Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 5


3 năm

trướctiếp

Rốt cục, Hạ Khô Thảo cũng cảm thấy thật tẻ nhạt khi ở trên giường, sách y thuật xem qua hồi lâu thì phát hiện từ ngữ quá mức kì lạ, căn bản là cậu đọc không hiểu, hơn nữa bên trong còn có thật nhiều loại dược thảo mà cậu chưa từng nhìn thấy.

Hạ Khô Thảo giật sợi dây màu đỏ bên giường một chút, tiếng chuông thanh thúy bên ngoài vang lên, Phục Linh và Liên Kiều lập tức bước vào.

"Thiếu gia có dặn dò gì ạ?" Hai người thi lễ một cái, cùng nói.

Hạ Khô Thảo rất muốn ra ngoài, nhưng xe lăn lúc trước lại bị hỏng, nếu để nữ nhân ôm ra như thế thì cậu lại cảm thấy rất mất thể diện, cho nên căn bản không biết nói sao để diễn tả ý nghĩ muốn đi ra ngoài của mình.

"Thiếu gia muốn ra ngoài giải sầu sao?" Liên Kiều nhìn thấy ánh mắt của Hạ Khô Thảo vẫn đặt ngoài phòng, đại khái là hiểu được ý nghĩ của đối phương.

Hạ Khô Thảo gật gật đầu, chỉ thấy Liên Kiều nhẹ giọng nói cái gì đó bên tai Phục Linh, tiếp theo nàng liền rời đi. Liên Kiều cũng thừa dịp này mà đổi lại y phục cho Hạ Khô Thảo.

Chỉ chốc lát sau, Liên Kiều nhanh chóng trở lại, trong tay nàng còn mang theo một cái xe lăn bằng gỗ. Liên Kiều ôm Hạ Khô Thảo đặt lên xe, đẩy người ra ngoài.

"Không biết thiếu gia muốn đi đâu?" Liên Kiều cúi đầu hỏi.

Hạ Khô Thảo suy nghĩ một chút, phát ra hai âm tiết với Liên Kiều, "Chacha"

Hai người thấy Hạ Khô Thảo đã nói chuyện được thì rất kinh hỉ, tiếp theo lại nghe đối phương phát ra âm tiết gần giống như gọi cha thì hiểu cậu muốn tới chỗ của chủ nhân, Liên Kiều nhanh chóng đẩy Hạ Khô Thảo đi đến phòng khách.

"Hiên Viên thành chủ, có phải là hai vị Hiên Viên thiếu gia ra đời vào ngày Chính Dương không?" Ở phòng khách, Hạ Trường Khanh quan sát Hiên Viên Công Duẫn một phen, quay đầu hỏi.

"Đúng vậy." Hiên Viên Khải trả lời.

"Nếu hôm nay ta chữa bệnh cho Hiên Viên phu nhân, không biết thành chủ có thể để một vị thiếu gia lưu lại Thần Y Cốc năm ngày hay không?"

Hạ Trường Khanh rất cần máu Chính Dương để giải độc cho con trai của y, không ngờ hiện tại lại có người trực tiếp đưa tới như thế.

"Chuyện này..." Hiên Viên Khải không rõ chủ ý của đối phương, "Không biết thần y muốn con ta làm cái gì?"

"Ta cần máu Chính Dương để chế ra một chén thuốc giải độc, không biết Hiên Viên thành chủ có thể lưu lại một người con trai hay không, sau năm ngày ta đảm bảo cậu ta sẽ hoàn toàn không có một chút tổn hại nào." Đôi mắt của Hạ Trường Khanh nhìn về phía Hiên Viên phu nhân.

Hiên Viên Khải không hề nghĩ tới tên thần y này cư nhiên sẽ dám yêu cầu như thế, ông không khỏi giận dữ, đập vang bàn, trừng Hạ Trường Khanh, vừa muốn há mồm lại bị đứa con lớn nhất của mình ngăn cản.

"Tiên sinh, ta tự nguyện lưu lại trong cốc, mong rằng tiên sinh có thể chữa khỏi bệnh cho mẫu thân." Hiên Viên Công Duẫn trực tiếp đứng dậy.

Kỳ thực, Hạ Trường Khanh xem trọng máu của Hiên Viên Thiên Hữu hơn, nhưng mà đã có người tự mình đưa tới cửa, y cũng sẽ không khách khí, "Hiên Viên thành chủ, đắc tội."

"Chủ nhân." Phục Linh gõ cửa một cái, nhẹ giọng nói ở bên ngoài, "Tiểu thiếu gia muốn gặp ngài."

Hạ Trường Khanh vừa nghe nói Hạ Khô Thảo tìm mình, hai mắt lập tức tỏa sáng, y vừa muốn bước ra thì lại phát hiện bên này vẫn còn có mấy cái ghim kim, căn bản không thể đi được, "Trước tiên cứ mang bảo bối tới phòng thuốc đi, chờ ta hết bận liền đến đó."

"Vâng." Ngoài cửa đáp một tiếng sau đó lập tức yên tĩnh.

"Hiên Viên thành chủ, sau khi phu nhân tỉnh lại thì dùng đơn này để đi bốc thuốc là được, không cần tới một tháng, ta bảo đảm phu nhân sẽ khỏe mạnh tràn đầy sức sống." Hạ Trường Khanh lấy đơn thuốc trên bàn đưa cho Hiên Viên Khải.

Hiên Viên Công Duẫn gật gật đầu với phụ thân , Hiên Viên Khải mới nguyện ý nhận lấy.

"Con ta ơi, con thật sự muốn lưu lại nơi này để làm thuốc dẫn gì gì hay đó sao?" Trước khi đi, Hiên Viên Khải quay đầu lại nhìn đứa con lớn mà ông kiêu ngạo nhất, không ngờ rằng chuyến đi này lại liên lụy tới nó.

Hiên Viên Công Duẫn ôm quyền bái Hiên Viên Khải một cái, "Phụ thân, tính cách của Hạ thần y rất quái lạ, nếu như lúc đó người cự tuyệt, con e rằng mẫu thân sẽ xảy ra chuyện."

Hiên Viên Khải có chút thở dài: "Nhưng con cũng phải cố gắng bảo trọng thân thể."

"Con hiểu." Hiên Viên Công Duẫn nói xong liền nhìn đệ đệ của mình, "Nhớ kỹ, sau khi về nhà phải cố gắng nghe lời của phụ thân, sau năm ngày ta sẽ trở về, tuyệt đối không được làm ông ấy tức giận, hiểu chưa?"

"Đệ sẽ ngoan ngoãn nghe lời của phụ thân." Hiên Viên Thiên Hữu ôm lấy ca ca của mình, "Ca hãy bình an trở về."

Sau khi đưa mắt tiễn xe ngựa của mọi người đi xa, Hiên Viên Công Duẫn quay đầu lại thì phát hiện Hạ Trường Khanh đã đứng gần cây cột bên cạnh nhìn hắn, "Tiên sinh."

"Ta không quan tâm đến việc ngươi có nguyện ý hay không, nhưng hôm nay chính ngươi đã lựa chọn lưu lại nơi này để làm thuốc dẫn của ta, vì vậy cũng đừng hòng hối hận. Nhưng mà yên tâm, ngươi tuyệt đối sẽ không chết được." Tuy Hạ Trường Khanh cười rất ôn hòa, nhưng lời y nói ra lại hết sức khủng bố.

Hiên Viên Công Duẫn chỉ cười cười, "Ta rất chắc chắn về lời nói của ngày hôm nay."

"Vậy thì ngươi phải nhớ kỹ nó, ngày mai đến phòng thuốc của ta." Hạ Trường Khanh nói xong liền nhanh chóng phất tay áo rời đi.

Sau khi nhìn bóng lưng của Hạ Trường Khanh đi xa, biểu tình của Hiên Viên Công Duẫn phai nhạt đi, "Làm sao ta có thể hối hận được." Đúng là hắn có tâm tư, hắn chỉ muốn ở đây để được gặp Hạ Khô Thảo một lần.

Lúc Hạ Trường Khanh vào phòng thuốc thì thấy Hạ Khô Thảo đang ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn ngẩng đầu, hai mắt phát sáng nhìn từng hàng tủ thuốc màu nâu.

"Bảo bối thích cái này?" Hạ Trường Khanh đi tới ôm lấy Hạ Khô Thảo.

Là một sinh viên của trường đại học Trung Y, tuy rằng ngành này vô cùng khô khan nhưng không có nghĩa là cậu không thích. Trong phòng có đủ các loại dược liệu mà cậu chưa từng thấy qua, chính vì thế cho nên hai mắt cậu mới có thể phát sáng nhìn những tủ thuốc này.

"Để cha giới thiệu cho bảo bối biết những dược liệu này." Hạ Trường Khanh cười híp mắt mở tủ ra: "Đây là Hạ Khô Thảo, tên của nó giống con, có tác dụng thanh nhiệt..."

Ngày kế tiếp, Hiên Viên Công Duẫn bước vào phòng thuốc của Hạ Trường Khanh, dao găm sắc bén xẹt qua cổ tay, dòng máu đỏ tươi nóng rực chảy vào trong bát sứ trắng noãn, rất nhanh liền đổ đầy một bát.

Cả khuôn mặt của Hiên Viên Công Duẫn đều trở nên tái nhợt, đôi môi thì bầm đen, mất máu quá nhiều làm cho đầu hắn hơi choáng váng.

Nhưng Hạ Trường Khanh thì không hi vọng hắn mất máu quá nhiều máu rồi chết đi, ném băng gạc và một bình thuốc cho Hiên Viên Công Duẫn, "Hai ngày sau thì trở lại, cái viên thuốc kia chính là bổ khí dưỡng huyết, mỗi ngày thì sáng một viên tối một viên là được, vết thương tự mình đi xử lý một chút, ta không muốn thời điểm thuốc còn chưa chế xong thì ngươi đã chết trong cốc của ta."

"Đa tạ tiên sinh." Sau khi Hiên Viên Công Duẫn dùng băng gạc buộc qua loa vết thương, liền yếu ớt đứng dậy, từ từ đi ra ngoài, hai chân đã run rẩy, lỗ tai cũng có chút ong ong. Lúc đi tới cửa, hắn cũng không thể tiếp tục chống đỡ, lập tức té xỉu.

"A!" Hạ Khô Thảo đang định tìm cha nên tự mình đẩy xe lăn đến đây, không ngờ vừa mới tới cửa thì có một bóng đen ngã xuống trước mặt mình, dọa Hạ Khô Thảo sợ hãi.

"Bảo bối làm sao vậy? Có bị đụng hay không?" Sau khi Hạ Trường Khanh nghe thấy âm thanh đó thì nhanh chóng bước ra, y hoàn toàn không nhìn thấy Hiên Viên Công Duẫn đang nằm trên đất.

"A... Hắn..." Hạ Khô Thảo phát ra vài âm tiết, chỉ vào thiếu niên đang nằm trên mặt đất.

Hạ Trường Khanh ôm lấy Hạ Khô Thảo, "Chỉ là một người không quá quan trọng, cứ để cho Phục Linh và Liên Kiều sắp xếp." Hạ Trường Khanh gật đầu với hai thiếu nữ kia, bọn họ nhanh chóng đem Hiên Viên Công Duẫn đang ngã trên mặt đất rời đi.

Đợi đến lúc Hạ Trường Khanh đang làm việc, Hạ Khô Thảo mới từ từ di chuyển xe lăn, lén lén lút lút đi tới phòng khách.

Vì đó là phòng khách duy nhất trong nhà cho nên Hạ Khô Thảo rất dễ dàng tìm thấy, cậu gõ cửa một cái, lại phát hiện căn bản không ai trả lời, cửa cũng chỉ khép hờ, đẩy một cái thì có thể bước vào.

Lúc Hiên Viên Công Duẫn nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài thì cũng đã tỉnh dậy. Nhưng đáng tiếc là hiện tại, cả người hắn không chỉ vô lực lạnh lẽo mà còn có chút buồn nôn, vì thế căn bản là không thể nhúc nhích được.

Thấy cửa bị đẩy vào thì hắn nhanh chóng nhắm hai mắt lại, một hương thơm dược thảo quen thuộc khiến Hiên Viên Công Duẫn lập tức mở mắt ra, trước mặt xuất hiện cái người làm cho hắn nhớ mãi không quên kia.

Hạ Khô Thảo duỗi cái tay vẫn đang nắm chặt của đối phương ra, tay người nọ rất lạnh lẽo, hơn nữa sắc mặt còn tái nhợt, quả nhiên là do mất máu quá nhiều.

Hạ Khô Thảo đã xác định, người này chính là nam phụ, tên tra nam đã hại chết nguyên chủ kia – Hiên Viên Công Duẫn, đợi đến khi cậu muốn buông tay thì phát hiện một đôi mắt đang nhìn mình.

Editor: Mình sai rồi, nam phụ là anh công, nam chính mới là em trai ảnh QAQ Hồi trước bất cẩn không dò lại RAW khúc đó nên mình đã edit sai TwT Mình sẽ beta lại ngay :((((

(P/s: Đây là bình luận của editor nên mình cũng không xóa đi, dù sao mình ở đây cũng không bình luận gì nhiều, đa phần là của mấy bạn edit ha)



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp