy người đàn ông này rất phù hợp với khẩu vị của nàng, vậy nên nàng mới đi theo hắn, nữ tử thảo nguyên bọn họ dám yêu dám hận, yêu thích thì theo đuổi ngay, sẽ không lùi bước, tướng mạo Hiên Viên Thiên Hữu đoan chính, lại cường tráng, so với nam nhi ở thảo nguyên bọn họ không kém.

Nữ tử y phục bất phàm, lại vô cùng ngang ngược, nhất định là bị chiều hư, chỉ có điều làm sao một công chúa ngoại quốc lại đột nhiên xuất hiện ở Côn Sơn quốc này, hắn cũng chưa từng nghe nhắc đến có người ngoại quốc đến.

Ba Nguyên Nhạn Nhi thấy nam tử không để ý đến nàng, lập tức tháo roi dài để bên hông phi vũ, rất chuẩn xác tấn công về phía Hiên Viên Thiên Hữu, Hiên Viên Thiên Hữu không phải người dễ tính, một phát bắt được roi, mặt nghiêm nghị nhìn về phía Ba Nguyên Nhạn Nhi.

"Trên đường phố phóng ngựa hành hung thì thôi, vô duyên vô cớ công kích người, quả thật đem nơi này là nhà của các ngươi." Nếu không nói, Hiên Viên Thiên Hữu bình thường như khúc gỗ, thế nhưng một khi hắn trở nên nghiêm túc cái khí thế kinh người kia mới bộc phát ra, Ba Nguyên Nhạn Nhi bị ánh mắt của đối phương làm sợ hết hồn.

"Bổn công chúa chính là công chúa Tiên Bi quốc, ngày hôm nay ta coi trọng ngươi, muốn mang ngươi làm phò mã của ta, ngươi vẫn không nên đi." Thứ không thuộc về mình, vậy chỉ còn cách đoạt lấy, từ nhỏ Ba Nguyên Nhạn Nhi đã bị truyền vào đầu ý nghĩ này, vì thế nàng ấy mới gan lớn như vậy.

Người vây xem xung quanh bị lời nói của nữ tử sợ hết hồn, người ngoại quốc đúng là mở cửa thật, con gái cũng có thể đem nam nhân cướp về nhà nói thẳng ra, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn Ba Nguyên Nhạn Nhi bằng ánh mắt khác nhau, không ít nữ nhân ở một bên nhỏ giọng trò chuyện, Ba Nguyên Nhạn Nhi vẫn nghe được những chữ "không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ" này.

"Ngươi...Ngươi...Ngươi nói cái gì!?" Ba Nguyên Nhạn Nhi vốn là nữ hài được cưng chiều quá thành hư, tự nhiên không cho phép người khác ngỗ ngược mình, nay bị nhục nhã cứ thế mà trả lại, roi dài đang nằm gọn trong tay Hiên Viên Công Duẫn tuột ra, bay về phía đoàn người, trong lúc nhất thời, tiếng kêu rên nổi lên tứ phía.

"Phía dưới kia, sao náo nhiệt quá vậy?" Kỳ Vân vốn nhìn thấy bạn tốt rất vui vẻ, mấy người bọn họ bên trong tửu lâu uống rượu trò chuyện, chốc lát sau liền truyền đến âm thanh ầm ầm bên ngoài.

Hạ Khô Thảo vừa vặn ngồi trước cửa sổ, y thoáng liếc mắt nhìn ra ngoài, lại nhìn thấy người quen, nhẹ giọng nói bên ta Hiên Viên Công Duẫn, "Hiên Viên Thiên Hữu ở dưới cùng một người đánh nhau."

Trên đương cái đang loạn tung tùng phèo, không ít người bị liên lụy, Hiên Viên Thiên Hữu chạy ra ngăn cản nữ nhân điên này, nhưng không có tác dụng gì, một vài sạp hàng đều bị đánh ngã đổ, không ít người trên đương cũng bị đánh trúng một roi, đau đến nhe răng trợn mắt, mắt thấy tình huống sẽ ngày càng không ổn.

"Dừng tay!" Hầu như trăm miệng một lời vang lên, hai bên nhóm người phân ra xuất hiện hai nhóm người.

"Ca."

"Đại ca!"

Người đến đứng một bên là đại ca Ba Nguyên Nhạn NHi, hoàng tử Tiên Bi quốc Ba Nguyên Đô Nỗ, một bên khác là Hiên Viên Công Duẫn cùng Hạ Khô Thảo thêm hai người phu phu Khương Vu quốc, vừa nhìn tình thế, đúng là khí thế hùng hổ của Tiên Bi quốc, dù sao đối phơng mang theo mười đại hán vừa cao vừa tráng, lập tức khiến người muốn bỏ chạy.

"(Nhạn Nhi, chuyện gì thế này)." Ba Nguyên Đô Nỗ vừa nói là ngôn ngữ Tiên Bi quốc, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng nhìn mặt đối phuong lièn biết người này đang rất tức tối.

Ba Nguyên Nhạn Nhi có chút yên, đại ca nàng rất giỏi hiểu lý lẽ, nếu như nàng sai, nàng giải thích thế nào đại ca cũng sẽ tức giận, "(Xin lỗi, ta chỉ là...)"

Ba Nguyên Đô Nỗ không muốn nghe Ba Nguyên Nhạn Nhi giải thích, xem dáng dấp cũng biết bản thân nàng đã gây ra chuyện gì, "Nghe nói Trung Nguyên có một câu nói, quân tử phạm pháp cùng thứ dân cùng tội, tuy rằng muội muội ta là công chúa Tiên Bi quốc, trừng phạt vẫn sẽ có, thế nhưng chúng ta quá mức sủng ái nàng, làm nàng hư đến vậy, ta thay mặt tiểu muội xin lỗi mọi người, còn nhưng đồ vật hư hỏng, chúng ta sẽ bồi thường, mong rằng mọi người tha thứ cho."

Bọn họ chỉ là tiểu dân bách tính, mặc dù đối phương là công chúa tiểu quốc, nhưng cũng là công chúa, chịu tai bay vạ gió nhưng chiếm được lời xin lỗi của công chúa, bọn họ quả thực thụ sủng nhược kinh, có điều để nử tử ngang ngược này xin lỗi, mọi người cũng chỉ vung vung tay, biểu thị tha thứ, cầm tiền bồi thường liền chuẩn bị rời đi.

"Hoàng tử Tiên Bi quốc này xem ra rất minh bạch lĩ lẽ." Hạo Khô Thảo hiếm khi nhìn thấy một người không kiêu không vội, dù sao nhân tính của người hoàng tộc thông thường đều kiêu ngạo hơn một bậc, chịu không nổi khi bị bắt nạt, mà hoàng tử này lại hạ thân phận nói xin lỗ, có thể nhìn thấy y rất gần gũi với dân chúng.

"Đại ca, nữ nhân nàng ngang ngược rất là vô ý." Nhận được sự giúp đỡ, Hiên Viên Thiên Hữu lập tức tố khổ, đặc biệt nữ nhân lại ngang nhiên đùa giỡn hắn trước công chúng.

"Nếu người ta đã xin lỗi, chúng ta cũng không nên day dưa, đi thôi." Dù sao bọn họ cũng không làm gì quá đến người khác, Hiên Viên Công Duẫn lựa chọn mặc kệ nhữung người đó.

"Vị công tử này xin dừng bước." Ba Nguyên Đô Nỗ lúc nghe muội muội gã noi cũng đánh giá Hiên Viên Thiên Hữu một luc, quả thực không sai, làm phò mã của bọn rất thích hợp, vừa thấy Hiên Viên Thiên Hữu chuẩn bị rời đi thì gọi lại, một lần gọi này phát hiện bọn họ còn có đồng bọn, nhìn bên cạnh hắn bốn người đều tướng mạo bất phàm, trong đó có hai người gã đã biết, còn thiếu niên tóc trắng kia gã có chút để ý, màu tóc này rất hiếm thấy, huống hồ thiếu niên này tướng mạo lại rất ưa nhìn.

Hiên Viên Công Duẫn phát giác được ánh mắt của đối phương, đi lên trước một bước chắn Hạ Khô Thảo, "Nếu chuyện đã được giải quyết, không biết Đại hoàng tử còn có gì cần?" Hiên VIên Công Duẫn sớm đã nghe Cô Vô Tâm nói những người này tới đây để làm gì, tự nhiên cũng điều tra từng người một, thế nên người đối diện bọn họ là ai hắn đều biết đến.

"Chỉ muốn kết giao thôi, muội muội ta hình như rất thích vị công tử này." Nói xong, còn quay về phía Hiên Viên Thiên Hữu nháy mắt, làm cho Hiên Viên Thiên có cảm giác giống như đang ăn tương, sắc mặt thay đổi nhanh chóng.

"Chúng ta chỉ là người dân bình thường, không cam nổi những thứ như vậy, đi thôi." Hiên Viên Công Duẫn làm sao không biết ý định của gã, dứt khoát mang người rời đi, để Ba Nguyên Đô Nỗ lúng ta lúng túng đứng ở đằng kia.

"Ca! Bọn họ khinh người quá đáng!" Cả khuôn mặt Ba Nguyên Nhạn Nhi tức đến đỏ lên, những người này rượu mời không uống thích uống rượu phạt.

"Không cần phải tức giận." Vỗ vỗ vai Ba Nguyên Nhạn Nhi an ủi, "Dù sao cũng là chúng ta vô lý trước, Nhạn Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, nơi này là Côn Sơn quốc, làm chuyện gì cũng phải thu liễm."

"Vâng." Ba Nguyên Nhạn Nhi chỉ có thể cuối đầu đáp ứng ca của nàng.

Thấy tâm tình Ba Nguyên Nhạn Nhi dần ổng định, Ba Nguyên Đô Nỗ nói tiếp, "Ta thấy vị công tử kia khí thái bất phàm, rất đáng lấy làm phu quân, ánh mắt muội muội quả không sai."

"Ca! Ngươi thật đáng ghét!: Bị ca ca đâm thủng tâm sự của mình, cả người Ba Nguyên Nhạn Nhi đều trở nên e thẹn, nguyên bản ngang ngược trước ái tình cũng như nữ tử bình thường mà thôi.

Ba Nguyên Đô Nỗ cũng chỉ cười, trong đầu toàn là dáng dấp thiếu niên tóc trắng kia, có điều thiếu niên bên người công tử kia, nói vậy quan hệ hai người không tệ, xem ra vẫn còn tiếp xúc được, Ba Nguyên Đô Nỗ nghĩ khá đơn giản, còn Hiên Viên Công Duẫn sau khi bị tên kia đánh chủ ý lên Hạ Khô Thảo tâm tư cũng trùng xuống.

"Cha, phụ thân, ca ca! Ta mang khách nhân đến!" Hạ Khô Thảo ở ngoài phòng hô to, nhưng phát hiện không có ai trong phòng, nghĩ đến mọi người đang ở dược phòng, Hạ Khô Thảo vội vàng mang người đến.

Đến Thần Y cốc là do Kỳ Vân chủ động muốn, kỳ thật Thác Bạc Hoắc muốn gặp Chiến thần, hắn biết Chiến thần bây giừo đang ở Thần Y cốc, là phụ thân Hạ Khô Thảo, dựa theo những gì Hạ Khô Thảo nói, đây là một dạng não tàn bình thường tính toán theo đuổi nam thần của mình.

Rất bất hạnh, dược phòng cũng không có ai, Hạ Khô Thảo cảm thấy nghi hoặc, mấy người này đến cùng là đi đâu rồi đây? Có điều rất nhanh sẽ có người đưa ra nghi hoặc đó,

"Tiểu chủ nhân, chủ nhân bọn họ ở phía sau núi." Người đến thông báo là Đông Trùng, nàng nghe thấy thanh âm Hạ Khô Thảo liền chạy đến.

Hạ Khô Thảo lập tức mang theo hai người đi đến sau núi, chỉ thấy sau núi là rừng trúc, trong tay của cha y đang cầm đại đao, từn chiêu thức vô cũng gọn gàng, Hạ Vô Thiên nắm trướng kiếm đối phó rất khó khăn, mà điều Hạ Trường Khanh rất ung dung, y cùng hai vị sư tổ còn có Trường Hạc chân nhân ngồi ở đàng kia thưởng trà, lại như đang ở quan hí.

"Chiến thần!" Vừa nhìn thấy thanh trường đao uy mãnh, Thác Bạt Hoắc xúc động, hắn quả nhiên đoán không sai, Chiến thần quả nhiên không chết, vẫn còn sống.

Xưng hô quen thuộc khiến Phục Uyên thủ hạ một trận, Hạ Vô Thiên thấy sơ hở lập tức công kích đến, tuy nhiên Phục Uyên phản ứng rất lẹ, nhanh tay chặn lại công kích tiếp theo của Hạ Vô Thiên, phản đao vung về phía Hạ Vô Thiên, Hạ Vô Thiên ngăn lại tấn công, kiếm trong bị chấn động, từ trong tay y bay ra ngoài, Hạ Vô Thiên nắm lấy cổ tay.

"Vô Thiên!" Hạ Trường Khanh mắt thấy Hạ Vô Thiên có gì không đúng, vội vàng chạy đến kiểm tra.

Phục Uyên cũng vừa biết tâm tình của mình bị đảo loạn, thế nên ra tay cực kì nặng, "Như thế nào."

Hạ Trường Khanh kiểm tra rồi nhìn về phía Phục Uyên, "Sao ngươi ra tay năng thế, suýt chút nữa đứt kinh mạch rồi!"

"Ca ca!" Hạ Khô Thảo cũng vội vàng chạy đến.

"Ta không có chuyện gì." Vừa ra phụ thân phản ứng Hạ Vô Thiên quả thật không ứng phó kịp, lúc đó cũng không nghĩ đến thu tay, cuối cùng chẳng rõ phụ thân bị làm sao.

"Đưa hắn về nghỉ ngơi đi." Phục Kiềm liếc mắt nhìn hai người xuất hiện bên kia.

Phục Uyên biết vì nghe thấy xưng hô trước kia mà tâm thần rối loạn, hai người kia chính xác là người Khương Vu quốc, thế nhưng Phục Uyên biết hắn bây giờ với người Khương Vu quốc đã khôgn còn quan hệ gì.

Hạ Khô Thảo quay đầu nhìn Kỳ Vân cùng Thác Bạt Hoăc đang đứng bên kia, vừa muốn mở miệng nói bị ánh mắt Hạ Trường Khanh dọa sợ, thái độ của Hạ Trường Khanh rất cứng rắn, mang Hạ Khô Thảo rời đi tức khắc, hoàn toàn không để cho y có cơ hội nói lời tạm biệt.

"Chiên thần! Ta là hoàng đế Khương Vu quốc Thác Bạt Hoắc!" Thác Bạt Hoắc thấy người rời đi, nhanh chóng khai báo lai lịch của mình, "Ta biết người năm đó là ngươi, cũng biết người mưu hại ngươi là ai!" Nhưng người đã ngày càng đi xa.

Kỳ Vân vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Đi thôi, hắn không muốn va chạm tiếp." Người đàn ông vết sẹo đầy mặt kia đã chứng mình, hắn không muốn nhìn lại quá khứ.

"Ta...ta chỉ hổ thẹn." Năm đó vị Chiên thần này là lão sư của hắn, khi đó hắn chưa lớn, nhưng tâm tư rất thành thục, bản thân vì địa vị của mình mà hại lão sư biến thành như vậy...

"Nếu hắn không muốn gặp chúng ta cũng không thể đến quấy rầy hắn, dù sao bây giờ hắn rất hạnh phúc." Hắn có ái nhân, có hài tử, có gia đình của mình, không cần vì nước bán mạng, mỗi ngày đều phải sống trong đao thương, không cần phải đao khẩu thiểm huyết mỗi tháng mỗi ngày.

"Năm đó nếu ta không ngăn cản, làm sao làm hắn như vậy." Thác Bạt Hoắc lúc này không còn hình ảnh của một đế vương, trái lại trở nên nhỏ yếu.

"Đi thôi..." Kỳ Vân kéo người đi, rời khỏi nơi này.

Chương 70

"Làm sao quen biết được hai người kia?" Bầu không khí bên trong phòng đang rất nghiêm trọng, Hạ Khô Thảo hoàn toàn không giải thích nổi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, y chỉ biết rằng ca ca của mình bị thương.

"Ở bên ngoài kết giao bằng hữu cũng không có việc gì." Phục Kiềm ngăn Hạ Trường Khanh lại, "Dù sao cũng là chuyện cũ năm xưa, truy cứu thì có lợi ích gì, huống chi đối phương cũng không có ác ý."

Hạ Trưởng Khanh khẽ thở dài, hai người kia y phục đều là của Khương Vu quốc, hơn nữa lúc thấy Phục Uyên thì gọi danh xưng kia, cũng đã làm Hạ Trường Khanh sững sờ, "Khô Thảo, ngươi trước tiên đến chỗ ca ca ngươi đi."

Cha muốn đuổi người y sao lại không biết, tuy rằng chẳng biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn vẻ mặt cha y hình như chuyện có vẻ rất nghiêm trọng, Hạ Khô Thảo gật đầu, rồi rời khỏi.

Phục Uyên nắm lấy tay Hạ Trường Khanh, "Ta cùng với bọn họ không có quan hệ gì cả."

Một câu nói này, chứng minh Phục Uyên đã quyết tâm, Hạ Trường Khanh cũng an tâm, đúng vậy, Phục Uyên là Phục Uyên, chẳng phải Chiến thần Khương Vu quốc, hắn chỉ là con nhà võ ở trên núi, có ái nhân cùng hài tử của chính mình, hắn chỉ là một người bình thường, nghĩ như vậy, khúc mắc trong lòng Hạ Trường Khanh cũng được tháo gỡ, người trong phòng đều rời đi, để cho hai người có không gian riêng.

"Đều đã hơn ba mươi, lại cứ thích dính nhau như vậy." Phục Kiềm cười trêu nói.

Tiêu Tương Tử đem người ôm trong lòng một lúc, "Làm sao? Chẳng lẽ chê ta đối với ngươi không tốt?"

"Ngươi nếu không tốt, ta đã sớm giết chết ngươi." Câu nói này nhìn như đùa giỡn, nhưng cũng là chân chân thực thực, Phục Kiềm nhìn vô cùng ôn hòa, thế nhưng thực tế là một người cực đoan, dục vọng chiếm hữu rất lớn.

Tiêu Tương Tử chỉ cười, mang tiểu tổ tông của mình về viện tử.

Hạ Khô Thảo ngồi trước giường chăm sóc cho ca ca của y, Hạ Vô Thiên một bộ dáng tiêu dao dựa vào, trên cổ tay quả thật bị thương tổn đến kinh mạch, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, lúc đó chắc hẳn là bất cẩn, không nghĩ đến đột nhiên phụ thân lại ra tay nặng như vậy, may mà đúng lúc hắn buông kiếm ra, bằng không kinh mạch đã đứt rồi.

"Ăn không?" Bóc xong quả cam, Hạ Khô Thảo lấy một miếng đút cho Hạ Vô Thiên.

"Hôm nay ngươi mang ai về thế?" Hạ Vô Thiên mới biết vì hai người kia xuất hiện nên mới làm phụ thân rối loạn, nên trong nhất thời phụ thân thất thần.

"Bằng hữu kết gia rất lâu rồi, là người hoàng thất Khương vu quốc." Hạ Khô Thảo chưa dám nói ra tin tức chân chính của hai người, "Các ngươi hôm nay là làm sao, phụ thân lại như vậy, cha cũng không cho ta giao du với bọn họ nữa."

"Chuyện này đại khái ta biết một cái." Hạ Vô Thiên nhẹ giọng nói, "Phụ thân trước đây là người Khương Vu quốc."

Tay Hạ Khô Thảo ngừng lại, người Khương Vu quốc? Đến bây giờ y còn chưa biết chuyện này, có lẽ do phụ thân bị hủy dung nên không nhìn ra được bộ dáng có người dị tộc, nhưng y nhớ phụ thân có đôi mắt màu đen, nếu như nhìn qua thì sẽ mang màu đỏ, chẳng lẽ mắt của phụ thân từ đỏ biến thành đen sao?

Mọi người đều nói đôi mắt màu đỏ đều rất khát máu, bọn họ giết nhiều người, lệ khí quá nặng sẽ làm đôi mắt có màu đỏ, mà cha của y lại từ hồng thành đôi mắt màu đen.

"Không cần nghĩ đến nữa." Hạ Vô Thiên đánh gãy tâm tư của Hạ Khô Thảo, "Bây giờ ấy, phụ thân trải qua cuộc sống vui vẻ, không cần vì một ít chuyện như thế mà cả nhà chúng ta đều không vui."

Nói cũng đúng, bộ dáng của cha ngày hôm nay rất không vui, đặc biệt là lúc nhìn thấy hai người Thác Bạt Hoắc cùng với Kỳ Vân, cả mặt đều đen lại.

Tối đến, Hiên Viên Công Duẫn vẫn như cũ mò vào phòng của Hạ Khô Thảo, đúng là ngạc nhiên, Hạ Khô Thảo vẫn chưa đi ngủ, chỉ ôm chăn nằm ở trên giường đờ ra, vừa thấy Hiên Viên Công Duẫn đến thì kéo chăn về phía mình phất tay một cái, ra hiệu nhanh qua đây một chút.

"Sao vậy?" Hiên Viên Công Duẫn đem người ôm vào lòng hỏi.

"Hôm nay cha và phụ thân của ta nhìn thấy Thác Bạt Hoắc, lập tức sắc mặt đều thay đổi, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, giống như phụ thân ta thật là người Khương Vu quốc." Hạ Khô Thảo tựa trong lòng hắn, đem chuyện hôm nay nói ra, "Hơn nữa Thác Bạt Hoắc đối với phụ thân ta dường như rất thân thuộc."

"Ta biết thân phận phụ thân ngươi." Hiên Viên Công Duẫn lúc trước điều tra một vài việc từ chỗ Thác Bạt Hoắc thì lấy được một ít tin tức kinh người, trong đó gồm cả Phục Uyên, chỉ là lúc đó hắn không nghĩ Phục Uyên cùng mấy chuyện này không có mấy quan hệ, Hiên Viên Công Duẫn cũng không lưu tâm đến.

"Nhanh nói cho ta nghe một chút!" Vừa nghe thấy hắn biết lai lịch của phụ thân, Hạ Khô Thảo lập tức kéo cổ áo đối phương, một bộ dáng chờ mong.

"Phụ thân ngươi là người Khương Vu quốc, hơn nữa trước đây còn có tiếng là tướng quân sát lục, gọi là Chiến thần." Về chuyện hủy dung Hiên Viên Công Duẫn cũng không nhắc đến.

"Chuyện là như vậy?" Tin tức tựa hồ rất nhiều, nhưng cũng rất ít.

Hiên Viên Công Duẫn sờ đầu đối phương, "Có một số việc đã qua rồi thì không cần nhắc lại, biết quá nhiều cũng không có lợi ích gì."

"Ta chỉ có chút lo lắng cho chuyện phụ thân ta hôm nay." Tuy rằng không biết Thác Bạt Hoắc cùng phụ thân có quan hệ gì, nhưng nhìn dáng vẻ của phụ thân hôm nay, tựa như vẫn còn có cảm giác.

"Người thắt nút mới cởi được nút." Đây là chuyện của bọn họ, ai cũng không thể giải quyết.

Nếu nói Phục Uyên đối với chuyện này còn để tâm đó là không thể, Phục Uyên nhìn thấy Thác Bạt Hoắc đột nhiên xuất hiện hơi kinh ngạc mà thôi, hắn kinh ngạc là vì sao Thác Bạt Hoắc lại biết hắn ở nơi nào, còn một chút là Thác Bạt Hoắc dám lợi dụng con trai hắn đến tìm hắn, đây hoàn toàn là chạm vào vảy ngược của Phục Uyên.

"Thật sự muốn đi sao?" Hạ Trường Khanh nhìn người trước mắt mặc y phục dạ hành vào.

"Chẳng mấy chốc sẽ trở về." Phục Uyên ở trên trán Hạ Trường Khanh hôn một cái, "Y không nên lợi dụng con trai tìm ta, hôm nay có thể giải quyết liền việc này."

Trong lúc Thác Bạt Hoắc còn chìm đắm trong suy nghĩ khi gặp lại Chiến thần, một đạo ác liệt sắc bén phóng đến, Thác Bạt Hoắc nhanh nhạy né tránh, khoảnh khắc quay đầu lại, sát khí ác liệt lại kéo tới, cổ bị người bóp lấy, đập vào mắt là khuôn mặt vô cùng khủng bố, nhưng khuôn mặt này làm Thác Bạt Hoắc rất kinh hỉ.

"Tránh xa người nhà ta ra." Cường độ trong tay Phục Uyên không mạnh không nhẹ, nhưng lại mang tính áp bức cao.

"Sư phụ..." Thác Bạt Hoắc mặt ức đến đỏ lên, nhưng vân hô lên hai chữ đã lâu hắn chưa từng nói.

Phục Uyên buông tay ra, Thác Bạt Hoắc mới cảm giác mình ựược thả lỏng, bụm phần cổ đỏ lên nhìn Phục Uyên, giống như không thèm để ý đến người đàn ông này lúc nãy vừa mới kề đao vào cổ hắn.

"Sư phụ bây giờ có khỏe hay không?" Thác Bạt Hoắc cẩn thận từng li từng tí hỏi, đây là người năm đó hắn tôn kính nhất, cũng là người hắn sùng kính nhất.

"Ta tên Phục Uyên." Hắn cùng người Khương Vu quốc không quan hệ.

"Sư phụ, ta biết ngươi không muốn quay về Khương Vu quốc." Thác Bạt Hoắc cuối cùng cũng khôi phục lại hình ảnh của một đế vương, "Sự kiện của hoàng đệ ta đã giải quyết, gã sẽ không dám làm chuyện gì lớn nữa, người năm đó cũng chết rồi."

"Cùng ta có quan hệ gì đâu." Phục Uyên lạnh lùng nói, "Đây chỉ là cảnh cáo, không nên lợi dụng con trai của ta."

Thác Bạt Hoắc cười lắc đầu, "Hoàng hậu của ta cùng Hạ Khô Thảo tương giao rất tốt, ta vẫn chưa lợi dụng y một phân một hào."

Phục Uyên thu lại Trường Đao của mình, vẫn là lần đầu hắn rút đao ra khỏi vỏ nhưng không nhiễm máu, hắn cũng không phải một người lãnh huyết, mặc dù nói hắn đã không còn qua lại, chí ít người trước mắt này đã theo cạnh hắn năm năm.

"Mặc kệ thân phận ngươi bây giờ thế nào, ở trong lòng ta ngươi vẫn mãi là sư phụ của ta." Một thân bản lĩnh của hắn đều là do người trước mắt này dạy dỗ, người này vì quốc gia bọn họ cống hiến nhiều thật nhiều.

Phục Uyên không nói nữa, mà trực tiếp rời đi, như trước lặng yên không tiếng động rời đi, Phục Uyên vừa đi Kỳ Vân từ chỗ bên cạnh bước ra, "Khổ nhục kế không sai."

"Quả nhiên vẫn không muốn trở lại." Thác Bạt Hoắc vẫn bảo trì một tia tâm tư của hắn, bất quá đối phương đã kiên quyết, một phần tâm tư này hắn cũng từ bỏ thôi.

"Thái Thúc Vũ Tuyên muốn muốn, chẳng lẽ ngươi lại giống trước kia từ bỏ hiện tại?" Kỳ Vân đi tới kéo Thác Bạt Hoắc ngồi dưới đất, "Bây giờ trong ngoài ưu hoạn, một Cửu Tôn quốc không biết kia đã đủ ngang ngược, chúng ta loạn thì bọn họ chiếm được chỗ tốt, chẳng bằng an tâm với tình hình lúc này.

"Ngày mau gặp mặt hoàng đế Côn Sơn quốc ở đâu?" Thác Bạt Hoắc nhíu mày nhìn Kỳ Vân.

"Mang ta đến?" Kỳ Vân không nghĩ đến hắn sẽ nói đến chuyện này.

Thác Bạt Hoắc cười cười, "Ngày mai có trò hay để xem."

Những bang nước láng giếng vốn không có mối quan hệ tốt với Côn Sơn quốc, hằng năm nộp cấng phẩm xong sẽ không tiếp xúc những vật đó, nhưng năm nay bọn họ lại gặp phải một nan đề, chính là đột nhiên nhô ra thêm một Cửu Tôn quốc uy hiếp bọn họ, ăn qua vị đắng người người đều biết quốc gia này lợi hại như thế nào, thế nên bọn họ dồn dập chạy đến Côn Sơn quốc nhờ giúp đỡ, dù sao Cửu Tôn quốc này đã uy hiếp đến quốc gia của bọn họ.

Đúng như dự đoán, trò hay thật sự đến rồi, cái gọi là người Cửu Tôn quôc, lại do một nữ tử nắm quyền, đem một quốc gia chưa có kinh nghiệm khuếch trương lớn lên, nhiều người đối với vị nữ tử hiếu kỳ, song lần này người Cửu Tôn quốc không mời mà đến, hơn nữa thanh thế hùng vĩ đến, giống như là muốn tới khiêu chiến.

"Đoàn người kia thật là uy vũ!" Hạ Khô Thảo hiếu kỳ nhìn tới một nhóm người, tám đại hán nâng một tọa liễn tráng lệ, trước có thị vệ mở đường, sau có cung nữ tùy tùng, tổng cộng tính cũng gần hai trăm người, có thể sánh ngang hoàn yếu bác thiên hội ngoạn.

"Ngươi không cảm thấy người ngôig bên trong rất quen sao?" Hiên Viên Công Duẫn nói người ngồi bên trong tọa liễn kia.

Tọa hiễn chỉ có một màn che màu hồng, gió vừa thổi sẽ bay lên, người bên ven đường nhìn bên trong đều dại ra, này gió đến quả thật đúng lúc, Hạ Khô Thảo nhìn dáng dấp của người đó đến ngây người, "Cơ Ảnh Nguyệt."

"Hướng Huyên Huyên," Cơ Ảnh Nguyệt chân chính còn ở trong nhà.

Hạ Khô Thảo hoàn toàn bị dọa sợ có được không, Hướng Huyên Huyên cũng thật lợi hại nha, cướp đi thân thể của Cơ Ảnh Nguyệt còn đem bộ dáng của người ta biến thành như vậy, trước đây Cơ Ảnh Nguyệt và Hướng Huyên Huyên bây giờ thế nào có thể so sánh một chút, vậy thì một là bạch liên tuyết sơn, một là hoa mẫu đơn rừng rực, một thanh nhã một đậm rực rỡ.

"Vị Cửu Tôn quốc kia là nàng?" Đúng không vậy, y làm sao có thể quên Cơ Ảnh Nguyệt là lập vương quốc tên Đế Lâm quốc, sao bây giờ lại biến thành Cửu Tôn rồi?

"Cửu ngũ chi tôn, chỉ một người có thể đứng ở vị trí đó, chính là hoàng đế, nàng tự xưng cửu tôn, là tự xưng mình là hoàng đế, đây cũng đại biệt dã tâm của nàng ta, nàng muốn hợp nhất các đế quốc thành một." Hiên Viên Công Duẫn thật sự không nghĩ đến dã tâm của Hướng Huyên Huyên lại lớn đến như vậy.

Quả nhiên tiểu thuyết não tàn không nên xem nhiều đi? Hạ Khô Thảo không hiểu nỗi em gái này xuyên việt tới đây nghĩ cái gì, mỗi người đều muốn làm vua hoặc tương tự, còn lại đều tự cho mình là khi xuyên qua nữ chủ đều rất lợi hại, kỳ thực không làm những chuyện không cần thiết chẳng phải rất tốt sao? Chí ít sẽ không giảm thiểu thời gian mình bỏ mạng.

"Đại khái Hướng Huyên Huyên thật sự muốn đến Côn Sơn quốc tuyên chiến." Lần này khí thế bàng bạc vào thành như vậy, lần sau là mang theo binh mã tiến vào.

"Nàng làm sao tuyên chiến? Tân vương triều vừa mới thành lập, không có bao nhiêu binh mã, quốc khố có khi cũng không đủ, quân đội giải quyết thế nào đây?" Mỗi quốc gia phải gặp có quan hệ, Hướng Huyên Huyên từ chỗ nào mà tự tin nhiều thế đây?

"Hiện tại Hướng Huyên Huyên đã đánh hạ ba tiểu quốc, xung quang Khương Vu, Lang Gia, Tiên Bi chịu một ít liên lụy, nhưng cũng không có gì đáng lo." Hiên Viên Công Duẫn nhìn người ngày càng xa, "Ngươi quên Hướng Huyên Huyên có một món đồ vật sao?"

Hướng Huyên Huyên có bàn tay vàng, hoặc là nói Cơ Ảnh Nguyệt có hệ thốngm Hạ Khô Thảo biết nàng có thể mua hắc y nhân kia, như khôi lỗi, rất khó giết chết, nếu mua nhiều khôi lỗi rồi biến thành một quân đội, quả thật là một đại sát khi, dù sao hắc y nhân kia rất trâu bò.

"Có thể cùng Dụ Bác Thiên đàm luận một chút." Hiên Viên Công Duẫn đăm chiêu nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp