Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 64 + 65 + 66 + 67


3 năm

trướctiếp

Chương 64

"Bây giờ tâm tình của cha không tốt, ngươi đừng chọc giận." Hạ Vô Thiên một bên nhẹ giọng nói, còn Hạ Khô Thảo đi theo hắn ngoài trên bậc thang ngoài phòng, học một khóa giáo huấn rồi mời được vào, thái độ hòa hoãn không được bao lâu thì bị đuổi ra ngoài, mà bên trong phòng bây giờ chỉ còn sót lại mỗi Hiên Viên Công Duẫn và Hạ Trường Khanh.

"Lúc ta đi cha không có giận phải không." Hạ Khô Thảo lo lắng chuyện này nhất, phải biết là lúc chọn trốn đi y không có xin phép, nhắc đến khiến tâm y trống rỗng.

"Chỉ nổi giận lúc đầu, sau đó không biết phụ thân nói gì cha không giận nữa." Hạ Vô Thiên xoay đầu nhìn y, "Ngươi đi chơi ở đâu?"

Hạ Khô Thảo từ trên bậc thang đứng lên phủi bụi trên người nói, "Lang Gia quốc."

"Cái vương quốc băng giá kia á!" Hạ Vô Thiên từng nghe nói qua, có người nói ở đó rất đẹp.

"Ừm." Hạ Khô Thảo gật đầu, vì chăm sóc cho đồng hương, y còn ở đó làm việc tốt lỡ mất mấy tháng đó.

"Này! Ngươi định đi đâu!?" Hạ Vô Thiên thấy Hạ Khô Thảo nhấc chân đi, lập tức đứng lên chạy theo, " Không phải ngươi muốn chờ hai người họ đi ra sao?"

"Ta quay về phòng đổi bộ y phục khác thôi mà." Ngồi ở bên ngoài lâu sẽ lạnh, tốt xấu gì bây giờ cũng vào đông rồi, mặc dù không giống nhiệt độ thấp như Lang Gia quốc nhưng vẫn đang đông a.

Hạ Khô Thảo sau khi thay y phục dày thì quay lại, chỉ thấy cửa đã mở, mỗi Hạ Trường Khanh ngồi bên trong, còn Hiên Viên Công Duẫn không biết đã đi đâu, nhìn thấy Hạ Trường Khanh đen mặt, chắc chắn đấu không lại Hiên Viên Công Duẫn rồi, khoảnh khắc ấy, Hạ Khô Thảo lùi lại.

"Đi vào!" Hạ Trường Khanh sao không biết Hạ Khô Thảo trốn sau cửa, quay về cửa hô một tiếng thấy Hạ Khô Thảo di động chầm rì rì vào.

Bầu không khí trong phòng hơi căng thẳng, Hạ Khô Thảo cúi đầu nhìn xuống đất, một chút cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Hạ Trường Khanh, cứ như vậy hai người không ai nói câu gì, tiến vào trạng thái yên lặng.

"Xin lỗi cha..." Hạ Khô Thảo không chịu được bầu không khí như vậy, y vẫn chủ động nói chuyện thì tốt hơn.

Dù sao Hạ Trường Khanh là người hiểu rõ nhi tử nhà mình nhất, bất luận thế nào y cũng không sinh khí được, lần này y nổi giận cũng bởi câu nói kia của Hiên Viên Công Duẫn.

"Hi vọng Cốc chủ còn nhớ lời hứa năm đó." Lời hứa đó là nói cái gì, Hạ Trường Khanh làm sao có thể quên được, y đã nói, bất kể chuyện gì, Thần Y cốc đều có thể làm được, ấy vậy lần này, y lại nâng tảng đá đập vào chính bàn chân của mình, Hiên Viên Công Duẫn thật sự không tệ, nhưng mà bảo bối nhà y, Hạ Trường Khanh không muốn đưa bắp cải thảo nhà mình cho trư, huống hồ lần này Hiên Viên Công Duẫn quá kiêu ngạo rồi.

"Cha?" Hạ Khô Thảo thấy Hạ Trường Khanh mãi không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy sắc mặt y ngày càng đen, toàn bộ khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo, "Hiên Viên Công Duẫn..."

Vẻ mặt Hạ Trường Khanh lập tức thay đổi, tuy không phải hài lòng, nhưng rất bình thản nhìn y, "Chuyện này không cần nhắc lại, sau này nói tiếp."

Hạ Khô Thảo vừa nghe như thế, lại cúi đầu, đều do Hạ Trường Khanh rất đáng sợ, hiện tại Hạ Khô Thảo không dám tùy tiện mở miệng, một bàn tay lớn xoa đầu y, chỉ nghe thấy Hạ Trường Khanh ôn nhu nói, "Trở về rồi, mau đi gặp sư tổ cùng phụ thân ngươi."

"Vâng." Hạ Khô Thảo gật đầu theo Hạ Trường Khanh ra ngoài.

"Phụ thân?" Hiên Viên Công Duẫn vừa về đên nhà, thấy phụ thân hắn không phải nghênh đón không vẻ mặt tươi cười, mà là sầu dung, xem ra phụ thân hắn hình như gặp phải chuyện gì đặc biệt rồi.

Hiên Viên Khải nhìn đại nhi tử bước đến, vội vàng bảo người đến thư phòng, đóng kín cửa kỹ rồi mới mở miệng, "Người biết Cơ Ảnh Nguyệt bây giờ đang ở đâu không?"

Hiên Viên Công Duẫn lắc đầu, có lẽ Cơ Ảnh Nguyệt đã phát hiện có người theo dõi nàng, cũng không biết nàng dùng cách gì tránh ám bộ, nên Hiên Viên Công Duẫn không phân phó người theo nàng nữa.

"Ngươi biết chuyện Cơ Ảnh Nguyệt vào cung chưa?" Hiên Viên Khải hỏi.

"Chuyện khi nào?" Chuyện này Hiên Viên Công Duẫn xác thực không biết, thế nhưng kiếp trước Cơ Ảnh Nguyệt vào cung rất sớm, hơn nữa suýt chút đã lên làm hoàng hậu.

"Chính là ngày hôm nay, Cơ Ảnh Nguyệt lấy danh Thánh nữ Cơ gia tiến cung, tổ chức hoạt động tiếp tế." Đây là hôm nay ông nghe nói, "Ngươi cũng biết Cơ Ảnh Nguyệt đã từ bỏ vị trí Thánh nữ, hiện tại lại lấy danh Thánh nữ, không biết định làm gì? Nhưng người nhà họ Cơ đã chạy đến, mẫu thân ngươi hình cũng biết chuyện này."

Hiên Viên Công Duẫn biết, mẫu thân hắn là Thánh nữ đời trước, tuy sau đó thoái lui, nhưng ở Cơ gia vẫn rất được tôn kính, mà Cơ Ảnh Nguyệt lại không giống, nàng đã rút khỏi, vẫn như cũ cầm danh Thánh nữ tiến cung, khẳng định là có mục đích, còn làm sao điều tra chuyện này, hắn cũng chỉ có thể tiến cung một chuyến, "Phụ thân, chuyện này để ta đi điều tra, trước tiên ta muốn vào cung một chuyến."

"Chỉ mong nàng không gây họa loạn triều chính." Hiên Viên Khải cảm thấy Cơ Ảnh Nguyệt vô cùng kì quía, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã nảy sinh cảm giác này, song sau khi nghe phu nhân ông kể chuyện này ông vô cùng không tán thành, hiện tại Cơ gia phỏng chừng rối loạn không nhỏ.

Hiên Viên Công Duẫn rất nhanh tiến vào trong cung, lúc này Dụ Bác Thiên đang cùng Cô Vô Tâm chơi cờ trong Ngự hoa viên, hai người đang vô cùng chăm chú, mà Cơ Ảnh Nguyệt vừa tiến vào thì nhìn thấy hiện trường.

"Dân nữ tham kiến hoàng thượng." Cơ Ảnh Nguyệt đi lên trước hành lễ.

Bị người ngắt ngang suy nghĩ, Cô Vô Tâm nhíu mày, mà Dụ Bác Thiên, đối với Cơ Ảnh Nguyệt không có ấn tượng gì tốt, đặc biệt nữ nhân này lại còn biết Cô Vô Tâm, nhưng vì hiện tại nàng đang là Thánh nữ làm lễ Tế Tự, hắn không thể đối với nàng ta làm gì được.

"Miễn lễ bình sinh." Dụ Bác Thiên không để ý đến nàng, lúc nói câu nói kia ánh mắt cũng không rời khỏi bàn cờ. Phản ứng không để ý của Dụ Bác Thiên khiến Cơ Ảnh Nguyệt rất ngạc nhiên, dù sao tướng mạo của hoàng đế đoan chính, nên sẽ không xem trọng vẻ đẹp, nhưng nàng tin tưởng, dung mạo của mình tuyệt đối nghiêng nước nghiêng thành, bao nhiêu nam nhân đều vì tướng mạo của nàng mà thèm nhỏ dãi, đương nhiên cũng sẽ có trường hợp đặc thù khác.

Cơ Ảnh Nguyệt đứng một bên không nói lời nào, thế nhưng ánh mắt lại dừng lại trên bàn cờ, người đàn ông ngồi đối dêện hoàng thượng này nàng có chút ký ức, tiểu công tử Cô gia, Cô Vô Tâm, cũng là tài tử nổi danh, nhưng không biết tại sao lại cùng hoàng đế thân thiết như thế, nàng còn biết người này cùng Hiên Viên Công Duẫn giao tình cũng rất tốt.

"Sao ngươi còn chưa lui xuống." Dụ Bác Thiên có chút bực, mặc kệ người nào đứng bên cạnh nhìn chằm chằm chỗ này đều là quấy rối hắn.

Cơ Ảnh Nguyệt nghe ra trong lời nói của Dụ Bác Thiên rất mất kiên nhẫn, lập tức quỳ xuống, "Hoàng thượng tha tội, dân nữ chỉ xem cờ đến mê mẩn, nên quên mất chuyện phải lui ra."

Dụ Bác Thiên đối với cái cớ này rất buồn cười, cờ đen trong tay nhje nhàng đáp xuống mặt bàn, phát ra âm thanh nhịp nhàng, "Ô, ngươi nói xem cờ dưới tay ta đi như nào?"

Cô Vô Tâm có chút không hiểu, rõ ràng Dụ Bác Thiên không thích Cơ Ảnh Nguyệt, sao còn nói ra câu này đây?

"Vô Tâm ca ca,: Cơ Ảnh Nguyệt sau khi đứng lên hướng Cô Vô Tâm gọi một tiếng, rất thân thiết mà chào hỏi, mà một tiếng Vô Tâm ca ca đánh vào tâm Dụ Bác Thiên làm quân cờ trong tay khựng lại một chút.

"Ảnh Nguyệt." Cô Vô Tâm rất lễ độ đáp lại, nói xong liền đứng lên nhường chỗ.

Cơ Ảnh Nguyệt tự mình ngồi xuống, cầm cờ trắng trong hộp lên, mặc dù là động tác thủ thế nhưng có thể thấy rằng đối phương có học chơi cờ, quân cờ nhe nhàng thả xuống, Dụ Bác Thiên nâận ra quân cờ trắng bị mình chặt chẽ vây đi có thêm đường sống, hắn tiếp tục ngăn cản đường đi của cờ trắng, hai người một đi một tiến, cuối cùng chỉ thấy bạch kỳ lần hai hạ xuống, toàn bộ bàn cờ đã định rõ, Dụ Bác Thiên thua.

"Kỳ thuật rất tốt." Thế nhưng diễn quá kém.

"Hoàng thượng quá khen rồi, dân nữ chơi cờ cũng bình thường thôi." Được khích lệ là chứng minh hoàng thượng đối với nàng có một tia hảo cảm, chỉ cần tiếp tục tăng độ yêu thích với hoàng thượng, nhất định có thể bắt được người trong tay.

Một tên tiểu thái giám đi tới bên tai Dụ Bác Thiên nói vài câu, Dụ Bác Thiên khẽ mỉm cười, nhìn về phía Cô Vô Tâm, "Vô Tâm, theo ta về thư phòng."

Sau khi hoàng thượng rời đi Cơ Ảnh Nguyệt cũng thu hồi nụ cười lại, "Thất Hào, ngươi nói hoàng thương cùng tiểu công tử Cô gia này hai người là quan hệ gì, ngươi có thể tra được không?"

"Sự tình nằm ngoài nhiệm vụ không thể vượt qua." Ý tứ chính là ta không thể giúp ngươi.

Cơ Ảnh Nguyệt chỉ hiếu kì một chút, dù sao thì cách nhìn của hoàng thượng khi nhìn Cô Vô Tâm so với nhìn nàng thì ôn nhu hơn vài phần, điều này làm cho nàng rất muốn biết cụ thể quan hệ của hai người.

Có lẽ Cơ Ảnh Nguyệt vẫn không biết được rằng, nam nhân tại sao không có cảm giác với nàng, bởi vì bọn họ đều cong (nguyên văn nha), tại sao nàng lại muốn có được nam nhân lại yêu một nam nhân khác? Bởi vì nàng không biết trên thế giới này còn có một loại danh hiệu gọi là, "Loan tử mã đầu."*

"Vô Tâm, đã lâu không gặp." Hiên Viên Công Duẫn nhìn thấy Cô Vô Tâm rất là kinh ngạc, không nghĩ đến người này lại ở trong cung, còn bồi hoàng thượng cùng nhau đến.

Đối với huynh đệ vì vợ mà quên người, Cô Vô Tâm không biết nói gì, liên tiếp biến mất mấy tháng không có tin tức, đùng một phát lại trở về cũng không có thư gì, nếu không phải y đi hỏi Hiên Viên bá bá, e là chính mình cho rằng hắn mất tích.

"Ôn chuyện thì nói sau đã, trước tiên có chuyện muốn nói với ngươi." Dụ Bác Thiên không chịu nổi được Cô Vô Tâm đối với những nam nhân khác lộ ra vẻ mặt kích động, "Ngươi muốn nói chuyện Thánh nữ Cơ gia với chuyện này thì có liên quan gì?"

Hiên Viên Công Duẫn đem tất cả chuyện mà hắn biết nói ra, Dụ Bác Thiên cũng rất hiếu kì, trên người Cơ Ảnh Nguyệt này có rất nhiều bí mật, không riêng gì tướng mạo, mà còn có tính cách.

"Trẫm sẽ chú ý, ngươi cũng nên để ý động thái của Cơ Ảnh Nguyệt." Dù sao khinh công của Hiên Viên Công Duẫn rất cao, rất khó để người khác phát hiện ra hành tung của hắn.

Hiên Viên Công Duẫn xin cáo lui, bên trong thư phòng bây giờ cũng chỉ còn có hai người Dụ Bác Thiên và Cô Vô Tâm, Cô Vô Tâm chỉ cảm thấy tim mình đập không theo quy luật nữa, mơi vừa quay đầu lại thì thấy Dụ Bác Thiên nhìn mình chằm chằm không chơp mắt, điều này làm cho phía sau lưng Cô Vô Tâm tê dại.

"Khụ...Nếu như không có chuyện gì vậy ta a..." Lời còn chưa nói xong, Dụ Bác Thiên đã ra hôn xuống, chỉ thấy hắn nhắm hai mắt, đầu lưỡi cũng nhân cơ hội luồng vào trong miệng.

Lúc Dụ Bác Thiên thả ra Cô Vô Tâm ra, y thở hổn hển, "Chuyện lúc trước, cân nhắc thế nào rồi?"

Cân nhắc chuyện gì? Nói đến chuyện này làm cho Cô Vô Tâm ngổn ngang, lúc trước Dụ Bác Thiên đột nhiên tìm đến y, muốn y làm hoàng hậu, hơn nữa chỉ cho y thời gian ba ngày suy nghĩ, thái độ vô cùng cứng rắn, Cô Vô Tâm cũng đã từ chối, nhưng lại phát hiện từ chối không được, rõ ràng đều là nam nhân, tại sao...

"Ta...Ta còn chưa nghĩ thông suốt." Cô Vô Tâm không muoosnd dắc tội haofng thượng, nhưng cũng không muốn bị giam giữ trong lồng.

"Câu này ngươi nói được gần một tháng rồi," Dụ Bác Thiên mang người đặt trên long ỷ, mặc dù là long ỷ ở thư phòng, nhưng vẫn mang tượng trung của ngôi vị hoàng đê, Cô Vô Tâm ngồi trên long ỷ nhìn hắn/

"Hoàng...Hoàng....Hoàng thương, chuyện này không hợp lý!" Y ngồi là ngồi trên long ỷ, trong nháy mắt Cô Vô Tâm cảm thấy mình đang ngồi trên cây đinh, có chút đứng ngồi không yên.

"Ngươi nguyện ý cùng ta nắm giữ giang sơn này không?" Dụ Bác Thiên nói câu này xong cả người Cô Vô Tâm đều cứng ngắc, phảng phất như nghe được cái gì ghê gớm lắm.

Dụ Bác Thiên ấn nụ hôn trên trán Cô Vô Tâm, "Ta chờ người trả lời, cũng không đem ngươi giam giữ bên người, nếu ngươi không muốn, việc này cũng chấm dứt ở đây thôi."

Cứ như vậy, Cô Vô Tâm ngơ ngác về đến nhà, trong đầu y vẫn vờn mãi câu nói kia, "Ngươi có nguyện ý cùng ta nắm giữ giang sơn này không?"

Chương 65

NOTE: MÌNH CHƯA CHỈNH SỬA ĐÂU HIC

"Ngươi lại muốn lén lút trốn đi nữa sao?" Hạ Khô Thảo nghi ngờ nhìn Hiên Viên Công Duẫn đang ôm y, cũng không biết người này lên cơn điên gì, hơn nửa đêm đột nhiên chạy đến trước giường y, không nói lời nào đem y phục mặc vào rồi mang y ra ngoài Thần Y cốc, bây giờ lại mang y ngồi xổm ở trên mái hoàng cung nhìn trộm.

"Mang ngươi đi xem Cơ Ảnh Nguyệt." Hiên Viên Công Duẫn nhẹ nhàng rút một viên gạch ngói trên nóc ra, để Hạ Khô Thảo nằm nhoài trên nóc cẩn thẩn xem tình huống bên trong.

"..." Mịa nó! Đi xem người khác ngủ a, hơn nửa đêm nghĩ ai chạy đến đây gây sự a!

Thế nhưng Hạ Khô Thảo sai rồi, Cơ Ảnh Nguyệt còn chưa đi ngủ, trên mặc mặc một thân tiết y đứng trước bàn, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, sau đó chỉ thấy Cơ Ảnh Nguyệt rút ra một cây chủy thủ, trên cánh tay rạch một đường rất ghê rợn, tiếp theo trong phòng xuất hiện thêm một người áo đen, Cơ Ảnh Nguyệt mang huyết chủ thủ đưa cho gã, thoáng chốc người đã biến mất, Cơ Ảnh Nguyệt lại đem phòng làm loạn lên, cầm bình hoa ném hắc y nhân, tiếng vang thanh thúy vang lên kinh động thị vệ tuần tra gần đó.

"Có thích khách." Cơ Ảnh Nguyệt hét toáng lên, thị vệ nhanh chóng tiến vào, Cơ Ảnh Nguyệt đã cùng hắc y nhân trao đổi cố ý đánh nhau để tạo thêm mấy vết thương, nên bọn người thị vệ chỉ thấy hắc y nhân cầm chụy thủ đâm về phía Cơ Ảnh Nguyệt, tất cả mọi người hét to không ổn, lập tức vây quanh ngăm lại hắc y nhân, bên trong phòng ngày càng hổn loạn.

Con ngươi của Hạ Khô Thảo muốn rớt ra bên ngoài, y chưa từng nghĩ đến, Cơ Ảnh Nguyệt vậy mà lại tự ngược, y cơ bản đã quyên mất một chuyện, còn hắc y nhân kia như thế nào lại xuất hiện?

"Hoàng thượng..." Phía trước thoáng xuất hiện bóng người, Cơ Ảnh Nguyệt rên lên một tiếng rồi ngất xỉu trên mặt đất, mấy người thị về chung quy không chế phục được hắc y nhân, để gã bỏ trốn.

"Tuyên ngự y!" Dụ Bác Thiên bình tĩnh điềm nhiên không như vẻ mặt lo lắng mà Cơ Ảnh Nguyệt dự đón, lại vô cũng thản nhiên nói một câu rồi rời đi, màn diễn này của Cơ Ảnh Nguyệt mẫu hậu hắn năm đó đã chơi qua, thế mới nói, có thay đổi thân thể hay không, cũng dễ dàng chứng minh Cơ Ảnh Nguyệt kì thực rất não tàn.

"Chúng ta trở về thôi." Hiên Viên Công Duẫn đứng lên, nhìn lại Hạ Khô Thảo vẫn thấy y nằm đấy không nhúc nhích, "Sao còn nằm úp sấp ở đấy?"

Hạ Khô Thảo khóc không ra nước mắt nhìn hắn, "...Người ta tê rần rồi."

Hiên Viên Công Duẫn cảm thấy buồn cười, vội đem người ôm lên, lại phát hiện Hạ Khô Thảo cả người vừa run vừa không đứng vững được, "Ngươi nha, phải rèn luyện thân thể nhiều hơn một chút." Mới nằm như thế thôi đã cả người tê rần, thì tưởng tượng thân thể này quá kém đi được.

"Phí lời!" Hạ Khô Thảo lườm một cái, y nằm ở đó, bên trên còn bị đè, tuy không có dùng lực, nhưng cũng rất khó chịu nha.

Bởi vì đêm đã khuya, bây giờ mà Hạ Khô Thảo quay về cũng rất phiền phức, cứ như vậy bị Hiên Viên Công Duẫn mang về nhà của hắn, gọi người mang mộc dũng vào tắm sạch sẽ rồi nằm trên giường.

"Ngươi định không nói chuyện đó sao?" Hạ Khô Thảo nhìn Hiên Viên Công Duẫn, dù sao hôm nay là hắn mang theo y đi đến đấy nhìn một màn vui đùa tự ngược kia.

"Cơ Ảnh Nguyệt muốn dựa vào hoàng thượng để chiếm thứ gì đó." Cụ thể là gì hắn vẫn còn đang điều tra, nhưng tra không ra kết quả, tuy thế Hiên Viên Công Duẫn lại khẳng định rõ ràng, Cơ Ảnh Nguyệt đã thay đổi thành một người mới, "Ngươi tin chuyện linh hồn có thể hoán đổi hay không?" Hiên Viên Công Duẫn hỏi, cả người Hạ Khô Thảo thoáng chốc cứng ngắt, Hiên Viên Công Duẫn vỗ vỗ lưng y, "Ta có nói ngươi đâu, mà là Cơ Ảnh Nguyệt, có khả năng nàng bị người ta đoạt xác."

"Vì sao lại nghĩ như thế?" Bất luận thế nào đi nữa Cơ Ảnh Nguyệt chỗ nào cũng có điểm khiến người hoài nghi, còn xét về cách cư xử kì quái của Cơ Ảnh nguyệt, chỉ có thể nói rằng nữ nhân kia tâm tư khó mà dò thấu được.

"Cái gì Cơ Ảnh Nguyệt cũng có thể làm ra vài vật quái lạ, còn tướng mạo của nàng nữa, tuy rằng nhìn thì không có gì, nhưng loại cảm giác biến hóa vô cùng lớn, nhất là tâm tư của nàng ta, nếu như trước đây có thể nói Cơ Ảnh Nguyệt là nữ hài tử tính tình đơn thuần, thì bây giờ, người thấy chuyện đêm nay thế nào?" Hiên Viên Công Duẫn cười nhìn sang Hạ Khô Thảo.

Nghĩ như thế cũng đúng, gây ra thương tổn cho bản thân mình để đổi lấy sự quan tâm của hoàng thượng, đây không phải là chuyện mà các phi tử trong cung dùng thủt đoạn tranh giành tình nhân hay sao? Còn một chuyện nữa, Hạ Khô Thảo đã để ý, "Hắc y nhân bên người Cơ Ảnh Nguyệt kia từ đâu chạy đến, ta cảm giác nàng có rất nhiều hắc y nhân, từ lần rơi xuống vách núi kia, buổi đấu giá hôm nọ, hiện tại hôm nay lại bay ra một người nữa, y có cảm giác những tên hắc y nhân này cứ như rau cải trắng ấy, tiện tay thì nhổ một cây ra hỗ trợ."

"Có nhớ chuyện lần trước ta nói với ngươi không? Ta nhìn thấy Cơ Ảnh Nguyệt lấy tay vẽ gì đó trên không trung, cảm giác giống như có một món đồ gì đó ở trước mặt vậy, chỉ là ta vẫn không tra ra được manh mối." Chuyện này cứ day dứt mãi trong đầu Hiên Viên Công Duẫn, bí mật trên người Cơ Ảnh Nguyệt quá nhiều, càng nhiều hơn là hắn biết, Cơ Ảnh Nguyệt hại chết Hạ Khô Thảo, vừa nghĩ đến chuyện đó Hiên Viên Công Duẫn ôm chặt lấy Hạ Khô Thảo.

"Ngươi làm đau ta." Hạ Khô Thảo phát giác được cánh tay ôm mình dùng lực nhiều hơn, vội đẩy người ra một chút.

"Xin lỗi." Hiên Viên Công Duẫn vội buông tay ra.

"Dựa theo những gì ta biết, thì ở thế giới của ta, có một thứ gọi là tiểu thuyết, tương đương với thoại bản ở đây, mà loại tiểu thuyết này, gọi là hệ thống văn, ý nói bên trong hệ thống văn sẽ có một cái hệ thống, nó sẽ ra nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đưa ra phần thưởng tương tự." Đối với hệ thống văn đời trước Hạ Khô Thảo đọc không ít, thế nên dựa vào những gì Hiên Viên Công Duẫn nói, khả năng trên người Cơ Ảnh Nguyệt mang theo hệ thống là rất cao." Đúng rồi, ngươi đi điều tra xem trên người nàng ta có bớt hoặc trang sức hay không, vật kia có thể mở ra hệ thống đó."

"Ta?" Hiên Viên Công Duẫn rất muốn cười, "Ta là một nam tử sao tiếp xúc đối phương được, việc này giao cho người khác a."

Cái gọi là người khác, ý nói Dụ Bác Thiên, ngày thứ hai Hiên Viên Công Duẫn thu được mật thư, Dụ Bác Thiên chỉ biết cười lạnh, trong thư trước nói Cơ Ảnh Nguyệt cố ý tìm thích khách làm mình bị thương sau thì nhắc đến việc đoạt xá, chuyện hệ thống vẫn chưa thể nói, mặc dù đoạt xá khá giống nói mơ giữa ban ngày, nhưng Dụ Bác Thiên vẫn tin tưởng, dù sao nữ nhân này thủ đoạn cao cường, cho dù bị thương vẫn còn kiên trì rời giường đến thỉnh an thái hậu, mục đích này hắn có thể nhìn ra được.

"Vô Tâm ca ca, ngươi sao lại ở đây!?" Cơ Ảnh Nguyệt vì muốn tăng độ thiện cảm với Thái hậu nương nương, có thể nói là dùng hết tâm tư, thế nên mặc dù một thân thương thế nhưng nàng vẫn chạy đến chỗ Thái hậu cầu phúc, lại không nghĩ tới hôm nay Cô Vô Tâm lại xuất hiện sớm hơn cả nàng.

"Khụ! Là Thái hậu triệu ta đến." Kỳ thực Cô Vô Tâm là vì trốn Dụ Bác Thiên mới chạy sang này, dù sao ở cạnh Thái hậu Dụ Bác Thiên cũng không làm càn được.

Thái hậu mắt nhắm mắt mở nhìn về phía Cô Vô Tâm, chỉ thấy mặt đứa nhỏ này đỏ ứng lên, liền biết hài nữ nhà nàng gây ra, nghĩ đến đó, tâm tình Thái hậu trở nên vui vẻ.

"Thái hậu, hôm nay có thể tiếp tục cầu phúc rồi." Cơ Ảnh Nguyệt phát hiện tâm tình của Thái hậu tốt lên, hỏi nàng một tiếng, đây là việc mỗi ngày vào cùng nàng đều làm.

"Không cần." Hôm qua hài tử nàng đã kể những chuyện Cơ Ảnh Nguyệt cố ý gây ra, trong nháy mắt độ hảo cảm của nàng đối với nữ hài tử này không còn nữa, vốn nghĩ rằng tính tình đơn thuân, kết quả lại chẳng nhìn ra được tâm tư thâm sâu đến vậy, "Hôm qua ai gia nghe nói ngươi bị thương?"

"Chỉ là vết thương nhỏ, cũng không có gì đáng lo." Mấy cái vết thương ấy đều do nàng cố ý, cũng cắt sâu hơn một chút thôi, tuy hôm nay tỉnh lại hơi đau, nhưng vì kế hoạch nàng phải ráng nhịn, càng giống như bệnh nhân, hôm nay lại vận bộ y phục trắng, làm cho cả người trở nên mềm yếu hơn.

"Nếu đã bị thương, thì đừng làm loạn, phải cố gắng dưỡng thương mới phải, hôm nay cầu phúc coi như xong tại đây đi." Lời này của Thái hậu ý chính là Cơ Ảnh Nguyệt mau đi nhanh một chút, chỉ là câu nói kia như lời quan tâm nàng, nghĩ như vậy Cơ Ảnh Nguyệt nở nụ cười lên.

"Đa tạ Thái hậu qua tâm, dân nữ xin phép cáo lui trước." Sau khi hành lễ Cơ Ảnh Nguyệt lui ra, vẻ mặt nàng rất kiêu ngọa, một đường Hoàng Thành đều nghênh ngang, chỉ cần bắt được hoàng thượng, nàng sẽ trở thành hoàng hậu, cuối cùng lại như Võ Tắc Thiên leo lên ngôi vị hoàng đế, trở thành một đại nữ hoàng.

"Thái hậu, ngài..."

"Chi là hài tử nhỏ thôi mà." Cô Vô Tâm chưa nói hết câu Thái hậu đã ngắt ngang, vẻ mặt hiền dịu nhìn y, tướng mạo tuấn tú, dáng người thon dài, khí chắc thượng đẳng, đứng cạnh con trai nàng cực kì xứng đôi, hơn nữa y lại là nhi tử chủa Cô tướng quân, nếu như cùng hoàng nhi nàng thành thân, sau lưng bọn họ sẽ có thêm một thế lực lớn, có thể nói là vẹn toàn đôi bên.

Vẻ mặt Thái hậu rất hiền dịu, thế nhưng Cô Vô Tâm lại cảm thấy cực kì nguy hiểm, "Khụ...Gần đây thân thể Thái hậu có tốt lên không?" Cô Vô Tâm không biết nói gì, ngược lại phải để Thái hậu thu hồi vẻ mặt kia thì ổn hơn.

"So với lúc trước thì tốt hơn nhiều." Thái hậu vậy mà không thu hồi vẻ mặt ấy, trái lại còn cực nhiệt tình, "Vô Tâm năm nay cũng đã hai mươi đi."

"Năm sau hai mươi mốt ạ." Cô Vô Tâm thành thật đáp.

So với con trai nàng thì nhỏ hơn năm tuổi, vẫn được, Thái hậu rất thỏa mãn, "Ngươi có người trong lòng chưa?"

Vừa nhắc đến người trong lòng, Cô Vô Tâm chỉ cảm thấy cả người trống rỗng, sau đó trong đầu lóe lên hình bóng một người, khá giống dáng dấp Dụ Bác Thiên, thế là vội lắc lắc đầu đưa hình ảnh người văng ra ngoài.

Lắc đầu, nói cách khác là không có người thích, vậy chằng phải đại diện cho việc con trai nàng có hi vọng rất lớn sao.

"Nói chuyện gì mà vui vẻ thế?" Dụ Bác Thiên đi thẳng vào, đến cửa cũng không gõ, nhìn thấy trong phòng tiếng cười cười hòa hợp ấm áp, cảm giác mẹ chồng nàng dâu này có chút vi diệu.

Vừa thấy Dụ Bác Thiên đi vào, mặt Cô Vô Tâm đằng một cái rồi đỏ cả lên, Thái hậu ở bên cạnh che miệng cười nhìn hai người, liếc mắt cho con trai ra hiệu, "Hôm nay ai gia còn muốn đi đọc kinh văn, hai người các ngươi lui xuống trước đi, hoàng nhi ngươi với Vô Tâm cứ trò chuyện tiếp đi, biết chưa?"

"Vâng, mẫu hậu." Dụ Bác Thiên cười nhìn Cô Vô Tâm đang trừng mắt nhìn hắn.

Bên trong Thần Y cốc, Hạ Khô Thảo và Hiên Viên Công Duẫn thu thập được một ít tin tức, tuy chẳng có bao nhiêu, nhưng lại phải bỏ ra rất nhiều tinh lực mới thu về được, đặc biệt là cung nữ hầu hạ sinh hoạt hằng ngày cho Cơ Ảnh Nguyệt kia, vốn là hoàng thượng phân đến chăm sóc Cơ Ảnh Nguyệt, nên nàng cũng không hoài nghi.

"Không có bớt, ngoại trừ trâm cài và ngọc châu hằng ngày trang điểm ra, bên hông Cơ Ảnh Nguyệt còn có một ngọc bài, trên cổ có vòng ngọc châu, hai vật này có thể chính là hệ thống mà ngươi nói." Hiên Viên Công Duẫn kết luận.

Hạ Khô Thảo thả mảnh thư trên tay xuống, "Nếu là hệ thống, nhất định có việc để làm mỗi ngày, không dễ tháo xuống được."

"Ngươi nói vòng cổ?" Ngọc bài bên hông lúc tắm rửa hay đi ngủ Cơ Ảnh Nguyệt đều lấy xuống để một bên, chỉ có vòng ngọc châu kia là không bỏ ra.

"Cũng không nhất định, có thể ngọc bài cũng là hệ thống, mang hai thứ đến tay thì tốt hơn." Mặc kệ là thứ nào, ít nhất là thứ hoài nghi đã xác định được quan trọng nhất.

Có thể nói, Dụ Bác Thiên xác thực nằm bên phái hành động, hắn ra lệnh một tiếng, đã lấy được ngọc bài và vòng cổ của Cơ Ảnh Nguyệt, mà Cơ Ảnh Nguyệt cũng không phát hiện, có điều mấy người bọn họ không biết rằng, ngọc bài cùng Cơ Ảnh Nguyệt bị trói chặt với nhau, Cơ Ảnh Nguyệt chỉ cần dùng ngọc bài khác hệ thống sẽ trở về bên tay, chờ Dụ Bác Thiên lấy ngọc bài đi, Cơ Ảnh Nguyệt đã biến mất rồi.

Hạ Khô Thảo nhìn ngọc châu trong tay, cảm giác rất kì quái, y lấy ngọc châu trong sợi dây đỏ thả xuống, chỉ nghe âm thanh vỡ nát van lên, sau đó vỡ thành nhiều khối nhỏ, một bóng người màu trắng mang theo luồng âm phong xuất hiện trong phòng, Hiên Viên Công Duẫn lập tức ôm lấy Hạ Khô thảo bảo vệ rút kiếm về phía người đến, nhưng bóng trắng ấy lại phát ra thanh âm quen thuộc, khiến động tác trong tay Hiên Viên Công Duẫn đình chỉ.

"Hiên Viên ca ca." Người xuất hiện dĩ nhiên là Cơ Ảnh Nguyệt!

Chương 66

"Nơi này là thiên hạ của ta sao?" Đây là một ngọn núi, bốn phía đều không có người ở, ruộng đất hoang vu, rừng núi dày đặc, sau khi trốn hoàng thành ra Hướng Huyên Huyên theo lời hệ thống chạy đến nơi này.

"Tuy rằng vẫn là núi hoang, thế nhưng ngươi chỉ cần dùng điểm để đổi nơi này liền trở thành hoàng thành." Bây giờ Thất Hào đã có thể hóa thành thực thể, mà thực thể này là một nam nhân mặc âu phục mang kính mắt, trong tay hắn đang cầm một cái bình bản, động tác trên tay bấm máy vi tính đang tính toán cái gì đó, "Một tòa hoàng thành không có cung điện, 10 vạn điểm."

"Mười vạn! Ngươi là ăn cướp sao!?" Hướng Huyên Huyên làm nhiệm vụ lâu như vậy, cũng mới đạt 70 ngàn điểm, làm sao đào ra mười vạn lúc này đây.

"Túc chủ cứ bình tĩnh, hiện tại hệ thống đã mở ra chuyên mục đổi đồ, túc chủ có thể dùng các vật mà túc chủ có để đổi điểm." Thất Hào hoàn toàn không để ý đến sự phẫn nộ của Hướng Huyên Huyên, "Sau khi túc chủ đạt được 10 vạn điểm thì sẽ có một tòa hoàng thành, trong đó bao gồm luôn cả quân đoàn và các phòng ốc trong đó cũng hoàn thiện.

"Sau đó thì sao?" Có thể trở thành nữ hoàng là điều mà Hướng Huyên Huyên cảm thấy hứng thú nhất.

"Bắt đầu nhiệm vụ trở thành bá chủ, đầu tiên từng bước mở rộng ranh giới từ một quốc gia nhỏ ra, sau đó bình định để nó như Côn Sơn quốc, tranh thủ cường đoạt một số cường quốc, trở thành đại quốc."

"Được thôi, ta đổi." Giao dịch này khá mê hoặc, Hướng Huyên Huyên lại là người có dã tâm, nàng xem tiểu thuyết lâu như vậy, phần lớn nữ chủ đều mở ra một quốc gia mới, nắm giữ vô số mỹ nam trong hậu cung, lúc đó nàng chỉ là học sinh bình thường, có thể YY chút thôi, bây giờ có cơ hội, nàng làm sao có khả năng bỏ qua.

Thất Hào rất hài lòng, Hướng Huyên Huyên về cơ bản so với Cơ Ảnh Nguyệt thông minh hơn nhiều, dã tâm cũng rất lớn, rất phù hợp với bố trí về yêu cầu của hệ thống mà tiến sĩ đề lên, xem ra lựa chọn thân thể này của Cơ Ảnh Nguyệt không phải không có đạo lý, nguyên lai người hắn đợi không phải Cơ Ảnh Nguyệt, mà là cái người tên Hướng Huyên Huyên này.

Ngược lại bên này, Hạ Khô Thảo còn đang xoắn xuýt chuyện Cơ Ảnh Nguyệt đột nhiên xuất hiện, dù sao thì nàng cũng đã rời Hiên Viên thành, lúc này lại xuất hiện tại đây vô cùng kì quái, nhưng sau khi nghe Cơ Ảnh Nguyệt kể lại toàn bộ sự việc y mới biết thì ra "Cơ Ảnh Nguyệt" hiện tại là một người "xuyên việt", hơn nữa còn cướp đi thân thể chân chính của Cơ Ảnh Nguyệt.

"Hiên Viên ca ca có trở lại không?" Bóng trắng phiêu qua phiêu lại đột nhiên xuấ hiện trong phòng Hạ Khô Thảo, y sợ đến mức suýt nữa tử trên ghế té xuống.

"Không phải ta đã nói vào phòng thì gõ cửa à!?" Thật vất vả mới kìm được nội tâm kinh hãi, còn Cơ Ảnh Nguyệt thì đang phiêu ở giữa không trung, từ trên cao nhìn Hạ Khô Thảo.

"Nhưng ta không thể gõ cửa mà." Nàng chỉ có linh hồn, không thể động tới bất kì vật gì, lại không tiếp xúc được với ánh sáng, hầu như chỉ ở trong phòng thuốc này không ra ngoài, nhiều lúc Hạ Khô Thảo đang làm thuốc luôn cảm giác được một trận hàn khí sau người.

"Ngươi không đi vào lại sao?" Cái Hạ Khô Thảo đang nói chính là viên ngọc châu kia, Cơ Ảnh Nguyệt có thể trốn vào nó mới có thể ra bên ngoài, mà ngọc cũng có thể ôn dưỡng, bảo đảm linh hồn của Cơ Ảnh Nguyệt không bị tiêu tan.

"Đều vỡ thành như vậy ta làm sao có thể đi vào." Ngọc châu định hồn Cơ Ảnh Nguyệt trong sợi dây đỏ đã vỡ tan, tuy còn sót lại một vài mảnh vỡ lớn, nhưng cũng không che giấu được nàng.

Thực sự mà nói, Hạ Khô Thảo không muốn nhìn thấy Cơ Ảnh Nguyệt bay phất phơi trong dược phòng của y, mỗi ngày đều hỏi Hiên Viên ca ca thế này, Hiên Viên ca ca thế kia, dạo gần đây Hiên Viên Công Duẫn không lên núi Cơ Ảnh Nguyệt vẫn ghé vào tai y nhắc đến, nghe đến tai y sắp lên kén, mà quan trọng là, nàng quỷ này còn thèm nhỏ dãi nam nhân của y có được không!

Hạ Khô Thảo rời dược phòng, đi đến phòng của Hạ Trường Khanh, y có rất ít ngọc sức, một là nó dễ vỡ, hai là mang nhiều đồ rất phiền phức, cha y cũng không thích ngọc sức, tóc cũng chỉ dùng trâm gỗ tốt để định, mà y thì thích dùng dây buộc tóc, ngọc sức mà y có cũng chỉ là một cây trâm ngọc, trước đây là vật mua cho Hạ Trường Khanh, Hạ Trường Khanh rất quý ní, chỉ trong trường hợp quan trọng mới dùng đến, còn lại thì đều đặt trong phòng.

"Đây, tự mình vào đi." Hạ Khô Thảo lấy trâm ngọc ra, nói.

Cơ Ảnh Nguyệt nhìn thấy trâm ngọc hơi sững người, đó là vật mà lần đầu tiên nàng gặp phải Hạ Khô Thảo, chính xác là cướp trâm ngọc, lúc đó nàng bị Hạ Khô Thảo đả kích sắp khóc đến nơi, đi qua một vòng, trâm ngọc lại xuất hiện lúc này để giúp nàng.

"Ngươi có vào không!" Nhìn Cơ Ảnh Nguyệt đờ ra vì thấy trâm ngọc, Hạ Khô Thảo hơi mất kiên nhẫn.

Cơ Ảnh Nguyệt lập tức bay vào trâm ngọc, trâm ngọc này quả thật là đồ thượng hạng, so với ngọc châu của Hướng Huyên Huyên thì tốt hơn rất nhiều, nhất là đi vào cả người đều cảm nhận được một trận ôn khí lan ra.

"Mấy ngày này ngươi tạm thời ngụ trong phòng của cha ta, không nên hù dọa y, bằng không ta sẽ đập nát cây trâm ngọc này." Hạ Khô Thảo không cho cơ hội nào uy hiếp nói.

Mặc dù là uy hiếp, nhưng Cơ Ảnh Nguyệt cũng không sợ, mấy hôm nay ở chung nàng biết tính cách Hạ Khô Thảo như thế nào rồi, nói năng chua ngoa nhưng dễ mềm lòng, đối với người nhà rất tốt, cũng được nhiều người yêu thích, thế nên Hiên Viên ca ca thích y là điều đương nhiên, ngược lại, nàng không xứng với Hiên Viên ca ca.

"Xin lỗi..." Cơ Ảnh Nguyệt nhỏ giọng nói, nàng nói, xin lỗi, vì tin lời người khác mà gièm pha, xin lỗi, vì chọn con đường sai lầm, thương tổn đến các ngươi, xin lỗi, cũng bởi vì nàng chấp niệm quá sâu.

Không có manh mối, một chút đầu mối cũng không! Mấy ngày nay Hiên Viên Công Duẫn vẫn tìm tin tức Cơ Ảnh Nguyệt đã đào tẩu, nhưng không thu hoạch được gì, giống như người này biến mất vậy, từ khi Hiên Viên Công Duẫn biết được chân tướng thật sự của Cơ Ảnh Nguyệt hắn cảm nhận được nguy hiểm, là đối với Cơ Ảnh Nguyệt cảm thấy nguy hiểm, một người nắm giữ hệ thống lợi hại, có thể mua sát thủ, thì không biết tiếp theo sẽ xuất hiện vật kì quái gì.

"Ca, ngươi có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Hiên Viên Thiên Hữu đi vào trong nhà, nhìn thấy đôi mắt của ca mang theo nhiều tơ máu, liền biết đã lâu chưa chợp mắt được.

"Chờ thêm một chút nữa." Hiên Viên Công Duẫn xoa xoa huyệt thái dương, "Ám bộ bên kia có tin gì chưa?"

Hiên Viên Thiên Hữu lắc đầu, bởi vì Cơ Ảnh Nguyệt đột nhiên biến mất, lễ tế tự vào đông thiếu mất một người chủ trì nhà họ Cơ, bây giờ hoàng thượng cũng đang triệu tập người nhà họ Cơ, nhanh chóng tìm người đến tiến hành lễ tế tự.

"Bên kia hoàng thượng nói thế nào?" Hiên Viên Công Duẫn hỏi.

"Bên phía Cơ gia không có Thánh nữ phù hợp với yêu cầu đưa ra, bọn họ muốn mẫu thân đến tiến hành lễ tế tự." Dù sao năm đó mẫu thân cũng là thánh nữ, hoàn toàn có khả năng đảm nhiệm được.

"Mẫu thân nhận được tin tức chưa?" Quả nhiên hiện tại Cơ gia cũng rối thành một đoàn.

"Nhận được, thế nhưng mẫu thân chưa tiếp xúc qua lễ Tế Tự, như vậy có được không?" Hoạt động Tế Tự này cách hai mươi năm mới cử hành một lần, mẫu thân vốn sẽ làm lễ ấy, thế nhưng vì phụ thân hắn, đã lui chức vụ Thánh nữ, vì thế hoạt động Tế Tự năm ấy nàng không phải là người đi tiến hành nghi thức.

"Tất cả đều là giả thuyết của mẫu thân, dù sao năm đó mẫu thân trở thành Thánh nữ cũng có người chỉ dạy, đại khái người cũng còn nhớ chút ít." Hiên Viên Công Duẫn dựa vào ghế khoát tay áo, "Những chuyện này chúng ta không nên quản, ngươi tiếp túc đi ám bộ cùng bọn họ tìm hiểu tin tức, ta đi nghỉ ngơi một lúc."

Hạ Khô Thảo vừa mới đóng cửa phòng ngủ lại thì phát hiện khí tức của một người, đi đến bên giường liền thấy Hiên Viên Công Duẫn nằm trên đấy ngủ say như chết, y phục cùng giày vẫn chưa cởi ra, dưới mắt thâm quần một màu đen có thể nhận ra người này đã mấy hôm chưa ngủ ngon giấc.

"Aiii." Hạ Khô Thảo đi lên trước chủ động cởi ngoại y với giày cho Hiên Viên Công Duẫn, đương lúc dịch người nằm trên giường vào bên trong lại bị Hiên Viên Công Duẫn ôm vào lòng,

"Đây là lần đầu ta thấy ngươi làm việc này phải không?" Hiên Công Duẫn không ngờ Hạ Khô Thảo thế nhưng sẽ chủ động giúp hắn cởi y phục với giày, nếu không phải quá mệt mỏi, dựa theo sự lười biếng của y, phải chắc là sẽ bỏ mặc hắn mà chạy đến phòng của ca ca y ngủ tạm một buổi tối ấy.

Hạ Khô Thảo nhìn trong đôi mắt Hiên Viên Công Duẫn đầy tơ máu, gần như là toàn bộ tròng trắng mắt, hẳn là ngủ chưa lâu, mắt còn tơ máu vẫn nhiều lắm, "Mấy hôm nay không ngủ sao?" Sờ đôi mắt ửng đỏ, Hạ Khô Thảo cảm thấy người này ngày càng liều mạng.

"Chỉ hai ngày mà thôi." Hai ngày không ngủ, hầu như đều ngồi xem tin tức từ ám bộ, có hữu dụng cũng có vô dụng, nhưng vì muốn nhanh tìm ra tin tức có ích, hắn vẫn từng chút từng chút xem, mang người trong lòng ôm chặt, "Ngủ cũng ta một lúc đi."

"Aii! Để ta cởi y phục ra trước đã." Hạ Khô Thảo đẩy nhẹ Hiên Viên Công Duẫn, lại phát hiện đối phương đã ngủ say, hô hấp vô vững vàng, Hạ Khô Thảo một thân y phục giày đưa cởi cứ như vậy được Hiên Viên Công Duẫn ôm ngủ cả buổi trưa.

Lúc Hạ Trường Khanh đẩy cửa vào phòng Hạ Khô Thảo, vừa vào thì nhìn thấy, hài tử ngoan nhà y đang ngoan ngoãn ngủ trưa, chẳng qua người bên cạnh rất chương mắt a, nếu không phải sợ đánh thức nhi tử, y chính là muốn gọi Phục Uyên mang cái người này ném ra ngoài, để y khỏi phiền lòng.

Hạ Trường Khanh bình tĩnh rời phòng, đồng thời rất chú ý mà đóng nhẹ cửa, lẽ ra Hiên Viên Công Duẫn đã ngủ say lại mở mắt liếc nhìn cánh cửa vừa khép, còn Hạ Khô Thảo ngủ rất quy củ, thỉnh thoảng cọ cọ, nhìn rất đáng yêu, làm lòng Hiên Viên Công Duẫn muốn nhũn ra, nếu như cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ sợ mình không duy trì được nữa.

Lễ Tế Tự cuối cùng cũng diễn ra, toàn bộ Côn Sơn quốc đều trở nên nhộn nhịp hẳn lên, dịp lễ này hai mươi năm mới tổ chức một lần, thậm chí còn trọng yếu hơn năm mới, may mắn nhất, lễ Tế Tự năm nay lại trùng với năm mới, một ngày hai lễ quả thật rất tốt, vậy thì phải cầu được phước lành nha.

Thánh nữ của lễ Tế Tự là mẫu thân của Hiên Viên Công Duẫn, Cơ Vân Nguyệt, đã từng là Thánh nữ, lần này quả thật không còn cách nào, mới khẩu cầu nàng đến tiến hành hoạt động lễ Tế Tự.

Tòa nhà cao mấy chục mét, giống như là tháp vậy, nhưng không gọi là tháo, mà là đài Tế Tự, không có thang, không có dây thừng, Cơ Ảnh Nguyệt vậy mà muốn lên đó à.

"Thật sự có thể tới đó sao?" Hạ Khô Thảo nhìn đài Tế Tự cao ba mươi mét, có chút không tin được người bình thường sao mà lên được, ngoại trừ khinh công thì chẳng còn cách nào đi lên đâu.

"Đây chính là nguyên nhân mà Cơ gia là gia tộc ẩn thế, bọn họ có khả năng tiên tri về quá khứ, nằm mộng, xem bói đoán mệnh, có thể nói là tồn tại một cách thần kì," Hiên Viên Công Duẫn rất nhẫn nại giảng giải cho Hạ Khô Thảo, "Làm thánh nữ ở Cơ gia cũng rất cực khổ, nếu chưa học thành kết quả, thì sẽ không để các nàng rời đi, hơn nữa tuổi thọ của Thánh nữ rất ngắn, vì thể nhiều người đều chọn tìm người mình thích để thoát khỏi Cơ gia."

"Sao tuổi thọ lại ngắn như vậy?" Dựa theo điều này thì không thể sống đến trăm tuổi phải không?

"Ta không biết, mẫu thân cũng không am hiểu, đại khái biết thiên cơ quá nhiều, trời cao trừng phạt đi." Hiên Viên Công Duẫn cũng chỉ cười cười, may mà mẫu thân hắn đã rời Cơ gia.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Cơ Vân Nguyệt mặc một thân quần dài màu đỏ, trong tay ôm một cái đèn lồng, nhắm mắt nói lẩm bẩm, sau đó một chân đạp trong không trung, chân còn lại giơ lên, Hạ Khô Thảo trợn to mắt, thế giới này quá huyền huyễn rồi! Y dĩ nhiên nhìn thấy có người ở giữa không trung.

Từng bước từng bước, cứ như là có cầu thang vậy, Cơ Vân Nguyệt chậm rãi đi về trước, chờ bước cuối cùng đến đài Tế Tự, vẻ mặt nghiêm nghị của Cơ Vân Nguyệt mới hài hòa, mỉm cười một chút, ngẩng đầu lên đem lồng đèn giơ cao, trong miệng đọc ngôn ngữ không hiểu, nguyên bản mặt trời đang chiếu sang bỗng chốc kéo mây đen bao phủ, phảng phất như đang xem bộ phim khoa học viễn tưởng, ánh nắng từng chút bị tầng hay che đi, thần chú trong miệng càng lúc càng lớn, Cơ Vân Nguyệt thả hai tay ra, đèn lồng liền bay lên trời, hóa thành những tia lửa, chậm rãi hạ xuống, mặc kệ là người hoàng tộc hay người dân bình thường, toàn thể đều quỳ xuống, hô to, "Phù hộ đất nước! Phồn vinh hưng thinh! Quốc thái dân an!"

Hạ Khô Thảo nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt, đột nhiên y cảm giác bản thân không phải xuyên qua tiểu thuyết thiếu nữ, mà là huyền huyễn văn."

Chương 67

Một năm này, có thể nói là không dài cũng không ngắn, cũng trong năm này Hiên Viên Công Duẫn thành công lấy được lòng của Hạ Trường Khanh, Hạ Trường Khanh sẽ không tán thành chuyện của hắn với Hạ Khô Thảo, mà hoàng đế Côn Sơn quốc Dụ Bác Thiên lại cao hứng vì một người, hắn quyết định che giấu phong hậu, lúc đó các đại thần còn buồn bực, cứ thể truyền một đạo thánh chỉ, tiểu nhi tử Cô tướng quân trở thành hoàng hậu, không đúng, nên gọi là quân hậu.

Về phần Cô tướng quân bày tỏ thái độ, sinh khí tất nhiên phải có, tiểu nhi tử của hắn, cứ vậy bị hoàng đế cướp đi, hắn có thể không tức giận sao? Vì thế sau khi phong hậu xong, Cố tướng quân mang theo mấy triệu tinh binh hùng mạnh tiến vào hoàng thành, phải nói cực kì uy phong a, thế nhưng lúc đó hoàng đế một thân cưỡi ngựa đến, không có cảnh giác gì, bình tĩnh dắt quân hậu đến gặp nhạc phụ đại nhân khoe khoang một phen, cả khuôn mặt Cô tướng quân khi ấy đều ngập khí đen, nhưng không nói được lời gì, hừ một tiếng rồi hất tay rời đi.

Mà nói về Hướng Huyên Huyên bên này, phải gọi là vô cùng khổ ép, không biết đã trộm bao nhiêu đồ vật mới đổi lấy điểm xây dậy toàn hoàng thành lên, nhưng hoàng thành thì có ích lợi gì, không hành cung, không cung nữ thái giám, nhìn chẳng khác gì có xác mà không sống được, Hướng Huyên Huyên hiện đang đau đầu vì vấn đề này.

"Túc chủ, ngươi còn muốn đổi cái gì không?" Đừng nghĩ có thể đào ra chút lợi lộc gì từ Thất Hào, một phân một hào hắn cũng phải tính rõ ràng.

"Đổi đổi đổi! Ngoại trừ đổi đồ vật thì không còn phương pháp gì sao!?" Hướng Huyên Huyên đối với cái hệ thống này vừa yêu vừa hận, yêu là vì cái hệ thống này cho nàng đồ vật nàng muốn, còn tàn nhẫn là cái hệ thống này rất phiền phức, đã tính toán chi li lại còn bụng dạ hẹp hòi, so với hệ thống trong tiểu thuyết nàng xem khác xa một trời một vực.

"Không có, Túc chủ có thể xem thử bình dược kia, nhìn xem đổi được bao nhiêu điểm." Lọ dược này hắn đã thấy Cơ Ảnh Nguyệt dùng qua, là x dược, loại này cực kì lợi hại, dù sao hệ thống đối với vật này có chút hứng thú, có khi trong tương bọn họ không cho dùng lại dược này nữa, mỗi lần giao dịch item với Hướng Huyên Huyên Thất Hào đều bị lôi về phòng thí nghiệm của tiến sĩ, lấy cung nghiên cứu.

Hướng Huyên Huyên vội vàng lấy lọ phấn Cơ Ảnh Nguyệt lưu lại, ném cho Thất Hào, Thấkt Hào quét qua một hồi cuối cùng hiểu được vài phần, 3 vạn, Hướng Huyên chấn kinh, trong lọ này có 3 viên dược, không phải một viên đổi được mười ngàn chứ? Nếu thêm được vài viên, thì không phải sẽ...

"Túc chủ, dược này từ Thần Y cốc." Thất Hào đương nhiên biết được suy nghĩ của Hướng Huyên Huyên, hắn rất tốt bụng đưa ra đáp án, nhưng lấy được chút dược kia hay không còn phải xem bản lĩnh của cô ta.

"Nếu như có dược tốt hơn loại này, điểm cũng càng nhiều hơn đúng không?" Hướng Huyên Huyên hỏi.

"Đương nhiên rồi." Dược này tuy không phải là x dược, nhưng là thảo dược vô cùng thượng hạng, bên chế ra lại rất cẩn thận, bọn họ tuy là người tương lai cũng không bì được, điều Thất Hào nghĩ tới, nếu như hắn chiếm được công thức dược phẩm cho giáo sư, thì chẳng phải sẽ làm ra dược tốt hơn sao.

"Được." Hướng Huyên Huyên quyết định, bất luận như thế nào, cũng phải đến Thần Y cốc trước.

Tại Thần Y cốc, cuộc sống mỗi ngày đều rất xa xỉ, ít nhất đây là tháng ngày yên bình Hạ Khô Thảo thích nhất, không cần nhắc đến cái người "xuyên việt" đến quấy rối, không cần gạt cha mỗi ngày cùng Hiên Viên Công Duẫn chạy khắp nơi, muốn ăn gì thì có người dâng đến miệng, đúng là đem y dưỡng càng ngày càng mập.

"Hôm nay sao ngươi thong thả thế?" Hạ Khô Thảo tựa đầu trên đùi Hiên Viên Công Duẫn ngủ trên giường, ăn đồ ăn Hiên Viên Công Duẫn đưa tới, một bộ dáng tiêu dao tự tại.

"Chỉ cần không có đại sự gì, có thể giao cho Hiên Viên Thiên Hữu." Vì thế gần đây Hiên Viên Thiên Hữu bận đến đất trời đen kỉ, hắn đột nhiên cảm thấy gia nhập vào ám bộ tuyệt đối đầu óc hắn có vấn đề.

Hiên Viên Công Duẫn vuốt lọn tóc bạch trên đùi mình, rất yêu thích, "Mấy ngày nữa sứ giả của Khương vu quốc muốn đến, lần này chính là hoàng đế Khương Vu quốc."

Nói đến Khương Vu quốc Hạ Khô Thảo xốc dậy tinh thần, cả người cũng không lười nữa, "Cái kia...Kỳ Vân cũng đến sao!?" Nhắc đến Khương Vu quốc, Hạ Khô Thảo đến nam tử dị vực xinh đẹp kia mặc dù tính cách có điểm nóng, nhưng quả thực là ngươi đáng giá để kết bạn.

"Ta cũng không biết, có người nói bên Khương vu quốc sắp có chiến tướng đến, người này tuy không thể nói kém so với Chiến thần năm đó, nhưng tính tình có chút bạo ngược." Đấy là tin tức ám bộ thu được, nói thật, đối với Chiến thần này, Hiên Viên Công Duẫn rất muốn gặp để xem gã hơn Chiến thần trong truyền thuyết bao nhiêu.

Tối đến, một vệt bóng đen lấp ló ở Thần Y cốc, cẩn thận từng li từng tí lẻn vào nhà của Hạ Trường Khanh, người đến trộm dược là Hướng Huyên Huyên, nàng dựa theo hệ thống vạch ra phương hướng, rất thành công vào được dược phòng, trong phòng tối đen, Hướng Huyên Huyên buộc phải dùng lửa nhỏ, ánh sáng nhỏ nhưng không ảnh hưởng đến cô ta, mỗi một lọ dược lớn hay nhỏ ả cũng đều lấy chút ít, tùy tiện ném một lọ cho Thất Hào, nhìn mấy vạn điểm kia Hướng Huyên Huyên rất là thỏa mãn luôn, quả nhiên trộm được đồ tốt, không phải lấy đi hết thì những ngày tháng sau này không cần lo lắm không có điểm sao, nghĩ như vậy, Hướng Huyên Huyên có động lực, bắt đầu thu thập đồ vật, một loạt dược bày trên bàn cứ thế biến mất.

"Người nào!?" Giữa lúc Hướng Huyên Huyên còn đang hưng phấn, chỉ thấy trong phòng có thêm khí tức một người, trong nháy mắt có điểm hoảng loạn.

Sau đó, một nam tử khoác thanh sam từ trong tối đi ra, nam tử tướng mạo như họa, cả người tỏa ra một loại phong thái thư sinh, nhìn không chút nguy hiểm, thế nhưng Hướng Huyên Huyên biết ả khó mà chạy khỏi đây được.

"Ta chỉ muốn hỏi vài câu, ngươi là người phương nào? Cớ gì xông vào dược phòng nhà ta?" Người đến là sư tổ Hạ Khô Thảo, đã từng nổi danh trên giang hồ Thần Y Phục Kiềm.

Lần này Hướng Huyên Huyên hoảng thật, vì người này lập tức thay đổi khí tức, toàn bộ dược phòng bên trong đều lạnh lẽo lên, nơi này là nơi Thất Hào chỉ điểm, mà Thất Hào chỉ điểm thì phải là nơi có chất lượng cao, cho nên chỗ hắn chỉ, là dược phòng của Phục Kiềm.

Bất chấp tất cả, Hướng Huyên Huyên có thể chạy liền chạy, so với tốc độ trộm đồ còn nhanh hơn, bỗng bên hông đau xót cô ta ngã rầm xuống đất, cả người dưới không còn cảm giác, mắt thấy người khoác thanh sam ngày càng gần, Hướng Huyên Huyên lập tức gọi Thất Hào ra, "Mang ta quay về." Một lần truyền tống mười ngàn điểm, nhưng vì bảo mệnh, cô không còn cách nào, trong nháy mắt người bị ngã trên mặt đất biến mất, Phục Kiềm cũng dừng bước.

"Sao vậy?" Một giọng nam trầm thấp vang lên, nam nhân vận trường bào hôi sắc cũng từ nhà đi ra, người này là ái nhân của Phục Kiềm, trên giang hồ gọi là Tiêu Tương Tử.

"Như ngươi dự liệu." Phục Kiềm cười nhìn Tiêu Tương Tử, "Nếu thông minh một chút, có lẽ không để mình bại lộ."

"Nếu không bại lộ, chỉ sợ nàng sẽ mất mạng ở đây." Tiêu Tương Tử nụ cười ý vị thanh trường, "Đi nghỉ ngơi, ngày mai báo lại cho bọn họ biết."

Hai người đi vào sau bình phong, bên trong hiện ra một phòng ngủ, mở vách tường ra lại là dược phòng, Phục Kiềm mỗi ngày vào dược phòng cảm thấy hơi phiền, thế nhưng bây giờ nó lại giúp bọn họ, Hướng Huyên Huyên xem như xui xẻo, tự mình chọn một chỗ không tốt, mới đem mình bại lộ.

Hướng Huyên Huyên cảm thấy toàn thân đau nhức, vừa bắt đầu cả người mất đi cảm giác, bây giờ lại giống như bị kiến cắn xé từng mảnh, vừa ngứa vừa đau, bên trong người đau đến không muốn sống.

"Thất Hào..." Hướng Huyên Huyên yếu ớt hô một tiếng, lập tức có bóng người xuất hiện trước mắt, Hướng Huyên Huyên đưa tay muốn nắm ống quần gã, nhưng lại bắt hụt, mà Thất Hào một bộ tính toán, "Cứu ta...Nhanh cứu, cứu ta..."

Mặc dù lần này xác thật thật bại, nhưng ít ra không phải không có thu hoạch gì, một bọc to toàn dược bên trong, Thất Hào nhìn về thân thể Hướng Huyên Huyên, cuối cùng phát hiện trên lưng có một ngân châm bé bé, đem ngân châm rút ra, Hướng Huyên Huyên khẽ hừ một tiếng rất ngất đi.

"Thật sự yếu." Thất Hào lưu lại trang cười nhạo, dùng thực thể hóa thành người lấy bình dược trong bọc ra, thanh toán một chốc, có khoảng năm trăm viên, đổi ra ít nhất cũng mấy ngàn điểm, đúng là tiện nghi cho ả ta, đem toàn bộ đổi thành điểm, Hướng Huyên Huyên đã có ba mươi vạn điểm trong tay.

Chờ lúc Hướng Huyên Huyên tỉnh lại chuyện đầu tiên là kiểm tra thân thể, phát hiện không có việc gì nên mới yên lòng, mở ra hệ thống lại thấy thêm mấy trăm ngàn điểm làm ả kinh hỉ không thôi, lại nhìn một đống lọ dược lăn lốc trên đất ả cũng biết tất cả đã đổi thành điểm, Hướng Huyên Huyên không mua hành cung, mà mua cung nữ và thái giám, bây giờ nàng cần người chăm sóc, vốn dĩ ả mười bàn tay không dính dương xuân thủy là tiểu thư thế gia, một năm này quá nhiều thứ trải qua, hiện tại có điểm nàng mới yên lòng mua những thứ này.

"Túc chủ, hay là mua quân đội đi?" Thất Hào gợi ý.

Mười vạn điểm đổi được mười ngàn quân đội, Hướng Huyên Huyên hơi do dư, dù sao điểm này không dễ đến.

"Một quân đội vạn người này hoàn toàn không thua mấy trăm ngàn địa tướng Côn Sơn quốc, bọn họ không có sự sống, sẽ không chết, hơn nữa không cần ăn cơm, có thể tiết kiệm rất nhiều lương bổng." Điều kiện Thất Hào đưa ra rất dụ người, nhưng vẫn để Hướng Huyên Huyên lựa chọn.

Do dự một chút liền bay đi, dù sao loại quân đội này đều cần làm, lại hoàn toàn là bộ đội đặc chủng, không cần ăn cơm, nghĩ như vật, Hướng Huyên Huyên chọn mua, cứ như thế, hơn ba mươi vạn điểm chỉ còn lại mười vạn, dù sao ả cũng là một cô gái, tính toán tỉ mỉ ở phương diện này coi như tạm ổn, còn mười vạn kia ả vẫn chưa có ý định dùng, chỉ giữ lại để sau này ứng phó.

"Có người trộm dược!!?" Mới sáng sớm Hạ Khô Thảo nghe được tin này làm cho hết hồn, không phải có người trộm dược y cảm thấy sợ, mà là người trộm dược trộm ở phòng sư tổ y, nhìn không đáng sợ sao? Hơn nữa người này còn hoàn toàn thành công.

"Chẳng qua dược không có bao nhiêu giá trị còn thất bại, cầm thì cầm thôi." Trong mắt Phục Kiềm một ít dược tốt kia Thất Hào cưỡm được cũng chỉ là hàng nhái dỏm, nếu như hắn biết được có phải chạy đến mặt dày xin dược đây. "Người kia là một nữ hài, tướng mạo rất tốt, còn có vật gì kì quái, trong nháy mắt đã biến mất." Thời điểm Phục Kiềm nói chuyện luôn nhìn về phía Hạ Khô Thảo.

Nữ hài, vô cùng xinh đẹp, lại có thuật thuấn di, nghịch thiên đến như thế Hạ Khô Thảo nghĩ ngay đến một người, Hướng Huyên Huyên đã đoạt xác trở thành Cơ Ảnh Nguyệt, có điều người này trộm dược làm gì, hàng nhái dỏm lấy về cũng không có tác dụng, chẳng biết trong đầu ả đến cùng là đang nghĩ gì.

"Là Hướng Huyên Huyên đúng không?" Hiên Viên Công Duẫn nhỏ giọng ở bên tai Hạ Khô Thảo hỏi, Hạ Khô Thảo gật đầu, Hiên Viên Công Duẫn dường như biết được chuyện gì, "Dược kia có phải dùng để bán hay đổi thứ gì không?"

Đúng! Hệ thống! Vừa nghĩ như thế Hạ Khô Thảo hiểu ra, trước đây đọc truyện có thấy lại giao dịch này, có thể lấy đồ vật của mình hoặc người khác đổi, cũng không biết có phải là nó không, nhưng y có chút nghi hoặc, tại sao Cơ Ảnh Nguyệt lại chọn nhà y để trộm đây?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp