Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 54


3 năm

trướctiếp

"Hoàng hậu đây là có ý gì!"

"Không có ý gì cả, chỉ thấy ngươi phiền mà thôi."

Thời điểm Hạ Khô Thảo đến chỉ thấy nam tử xinh đẹp gọi là Kỳ Quân kia đang cùng một nam tử khác đứng đối mặt, trông rất bực tức, mà nam tử khác cũng mang một bộ mặt nộ khí, thế nhưng xem đối thoại của hai người, trong nháy mắt Hạ Khô Thảo cảm giác mình biết được bí mật lớn rồi.

Kỳ Quân hoàn toàn không muốn ứng phó với người này, mới vừa liếc sang thì nhìn thấy Hạ Khô Thảo cùng Hiên Viên Công Duẫn đứng cách đó không xa, có thể do lần trước tiếp xúc với Hạ Khô Thảo, cho nên đối với Hạ Khô Thảo có một tia hảo cảm, dù sao cũng là người bạn đầu tiên hắn kết giao ở đây, "Khô Thảo! Kỳ Quân bỏ mặt nam tử một bên quay về phía Hạ Khô Thảo phất tay.

"Người ngươi nói lần trước là hắn sao?" Nếu như không phải Hiên Viên Công Duẫn nghe được đoạn đối thoại, có khả năng hắn sẽ tin rằng nam nhân này thật sự là thương nhân.

Hạ Khô Thảo vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trang phục của người Khương Vu quốc, y còn tưởng rằng y phục nam chỉ cần áo khoác bên ngoài cùng với quần ống lớn, hiện tại nhìn lại, y phục này rất đẹp, nghĩ lại, lần đầu xuyên đến nơi đây nhìn y phục của mình, có chút không ra gì, bây giờ nhìn lại thật là đẹp."

"Ngươi cho rằng chuyên ngươi làm chúng ta không biết sao? Nếu Thác Bạt Hoắc không có tâm tư xuống tay với ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể tiêu dao tự tại làm Vương gia à? Nhẹ nhàng ném thêm một câu cảnh cáo, Kỳ Quân cũng không nhìn vẻ mặt người này, trực tiếp đi về phía Hạ Khô Thảo.

"Cái kia...quấy rầy, chúng ta đều không nghe thấy gì cả." Dù sao thân phận của đối phương đã bị bọn họ nghe được, Hạ Khô thảo chỉ có thể nói với lòng mình phải làm như không biết.

"Vầy thì thế nào?" Kỳ Quân mới không để ý mấy mối quan hệ thế này, "Người lần trước kia không đến sao?" Y nhớ rằng lần trước còn có một nam nhân vận một thân trường bào thanh y, khí chất rất nhã nhặn.

"Đó là sư tổ của ta, hắn hôm nay có chút việc." Cũng chỉ là ngồi trong phòng xem thư.

"Như vậy a, hôm nay ngươi tới đây tìm ta sao?" Kỳ Quân cười hỏi.

Hạ Khô Thảo khom người liếc nhìn nam nhân bên kia, đã rời đi, "Ta đến đây là muốn nhờ ngươi giúp ta điều tra một chuyện." Hạ Khô Thảo dứt khoát nói ra mục đích mình đến hôm nay, "Ban đầu ta thừa nhận biết ngươi không phải thương nhân bình thường, hiện tại cũng xem như thắng cược."

"Ngươi muốn ta tra chuyện gì." Kỳ Quân hoàn toàn đáp ứng, "Vào nhà đi, vừa đi vừa nói là được."

Hiên Viên Công Duẫn vẫn chú ý nhất cử nhất động của Kỳ Quân, nam hoàng hậu, thật sự rất hiếm thấy, ngay cả Côn Sơn quốc cũng không có nam hoàng hậu, Khương Vu quốc tuy nhỏ, nhưng là một nơi phồn hoa, xuất phát từ sa mạc chi khu, không hề thiếu nước như trong tưởng tượng, một tiểu quốc gia lại có thể tiếp nhận một nam hoàng hậu có thể nhìn được bọn họ giành tình cảm nhiều như thế nào cho quốc gia của mình.

"Ta không biết Độc Lão Quỷ, tuy nhiên chuyện đại hội võ lâm thì ta biết ai là người ra tay làm." Kỳ Quân nhấp một miếng trà, "Vừa mới bắt đầu ta liền biết."

Được rồi, bọn họ điều tra sự việc này một khoảng thời gian dài, thế mà Kỳ Quân lại nói cho bọn họ y đã biết chuyện rồi, nếu như không đến tìm y có khả nặng bọn họ không tra ra được cái gì.

Kỳ Quân đặt chén trà trong tay xuống, "Tên kia là đệ đệ của quốc vương Khương Vu quốc, Thác Bạt Tuấn, chính là người lúc nãy các ngươi nhìn thấy."

"Ngươi làm sao biết những chuyện này!" Hạ Khô Thảo bắt đầu có vài phần hoài nghi Kỳ Quân kỳ thực chính là một bàn chân lớn, boss, dù sao nhìn dáng vẻ của y giống như mình đang nắm trong tay mọi thứ.

Kỳ Quân chỉ cười cười, "Ngươi chớ hoài nghi ta, chuyện này là quân chủ nói cho ta biết, sở dĩ Thác Bạt Hoắc không xuống tay là vì mẫu phi của hắn, năm đó Thác Bạt Tuấn mưu phản chứng cứ đã nắm trong tay, hiện tại có thể nói càng lúc càng to gan, thế nên quân thượng đang nghĩ xem đem hắn giải quyết."

"Vậy lần này người hắn đối phó là Độc Lão Quỷ hay là quân chủ của các ngươi." Hạ Khô Thảo hỏi.

"Lần này không phải nhắm vào Thác Bạt Hoắc, phỏng chừng là Độc Lão Quỷ mà các ngươi nói, kỳ thực chuyện này ngươi có thể đến chất vất Độc Lão Quỷ." Kỳ Quân theo thói quen dùng ngón tay gõ vào mặt bàn, "Thác Bạt Tuấn đã đến đây rồi, chi bằng giết ở tại đây không tốt sao?"

"..." Quả nhiên là xà hạt mỹ nhân.

Hạ Khô Thảo và Hiên Viên Công Duẫn cáo biệt Kỳ Quân, lần này xem như là tìm đến mạc hậu hắc thủ, cơ mà cũng giống như không có tác dụng gì, dù sao đối phương cũng là người hoàng tộc, hơn nữa trông bọn họ như đang chuẩn bị muốn giết chết đối phương, ngoài ra còn rất nhiều đều mang bí ẩn, Hạ Khô Thảo cũng không biết nên làm gì để làm rõ những chuyện này.

"Không cần nghĩ nhiều, những chuyện này đã có người làm chúng ta không cần hao tâm như vậy." Hiên Viên Công Duẫn xoa xoa tóc Hạ Khô Thảo, thật thoải mái. ~

Hạ Khô Thảo đập tay đối phương xuống, "Ngươi có muốn đem chuyện này nói cha ta biết không?"

"Chuyện này giao cho ta là được, còn lại ngươi không cần để ý đến, hảo hảo chăm sóc những người bị thương kia." Hiên Viên Công Duẫn nhìn Hạ Khô Thảo, "Nếu như chuyện này giải quyết xong, ngươi có muốn đem quan hệ của chúng ta nói ra không, cứ như vậy giấu giếm cũng chẳng phải chuyện tốt, nếu như bị phát hiện lại càng không ổn.

"Khụ! Chuyện này để thương lượng sau đi." Hạ Khô Thảo đỏ mặt trả lời, có điều chuyện thương lượng này sau đó bất thành, bởi vì bọn họ đã không thương lượng gì cả.

Sau khi biết được chuyện này, trong nháy mắt Hạ Trường Khanh thật sự muốn giết người, cả người kìm ném một bụng lửa giận tìm Phục Uyên nói rõ mọi chuyên, dù sao chuyện này Phục Uyên là người đi giải quyết, y cũng không tiện nhúng tay.

Sau khi xử lí ổn thỏa việc này, cả người Hiên Viên Công Duẫn đều cảm thấy thoải mái, tìm Hiên Viên Thiên Hữu cùng quay trở về, nhưng bọn họ vẫn là chọn sai, bởi vì cả hai vẫn không tránh khỏi một người.

"Hiên Viên ca ca!" Cơ Ảnh Nguyệt mắt sắc phát hiện Hiên Viên Công Duẫn trong đám người, hài lòng phất tay một cái, mà đứng cạnh nàng là một nam tử có tướng mạo tà mị, theo trực giác thứ năm tựa hồ không phải là người ở đây, mà giống như một số người Khương Vu quốc, có điều y phục mặc trên người hắn không có có cảm giác kì quái, người này chính là Thác Bạt Hoắc, còn vì sao gặp được Cơ Ảnh Nguyệt nơi đây, đại khái là vì vầng sáng của nữ chính đi.

"Ảnh Nguyệt, vị này là?" Hiên Viên Thiên Hữu có chút cao hứng, tuy nhiên nhìn nam tử bên cạnh, hắn cảm thấy có một loại cảm giác địch ý len lỏi.

"Vị này là Thác Bạt Hoắc, là một thương nhân người Khương Vu quốc." Cơ Ảnh Nguyệt rất hài lòng khi giới thiệu người đàn ông này.

Thác Bạt Hoắc? Hiên Viên Công Duẫn đánh giá người này một phen, không có một tia uy thế của đế vương, trông như một người bình thường, nếu không phải Kỳ Quân nói cho hắn biết tên của quân chủ, đại khái hắn sẽ xem người này như những người khác, cơ mà Cơ Ảnh Nguyệt thật ngốc, dòng họ Thác Bạt ở Khương Vu quốc vốn là người hoàng tộc, dựa vào gia tộc ẩn thế ở Cơ gia, hẳn là nên dạy những thứ này rồi đi, dù sao gia tộc các nàng cũng xem như là một gia tộc thần bí.

"Các ngươi tán gẫu tiếp đi, ta có việc phải đi trước." Hiên Viên Công Duẫn vẫn không muốn cùng Cơ Ảnh Nguyệt dây dưa quá nhiều, huống chi sự việc đã giải quyết, Thác Bạt Hoắc cũng vẫn nên ít tiếp xúc thì tốt hơn.

"Ca, ngươi không phải nói muốn cùng nhau về nhà sao?" Hiên Viên Thiên Hữu rất buồn bực nhìn Hiên Viên Công Duẫn.

"Ta vừa nghĩ đến còn một việc chưa được giải quyết, ngươi bồi Ảnh Nguyệt là được." Hiên Viên Công Duẫn vỗ vai Hiên Viên Thiên Hữu, bình thường đều lấy cớ có chuyện chưa giải quyết để xài, mặc kệ tình huống nào cũng xài đượcc.

Hiên Viên Thiên Hữu cũng không hữu tâm, chỉ cho rằng đó là sự thật, "Vậy ca, ngươi trên đường cẩn thận một chút."

"Ừm." Gật gật đầu, Hiên Viên Công Duẫn liền đi.

Hướng Huyên Huyên nhìn toàn bộ quá trình không khỏi có chút buồn cười, cái người này sao lại có thể ngốc thành như vậy, cái cớ như vậy nghe vẫn không hiểu, "Cơ Ảnh Nguyệt, người ngươi yêu thích căn bản không muốn tiếp xúc với ngươi, ta cảm thấy ngươi nên buông tay đi, ngược lại là Thác Bạt Hoắc, ta cảm thấy hắn nhất định không phải thương nhân phổ thông."

"Nhưng ta vẫn không muốn từ bỏ cố khuynh thành sắc." Nàng không chấp nhận mình đã trả giá nhiều như vậy mà không lấy lại được gì, dù cho hắn chính miệng từ chối làm cho nàng bỏ đi hết thảy ý nghĩ cũng không có.

"Ngươi thật hết thuốc chữa rồi." Ai yêu trước tiên đều thua, quả nhiên là sự thật.

Thác Bạt Hoắc nhìn ra nử tử này có ý với nam tử kia, nhưng mà, cũng chỉ là tình ý một chút thôi, còn vì sao hắn cùng một chỗ với Cơ Ảnh Nguyệt, chỉ là do nàng đột nhiện va vào hắn, loại người đầu hoài tống bão này hắn thấy nhiều lắm rồi, lúc nãy còn nghĩ nàng ta cố ý, bây giờ xem ra chỉ là tiểu cô nương ngây thơ đến ngốc.

Thác Bạc Tuấn ở trong khách điếm vô cùng tức giận, tên nam hoàng hậu kia vẫn dám ra lệnh với hắn, Thác Bạc Hoắc có thể lao lên ngôi vị hoàng đế chính là dựa vào mẫu hậu hắn chống đỡ, nếu không phải như thế thì hắn có thể leo lên vị trí này sao? Kỳ thật Thác Bạt Tuấn giận nhất là chuyện này, nhi tử của mình thì không ủng hộ, trái lại lại đi chống đỡ cho nhi tử người khác, đó là lý do hắn nhiều lần trong bóng tối ra với Thác Bạt Hoắc, Chiến thần tướng quân hắn giết chết, Thác Bạt Hoắc còn không nói cái gì, cho nên Thác Bạt Tuấn mới có gan lớn ra tay nhiều lần như vậy.

"Chi–" Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Thác Bạt Tuấn quay đầu lại, chỉ thấy khóa cửa mở toang, thêm nữa là ban đêm, nhìn rất là yên tĩnh.

"Người nào!?" Thác Bạc Tuấn tay nắm bội đao đi tới cửa, nhưng không thấy dấu vết có người xuất hiện, hơn nữa mình đã khóa trái cửa, đương nhiên cửa không thể nào tự mở ra được.

Thời điểm Thác Bạc Tuấn đi về phòng, chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng sấm nổ rầm rầm, ngọn nến bên trong bị gió thổi tắt, trong phòng rơi vào một mảnh hắc ám, bỗng một luồng sát khí bay đến trước mặt, Thác Bạt Tuấn lập tức rút đao chặn lại rồi công kích, như một tia chớp xẹt quá, trên mặt Thác Bạc Tuấn để lại một vết sẹo vô cùng xấu xí.

Sấm chớp rầm rầm, cả người Phục Uyên ướt sủng đẩy cừa vào, đại đao trong tay đã dùng vải bao lại, vết máu trên vải bị mưa hòa tan, đặt đao của mình xuống bàn, Phục Uyên ôm lấy Hạ Trường Khanh đang ngủ say trên giường, nước mưa theo đó chậm rãi chảy xuống.

"Xong rồi?" Hạ Trường Khanh cảm giác được một luồng hơi lạnh, trên người mình cũng bị ướt đẫm.

"Tha cho hắn một mạng, không chấp nhất." Không phải Phục Uyên nhẹ dạ, mà hắn vốn thật sự xem nhẹ, trước kia không nghĩ tới việc muốn báo thù, chỉ muốn thoát ly hoàng gia hắn được tự do, bình thản an yên là hài lòng.

Hạ Trường Khanh cười nhìn Phục Uyên, hôn lên, cũng chẳng để ý đối phương đang ướt đẫm cũng mùi tanh của máu.

Thác Bạt Tuấn được tùy tùng phát hiện hôn mê bên trong phong, mặt đầy vết máu, tùy tùng bị dọa sợ mất hồn, lập tức gọi đại phu đến, mệnh Thác Bạt Tuấn thì cứu được, nhưng gương mặt đó không thể nào khôi phục được nữa rồi.

Hạ Khô Thảo bị tiếng sấm ngoài phòng làm cho không ngủ được, trong lúc sấm chớp xẹt qua, bên trong phòng lại xuất hiện thêm một người, Hạ Khô Thảo sợ đến mức dùng chăn trùm kín đầu, bình thương đêm đến cố sự ma quỷ đều nhiều nhất.

"Phốc, ta nghĩ đêm nay ngươi thế nào cũng sẽ không ngủ được, cho nên ta liền đến đây." Nghe thanh âm quen thuộc truyền đến, Hạ Khô Thảo mở chăn ra quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngâm ngâm của Hiên Viên Công Duẫn.

"Mưa lớn thế này, ngươi làm sao chạy qua đây được?" Hạ Khô Thảo nhìn cả người hắn đầy nước mă, cũng không biết trong đầu người này đến cùng đang nghĩ gì.

"Cùng ngươi một đêm thôi, không sao cả." Hiên Viên Công Duẫn đúng là không có để ý nhiều như vậy.

"Lau khô người rồi mới được lên giường!" Hạ Khô Thảo lập tức đứng dậy tìm y phục sạch sẽ, tuy rằng hơi nhỏ, nhưng có thể mặc được trong tối nay.

"Hảo." Hiên Viên Công Duẫn cười nhìn động tác của Hạ Khô Thảo, trong lòng không tự chủ được cảm thấy rất hài lòng.

Một đêm dông bão, dường như gột rửa đi tất cả bi thương, cừu hận, chờ đợi sáng sớm ngày thứ hai tốt đẹp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp