Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 55


3 năm

trướctiếp

  "A a a...!!" Hạ Vô Thiên cảm thấy hôm nay chính là ngày xui xẻo của hắn, vốn sáng nay hắn hứng thú bừng bừng chuẩn bị đi tìm cha, kết quả bị phụ thân hắn đuổi ra, sau đó chuẩn bị chạy đi quấy rối Hạ Khô Thảo một lúc, trái lại vừa mở cửa thì nhìn thấy một tên nam nhân ôm đệ đệ hắn đang ngủ! Sau đó hắn liền bị tên nam nhân đó bịt mồm lại.
"Xuỵt..." Đều nói nam nhân ( điều kiện trước tiên hảo soái ~ ) hoàn hảo nhất là lúc tắm xong và rời giường, bộ dạng của Hiên Viên Công Duẫn lúc này hoàn toàn phát tín hiệu hormone nam tính cực cao, nữ nhân nhìn thấy tuyệt đối sẽ nhào tới, có điều trong mắt Hạ Vô Thiên chính là một gã lưu manh.
Hạ Vô Thiên vỗ vào tay người đang bịt miệng mình, "Ngươi làm sao ở trong phòng đệ đệ của ta hả!!" Hạ Vô Thiên rất tận lực thả nhẹ thanh âm của mình, nổi giận đùng đùng nhìn Hiên Viên Công Duẫn, hắn thật sự không thể tưởng tượng, người được xem như một nhân tài lại dám đối với đệ đệ hắn làm ra chuyện như vậy.
"Đi ra ngoài nói?" Hiên Viên Công Duẫn nhìn Hạ Khô Thảo nằm nhoài ở trên giường ngủ đến mức không biết gì, "Ngươi nhất định không muốn y thức giấc đúng không?" Nói xong trở lại giường nhặt lên y phục còn ẩm ướt, sau đó dùng nội lực hong khô quần áo cứ thế mặc lên rồi cùng Hạ Vô Thiên ra ngoài.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì!?" Đến bây giờ Hạ Vô Thiên vẫn chưa thể tin được việc hắn nhìn thấy đệ đệ của mình cùng một tên nam nhân khác ngủ trên một cái giường, lại còn thể hiện rất thân mật.
"Như ngươi nhìn thấy." Hiên Viên Công Duẫn cũng lười giải thích những vụ này.
"Phát sinh khi nào?"
"Là lần rơi xuống vách núi."
Hạ Vô Thiên rất muốn ôm mặt, tại sao chỉ mất tích thôi lại phát sinh nhiều chuyện như thế, hơn nữa đệ đệ của hắn cùng Hiên Viên Công Duẫn không tiếp xúc nhiều lắm, "Cha ta biết không?"
"Còn chưa biết." Dù sao Hạ Khô Thảo cũng không cho nói.
"Chuyện của các ngươi ta không quản được, nhưng ta cảnh cáo ngươi, không được phép bắt nạt đệ đệ của ta, tốt nhất đừng để cha ta biết." Hạ Vô Thiên không phải không muốn quản chuyện này, chẳng qua hắn cảm thấy không có tác dụng, phỏng chừng quan hệ huynh đệ này cũng rạn đứt một thời gian, cứ hảo hảo canh chừng Hiên Viên Công Duẫn thì hơn.
"Y cũng không cho ta nói." Hiên Viên Công Duẫn cũng rất là bất đắc dĩ, hắn vốn dĩ cha của mình cũng đã nói, thế nhưng phía bên đây lại thủy chung phải e dè.
"Vậy ngươi đi đi." Hạ Vô Thiên lập tức đuổi người, nhưng cái mà hắn nhìn thấy là Hiên Viên Công Duẫn xoay người đi về phòng Hạ Khô Thảo, "Ai! Ngươi sao lại đi vào trong đó hả!?" Cửa tự động khép kín, Hạ Vô Thiên định đẩy cửa bước vào, nhưng chợt nghĩ lại, vẫn là bỏ đi, hắn xoay người liền rời khỏi phòng.
Hạ Khô Thảo nghe thấy tiếng cửa đóng lại, nhu nhu mắt từ trên giường ngồi dậy, "Ngươi vừa đi đâu vậy?"
"Ca ngươi đi vào." Hiên Viên Công Duẫn cười đem người ôm vào trong ngực, "Hắn vừa nhìn thấy."
"Không thể nào!" Hạ Khô Thảo tỉnh cả ngủ, ngẩng đầu nhìn thẳng về hướng Hiên Viên Công Duẫn, "Vậy có phải chúng ta..."
Hiên Viên Công Duẫn ngắt đoạn nói chuyện của Hạ Khô Thảo, "Không có việc gì, ngươi cũng không cần nói với cha ngươi, nhưng nó cũng chẳng phải kế hoạch lâu dài, ngày hôm nay ca ngươi nhìn thấy, vậy thì lần sau, sớm muộn cũng có người phát hiện, không bằng nói cho cha ngươi biết sự thật, có thể cha ngươi sẽ không tức giận."
Nghĩ như vậy cũng không phải không ổn, có điều cha y mà không tức giận thì Hạ Khô Thảo tuyệt đối không tin được, kỳ thật Hạ Khô Thảo định sẽ nói với Hạ Trường Khanh sau khi chuyện này được giải quyết ổn thỏa, còn hậu quả đương nhiên y đã nghĩ đến, chính là mắng y một trận đánh Hiên Viên Công Duẫn một trận.
Hạ Khô Thảo thật lòng nhìn Hiên Viên Công Duẫn, "Hôm nay ta sẽ đi nói, không cho phép ngươi ra mặt, nếu như ngươi đột nhiên bị người công kích, nhớ bỏ chạy nhanh một chút."
"Yên tâm đi." Hiên Viên Công Duẫn chưa hề đem câu nói này để trong lòng, chỉ xoa xoa tóc của đối phương.
Trời vừa tờ mờ sáng Cơ Ảnh Nguyệt mới thức giấc cảm thấy thân thể có chút kì quái, cả người rất nặng, tay chân thì không thể cử động được, đây là lần đầu nàng gặp tình huống như thế này, cảm giác vô cùng khủng hoảng, há miệng muốn hô Cầm Âm vào giúp đỡ, nhưng lại căn bản phát hiện bản thân không thể phát ra chút âm thanh gì, sau đó nàng cảm thấy trước giường mình có một người rất kì quái.
Đó là một nữ nhân tầm 25, 26 tuổi, mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, nhìn rất là đồi phong bại tục, tóc dài lại xoăn, nơi khóe mắt có một nốt ruồi, nhìn trông giống người Khương Vu quốc, nhưng người Khương Vu quốc lại không có tướng mạo như thế, nhìn kỹ nữ nhân này nàng lập tức chấn kinh.
"Cơ Ảnh Nguyệt, không nghĩ đến việc ta có thể đi ra bên ngoài đi?" Người này chính là Hướng Huyên Huyên, mặc dù nàng thoát ra ngoài được là nhờ Cơ Ảnh Nguyệt không hoàn thành được nhiêm vụ, dẫn đến thể chất của thân thể nàng giảm xuống, thế nên nàng mới có cơ hội phân thân đi ra, chuyện kế tiếp nàng chính là muốn đoạt lấy thân thể này.
"Hướng Huyên Huyên ngươi làm gì đó! Thả ta ra!" Cơ Ảnh Nguyệt căn bản không thể nói chuyện, nhưng nàng và Hướng Huyên Huyên vẫn có chung ý thức liên thông.
Hướng Huyên Huyên đưa tay sờ khuôn mặt đầy nước mắt, "Khuynh quốc khuynh thành, thân thể uyển chuyển, tất cả những thứ này chẳng mấy chốc đều thuộc về ta."
Trên mặt truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, bây giờ Hướng Huyên Huyên không có thực thể, nhưng Cơ Ảnh Nguyệt vẫn cảm giác được ngón tay đối phương lướt qua gò má nàng, "Thất Hào! Cứu ta! Thất Hào! Thất Hào!" Cơ Ảnh Nguyệt hét lên cầu cứu hệ thống cứu đạo, nhưng ngọc bội lại chẳng có chút phản ứng.
"Vô dụng, Thất Hào đã đi xử lí hệ thống bug." Hướng Huyên Huyên xoa tóc của mình, "Ngươi nghĩ rằng ta mãi ở bên trong ngươi ngoạn ý sao? Không có khả năng, nói cho ngươi biết, chỉ là một hệ thống mà thôi, tủy tiện bảo hệ thống bug hắn liền chạy đi sửa chữa, vì thế hắn không thể phát hiện, ta cũng không biết mình chết bao lâu rồi, đột nhiên được tiến vào thân thể của ngươi, ngươi có biết ta có bao nhiêu hày lòng hay không, ta nghĩ, nếu như thân thể này là của ta, ta có thể được phục sinh, hưởng thụ thế giới tươi đẹp này."
"Hướng Huyên Huyên ngươi điên rồi!" Cơ Ảnh Nguyệt chưa từng biết một ngươi khi điên lên lại có thể đáng sợ đến như thế.
"Không sai, ta điên rồi, có đều rất nhanh thôi, ngươi sẽ biến mất, sau đó ta mới thật sự là Cơ Ảnh Nguyệt." Hướng Huyên Huyên trực tiếp đưa tay xuyên qua cơ thể Cơ Ảnh Nguyệt, Cơ Ảnh Nguyệt cảm giác như bị một vật gì đó lôi kéo, từng chút từng chút, nàng liền phát hiện mình phiêu diêu giữa không trung, mà thân thể của chính mình đang nhắm mắt nằm trên giường, trông như đang ngủ.
"Hướng Huyên Huyên!!" Cơ Ảnh Nguyệt xoay lại phía thân thể mình hô to, chỉ thấy ả mở mắt ra, chăm chú nhìn về phía nàng, lộ ra nụ cười quái dị, Cơ Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy thân thể chìm xuống, sau đó mất đi tri giác, mà Hướng Huyên Huyên, hoặc là nói Hướng Huyên Huyên sau khi trở thành Cơ Ảnh Nguyệt trực tiếp bước xuống giường mở cửa ra.
"Tiểu thư, hôm nay sao lại dậy muộn đến như vậy?" Âm Cầm vừa thấy cửa mở ra, lập tức bưng bồn đi vào, vừa đi vừa nhắc nhở.
"Hôm qua ngủ muộn." Cơ Ảnh Nguyệt túm lấy eo của Âm Cầm, chỉ thấy nàng một mặt kinh ngạc nhìn lại, "Sao vậy? Sao lại nhìn ta như thế?"
"Không..." Âm Cầm âm thầm nuốt vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy tiểu thư nhà nàng biến hóa đến như vậy, thanh âm trở nên thành thục rất êm tai, hơn khí chất không giống như cũ, khỏe mắt không biết vì lý do gì có thêm một nốt ruồi màu đỏ, cả người đều trở nên mị lên.
Cơ Ảnh Nguyệt cười nhìn tiểu nha hoàn, "Âm Cầm, chúng ta về Cơ gia đi."
"Hảo." Âm Cầm không nghĩ đến việc tiểu thư nhà nàng đột nhiên muốn về bản gia, nàng chỉ biết mình là hạ nhân, chỉ cần chiếu cố tiểu thư thật tốt, cái khác không thể vượt qua.
Quả nhiên, Âm Cầm động tác rất nhanh, chỉ trong vòng một ngày, nàng đã thu thập xong hành lý của cả hai, ngày hôm sau đến cáo biệt Hiên Viên gia, tuy rằng Hiên Công Duẫn cùng Hiên Viên Khải có chút không thích Cơ Ảnh Nguyệt, nhưng cái gì nàng muốn đều có thể làm được, cả nhả tiễn biệt Cơ Ảnh Nguyệt đến cửa thành thì cáo biệt, mà Hiên Viên Thiên Hữu lưu luyến nhìn xe ngựa rời cửa thành ngày càng xa, Hiên Viên Công Duẫn vỗ đầu đối phương, ra hiệu nên về nhà rồi.
Cơ Ảnh Nguyệt cười nhìn ngọc bài trong tay, thân thể này là nàng, vật quý giá cũng thuộc về nàng, nói vậy tất cả thiên hạ này cũng nên thuộc về nàng.
"Vệ bá bá! Sao ngươi lại xuống giường vậy!" Hạ Khô Thảo vừa mới bưng dược vào phòng thì nhìn thất người vốn nên nằm trên giường – Vệ Trung Hiền đã mặc y phục chu chỉnh chuẩn bị ra ngoài.
"Về thương đã tốt lắm rồi, người bên ngoài lại không giải quyết tiếp chuyện thì người kế nữa nằm trên giường sẽ là cha ngươi." Mấy ngày nay Hạ Trường Khanh vẫn giúp đỡ Vệ Trung Hiền ứng phó quần võ lâm nhân sĩ bên ngoài, tán nhân hay tiểu bang tiểu phái thì đã rời đi, nhưng những môn phái như thế này vẫn như cũ mặt dày mà nán lại, bảo là cần một lời giải thích, bằng không thì một mực không rời đi.
"Nhưng..." Lời còn chưa nói hết, Vệ Trung Hiền liền bưng dực uống một hơi xong, thả lại trên khay rồi sờ tóc Hạ Khô Thảo."
"Chỉ cần đuổi bọn họ đi, nhanh thôi." Nói xong thì rời khỏi phòng.
"Aiii" Hạ Khô Thảo chỉ biết thở dài, thu thập đồ trên bàn xong chuẩn bị đi trù phòng, vừa rời khỏi cửa Hiên Viên Công Duẫn đột nhiên xuất hiện dọa Hạ Khô Thảo mất hồn, đồ vật trong tay cũng chút nữa ném đi.
"Dọa ngốc rồi sao?" Hiên Viên Công Duẫn lúng túng sờ mũi, thấy Hạ Khô Thảo không để ý tới hắn buộc phải cản người, "Hôm nay Cơ Ảnh Nguyệt rời đi, về lại nơi trước đó."
"Rời đi!" Hạ Khô Thảo không khỏi kinh ngạc, dựa theo quy luật câu chuêện, nữ chủ không phải được đưa vào hậu cung sao? Hoàng thượng cũng đã đến rồi sao lại đột nhiên rời đi?
"Tuy rằng không biết nguyên do gì, nhưng nàng thực sự rời đi, có lẽ là không có việc gì nữa nên nàng ly khai." Gần đây Hiên Viên Công Duẫn phát hiện Cơ Ảnh Nguyệt biến hóa ngày càng lớn, trong dĩ vãng Cơ Ảnh Nguyệt tuyệt dùng ánh mắt ái mộ để nhìn hắn, thế nhưng hôm nay ánh mắt của nàng ta vô cùng bình thường, không giống như lúc trước, trái lại đem toàn bộ ẩn giấu đi.
"Nếu vậy cũng tốt, chúng ta có thể dễ dàng một chút." Hạ Khô Thảo đem đồ vật để lên bàn rồi chuẩn bị về phòng mình, ước chừng Hiên Viên Công Duẫn thế nào cũng kéo y qua ôm hôn một hồi.
"Khi nào thì đem chuyện chúng ta nói ra." Hiên Viên Công Duẫn liếm liếm môi, nhìn Hạ Khô Thảo.
Hạ Khô Thảo ngăắc ngoắc ngón tay, "Ngươi lại đây." Hiên Viên Công Duẫn cúi đầu, Hạ Khô Thảo ôm chặt cổ đối phương hôn lên, còn trực tiếp đem đầu lưỡi vào bên trong, đây chính là lần đầu tiên y chủ động, Hiên Viên Công Duẫn cũng tự nhiên trả lại đại lễ này, hai ngườicuứ như thế hôn đến khi cửa mở cũng không muốn tách ra, chỉ nghe thấy tiếng đồ vật bay tới, Hiên Viên Công Duẫn thả Hạ Khô Thảo ra ôm người hướng chỗ khác tránh đi, mấy cây ngân châm cắm ở trên cây, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt ưức giận của Hạ Trường Khanh cùng vẻ mặt mặt tự cầu phúc đi của Hạ Vô Thiên ở phía sau.
"Ngươi cố ý?" Hiên Viên Công Duẫn cúi đầu cười hỏi.
"Xem như ngươi thông minh, những chuyện khác liền giao cho ngươi." Hạ Khô Thảo biết êệ Trung Hiền rời đi Hạ Trường Khanh nhất định sẽ đi qua đây, vì thế không bằng ra mặt, ngược lại người gặp xuôi xẻo lại không phải y.
"Buổi tối đợi ta." Hiên Viên Công Duẫn thả Hạ Khô Thảo xuống rồi quay lại phía Hạ Trường Khanh nói, "Hi vọng cốc chủ còn nhớ chúng ta còn một ước định!" Nói xong liền đi, mà vẻ mặt Hạ Trường Khanh nhìn Hạ Khô Thảo như muốn ăn thịt người đến nơi.
Hạ Khô Thảo vừa muốn mở miệng thì bị Hạ Trường Khanh đánh gãy, "Không cần nói! Trở về phòng đi, không cho phép ra ngoài!" Hạ Khô Thảo chỉ có thể cúi đầu đi về phòng mình, kết quả bị ngăn cản, "Không phải phòng ngươi, mà ta cảu ta."
Đêm đến Hạ Trường Khanh nhìn gian phòng trống rỗng dường như muốn xốc toàn bộ ngôi nhà, mà trên giường lại có một phong thư, bên trong thư chỉ có một hàng chữ duy nhất, "Ta bỏ trốn, mong cha tác thành."
"HẠ KHÔ THẢO!" Tiếng hét của Hạ Trường Khanh gần như lan truyền khắp quý phủ.
"Chúng ta rời đi như vậy ổn không?" Trên đại lộ, một con hắc mã đang chạy vội, có hai người một lớn một nhỏ đang ngồi bên trên, người lớn kia là Hiên Viên Công Duẫn, còn người nhỏ kia lại là Hạ Khô Thảo.
"Vậy ta đưa ngươi quay về?" Hiên Viên Công Duẫn cười nói.
Hạ Khô Thảo vội lắc đầu, "Ta quay về chịu chết à!?" Cha y tuyệt đối biết y chạy ra ngoài, hiện tại khẳng định đang trong trạng thái Diêm vương gia, trở lại nhất định là chịu chết, "Ngươi viết gì trên phong thư?"
"Để cha ngươi biết chúng ta đã rời đi." Hiên Viên Công Duẫn đá vào bụng ngựa, con ngựa lại tăng nhanh tốc độ, hai người cũng không biết sẽ dừng chân tại nơi nào.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp