Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 61 + 62 + 63


3 năm

trướctiếp

Cơ Ảnh Nguyệt nhìn một khối điền viên* hệ thống đưa cho mình, trong lòng vô cùng đắc ý, tuy băng nhung hoa bị hệ thống lấy đi, nhưng nàng không quan tâm nó lắm, dù sao cũng chỉ là một đóa hoa mà thôi song lần này lại lấy được băng nhung hoa trước rất nhiều người, hơn nữa trong lúc trao đồi khôi lỗi, rất nhiều người ghen tị, dù sao cũng không thiếu chút đồ vật."

*đồng ruộng, chắc ý như các hệ thống đều cho chủ nhân không gian để trồng trọt các kiểu, mình nghĩ vậy.

"Cơ cô nương, nhanh như vậy liền muốn đi?" Người tiến vào chính là tiểu nhi tử thừa tướng Thẩm Lê , còn tại sao hắn biết Cơ Ảnh Nguyệt, thì cái kia cũng thật sự hơi cẩu huyết, chính là trong lúc có một tên hung ác đùa giỡn nữ tử ảo thuật, dung mạo của Cơ Ảnh Nguyệt phải nói rất hấp dẫn người, làm hắn nhất thời bị mê mẩn, vốn chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân một phen, kết quả Cơ Ảnh Nguyệt tự mình giải quyết, lại nhìn thấy bên hông của Cơ Ảnh Nguyệt có cây roi dài, hóa ra là nữ hiệp giang hồ.

Loại người lớn lên trong gia đình thế gia không hiểu nhân thế hiểm ác Cơ Ảnh Nguyệt rất không ưa, nàng thích nhất là người có khí thế, là nam tử cao to uy mãnh, mà người này lại là bạch kê trảm, nàng cần phải tránh xa, nhiệm vụ cơ bản ở đây đã hoàn thành, nàng cũng không còn lý do gì ở lại, tất nhiên phải rời đi thôi.

"Cơ cô nương!" Thấy Cơ Ảnh Nguyệt chuẩn bị rời đi, Thẩm Lê lập tức chắn ngang đường, hắn đường đường là nhi tử của thừa tưởng, bao nhiêu nữ nhân hận không thể đu bám, lần này đối phương là người hắn coi trọng, lại một mức giữ bộ dáng hờ hững, hắn đương nhiên hơi tức giận, "Tại sao Cơ cô nương muốn rời khỏi đây!?"

"Ta có rời hay không, liên quan gì đến ngươi?" Đôi mắt phương xinh đẹp mạnh mẽ nhìn nam nhân nhỏ yếu, người này thật không biết thân biết phận, nếu không vì mấy hôm nay bận làm nhiệm vụ nàng mới không phí lời với người này, bằng không thật sự nàng sẽ giết hắn.

"Ngươi...ngươi....ngươi không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt." Thẩm Lê bắt nạt kẻ yếu đã thành thói quen rồi, bây giờ nhìn ánh mắt của Cơ Ảnh Nguyệt hắn có chút phát ma, rõ ràng Cơ Ảnh Nguyệt chưa từng để ý đến hắn, vậy vì sao mấy ngày qua còn nhận đồ vật của hắn, nghĩ như vậy, Thẩm Lê cảm giác hắn đang bị lừa dối, "Cơ cô nương, tại hạ đã nhiều lần biểu lộ tâm ý, không nghĩ ngươi như vậy lại đang lợi dụng ta!"

"..." Cơ Ảnh Nguyệt bị vọng tưởng của đối phương triệt để đánh bại, "Nếu không có việc gì hi vọng Thẩm công tử có thể để ta rời đi, ta còn có việc gấp."

"Ta! Không! Cho!" Tiểu hài tử Thẩm Lê nổi giận, từ xưa đến nay chưa có ai dám gây sự với hắn, cha mẹ hắn cũng rất là nuông chiều hắn, vì thế hắn cho rằng Cơ Ảnh Nguyệt sẽ nghe lời, thế nhưng lúc này, hắn bị Cơ Ảnh Nguyệt điểm huyệt đạo đứng ở đằng kia không thể cử động.

Cơ Ảnh Nguyệt cười giễu cợt, ở trên má Thẩm Lê hôn một cái, một dấu son màu đỏ in lên khuôn mặt trắng nõn kia, "Đa tạ đệ đệ mấy ngày nay đã chăm sóc ta." Nói xong liền cầm bao y phục rời đi, mà mặt Thẩm Lê đỏ chót lên, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận.

Ra khỏi khách điếm, chỉ thấy nam tử cưỡi ngựa chạy đến, đem dây cương ném cho Cơ Ảnh Nguyệt, Cơ Ảnh Nguyệt rất gọn gàng nhảy lên, roi ngựa hạ xuống, con ngựa nâng chân chạy đi, mà nam tử kia theo sát phía sau.

"Cơ Ảnh Nguyệt!" Hạ Khô Thảo mỗi ngày nằm nhoài ngoài cửa sửa mắt rất sắc nhìn thấy hồng y nữ tử, tuy rằng ngựa phi rất nhanh, nhưng y đảm bảo tuyệt đối không nhìn nhầm.

Thời điểm Hiên Viên Công Duẫn về đến Cơ Ảnh Nguyệt đã biến mất, "Nàng rời thành?" Không đúng, lẽ ra Cơ Ảnh Nguyệt phải ở đây một thòi gian, bởi vì y nhớ đến tại đây Cơ Ảnh Nguyệt sẽ sáng lập tân quốc gia, vậy mà, Cơ Ảnh Nguyệt lại đối với quốc gia này tựa hồ không có gì hứng thú.

Cơ Ảnh Nguyệt xác thực đối với băng thiên tuyết địa quốc gia này rất hứng thú, tuy nhiên nàng vẫn thích Côn Sơn quốc hơn, lần này nhận nhiệm vụ, chính là đến Côn Sơn quốc, danh hiệu Thánh nữ Cơ gia, mặc dù nàng từ chối làm Thánh nữ, nhưng dù sao chuyện xấu trong nhà vẫn không nên truyền ra ngoài, tuy chưa làm lễ truyền Thánh nữ, có nghĩa nàng vẫn còn mang danh Thánh nữ, mà lần này trở lại Côn Sơn quốc, vì tiến đến giang sơn của nàng, nên, dã tâm, có ai bằng nàng.

"Chúng ta cũng rời khỏi đây sao?" Buổi đấu giá đã kết thúc, ở lâu quá cũng không tốt, Hạ Khô Thảo có chút nhớ phụ thân, cha, còn có ca ca, cả những người ở Thần Y cốc nữa.

"Không cần nghĩ, hôm nay chúng ta cũng rời đi, tuy nhiên đường xá có chút khổ cực rồi." Dù sao lần trước Hạ Khô Thảo đã ngả bệnh một lần, lần này hắn không muốn lại như thế.

Hạ Khô Thảo tiếp tục nằm nhoài trên cửa sổ, chắc bây giờ cha đã nguôi giận, không thể trở về có hơi nhớ, thật xoắn xuýt a.

"Hắt xì! Hắt xì!" Hạ Trường Khanh đang mài dược đánh hai cái hắt hơi.

"Cảm lạnh sao?" Phúc Uyên thả động tác trong tay xuống, sờ sờ trán Hạ Trường Khanh xem nhiệt độ.

"Không có chuyện gì." Chẳng qua Hạ Trường Khanh cảm thấy mũi hơi ngứa, cũng không giống bị cảm lạnh, có lẽ do mùi dược liệu gây ra, "Ngươi nói xem, tiểu tử thúi kia lúc nào mới trở về?"

Hạ Khô Thảo đi cũng được nửa tháng rồi, hỏa khí của Hạ Trường Khanh cũng tiêu Truyền Ưng, thế nhưng nếu Hạ Khô Thảo trở về, y phải đem tên Hiên Viên Công Duẫn này ra băm thành tám mảnh mới hả giận, đó cũng là lý do vì sao thành chủ Hiên Viên thành chạy đến Thần Y cốc đều bị y đuổi ra ngoài, nhìn thấy người Hiên Viên gia y đều nổi giận.

Phục Uyên vỗ vai Hạ Trường Khanh, "Hẳn là bây giờ y rất muốn trở về, phỏng chừng mấy ngày sau sẽ trở lại."

Phục Uyên quả thật đoán đúng, ngày thứ hai Hạ Khô Thảo cùng Hiên Viên Công Duẫn đang chuẩn bị quay về Côn Sơn quốc, nhưng đêm đó khách điếm bị một đám quan binh vây quanh, Hạ Khô Thảo đang ngủ thì bị ổn ào làm tỉnh giấc, sau đó y biết, những người này thế mà lại tìm y, muốn y tiến cung.

"Chuyện này rốt cuộc là sao! Nếu như không trị khỏi cho y trẫm sẽ mang các ngươi giết chết!" Lúc này Giang Diệp Hoa rất tức giận, mà trước mắt hắn rất nhiều ngự y đang quỳ.

"Hoàng....Hoàng....Hoàng thương, quốc sư chỉ quá yếu thôi." Một ngự y trong đó lắp ba lắp bắp đem kết quả mình chẩn đoán ra nói.

Vừa nghe xong Giang Diệp Hoa càng tức giận hơn, thân thể suy yếu! Hôm qua còn rất tốt, hơn nữa còn chủ động đến tìm hắn...Bỏ qua những thứ này, làm sao trời vừa sáng mà người liền trở nên như thế, nếu không phải hắn phát hiện bình dược kì quái kia trong phòng, hắn còn không biết Liễu Thụy Hiên sẽ làm ra chuyện như vậy.

"Hoàng thượng, người đã đến." Tiểu thái giám cúi đầu quay về phía Giang Diệp Hoa nói, lúc này hắn mới cảm thấy có chút hi vọng, đem mọi người đánh đuổi đi rồi triệu người tiến vào, người đến chính là Hạ Khô Thảo và Hiên Viên Công Duẫn.

Khi thấy người đang nằm trên giường, Hạ Khô Thảo biết, nguyên lai Liễu Thụy Hiên với hoàng thượng quan hệ tốt như vậy a, nhìn thế nào cũng thấy đây là tẩm cung của hoàng đế, chẩn mạch, lại phát hiện mạch tượng có chỗ bất đồng, nếu không cẩn thận cảm nhận, e là sẽ bỏ qua luôn.

"Đến cùng là làm sao?" Giang Diệp Hoa đã từng nghe danh tiếng của Thần Y cốc, có điều người này là cốc chủ hay nhi tử hắn chưa biết, hắn chỉ biết cốc chủ Thần Y cốc cùng nam tử thành thân, theo tình báo thì nói hài tử này là con trai của y, Giang Diệp Hoa liền nghĩ đến bình dược kia.

"Xin hỏi, y có phải dùng qua bình dược màu xanh lục không?" Hạ Khô Thảo chú ý tới bình thuốc đặt trên bàn.

Đương nhiên đã dùng qua, tối hôm qua hắn nhìn thấy, có điều giây tiếp theo liền bị Liễu Thụy Hiên kéo lên giường, chính mình tinh trùng lên não không nghĩ đến cái gì, đến sáng tỉnh lại, Liễu Thụy Hiên suy yếu như sắp chết đến nơi.

"Đó là sinh tử dược, mặc kệ là nam hay nữ cũng có thể mang thai, chỉ cần có công năng sinh dục, nữ tử có thể dùng một lần, nhưng nam tử được dùng nhiều lần." Đây là lời Hạ Trường Khanh từng nói cho y biết, "Sinh tử dược đối với nam tử mà nói, là dùng cho cải tạo thể chế, chờ sau khi sinh hài tử, thể chất của y sẽ khôi phục lại như thường, suy yếu như thế này chỉ là biểu hiện ban đầu thôi, chờ đến tháng sau y sẽ mang thai, nam tử mang thai không giống nữ tử, chính là không cần hoài thai mười tháng, nhưng cũng phải năm tháng, khoảng thời gian đó thân thể của y tiêu hao hơn nữ tử gấp ba lần, vì thế ngài cần phải chú ý."

Sau khi nghe Hạ Khô Thảo nói xong hắn cảm thấy có chút giống nói mơ giữa ban ngày, nếu như bình thường có người nói cho hán nghe những lời này, chắc chắn hắn sẽ xì cười, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Khô Thảo, hắn lựa chọn tin tưởng.

"Khoang thời gian này, không biết ngươi có thể hay không...."

"Chúng ta vốn dự định ngày mai về Côn Sơn quốc." Hiên Viên Công Duẫn làm sao không biết ý nghĩ của người này, để Hạ Khô Thảo lưu lại ở hoàng cung năm tháng, giúp hắn chăm sóc người này.

Giang Diệp Hoa cũng biết, chuyên này không nên làm phiền thiếu niên, thế nhưng câu tiếp theo của Hạ Khô Thảo lại dấy lên cho hắn hi vọng, "Ta có thể ở lại đây, cho đến khi y sinh hài tử."

Sở dĩ Hạ Khô Thảo đáp ứng chuyện này không phải là muốn thù lao, y chỉ cảm thấy Liễu Thụy Hiên xem như là đồng hương của y trong thế giới này, đã là người cùng nhau xuyên đến, nếu y không ở đây có thể Liễu Thụy Hiên sẽ bị việc này dằn vặt đến chết, dù sao thuốc này rất đáng sợ.

"Ngươi thật sự muốn ở lại đây sao?" Buổi tối, Hiên Viên Công Duẫn đem người ôm vào trong ngực, hỏi.

"Ta chỉ không muốn thấy y chết." Hạ Khô Thảo vươn tay ôm cổ Hiên Viên Công Duẫn, "Hai người bọn họ rất đẹp đôi, không phải sao?" Hạ Khô Thảo cười híp mắt nhìn Hiên Viên Công Duẫn.

Hiên Viên Công Duẫn đem người ôm chặt, nâng cằm của đôi phương hôn lên, dần dần, Hạ Khô Thảo tựa như động tình, cả người ôm Hiên Viên Công Duẫn hừ nhẹ, cánh tay Hiên Viên Công Duẫn luồn vào trong vạt áo Hạ Khô Thảo, sờ da thịt trơn mềm, rồi nhẹ nhàng niết tiểu hồng đậu đã hơi đứng thẳng, chỉ nghe Hạ Khô Thảo rên lên một tiếng, bàn tay ôm cổ lại chặt thêm một ít.

"Khó chịu sao?" Bàn tay Hiên Viên Công Duẫn đặt ở tiết khố của Hạ Khô Thảo, nơi đó đã có chút ngẩng đầu.

"Ừm." Hạ Khô Thảo gật nhẹ đầu, y rất ít chạm vào nơi đó, cơ bản chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, cho nên rất nhanh, Hạ Khô Thảo chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, sau đó cả người mềm nhũn đi, nhắm mắt lại liền thiếp đi, Hiên Viên Công Duẫn cười hôn lên trán Hạ Khô Thảo, tiếp đó gọi cung nữ mang nước đến lau rửa cho người ta.

"Cũng không biết lúc nào mới có thể làm đến cùng." Hiên Viên Công Duẫn nhìn Hạ Khô Thảo ngủ say, dù sao Hạ Khô Thảo còn thành niên, hắn không nên nghĩ.

Người đầu tiên tỉnh lại là Liễu Thụy Hiên, nửa đêm y liền tỉnh, nghĩ đến chuyện kia chỉ cảm thấy cả người rất nhuyễn, lại giống như bệnh nặng mới khỏi vậy, Giang Diệp Hoa ngủ kế bên nghe được động tĩnh lập tức mở mắt.

"Có muốn ói không!?" Giang Diệp Hoa mang người nâng dậy, Liễu Thụy Hiên suy yêu đến mức tựa trên vai hắn, cả khuôn mặt tái đi rất nhiều.

"Không có gi, chính là không có khí lực." Cả người mềm oặt không có sức, ngay cả nhấc tay lên y cũng cảm thấy khó khăn.

"Tại sao ngươi lại muốn uống loại thuốc kia?" Y căn bản không đáng vì hắn trả giá nhiều như vậy.

"Con nối dỗi cho ngươi." Đây là tâm bệnh của y, coi như y cùng Giang Diệp Hoa đó thì thế nào, lên làm quân vương, không có con nối dỗi, hắn vẫn sẽ bị buộc tuyển phi, cho dù là nam tử thì đã sao, người mình yêu muốn người khác đến bên nhau, y cũng rất khó chịu, mặc cho người đàn ông này nói sẽ không phụ y.

Giang Diệp Hoa đem người chặt chẽ ôm vào trong ngực, "Sao lại ngốc đến như vậy." Tại sao không tin tưởng hắn.

Ngày thứ hai toàn bộ triều đình đều rối loạn, nguyên nhân là vì cái gì, có người hỏi nguyên nhân vì đâu mà ngày đó hoàng thượng nổi giận, dĩ nhiên là vì quốc sư, hơn nữa tất cả ngự y đều bước ra từ tẩm cung của hoàng đế, mà quốc sư lại xuất hiện bên trong, đại diện cho điều gì, hoàng đế nhiều năm không chọn phi đại diện cho điều gì, vừa nhìn liền biết ngay, rất nhanh, rất nhiều đại thần liên hiệp lại dâng tấu chương, muốn hoàng đế bắt đầu tuyển phi, nói là vì giang sơn, vì hậu tự.

Hết chương 61.

Chương 62.

Tháng đầu tiên, bụng đã nhô ra, không có dấu hiệu nôn nghén, dùng cơm vẫn bình thường, tình trạng thân thể rất tốt.

Tháng thứ hai, bụng bắt đầu lớn hơn, bắt đầu nôn nghén, thế nhưng không nghiêm trọng, chế độ ăn giảm xuống, tình trạng thân thể tương đối tốt.

Tháng thứ ba, bụng to đến mức kinh biến, dường như không muốn y ra ngoài, ăn bao nhiêu nôn ra bấy nhiêu, thân thể ngày càng gầy, tình trạng có chút gay go.

Tháng thứ tư, y không thể di chuyển, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường, có thể ăn uống, nhưng khẩu vị vẫn không tốt, thân thể gầy đến mức không thể tưởng tượng được.

Tháng thứ năm, ăn uống bình thường trở lại, vẫn có tình trạng rút gân, hài tử phát triển tốt, thân thể vẫn chưa khôi phục, ý chí của y thực sự rất cao.

Cái chén trong tay rơi thẳng xuống giường, sắc mặt Liễu Thụy Hiên tái nhợt, trên bụng truyền đến đau đớn như bị cào xé, Hạ Khô Thảo ở một bên hỗ trợ phát giác, Liễu Thụy Hiên muốn sinh.

"Đau..." Liễu Thụy Hiên cắn răng ngã trên giường, cảm giác đau đớn này nhất thời làm y không nói chuyện được, Hạ Khô Thảo vừa đặt y nằm thẳng, cẩn thận để người nằm ổn.

"Ngươi mau chạy gọi hoàng thượng đến!" Hạ Khô Thảo quay về phía cung nữ hét lớn, tình trạng hiện tại rất khẩn cấp, Hạ Khô Thảo rất buồn bực, dựa theo thời gian tính toán, phỏng chừng sang tuần Liễu Thụy Hiên mới sinh hài tử, lần này đột nhiên lại muốn đi ra sớm.

Bây giờ Liễu Thụy Hiện rốt cuộc đã biết vì sao thời điểm nữ nhân sinh nở lại đau đớn gấp mười hai lần, so với chết còn đau đớn hơn, hai bàn tay nắm chặt chăn, đầu ngón tay trắng bệt, môi dưới cắn muốn nát đi.

"Ngươi thân là nam tử, nên không sinh như nữ nhân được, vì thế chỉ có thể mổ bụng." Hạ Khô Thảo lấy một gói thuốc ra, đặt ở chóp mũi của Liễu Thụy Hiên, "Hít thở sâu một hơi."

Liễu Thụy Hiên nghe theo, từ mũi truyền đến mùi thơm thảo dược nhàn nhạt, y đột nhiên cảm thấy mí mắt trùng xuống, đại não bắt đầu trống rỗng, cái bụng đau nhức cũng không cảm giác được, trước mắt chậm rãi biến đen, rất nhanh y liền ngủ thiếp đi, Hạ Khô Thảo lau mồ hôi, đây là thảo dược gây tê, là cha của y dùng dược hảo làm nên, may mà lần này có mang theo bên người.

"Liên tục mang nước nóng đến đây, không được dừng lại!" Sau khi phân phó xong Hạ Khô Thảo lấy trong hòm thuốc ra một túi ngưu bì nhỏ, bày ra tất các dụng cụ giải phẫu to nhỏ, đều là do y tìm người chế tạo, hôm nay cũng là lần đầu nó được phát huy tác dụng, trong phòng tia sáng rất yếu, may mà hoàng thượng không thiếu bảo vật, mấy ngày trước Hạ Khô Thảo tìm được vài viên dạ minh châu, để gian phòng có thể trở nên sáng hơn như bên ngoài phòng.

Lúc này Giang Diệp Hoa bị các đại thần náo loạn có chút buồn bực, trong lòng lại đứng ngồi không yên, mà toàn bộ đại thần bên dưới điều không cảm nhận được Diệp Giang Hoa bây giờ đang rất mất kiên nhẫn.

Sỡ dĩ hôm nay các đại thần vẫn không chịu buông tha cho hắn, bởi vì lời đồn đãi mấy tháng trước, nội dung là gì, ai là người ở tẩm cung của hoàng thượng, hoàng thưởng vì quốc sư bị bệnh mà bắt tất cả ngự y lên, hoàng thượng cùng quốc sư hai người..., nghe được những lời này bọn họ không kiềm chế nổi.

"Hoàng thượng, ngài nên cân nhắc lại chuyện này a." Là thừa tướng, Thẩm Cư dĩ nhiên là người đầu tiên đứng ra, hắn không cho phép chuyện này xảy ra.

"Cân nhắc?" Giang Diệp Hoa có chút buồn cười, bình thường thừa tướng là người giảo hoạt nhất, "Ta nhớ rằng thừa tướng còn nữ nhi mười tám chưa xuất gia, không nói cũng biết, thừa tướng muốn đem nàng vào trong cung làm phi tần phải không, hoặc là hoàng hậu?"

Nói đến việc này Thẩm Cư* mặt đỏ bừng, nữ nhi nhà hắn xác thực đến tuổi thành thân, nhưng ai cũng biết thừa tướng hắn đang đánh chủ ý gì, thế nên không ai tới cửa làm mai, hôm nay hoàng thượng cứ thế chọc thủng, nhất thời hắn cảm thấy mặt mũi tối tăm, người xung quanh ít nhiều đều lộ ra một nụ cười trào phúng.
*Đoạn này có chỗ là Thẩm Cư có chỗ lại là Thẩm Cục, vì Thẩm Cư ở trên nên mình xài Thẩm Cư.

"Không quan tâm các ngươi ý kiến cái gì, trẫm muốn làm gì đều không đến phiên các ngươi quản, dù sao các ngươi chỉ là thần tử, còn ta mới là quân chủ ở đây." Giang Diệp Hoa thật sự không muốn cùng các triều thần bảo thủ dây dưa, bất an trong lòng ngày càng tăng, hắn đột nhiên cảm giác có phải Liễu Thụy Hiên gặp chuyện gì hay không.

"Hoàng thượng." Ngoài triều một tiểu thái giám truyền tin đến: ra tín hiệu, chỉ thấy biểu tình của Giang Diệp Hoa biến đổi, khí thế biến dữ lên.

Có người chuẩn bị mở miệng, Giang Diệp Hoa trực tiếp ngắt ngang, "Trẫm mệt rồi, bãi triều!"

Giang Diệp Hoa vội vã chạy tới tẩm cung, chỉ thấy trước cửa trừ cung nữ thái giám ra ra vào vào đều ở ngoài, còn có Hiên Viên Công Duẫn đứng trước cửa.

"Làm sao vậy!?" Trong phòng không có một tia âm thanh, lại đúng lúc một chậu một chậu máu mang đi ra ngoài, cùng tưởng tượng của hắn sinh con không đau khác nhau, lúc nhỏ hắn gặp phi tử của phụ hoàng sinh con, đứng bên ngoài là nghe được tiếng gào thét chói tai, hoàn toàn khác xa so với lúc này.

Hiên Viên Công Duẫn lắc đầu, hắn bị Hạ Khô Thảo đuổi ra, chê hắn không làm được lại còn đứng một chỗ thật chướng mắt, liền bị đuổi ra, nhưng rất đúng lúc hắn nhìn thấy Hạ Khô Thảo cầm lưỡi dao ở trên bụng Liễu Thụy Hiên rạch một đường, mà Liễu Thụy Hiên nằm trên giường vô thanh vô tức.

Hạ Khô Thảo lấy hài từ trong ra, vừa nhìn liền biết là nam hài, còn là một đại tiểu tử béo ú, lại nhìn cung nữ thái giám một bên bưng nước run rẩy, y cũng chỉ biết thở dài, đây chắc là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy tình cảnh này, may mà có một đại cung nữ nhìn vô cùng bình tĩnh, Hạ Khô Thảo đem hài tử đưa nàng, "Làm cho nó khóc, khóc xong mang đi rửa sạch sẽ."

Đại cung nữ cẩn thận từng chút một ôm hài tử máu me nhầy nhụa, dùng tay vỗ hai lần lên mông, chỉ nghe lanh lảnh một trận trẻ con khóc lên, đại cung nữ vội đem hài tử ôm lên dùng khăn lau đi vết máu trên người, Hạ Khô Thảo yên tâm, tốc độ trong tay bắt đầu nhanh khâu lại vết thương.

"Sinh rồi! Sinh rồi." Vừa nghe tiếng khóc, cả người Giang Diệp Hoa bị kích động, rất nhanh cửa mở ra, cung nữ ôm hoàng tử giao cho hoàng thượng.

"Chúc mừng hoàng thượng, là hoàng tử." Mặc dù trong cung nữ rất bình tĩnh nhưng nhận được hoàng tử tương lai nàng rất kích động, nàng vẫn phụ trách hầu hạ quốc sư, quốc sư cùng hoàng thượng yêu nhau nàng đều nhìn thấy, nàng cũng biết, hậu cung sau này e là sẽ bỏ trống.

Mềm mềm, nhỏ nhỏ, trong tã lót còn bao một vật nhỏ, da nhăn nheo, mắt không mở, cả người đều màu đỏ, nhìn đặt biệt xấu, "Sao lại không giống như thế này?"

Cung nữ bị hoàng thượng hỏi nở nụ cười, "Hoàng thượng, chờ thêm mấy năm lớn lên sẽ giống a."

Tiểu nho nhỏ trong lòng động đậy một chút, trên miệng nhỏ đô đô ọc ra bong bóng, Giang Diệp Hoa không dám di chuyển, chỉ sợ tiểu nho nhỏ òa khóc lên, "Quốc sư thế nào rồi?" Bên trong phòng vẫn không có tin tức, Giang Diệp Hoa chỉ mong sẽ không có chuyện gì xảy ra.

"Vào đi." Hạ Khô Thảo rất đúng lúc mở cửa, để người đi vào.

Vừa bước vào liền bị ánh sáng bên trong làm cho có chút không thích ứng được, lại thoảng thoảng mùi máu tanh, vết máu trên giường đều đã được xử lí sạch sẽ, trên người Liễu Thụy Hiên cũng được đổi một bộ y phục mới, nhìn thấy Hạ Khô Thảo rất quan tâm, Giang Diệp Hoa đi lại giường nắm chặt tay Liễu Thụy Hiên.

"Hiện tại thân thể y rất yếu, mấy hôm này sẽ ngủ mê man, nhưng không cần lo lắng, một tháng sau sẽ khôi phục." Một tháng này xem như ở cữ, tuy nam nhân không cần phải làm theo, nhưng cũng cần phải chú ý, miễn cho đến lúc sinh bệnh, "Cái này cho ngươi." Hạ Khô Thảo rất hào phóng đưa cho Giang Diệp Hoa một bình Tục Mệnh Đan, "Ba ngày dùng một viên."

"Đa tạ, đa tạ." Bất luận như thế nào, người này đã trợ giúp bọn họ quá nhiều, cả người Giang Diệp Hoa buông bỏ uy thế hoàng đế, dùng tư thái như một người bình thường nói cảm ơn, "Nợ ngươi một phần ân tình."

"Vậy thì đối xử tốt với y nhiều hơn một chút nữa." Hạ Khô Thảo tin tưởng người đàn ông này không tra, ít nhất hiện tại không có."

Ban đêm, trong lúc Hạ Khô Thảo đang ngủ say, thân thể Bạch nương tử trên cổ tay Hạ Khô Thảo bắt đầu uốn éo, chậm rãi bò ra bên ngoài, biến mất khỏi giường, mà Hiên Viên Công Duẫn vốn đang ngủ lập tức mở mắt ra, liếc mắt nhìn vật thể màu trắng, hắn điểm huyệt ngủ lên người Hạ Khô Thảo, mặc y phục vào lén lút đi theo bên ngoài.

Chỉ thấy Bạch nương tử trượt cực nhanh trên đường, đợi đến lúc tới một căn phòng, Bạch nương tử dựng thẳng xoay người le lưỡi một cái, như biết Hiên Viên Công Duẫn đi theo, tuy nhiên chỉ một lúc sau nó lại bò tiếp vào phòng, Hiên Viên Công Duẫn từ giả sơn đi ra, phòng này hắn biết, là Hạ Khô Thảo tìm một gian phòng, bên trong để băng nhung hoa cùng hàn băng, bởi vì nơi này không có người đến, cho nên chỉ dùng một cái ổ khóa, lại chẳng có ai tìm tới, trừ khi là người biết băng nhung hoa với hàn băng, bằng không sẽ không ai quan tâm.

Hiên Viên Công Duẫn bước đến cửa, đâm thủng cửa sổ nhìn vào bên trong, chỉ thấy thân hình Bạch nương tử từ nhỏ như chiếc đũa biến lớn đến kinh hãi, tầm mười mấy mét, không gian trong phòng vốn trống trải trong nháy mắt trở nên chật chội lên, Bạch nương tử lấy đuôi đập hàn băng đặt trên mặt đất, hàn băng cứng như sắt lập tức vỡ nát, một luồng hàn khí tỏa ra, vật thể trong băng ngay tức khắc chuyển động, hóa ra vẫn còn sống!

"Tê..." Nửa người Bạch nương tử dựng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống tiểu vật thể vặn vẹo trên nền đất, một lúc sau thân thể vật nọ cũng lớn dần lên, đó là một con rắn màu vàng còn mọc ra một cặp sừng.

Hiên Viên Công Duẫn chợt nhớ đến một truyện kể, xà hóa giao long, giao long hóa long, thật ra đây cũng xem là một truyền thuyết của dân gian, trước kia hắn từng nghe nhũ mẫu kể, đầu xà dài ra đại diện cho việc đã hóa giao long, mà trên trán Bạch nương nử lại có ấn ký màu đen tượng trưng cho việc nó đã hóa thành giao long, vậy con ni mọc ra sừng này, là rồng sao?

Không đợi Hiên Viên Công Duẫn nghĩ xong, con rắn kia đã công kích về phía Bạch nương tử, hai thân xà không phân ra độ dài, động tĩnh cực kì lớn, Hiên Viên Công Duẫn có chút để ý liệu nhà có sụp hay không, thế nhưng lo lắng chuyện này có phần hơi dư thừa, bởi vì bên trong động tĩnh khá lớn, nhưng bên ngoài vẫn yên tĩnh như không có gì.

Rất nhanh, Bạch nương tử đã chiếm thế thương phong, cắn bảy tấc trên con rắn kia*, mà con rắn này cũng không chịu thua, đem Bạch nương tử quấn chặt, Bạch nương tử mặc dù cắn nó nhưng vẫn căng thẳng, thế nhưng vẫn không làm ra được chuyện gì, cuối cùng vẫn bị Bạch nương tử cắn chết, cũng trút bỏ được cảm giác chật vật, Bạch nương tử hé miệng cắn đầu con rắn kia, từng chút một nuốt chửng, tầm nửa nén hương, con rắn bị Bạch nương tử tiêu hóa gọn trong bụng, đại khái ăn uống no nê, giữa bụng nhô ra một khối rất to, trông đặt biệt sợ.

*Đánh rắn 7 tấc: mình search gg thấy bảo là nếu như đập rắn 7 chỗ thì rắn sẽ chết hoàn toàn, còn nếu chỉ đập 3 tấc thì nó chỉ có thể nằm im không cắn mình thôi.

Xem xong trò hay, Hiên Viên Công Duẫn chuẩn bị rời đi thì nghe ở cửa truyền đến một tiếng tê, Bạch nương tử thân hình nhỏ nhỏ, chậm rãi bò đi ra, sau đó lại bò đến chân Hiên Viên Công Duẫn, Hiên Viên Công Duẫn cảm thấy buồn cười, đem Bạch nương tử ôm lên.

Cái bụng Bạch nương tử nhô ra, hơn nữa thân thể lại dài, nhìn vô cùng khôi hài, Hiên Công Duẫn ôm Bạch nương tử rời đi, dự định nói cho Hạ Khô Thảo nghe chuyện này, chỉ hi vọng thời điểm nghe xong Hạ Khô Thảo có thể tin đi.

"Lại sắp tết rồi a." Hạ Trường Khanh đứng ngoài cửa nhìn bông tuyết rơi, tính toán thời gian, Hạ Khô Thảo rời đi cũng nửa năm, mấy tháng trước có viết thư về, sau đó mỗi tháng đều có một hai phong thư, chỉ viết sinh hoạt hằng ngày của y, bên trong cũng có những thứ làm y vui, nhưng nhìn thấy tên Hiên Viên Công Duẫn Hạ Trường Khanh có chút không vui.

"Ngoài phòng lạnh, vào trong đi." Phục Uyên kéo người vào trong phòng, yêu thích đứng bên ngoài vào buổi tối là thói xấu nên cải thiện đi.

"Y sắp mười bảy rồi, còn một năm nữa lại thành niên." Đầu xuân Hạ Khô Thảo lên mười bảy, bọn họ không quan tâm sinh thần, vì thế sinh thần Hạ Khô Thảo ngày đó đưa chút lễ vật thì bình thường quá.

"Y sớm muộn cũng trưởng thành." Thế nên ngươi muốn y cả đời đều là tiểu hài tử.

Hết chương 62.

Chương 63.

"Muốn ta đưa ngươi đến nơi sao?" Hiên Viên Công Duẫn cúi đầu nhìn, chỉ thấy Hạ Khô Thảo đang nằm trong ngực hắn, ngủ say đến mức bất động, Hiên Viên Công Duẫn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nắm lấy dây cương chẫm rãi đi vào Hiên Viên Thành.

"Đại thiếu gia!" Quản gia mở cửa thì nhìn thấy Hiên Viên Công Duẫn đã rời nhà bấy lâu đã về, cả người đều kích động.

"Chu thúc, vào thôi." Hiên Viên Công Duẫn ôm Hạ Khô Thảo trong tay, không thể ở cửa nói chuyện, ôm người vào bên trong, Chu quản gia cũng là lần đầu thấy đại thiếu gia đối với một người để tâm nhiều như vậy, mà người trong lòng thiếu gia lại rất quen mắt, nhưng lão lại không nhớ được dáng vẻ.

Mang người đến gian phòng mình xong, Hiên Viên Công Duẫn đi ra ngoài, bây giờ hắn đến chỗ phụ thân một chuyến, sắc trời cũng xuống tối, bước chân Hiên Viên Công Duẫn cũng nhanh hơn.

"Ca!?" Hiên Viên Thiên Hữu vừa nghe tin từ Chu quản gia hứng thú bừng bừng chạy đến, đại ca rời đi mấy tháng, chuyện trong nhà toàn bộ đều giao cho y, Hiên Viên Thiêu Hữu mỗi ngày đều mong ca y trở về nhanh một chút, như vậy y mới có thể quay lại cuộc sống tự tại như trước kia, không cần phải bận rộn mỗi ngày.

"Thiên Hữu." Cơ Ảnh Nguyệt vừa mới rời đi không lâu, đệ đệ của hắn cũng muốn thay đổi luôn rồi, tinh thần đều không tệ.

Hiên Viên Công Duẫn đi vào thư phòng, Hiên Viên Khải đang xem sổ sách ở bên trong, cửa bị đẩy ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy người bước đến, "Về rồi à." Ngữ khí Hiên Viên Khải vô cùng bình thản, cũng không nghi ngờ gì, hoàn toàn không giống dáng vẻ con ruột đi nửa năm mới trở về.

"Phụ thân." Hiên Viên Công Duẫn thi lễ một cái.

"Nghe Chu quản gia nói, ngươi mang người về." Không trách lại phản ứng bình thường như thế, hóa ra Chu quản gia đã sớm nói qua, còn dẫn theo người về, Hiên Viên Khải rất hài lòng. "Là tiểu công tử Thần Y cốc à?" Kỳ thực không đoán cũng biết được.

"Vâng." Hiên Viên Công Duẫn cũng chỉ biết sờ mũi cười.

Nếu hai người đã có quan hệ thân mật như vậy, bước kể tiếp chính là tìm người mai mối, phụ mẫu định ngày, tuy rằng Hạ Trường Khanh rất khó chơi, "Vậy bao giờ thì định đến?" (nguyên văn)

"Việc này còn sớm, ta nghĩ chờ y mười tám tuổi." Hiên Viên Công Duẫn không phải cầm thú, làm sao đối với hài tử vị thành niên xuống tay được.

"Đến lúc đó cần thứ gì, có thể tìm ta." Lúc này Hiên Viên Khải mới nhớ đến nhi tử nhà mình một thân đầy rơm rạ*, vung tay về phía Hiên Viên Công Duẫn, "Đi đường xa lâu như vậy, ta cũng không làm khó ngươi nữa, đi nghỉ ngơi đi."

*đoạn này mình đọc mãi ba chữ đại nộn thảo không hiểu gì cả (轩辕启这才想起是自己的儿子吃了一颗大嫩草) nên mình edit bậy đó huhu, ai biết thì chỉ mình nhé.

Ra khỏi thư phòng, Hiên Viên Thiên Hữu mới phục hồi tinh thần vì lời mà phụ thân cùng ca ca y nói chuyện. Đây là tình huống gì!? Ca y có người trong lòng!? Tại sao y lại không biết!?

"Ca, ngươi và phụ nói người kia là...?" Hiên Viên Thiên Hữu đối với chị dâu tương lai này rất chờ mong, không biết chị dâu t là danh môn khuê tú nhà ai, ca y võ công cao cường, tướng mạo tuấn mỹ, tính cách lại ôn hòa, Hiên Viên thành không biết có bao nhiêu đại gia khuê tú đều ái mộ ca y đó nha.

"Ngày mai ngươi sẽ biết." Hiên Viên Công Duẫn cười, từ bên cạnh y vòng qua trở về phòng của mình.

Hiên Viên Công Duẫn đi đến giường thì thấy người đã tỉnh rồi, đang mở to mắt đen lấp lánh nhìn về phía hắn, sau đó duỗi hai tay, thế là Hiên Viên Công Duẫn đem người ôm lấy, "Làm sao? Ngủ no rồi hửm?"

"Không..." Hạ Khô Thảo lười biếng tựa ở trong lòng Hiên Viên Công Duẫn ngáp lớn, một đường trở về đây y còn chưa ngủ ngon, nằm trên giường lại phát hiện có mỗi chính mình, Hạ Khô Thảo liền tỉnh sau khi Hiên Viên Công Duẫn đi được một lúc, trợn tròn mắt xem nơi xa lạ này

"Đi tắm rửa rồi ngủ tiếp." Hiên Viên Công Duẫn đem người thả trên giường rồi đi ra ngoài phòng phân phó.

Một lúc sau hạ nhân mang nước nóng đếm đổ vào thùng tắm, nhìn thấy đại thiếu gia đang giúp một tiểu công tử rất đẹp cởi ngoại y, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đại thiếu gia hầu hạ người khác, kết quả tập trung quá chăm chú, mấy người họ luân phiên va vào nhau, ngã xuống.

"Phốc!" Hạ Khô Thảo bị động tác của bọn họ chọc cười, làm Hiên Viên Công Duẫn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy tiểu gia đinh nằm nhoài ngoài cửa, liên tiếp nhìn vào bên này, trên mặt cũng lập tức biến đổi, mấy tiểu gia đinh vội vã từ dưới đất đứng lên xông ra ngoài, ai ya, vẻ mặt đại thiếu gia thật đáng sợ.

"Có gì tốt mà cười." Bế người vào trong nước, sau đó cầm lấy khăn thuần thục chà lưng cho Hạ Khô Thảo.

"Người nhà các ngươi chơi thật vui." Hạ Khô Thảo cười híp mắt nhìn Hiên Viên Công Duẫn.

"Ngày mai mang ngươi đến gặp cha mẹ cùng đệ đệ ta." Hiên Viên Công Duẫn nói.

Đây là tình huống gặp mặt phụ huynh sao? Trong nháy mắt Hạ Khô Thảo có chút sợ hãi, "Ta chưa ưừng gặp mẹ ngươi a."

"Mẫu thân nàng mỗi ngày đều ở Từ Đường tụng kinh bái Phật, rất ít khi ra ngoài." Ôm người tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, lau khô xong lại thả lên giường, "Mẫu thân là Thánh nữ đời trước của Cơ Gia."

"Thánh nữ!?" Vừa nghe đến từ này hai măt Hạ Khô Thảo phát sáng, y nhớ đến chuyện Cơ Ảnh Nguyệt cũng là Thánh nữ Cơ gia, nhưng bây giờ có vẻ như chủ động từ bỏ, rõ ràng đời trước dựa vào danh xưng Thánh nữ nàng mới thành công lên làm nữ hoàng. "Kể ta nghe một chút được không?"

Hiên Viên Công Duẫn xoa nhẹ tóc Hạ Khô Thảo, "Mẫu thân khi đó mới hai mươi tuổi, tình cờ cứu phụ thân đang bị thương, hai người tiếp xúc với nhau rồi dần nảy sinh tình cảm, sau đó mẫu thân vì phụ thân mà chủ động từ bỏ làm Thánh nữ, lựa chọn gả cho cha ta, khi đó còn có tính toán, sẽ có người có thể thay thế cho mẫu thân ta, người đó là mẫu thân của Cơ Ảnh Nguyệt.

"Vì thế mà mẫu thân Cơ Ảnh Nguyệt thay thế cho nàng trở thành Thánh nữ sao?" Nội dung tiểu thuyết tuy rằng cẩu huyết, thế nhưng có thể nhìn ra mẫu thân Hiên Viên Công Duẫn đối với phụ thân hắn có bao nhiêu chân tâm.

Hiên Viên Công Duẫn lắc đầu, "Thánh nữ Cơ gia khoong phải ai cũng có thể lên làm, ngoài trừ có khả năng bói toán còn phải có tâm hồn sạch sẽ.

Đột nhiên Hạ Khô Thảo cảm thấy, nguyên nhân chỉ số IQ của Cơ Ảnh Nguyệt thấp một phần là nhờ Cơ gia a, bằng không làm sao đem một hài tử trí tuệ bình thường nuôi thành số âm được.

Cơ Ảnh Nguyệt cũng chưa trở lại Cơ gia, dù sao nàng đã bỏ đi bây giờ trở về chẳng phải làm mất mặt sao, mà lần này Cơ Ảnh Nguyệt quay lại Hiên Viên Thành, nơi nàng quen thuộc nhất, bởi vì đã tối, trên đường khá náo nhiệt, lại không có tiêu cấm, nên ban đêm ở Hiên Viên thành vô cùng náo nhiệt.

"Ảnh Nguyệt, hôm nay tìm khách điếm nghỉ ngơi đi, ngày mai có thể vào rồi." Người này chính là người đàn ông một đường đi cùng Cơ Ảnh Nguyệt từ Lang Gia quốc, người này gọi là Nghiêm Liệt, là người Lang Gia quốc, sở dĩ gã theo Cơ Ảnh Nguyệt là vì nàng cứu gã, mà hiện tại, gã đã đem trái tim mình toàn tâm toàn ý trao cho Cơ Ảnh Nguyệt.

Cơ Ảnh Nguyệt suy nghĩ thấy ổn, hai người lập tức cưỡi ngựa đi về phía khách điếm, gọi hai gian phòng hảo hạng rồi đi vào, Cơ Ảnh Nguyệt sau khi vào phòng, liền lập tức ngồi thiền, giống như luyện công, thật ra Cơ Ảnh Nguyệt chỉ đang vào trong không gian, mà bên trong không gian không lớn lại cực kì mê người, mặc kệ là hoa hay cây cỏ, còn có động vật nhỏ này, có thể nàng nhìn thấy, Cơ Ảnh Nguyệt kiểm tra thấy không gian phát triển thì khôi phục lại như ban đầu.

"Thất Hào." Lấy ngọc bài mang theo bên người ra, chỉ thấy sau tiếng gọi một thiếu niên ăc mặc đơn giản xuất hiện, đây chính là bản thể của Thất Hào. "Ngày mai ta tiến cung."

"Túc chủ hoàn thành nhiệm vụ là được." Thanh âm Thất Hào vẫn băng lãnh, hiện tại hắn đối với Cơ Ảnh Nguyệt phải nói là toàn lực giúp đỡ, dù sao Cơ Ảnh Nguyệt mỗi lần đều hoàn thành nhiệm vụ của hắn, có thể sớm trở về nơi hắn muôn về nhất, sau đó giao số liệu cho tiến sĩ.

"Thất Hào, ngươi cảm thấy ta xinh đẹp không?" Cơ Ảnh Nguyệt nhìn Thất Hào co quắp cơ mặt, trong lòng cũng không vui vẻ, trò đùa dai này cũng không định bỏ qua.

"Túc chủ rất đẹp." Thất Hào thành thật trả lời.

Mỗi lần hỏi như vậy Thất Hào đều cho đáp án này, Cơ Ảnh Nguyệt nghe đến chán, thu hồi ngọc bài, "Thực sự tẻ nhạt."

Ngày thứ hai, lần đầu Hạ Khô Thảo mở mắt ra, ngoài phòng vừa mới sáng, y không nghĩ nên rời giường, vừa đến mùa đôngy chỉ lại muốn ở trên giường, có lẽ hôm qua ngủ quá nhiều, cho nên hôm nay y phá thiên tỉnh giấc rồi, nhìn Hiên Viên Công Duẫn ôm mình ngủ đến ngon giấc, Hạ Khô Thảo nổi trò đùa dai nắm mũi đối phương.

Hiên Viên Công Duẫn mở mắt, đem người ôm gọn vào lòng, "Sao tỉnh sớm như thế."

"Hôm qua ngủ nhiều quá, bây giờ không ngủ được." Hạ Khô Thảo buông lỏng tay ra, từa trong lòng hắn.

"Muốn ta cùng ngươi thức không?" Sắc trời mới mờ sáng, phỏng chừng ngoại trừ hạ nhân ở bên ngoài, nhưng người khác còn chưa giời giường đi.

"Quên đi." Hạ Khô Thảo lắc đầu, y không muốn mới sáng sớm đã quấy rối, cứ thế hai người mở to mắt ở trên giường nói chuyện phím mãi cho đến khi sắc trời bên ngoài lên cao mới rời giường.

"Ca!" Hiên Viên Thiên Hữu đang luyện kiếm thấy Hiên Viên Công Duẫn xuất hiện, lập tức dừng kiếm, khoảng thời gian không có ca hắn bồi luyện kiếm, lại nhìn thấy người bên cạnh ca ca hắn, rất quen mắt, chờ hai người đứng trước mặt thì, Hiên Viên Thiên Hữu mới nhớ đến đối phương là ai, "Là ngươi!?"

"Các ngươi biết nhau?" Hiên Viên Thiên Hữu đúng là không biết, hai người từng tiếp xúc, rõ ràng hắn nhớ Hiên Viên Thiên Hữu chưa từng gặp qua Hạ Khô Thảo bao giờ, tại sao bộ dáng đối phương lại tỏ ra khiếp sợ.

Hạ Khô Thảo gật đầu, đương nhiên từng thấy, hơn nữa lần đó y còn châm biếm hắn cùng Cơ Ảnh Nguyệt, còn chuyện Hiên Viên Thiên Hữu nhầm y thành nữ nhân y còn nhớ đây.

"Ngươi...Ngươi...Ngươi dĩ nhiên không phải nữ!?" Hiên Viên Thiên Hữu một mặt khiếp sợ nhìn Hạ Khô Thảo, hắn còn nhớ thời điểm lần đầu gặp, hắn cho rằng đối phương là một tiểu cô nương, hiện tại nhìn lại, rõ ràng là một thiếu niên.

Được rồi, ai cũng có một lần ảo giác trong đời, lúc đó Hạ Khô Thảo còn chưa lớn, lại thanh tú, bị nhận nhầm thành cô nương cũng thường thôi, hiện tại Hạ Khô Thảo đã trưởng thành, thân hình cũng cao lên, tuy rằng vẫn rất thanh tú, nhưng ít nhất vẫn sẽ không bị nhận nhầm là một cô nương nữa.

"Ta chưa từng nói ta là nữ." Hạ Khô Thảo cau mày, người này đem chuyện này nói ra để làm gì.

"Được rồi, đi gặp phụ thân và mẫu thân với ta thôi, Thiên Hữu tiếp tục luyện kiếm đi." Hiên Viên Công Duẫn đánh gãy bầu không khí của hai người, dặn dò vài câu thì mang Hạ Khô Thảo rời đi.

Hiên Viên Thiên Hữu vẫn chưa tiêu hóa được những thông tin này, vì sao trời vừa sáng hắn lại phát hiện người này sẽ là chị dâu tương lai của hắn, không đúng! Chị dâu hắn sao lại là nam!

Gặp cha mẹ là chuyện khiến Hạ Khô Thảo rất là thấp thỏm, đặc biệt phụ thân đối phương lại đứng đầu một thành, chắn chắn rất uy nghiêm, thế nhưng lại phát hiện người này thu lại hết khí thế của mình, mà mẫu thân Hiên Viên Công Duẫn, là một nữ nhân vô cùng hòa nhã, giống như nữ tử Giang Nam, mặc dù đã gần năm mươi tuổi, nhưng vẫn mỹ lệ, tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng là một người tốt.

"Vui không." Điều mà Hiên Viên Công Duẫn muốn làm, là đưa Hạ Khô Thảo về nhà, dọc đường đi lại thấy dáng vẻ cười híp mắt của y, chắn chắn tâm tình rẩt tốt.

"Đương nhiên." Thấy phụ mẫu thành công như thế đương nhiên hài lòng, có điều....Hạ Khô Thảo nhìn Hiên Viên Công Duẫn, thở dài trong lòng, không biết cha y thấy hắn thì sẽ như thế nào.

Ngựa chạy rất nhanh, sau bốn canh giờ, hai người cũng đến Thần Y cốc, Hạ Khô Thảo nhìn nơi quen thuộc, đột nhiên không muốn rời khỏi đây, trong lòng cũng cồn cào, Hạ Khô Thảo xuống ngựa đi tới, lập tức cửa liền mở ra.

"Cha!" Nhìn thấy người đến, Hạ Khô Thảo nhào đến ôm lấy. mùi thảo dược quen thuộc làm mũi y có chút cay cay, suýt nữa òa khóc.

Hạ Trường Khanh sờ đầu Hạ Khô Thảo, lại nhìn một người bên ngoài, không nhìn ra thái độ, chỉ nhàn nhạt nói, "Vào đi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp