Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 56


3 năm

trướctiếp

  Phu canh đã gõ chiêng đồng, giờ Tý đã đến, trong thành Lang Gia nổi lên từng trận phong tuyết lớn, trên đường sớm đã không còn ai, từng nhà cũng sớm đã tắt đèn, từ xa, một con ngựa nhỏ từ cửa thành đi đến, binh lính đang ngủ gật ở cổng thành lập tưc bị tiếng ngựa hí làm cho kinh hách.
"Người nào!?" Vì sao hơn nửa đêm lại có người đột nhiên ở cửa thành, ngay tức khắc binh lính mang người đi xuống lầu, chỉ thấy ngoài của thành có một con ngựa ô đang tị mũi, mà nam nhân mang đấu lạp ngồi trên ngựa đang ôm một đồ vật màu trắng, rất lớn, trông có chút giống người.
Người đến chính là người "bỏ trốn" Hạ Khô Thảo cùng Hiên Viên Công Duẫn, vốn dĩ hai người dự định đi một nơi khác để ngoạn, thế nhưng bọn họ nghe nói năm nay thành Lang Gia sẽ có một buổi đấu giá lớn, hơn nữa lại có hơn băng nhung hoa hơn một trăm năm, Hạ Khô Thảo vừa nghe đến băng nhung hoa thì kích động đến không chịu được, đây chính là thành vật không dễ có được nha, sư tổ y làm sinh cốt đan có chứa băng nhung hoa bên trong, ngoài ra băng nhung hoa bởi vì sinh trưởng ở bên trong băng xuyên, rất hiếm người có thể hái được, vì thế mà không ít người đến đấu giá một cây băng nhung hoa, mà Hạ Khô Thảo liền lập tức kéo Hiên Viên Công Duẫn từ Hiên Viên thành đến đây, không may nửa đường đã đổ bệnh.
Một khối kim sắc bay tới đáp trong tay binh lính, sắc mặt binh lính nhanh gọn biến đổi khi nhìn thấy vật bên trong, "Người đến! Mở của thành để bọn họ tiến vào." Đầu ngón tay lạnh ngắt nhận lấy lệnh bài phảng phất như cầm lấy một củ khoai lang nóng, binh sĩ kia run rẩy đưa lệnh bài lại cho Hiên Viên Công Duẫn, "Đại nhân..."
"Đa tạ." Hiên Viên Công Duẫn cầm lệnh bài trong tay cảm ơn binh sĩ, tăng nhanh tốc độ chạy về phía nội thành.
"Thả hẳn đi dễ dàng như vậy? Nếu là gian tế thì phải làm sao!" Một người trong đó khó hiểu hỏi.
"Đó không phải gian tế, lệnh bài hắn cho ta xem là lệnh bài hoàng thất Côn Sơn quốc!" Binh sĩ trừng mắt người nọ, "Người này tuyệt đối không được trêu tới!" Lang Gia quốc bọn họ nhờ có Côn Sơn quốc, mới được bình an, bằng không một tiểu quốc như bọn họ đã sớm bị những quốc gia khác xâm chiếm, vì thế quân chủ đã hạ lệnh, miễn là người hoàng tộc của Côn Sơn quốc thì đều không cần chặn lại.
Tiểu nhị nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa không khỏi bực tức, vốn đang ngủ ngon giấc đột nhiên bị thức tỉnh là ai thì cũng đều không cao hứng, vừa mới mở cửa một luồng gió thổi khiến hắn run cầm cập.
"Một gian phòng hảo hạng." Hiên Viên Công Duẫn ném một nén bạc cho tiểu nhị, ôm Hạ Khô Thảo đi vào khách điếm.
Tiểu Nhị bị một màn này của Hiên Viên Công Duẫn sợ hết hồn, ai dô muốn một gian phòng hảo hạng cũng không cần cho nhiều tiền như vậy, thế nhưng có tiền chính là đại gia, "Hảo!" Lập tức mang người đi lên lầu.
Lang Gia thành, một năm bốn mùa bởi vì nằm trong vùng đông lạnh giá, mặc kệ là nhà người dân hay khách điếm đều có cách làm ấm phòng lên, tuy rằng vẫn rất lạnh, nhưng so với ngoài phòng thì tốt hơn nhiều lắm, Hiên Viên Công Duẫn ôm Hạ Khô Thảo thả lên giường, gỡ đấu lạp xuống đem y quấn chặt chẽ, tiểu nhị bây giờ mới chú ý đến người mà nam nhân ôm trong lòng, quả nhiên là một thiếu niên vô cùng đẹp, Hiên Viên Công Duẫn liếc mắt nhìn tiểu nhị, lạnh lùng nói, "Mang một thùng nước ấm đến, ngựa ở bên ngoài mang vào chuồng đi."
"Hảo, hảo." Tiểu nhị bị ánh mắt của Hiên Viên Công Duẫn dọa sợ mất hồn, hắn lập tức chạy ra ngoài, ai ya, nam nhân này thật là đáng sợ nha.
"Đầu còn choáng sao?" Hiên Viên Công Duẫn sờ tràn Hạ Khô Thảo một chút, còn hơi nóng, có lẽ dọc đường đi quá bôn ba không có chú ý, đến biên cảnh Lang Gia quốc Hạ Khổ Thảo phát bệnh, Hiên Viên Công Duẫn chỉ biết cố sức đem người vào thành càng sớm càng tốt.
Hạ Khô Thảo lắc lắc đầu, chỉ hơi nặng đầu một chút, hôn mê thì không có, "Ăn thêm viên dược nữa đi." Lần này ra ngoài y còn mang theo hòm thuốc, chính là bất kì trường hợp nào, nó đều là thứ dùng đầu tiên.
Sau khi uống xong viên thuốc, Hạ Khô Thảo ngủ thiếp đi, Hiên Viên Công Duẫn chỉ có thể bất đắc dĩ thoát y phục cho người ta thả vào bồn tắm, chăm sóc cua người ta xong hắn mới đi gột rửa.
Tiểu nhị gõ cửa phòng, "Khách quan, ta bưng đến một chậu lửa than, để gian phòng ấm áp."
Hiên Viên Công Duẫn để tiểu nhị đi vào đốt lửa than, lại cho thêm một ít bạc vụn, dặn dò, "Ngày mai giờ Tỵ chỉ cần mang bữa sáng đến phòng."
"Hảo, không biết khách quan muốn ở đây bao lâu?" Lúc này tiểu nhị có cảm giác lừa gạt người, bị gọi đến hầu hạ cũng không thấy uất ức, dù sao khách quan này hào phóng đến như vậy.
"Tạm thời chưa biết, một nén bạc kia coi như tiền thế chấp, bao giờ đi thì đưa thêm phần còn lại." Hiên Viên Công Duẫn nói.
"Được, ta sẽ nhớ kĩ." Tiểu nhị biết điều không tiếp tục quấy rối, lập tức xuống lầu viết lại, vừa xuống dưới thì nghĩ đến một chuyện, "Bọn họ có hai người sao lại ngủ một gian phòng a"
Ngày thứ hai, tuyết đã rơi ít hơn, bên ngoài phủ lên một lớp tuyết dày, xem như đang là mùa hè ở Lang Gia quốc, bởi vì nơi này nằm cao hơn mặt biển, địa thế nguy hiểm, cho nên quanh năm đều có tuyết, thế nhưng mọi người ở đây đều sinh hoạt rất vui vẻ, không bởi vì quanh năm mùa đông mà oán giận.
"Tê...có chút lạnh." Hạ Khô Thảo cảm nhận được một luồng gió thổi vào phòng, phải quấn chăn kín lại, Hiên Viên Công Duẫn nhìn y cười, chậu than trong phòng bị tiểu nhị thu dọn, bữa sáng trên bàn cũng mang lên, bánh bao cùng cháo, trông rất dụ nhân, trên tô cháo có cánh hoa màu đỏ nhạt, bánh bao trông như một đóa hoa mai, cực đáng yêu.
"Hôm nay ngươi cảm thấy khỏe hơn chút nào không?" Hiên Viên Công Duẫn nhéo mũi Hạ Khô Thảo.
Bàn tay vuốt ve cố ý làm loạn, Hạ Khô Thảo lấy chăn che toàn bộ đầu, "Buồn ngủ..." Mấy ngày nay vốn lặn lội đường xa, thân thể không chịu được bị bệnh là chuyện bình thường, thật vất vả mời ngủ ngon được một giấc, y nhất định phải nhanh chóng khỏe lại.
"Thức dậy nào, mấy ngày nay ăn nhiều đồ ngon, lại ngủ nhiều như vậy không tốt." Hiên Viên Công Duẫn trực tiếp đem người trong chăn kéo ra, một luồng khí lạnh phả vào mặt Hạ Khô Thảo khiến y thanh tỉnh.
"Sao ở đây lạnh như vậy!" Bây giờ mới ý thức, mùa đông ở Côn Sơn quốc mát mẻ bao nhiêu thì ở đây như một thế giới khác.
"Bên này bốn mùa đều tuyết trắng, là chuyện bình thường." Trời vừa sáng Hiên Viên Công Duẫn đã chạy đi mua y phục, ở đây người ta quen dùng vải bông làm y phục để chống lạnh, nhìn không dày nhưng mặc vào vô cùng ấm áp, trên cổ Hạ Khô Thảo quấn một vòng lông mao hồ ly làm nổi bật cả gương mặt, cả người trông cực đáng yêu. "Nếu thấy lạnh ôm cái này đi." Hiên Viên Công Duẫn mang thủ lô đặt trong tay Hạ Khô Thảo.
Thủ lô không lớn, cả hai tay đều có thể cầm được, bên ngoài dùng một tầng bì thảo thật dày bao lấy, trông như túi giữ nhiệt ở hiện đại vậy, "Cái này ngươi mua ở đâu!?" Hạ Khô Thảo nhìn thủ lô trong tay không khỏi cảm thấy thân thiết.
"Bên trong cửa hàng nào cũng đều có bán, cũng không phải rất hiếm thấy, thuận tiện là được." Đem người kéo tới trước bàn, chỉ thấy cháo trên bàn đã nguội lạnh, Hạ Khô thảo dùng thìa gõ gõ, trên mặt cháo đã nổi lên một tầng băng mỏng, quả nhiên trời lạnh như vậy không thể để đồ ăn quá lâu, không thì nó sẽ thành một tảng đá nha. "Mang ngươi xuống dưới ăn."
Vào bàn ngồi vẫn là tiểu nhị kia bưng bánh bao và cháo lên, ngắt bánh bao ra thì thấy bên trong là đường bao, còn có một ít đường trắng, cắn một cái thì mới biết mùi vị không phải là vị ngọt, mà là một hương thơm nhàn nhạt của hoa mai, uống một hóp cháo, cũng có vị nhàn nhạt của hoa mai.
"Thơm quá nha." Mặc dù là đường bao, nhưng mùi vị không tệ chút nào, ít nhất Hạ Khô Thảo ăn hết ba cái bánh bao còn uống hết một bát cháo, "Thật giống bánh tiên hoa."
Hiên Viên Công Duẫn lau vụn bánh trên khóe môi y, "Nói đến Lang Gia quốc là nói đến hoa mai, ở đây có rất nhiều món ăn làm từ hoa mai, hơn nữa bọn họ tín phụng bạch sắc, tiếp nhận bạch sắc là thế giới thuần khiết nhất, vì thế hoa mai ở đây đại đa số có màu trắng."
Bạch sắc! Sau đó Hạ Khô Thảo phát hiện cả khách điếm trong đây thật nhiều người đang tò mò nhìn y, "Vậy ta có phải che giấu tóc ta không?"
"Bọn họ chỉ tín phụng bạch sắc, lại không chán ghét bạch sắc." Hiên Viên Công Duẫn sờ tóc Hạ Khô Thảo, "Ngươi ở đây có thể chiếm nhiều chỗ tốt đấy."
Tiếp đó, Hạ Khô Thảo liền biết cái gì gọi là chỗ tốt, khi y đi trên đường, một đại đội hài tử trong tay cầm Nhất Chi Mai hoa tặng Hạ Khô Thảo, còn có một nữ hài hôn y, sau đó thập phần hưng phấn chạy đến chỗ thân nhân khoe khoang một phen, ngay cả Hiên Viên Công Duẫn cũng chỉ bất đắc dĩ cười cười.
"Đây chính là chỗ tốt ngươi nói sao?" Cái Hạ Khô Thảo nói chính là một bó hoa Nhất Chi Mai lớn, ngay cả Hiên Viên Công Duẫn cũng thơm lây được vài cành.
"Những đóa hoa này không thể vứt, mang về phòng trọ trưng bày, vứt đi chính là hành động bất lễ." Hiên Viên Công Duẫn nhìn chung quanh, chỉ thấy một đứa bé đứng đối diện nhìn chằm chằm Hạ Khô Thảo, tiến lên cười nói, "Có thể giúp ca ca một chuyện không?"
Sau khi chiếm được một nụ hôn nhẹ của Hạ Khô Thảo, đứa nhỏ tràn đầy vui mừng ôm hoa trong tay chạy đi, còn phải quay đầu lại nhìn Hạ Khô Thảo vài cái.
"Chúng ta có thể an tâm rồi." Hiên Viên Công Duẫn ôm vai Hạ Khô Thảo.
Lang Gia quốc tự xưng là tuyết chi thành quả đúng danh bất hư truyền, chỉ có trên mái nhà lấp đầy hoa tuyết, còn mặt đất chỉ có một lớp mỏng, tuyết cũng đã ngừng, nhưng bầu trời vẫn âm u, ngoài ra tuyết cũng không dễ tan nhanh, hơn nữa xung quanh đây không ai sợ lạnh, tựa như tập mãi thành quen/
"Khăn quàng cổ, găng tay! Đây là loại mới ra lò, các vị đến đây nhìn xem a!" Một thanh âm to hấp dẫn Hạ Khô Thảo, kéo Hiên Viên Công Duẫn chạy đến một quán may mặc, chỉ thấy vị lão bản này treo rất nhiều đồ thủ công như khăn quàng cổ cùng găng tay, hơn nữa trên gian hàng còn rất nhiều, ánh mắt Hạ Khô Thảo sáng ngời, cả người đều kích động.
"Sao thế?" Hiên Viên Công Duẫn cảm giác Hạ Khô Thảo có chút không kìm chế được xúc động trong lòng, "Ngươi thấy những vật này rồi?" Bọn họ vốn đều chống lạnh bằng áo da ông, lò sưởi, chỉ có người không tập võ mới dùng đến, như bọn họ, một thân nội lực thì không cần những thứ này, quán may mặc bán đồ chống lạnh không giống thường ngày, xem ra cũng không giống như có thể chống lạnh được.
"Lão bản! Ta muốn mua cái khăn quàng cổ màu tro kia!" Hạ Khô Thảo chỉ vào cái móc phía trên.
"Tiểu công tử có ánh mắt thật tốt, đây chính là sản phẩm dệt kim mới nhất, gọi là Ba La châm, dệt hoa văn rất dễ nhìn." Lão bảo lấy khăn quàng cổ xuống đưa cho Hạ Khô Thảo.
Cầm trên tay, cảm xúc giống như đúc, Hạ Khô Thảo đột nhiên nghĩ thế giới này ắt hẳn còn có người "xuyên việt", bằng không sao lại có khăn quàng cổ, găng tay, túi sưởi tay chứ, "Bao nhiêu tiền?"
Lão bản dưỡi hai ngón tay, "Hai đồng."
Giá cả cũng không đắt, quay sang Hiên Viên Công Duẫn ra hiệu, Hiên Viên Công Duẫn bất đắc dĩ đưa bạc trả tiền cho y.
"Tặng ngươi." Hạ Khô Thảo cầm khăn quàng cổ quấn quanh cổ Hiên Viên Công Duẫn, cũng không tệ lắm, một điểm lệch đi cũng không có, hơn nữa còn soái hơn rất nhiều.
"Trả công cho ta trả tiền cho ngươi sao?" Rõ ràng ta mời khách ngươi trả nợ, Hiên Viên Công Duẫn không biết Hạ Khô Thảo học được cách tặng đồ này ở đâu, đeo khăn trên cổ cũng không ấm áp như trong tưởng tượng, chí ít rất mềm mại, chỉ chốc lát cả cổ đều ấm áp lên. "Ngươi biết những đồ này sao" Hiên Viên Công Duẫn còn nhớ Hạ Khô Thảo từng nói với hắn y đến từ một thế giới khác.
Hạ Khô Thảo gật đầu, "Vật này chỗ chúng ta dùng rất thường, ta cảm thấy có người xuyên việt đến như ta." Một quyển sách lại vẫn sẽ có người "xuyên việt" đến, nghĩ đến điều này Hạ Khô Thảo có chút giật mình.
"Có duyên chắc sẽ gặp nhau." Hiên Viên Công Duẫn xoa đầu Hạ Khô Thảo.
"Ừm." Hạ Khô Thảo gật đầu, y thật mong chờ người này hình dáng ra sao, nam hay nữ, tốt hay xấu.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp