Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 4


3 năm

trướctiếp

"Ngươi cũng đến cầu thuốc ?" Hạ Trường Khanh ngồi trên ghế nhìn thiếu niên trước mắt, tuy rằng chưa trưởng thành nhưng lại có vẻ thành thục hơn những đứa trẻ khác, đặc biệt là đôi mắt, luôn làm cho người ta mang một loại cảm giác ông cụ non, hơn nữa đối phương còn mặc một bộ trang phục rất đắt tiền, có thể nhìn ra đây là con cháu của một gia đình giàu có.

"Vâng." Hiên Viên Công Duẫn nắm tay thi lễ một cái, "Ta là con trai của Hiên Viên thành chủ, Hiên Viên Công Duẫn, hôm nay tại hạ phụng mệnh của phụ thân đến đây cầu thuốc kéo dài tính mạng cho mẫu thân."

Hạ Trường Khanh thưởng thức chén trà trên bàn, đại khái vì nước trà nguội nên làm cho y nhíu mày một cái, "Hôm nay vì ngươi đã cứu con ta, Tục Mệnh đan có thể cho ngươi."

"Đa tạ tiên sinh." Hiên Viên Công Duẫn tiếp tục thi lễ một cái, "Tại hạ có một yêu cầu quá đáng, không biết tiên sinh có thể đáp ứng tại hạ hay không?"

"Hửm, yêu cầu gì?" Hạ Trường Khanh ngược lại rất tò mò.

"Ta muốn biết tình hình của đứa nhỏ lúc nãy bây giờ thế nào rồi, ta muốn gặp cậu ấy một chút." Hiện tại, Hiên Viên Công Duẫn thật sự rất lo lắng về tình huống của Hạ Khô Thảo. Thời điểm thấy cậu thoi thóp nằm trong ngực mình, quả thực hắn đã rất sợ, cảm giác đó giống như là trở về một khắc trước kia, lúc Hạ Khô Thảo ngã xuống vách núi ngay trước mặt hắn.

"Đó là con trai của ta." Hiếm thấy một người xa lạ nào đó sau khi cứu con mình thì còn có thể quan tâm đến tình hình của nó, điều này khiến cho ấn tượng của Hạ Trường Khanh đối với hắn tốt hơn một chút, "Nó chỉ bị dị ứng phấn hoa, vừa nãy sau khi ta châm cứu xong thì nó đã ngủ, tạm thời không tiện quấy rầy."

"Là ta lỗ mãng." Trong lòng Hiên Viên Công Duẫn có chút thất lạc nho nhỏ.

"Nhưng mà, nếu sau này ngươi có việc gì cần giúp đỡ thì cứ tới Thần Y Cốc." Đây giới hạn lớn nhất của Hạ Trường Khanh, người thường đều không có được ."Phục Linh, dẫn cậu ta xuống lấy thuốc."

"Đa tạ tiên sinh." Hiên Viên Công Duẫn thi lễ thêm lần nữa, theo một thiếu nữ mặc áo xanh ra ngoài lấy thuốc, hắn không thể làm lỡ quá lâu, bệnh của mẫu thân cũng không thể kéo dài.

Hạ Trường Khanh trở lại phòng, tuy rằng Hạ Khô Thảo vẫn còn mê man thế nhưng hô hấp đã vững vàng, mấy điểm đỏ trên người cũng đang từ từ biến mất.

Xem ra là dị ứng sắp hết, trong lòng Hạ Trường Khanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Phục Uyên bước vào thì thấy Hạ Trường Khanh đang dựa vào bên giường để chợp mắt. Mà lúc này, Hạ Khô Thảo đã tỉnh, cậu mở to đôi mắt ngắm nhìn Hạ Trường Khanh ngủ, tuy trên mặt đầy vết đỏ thoạt nhìn hơi buồn cười, thế nhưng Phục Uyên chỉ cảm thấy cảnh tượng này hết sức ấm áp.

Hạ Khô Thảo ngoắc ngoắc tay với Phục Uyên, Phục Uyên bước tới, chỉ thấy Hạ Khô Thảo chỉ chỉ cái chăn, rồi lại trỏ trỏ Hạ Trường Khanh một chút, làm động tác đắp chăn.

Thấy Phục Uyên vẫn còn đứng ở đằng kia mà không hề nhúc nhích, Hạ Khô Thảo thật muốn kiểm tra một chút xem trong óc của nam nhân này rốt cuộc là chứa cái gì thế, cư nhiên lại không hiểu động tác đơn giản như thế.

"A!" Hạ Khô Thảo phát ra một âm tiết, đột nhiên che miệng lại, nhưng đáng tiếc là Hạ Trường Khanh vẫn nghe được cho nên cũng mở mắt ra.

"Bảo bối, có cảm thấy khó thở hay không, trên người còn ngứa không?" Hạ Trường Khanh tỉnh lại thì việc đầu tiên chính là kiểm tra tình trạng thân thể của Hạ Khô Thảo, rất tốt, Hạ Khô Thảo khôi phục rất nhanh.

Hạ Khô Thảo ôm Hạ Trường Khanh cọ cọ, sau đó lắc đầu một cái, biểu thị bản thân thật khỏe.

"Không sao rồi là tốt rồi, lập tức nhanh uống thuốc." Hạ Trường Khanh nhéo mũi Hạ Khô Thảo một chút.

Khi nghe đến việc uống thuốc, cả người Hạ Khô Thảo đều cứng đờ, Hạ Trường Khanh mang theo ý đồ xấu mà nhìn cậu.

Lúc Hiên Viên Công Duẫn về đến nhà thì thấy phụ thân và đệ đệ đều vây quanh.

"Thế nào? Thần y có cho thuốc hay không?" Hiên Viên thành chủ, Hiên Viên Khải là một người có tướng mạo thập phần uy nghiêm, thế nhưng đáng tiếc là bây giờ, ông lại mang theo một khuôn mặt lo lắng.

Phu nhân của ông – Bùi Như Vân không biết là bị bệnh gì, mấy tháng ngắn ngủi từ lúc thân thể mới bắt đầu không khỏe cho đến bây giờ thì đã hôn mê bất tỉnh, đại phu đều lắc đầu nói là chuẩn bị hậu sự, nhưng Hiên Viên Khải vẫn không buông tha, chỉ có thể bảo con trai đến Thần Y Cốc xin thuốc.

"Xin được thuốc, hơn nữa thần y còn đưa ra một cam kết, nếu như có chuyện thì vẫn có thể đến tìm y." Hiên Viên Công Duẫn lấy ra một cái bình sứ màu trắng, bên trong chứa Tục Mệnh đan, nhưng chỉ có một viên.

Tay của Hiên Viên Khải run rẩy nhận lấy bình sứ, nhớ đến tình hình lúc này của phu nhân nhà mình, nước mắt không khỏi đọng lại, "Tốt, tốt lắm, khổ cực cho con ta, mau xuống nghỉ ngơi đi." Hiên Viên Khải cầm thuốc tiến vào bên trong phòng.

"Ca, sao huynh xin được thuốc hay vậy!" Hiên Viên Thiên Hữu rất kích động nhìn ca ca mà mình sùng bái nhất.

Hiên Viên Công Duẫn thấy Hiên Viên Thiên Hữu ngây thơ đáng yêu như thế thì trong lòng lại có chút thở dài, khi nào thì đệ đệ của mình đã bắt đầu trở nên bất cận nhân tình(*), quá mức chính đạo cơ chứ?

"Hôm nay ta đi xin thuốc, nhìn thấy một đứa bé suýt chút nữa là mất mạng dưới chân ngựa, đúng lúc ta cứu được đứa bé đó, vì để trả ân nên thần y cho ta thuốc."

"Ca ca thật sự rất mạnh!" Nghe thấy Hiên Viên Công Duẫn nói như vậy, Hiên Viên Thiên Hữu chỉ có cảm giác ca ca của mình tựa hồ là ngày càng vĩ đại.

Trong đầu Hiên Viên Công Duẫn bây giờ chỉ có một người, đó chính là Hạ Khô Thảo.

Hắn vốn cho rằng phải chờ một quãng thời gian nữa thì bọn họ mới có thể gặp mặt, không ngờ vừa mới tỉnh dậy thì nhận được tin mẫu thân bị ngã xuống núi lần nữa, đợt này không chỉ có mình hắn đi xin thuốc, mà còn có thêm Hiên Viên Khải và Hiên Viên Thiên Hữu mang theo Bùi Như Vân.

"Cha! Cha! Cái ca ca lần trước cứu Tiểu Thảo lại tới nữa rồi!" Ngồi ở cửa ngõ, Hạ Vô Thiên nhìn thấy một đoàn người như thế thì lập tức chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa hô to.

"Khụ khụ khụ! !" Đại khái là âm thanh của Hạ Vô Thiên quá mức vang dội, Hạ Khô Thảo đang uống thuốc lập tức bị dọa đến mức không kịp nuốt vào, sau khi phun ra thì cuống họng bị sặc, cứ như vậy mà không ngừng ho khan.

Hạ Trường Khanh đặt bát xuống, vỗ vỗ vai Hạ Khô Thảo, làm cho cậu bình tĩnh một chút, "Sao vậy, cuống họng khó chịu à?"

Hạ Khô Thảo lắc đầu một cái, tuy ho khan như thế nhưng cậu lại có cảm giác cuống họng không còn bế tắc giống lúc trước, hơi hé miệng, phát ra một âm tiết, "Chacha". Tuy ghép vần không đúng tiêu chuẩn nhưng đây chứng tỏ là cậu có thể phát âm, thì ra ho khan lại có hiệu quả trị liệu tốt đến như vậy.

Hạ Trường Khanh thật vui vẻ, nghe thấy Hạ Khô Thảo gọi y là cha , "Bảo bối ngoan, há mồm cho cha xem cổ họng thế nào rồi?"

Hạ Khô Thảo rất nghe lời mà há ra, chỉ thấy yết hầu sưng tấy nhiễm trùng ban đầu đã đỡ hơn, xem ra thuốc đã có hiệu quả.

"Chủ nhân, bên ngoài có người muốn gặp ngài." Phục Linh bước đến phòng trị liệu, thi lễ rồi nói từ bên ngoài, "Là thành chủ Hiên Viên thành mang theo phu nhân của ông ta đến đây trị bệnh."

Hạ Trường Khanh đặt chén trong tay xuống, "Ngươi đi nói cho bọn họ biết, ta lập tức đến ngay." Phục Linh đáp một tiếng sau liền rời khỏi phòng, Hạ Trường Khanh ôm lấy Hạ Khô Thảo, "Bảo bối con làm dơ phòng rồi, đến phòng cha ngủ đi."

"Chacha~" Hạ Khô Thảo cười gọi một tiếng.

"Thật ngoan." Hạ Trường Khanh bị một tiếng kêu cha này làm ngọt đến tận tâm can, y ôm đứa nhỏ trong lòng rồi đi tới phòng của mình, đặt cậu lên giường, "Buồn chán thì đọc sách, buồn ngủ liền đi ngủ, nếu muốn làm gì thì cứ kéo cái chuông này là được." Hạ Trường Khanh chỉ vào cái dây thừng đỏ nối liền với một cái lục lạc bên trên cạnh giường.

Hạ Khô Thảo gật gật đầu, biểu thị mình sẽ rất nghe lời. Thấy bảo bối ngoan như vậy, Hạ Trường Khanh đắp chăn lên cho cậu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

"Hôm nay Hiên Viên thành chủ đến đây vì chuyện gì?" Hạ Trường Khanh tới phòng khách liền nhìn thấy Hiên Viên Khải, cũng thấy thằng nhóc đã cứu con trai của mình.

"Hi vọng thần y có thể khám cho phu nhân của tại hạ một chút, nếu như có thể chữa khỏi cho nàng, tại hạ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì." Hiên Viên Khải và thê tử đã từ quen biết rồi đến hiểu nhau cuối cùng là thành thân. Có thể nói hai người là một đôi phu thê có tình cảm rất sâu đậm. Lần này thê tử mắc bệnh, trong lòng ông giống như bị đặt một tảng đá lớn, làm ông không thể nào thở nổi.

"Tiên sinh, xin hãy mau cứu mẹ của ta đi." Hiên Viên Công Duẫn lôi kéo Hiên Viên Thiên Hữu cùng đứng dậy.

"Thành chủ cũng biết, nếu như không phải là con trai của ông đã cứu con trai của ta, thì ta không thể nào đáp ứng điều kiện này của ông." Hạ Trường Khanh làm một động tác với thị nữ đứng bên cạnh, "Mang thành chủ phu nhân tới phòng khách đi."

"Đa tạ thần y." Hiên Viên Khải thi lễ với Hạ Trường Khanh.

"Đa tạ tiên sinh." Hiên Viên Công Duẫn cũng nói lời cám ơn.

Hạ Trường Khanh đem sợi tơ quấn vào cổ tay của thành chủ phu nhân, ngón tay đặt lên nó để cảm thụ được mạch đập của đối phương.

"Ta nghĩ lệnh phu nhân không phải sinh bệnh, mà là trúng độc." Hạ Trường Khanh thu hồi sợi tơ trong tay, "Mạch đập của phu nhân vô cùng hỗn loạn, không giống như mạch tượng bị bệnh, ta thấy sắc mặt của phu nhân là thuần sắc, lại hết sức hồng hào chứ không phải là vàng như nghệ, vậy thì cũng chỉ có một khả năng, đó chính là trúng độc."

"Trong phủ chúng ta ăn uống may mặc đều rất nghiêm cẩn, tại sao lại xuất hiện loại độc này?" Thời điểm Hiên Viên Khải nghe thấy hai chữ trúng độc này thì đã bị dọa.

"Ta nghĩ ông phải hỏi những người bên cạnh của phu nhân." Hạ Trường Khanh lấy một bao châm nhỏ đã được chuẩn bị, bày ra những cây châm với độ dài ngắn không đồng đều, "May là phu nhân đã dùng Tục Mệnh đan nên mới có thể chế trụ được độc tố."

"Ai ~!" Hiên Viên thành chủ khẽ thở dài một hơi.

Chú thích:

(*) Bất cận nhân tình: Không gần với lòng người.Ý nói viễn vông, không thực tế, không hợp lí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp