Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 6


3 năm

trướctiếp

"Không cần đi, được không?" Hiên Viên Công Duẫn cảm giác đôi tay nhỏ bé mềm mại của Hạ Khô Thảo đang muốn thu hồi lại, hắn lập tức bắt lấy tay cậu.

Hạ Khô Thảo bị hành động của đối phương dọa sợ, lập tức vung tay của hắn ra, lại không ngờ rằng Hiên Viên Công Duẫn lập tức từ trên giường bò dậy, ôm chặt lấy cậu.

"Van cầu ngươi, không cần đi, được không? Van cầu ngươi? ..." Ngữ khí của Hiên Viên Công Duẫn hết sức yếu ớt, hắn khẩn cầu, hắn muốn nhìn ngắm cái người làm cho hắn nhớ mãi không quên này nhiều hơn chút nữa.

Đại khái là cảm thấy đối phương quá đáng thương, Hạ Khô Thảo cũng không khỏi mềm lòng, vỗ vỗ lưng hắn, chỉ vào cổ mình, biểu thị cậu không thể nói chuyện, "A..."

Hiên Viên Công Duẫn buông Hạ Khô Thảo ra, đưa tay muốn chạm vào cổ của đối phương, không ngờ rằng Hạ Khô Thảo lại rụt về phía sau, Hiên Viên Công Duẫn không thể làm gì khác hơn là thu tay về, "Ngươi là hài tử của tiên sinh?" Cái kiểu bản thân đã biết rõ thân phận của đối phương nhưng lại không thể nói ra thật sự là rất khó chịu.

Hạ Khô Thảo gật gật đầu, trong nguyên văn chỉ miêu tả sơ lược hoàn cảnh lúc hai người gặp mặt, cho nên cậu căn bản không biết trong lúc họ mới quen biết nhau thì sẽ nói những gì.

"Ngươi có thể trò chuyện với ta không?" Âm thanh của Hiên Viên Công Duẫn rất yếu ớt, hắn thoáng lộ ra một biểu tình bi thương: "Ta luôn có cảm giác muốn chết khi ở đây."

Sao ngươi có thể chết được cơ chứ! Ngươi chính là hậu cung đầu tiên của nữ chính, cho nên tuyệt đối sẽ không chết! Trong lòng Hạ Khô Thảo nghĩ như vậy.

Sau đó cậu liền nhìn thấy băng gạc quấn trên tay của Hiên Viên Công Duẫn rất xấu xí. Vì vậy xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, Hạ Khô Thảo rất tự nhiên mà mở băng mở ra .

"Ta tên là Hiên Viên Công Duẫn, 12 tuổi, là trưởng tử của Hiên Viên thành chủ." Hiên Viên Công Duẫn nhìn Hạ Khô Thảo, "Ta biết ngươi không thể nói chuyện, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết tên của ta mà thôi."

"..." Hạ Khô Thảo một bên nghe Hiên Viên Công Duẫn lầm bầm lầu bầu, một bên gỡ băng gạc.

Bởi vì băng chỉ quấn thật dày quanh vết thương nhưng lại không chặn được máu, chính vì thế máu đã kết vảy rồi dính lên băng gạc, hoàn toàn hòa thành một thể. Điều này làm cho Hạ Khô Thảo không có dụng cụ không biết nên làm thế nào mới có thể động thủ.

"Không sao, ta không sợ đau." Hiên Viên Công Duẫn tựa hồ nhìn thấu vẻ khó xử của cậu.

Hạ Khô Thảo là một thầy thuốc tốt có y đức, làm sao lại có thể làm ra chuyện như vậy được, vì thế, cậu trực tiếp đẩy ghế lăn ra ngoài

Thời điểm Hiên Viên Công Duẫn hơi thất vọng ngẩn người thì thấy Hạ Khô Thảo ôm một cái rương lớn ngồi trên xe lăn chậm rãi vào đây.

Mở hòm thuốc chuyên dụng của Hạ Trường Khanh ra, ngăn thứ nhất lấy kéo, dao con, cái kẹp, nhíp và các loại vật phẩm ra, rồi tiếp theo là ngăn thứ hai với một đống lọ thuốc.

Bởi vì không có rượu, mà rượu ở đây cậu cũng không biết chắc là nó có tác dụng tiêu độc hay không, Hạ Khô Thảo không dám mạo hiểm như vậy, chỉ có thể dùng lửa hơ nóng cái kéo, cái kẹp, dao con rồi tiến hành trừ độc.

Trước tiên là phải gỡ bỏ nốt mấy miếng băng gạt dư thừa ra, sau đó lấy khăn ướt lau khô máu trên vết thương, tiếp theo cậu dùng dao con cạy nhẹ máu đông.

Hạ Khô Thảo vô cùng chuyên chú với việc trên tay, dù sao con dao này quả thực rất sắc bén, nếu như sơ ý một chút thì cũng sẽ gây thêm một vết thương nữa trên tay của hắn.

Máu đông kéo theo ít băng gạc được gỡ xong liền lộ ra một vết thương có chút dữ tợn, cậu nhanh chóng lau khô xung quanh rồi bôi thuốc kim sang(*), sau đó quấn băng gạc mới vào thật tốt.

Hiên Viên Công Duẫn nhìn kiệt tác vô cùng xinh đẹp trên tay của mình, trong lòng không khỏi vui vẻ. Dù sao năm đó, sau khi hắn sau bị thương thì luôn cự tuyệt Hạ Khô Thảo chữa trị, vì thế nên hôm nay cũng coi như là lần đầu tiên hắn để cho Hạ Khô Thảo trị thương.

"A..." Hạ Khô Thảo xoắn xuýt nhìn hai bình thuốc mà mình chọn, đều dùng để bổ máu, cuối cùng cậu lại lấy bình thuốc màu xanh lục.

Đổ một viên thuốc ra rồi đưa cho Hiên Viên Công Duẫn, sau đó cậu cũng ra ngoài để hắn nghỉ ngơi thật tốt.

Lúc Hạ Khô Thảo đi rồi, Hiên Viên Công Duẫn liền sờ sờ băng gạc trên cổ tay của mình, trong lòng ấm áp.

Hạ Khô Thảo lén lén lút lút đi tới phòng thuốc của Hạ Trường Khanh, đem hòm thuốc bỏ lại vị trí như lúc ban đầu. Thời điểm cậu quay người liền nhìn thấy cha và phụ thân đều đang đứng ở cửa nhìn mình.

"Ta biết là con nhẹ dạ, cha cũng rất tán thành cách làm của con." Hạ Trường Khanh không những không trách tội Hạ Khô Thảo, ngược lại còn cổ vũ cậu một phen, "Bảo bối quấn băng gạc quả thực rất đẹp đẽ."

Lần này, Hạ Khô Thảo lại cảm thấy xấu hổ. Dù sao lớn như vậy rồi nhưng ngoại trừ được lão viện trưởng khen qua thì không còn ai coi trọng cậu như thế, cho nên Hạ Trường Khanh khiến Hạ Khô Thảo cảm thấy rất thành tựu.

"Nhưng mà cho dù như vậy thì cũng không thể không trừng phạt." Hạ Trường Khanh bạo ngược nhéo mũi Hạ Khô Thảo một cái, "Phạt con ngày mai không được phép xuống giường, phải ở trên đó một ngày."

Trên giường ngột ngạt như vậy, phải ra ngoài nhiều hơn một chút mới tốt, vì vậy Hạ Khô Thảo làm bộ đáng thương nhìn Hạ Trường Khanh, nũng nịu kêu kêu "Chacha~ "

"Phụt!" Bị biểu tình của Hạ Khô Thảo chọc cười, Hạ Trường Khanh vỗ vỗ cái mông nhỏ của bảo bối, "Sau này không nên tùy tiện tiếp xúc với những người xa lạ nữa nha."

Tiếp đó, Hạ Trường Khanh liền bế Hạ Khô Thảo đặt vào lòng Phục Uyên, còn mình thì đi đến tủ thuốc rồi cầm một lọ sứ màu đỏ ra, "Thuốc mới điều chế hôm nay, chúng ta đi cho bảo bối uống rồi làm thuốc tắm đi."

Sau khi uống hết một bát thuốc đen thui to lớn xong, Hạ Khô Thảo lại nôn ra ngoài lần nữa, Phục Uyên nhanh tay đặt cái chậu trước mặt cậu, đợi đến khi phun máu độc ra, Hạ Trường Khanh để Hạ Khô Thảo súc miệng rồi dùng khăn lau khô vết bẩn bên mép.

"Bảo bối ngoan, sau khi uống xong thì đi tắm nước thuốc, bệnh sẽ nhanh chóng tốt hơn." Hạ Trường Khanh lấy bình thuốc sứ màu đỏ lúc trước ra.

Hạ Khô Thảo nghe lời uống hết viên thuốc, mùi vị hơi lạ, không có mùi thuốc nhiều lắm, chỉ có một lại hương vị kỳ quái mà cậu không thể hình dung được, nhưng vì thân thể nên cậu vẫn nuốt mất.

Cả người mềm oặt bám víu vào cạnh bồn tắm, Hạ Trường Khanh trộn các loại dược liệu trong tay, Phục Uyên bên cạnh hỗ trợ xay vụn dược liệu, một khung cảnh thoạt nhìn hết sức ấm áp.

Ngày tiếp theo, lúc Hiên Viên Công Duẫn tỉnh lại thì thấy đầu mình thật nặng nề, vừa mới bước xuống giường liền cảm giác trời đất như đang quay cuồng.

Hiên Viên Công Duẫn nhanh chóng vịn vào cái bàn để làm cho bản thân hắn có thể đứng vững hơn. Rót một chén nước làm dịu cổ họng đang đau một chút, sờ sờ cái trán, quả nhiên là bị cảm đến mức nhiễm phong hàn.

"Công tử, ngươi đã dậy rồi sao?" Liên Kiều vốn phụng mệnh của Hạ Trường Khanh để đến đây nói cho Hiên Viên thiếu gia biết rằng hôm nay hắn không cần phải đến phòng thuốc, nhưng nàng không ngờ rằng mới sớm như vậy mà hắn đã tỉnh rồi.

"Khụ khụ... Liên Kiều tỷ tỷ khụ khụ! !" Hắn lại bắt đầu ho khan, còn có cảm giác không kiềm nén được, "Khi nào thì ta đến phòng thuốc khụ khục..."

"Ngươi nhiễm phong hàn sao?" Liên Kiều thử nhiệt độ trên trán của Hiên Viên Công Duẫn một chút, quả nhiên là nóng đến lợi hại.

Tuy rằng nàng chỉ là một nha hoàn, nhưng dù sao đã đi theo bên người Hạ Trường Khanh lâu như vậy, mưa dầm thấm đất cũng đã học được một ít y thuật, mặc dù không lợi hại, thế nhưng vẫn có thể ra tay chữa mấy bệnh ốm đau vặt vãnh.

"Chủ nhân nói là ngày hôm nay ngươi không cần tới phòng thuốc ."

"Khụ khục..." Hiên Viên Công Duẫn che miệng, đợi đến lúc cơn ho khan đình chỉ thì mới bắt đầu nói chuyện, "Sao lại không cần tới, lúc trước Hạ tiên sinh đã từng nói với ta là ngày hôm nay phải đi thêm một lần nữa."

"Hôm nay tiểu công tử ngã bệnh nên chủ nhân sai ta tới nói cho ngươi biết là không cần tới phòng thuốc nữa, có khả năng y sẽ canh chừng tiểu công tử cả ngày." Liên Kiều thu dọn giường chiếu xong, bước ra ngoài cửa, "Đúng rồi, Hiên Viên công tử, tuy rằng phong hàn không phải là bệnh nặng nhưng vẫn sẽ gây chết người, ta đi lấy cho ngươi một ít thuốc, ngươi tự mình nghỉ ngơi trước đi."

"Vậy làm phiền Liên Kiều tỷ tỷ." Hiên Viên Công Duẫn rất lễ phép nói, đợi đến khi Liên Kiều đi rồi liền nằm lên giường, trong đầu xuất hiện câu nói kia của Liên Kiều, "Tiểu công tử ngã bệnh."

Đại khái là vì hắn biết thân thể của Hạ Khô Thảo rất yếu ớt nên bản thân vẫn luôn cảm thấy tiểu công tử trong miệng của Liên Kiều chính là Hạ Khô Thảo, chính vì thế, Hiên Viên Công Duẫn hơi lo lắng.

Phòng ngủ của Hạ Trường Khanh giờ đây đã loạn thành một đống, mỗi lần Hạ Khô Thảo bị bệnh sẽ chính là loại cảm giác này, cậu nằm trên giường không có một chút phản ứng nào, hai má đỏ chót, đôi môi khô nứt, cái khăn ướt đặt lên trán để hạ nhiệt cho cậu.

Hạ Trường Khanh không ngờ rằng tác dụng của thuốc kia lại mạnh như vậy, sau khi dược hiệu bốc hơi, phản ứng của Hạ Khô Thảo cư nhiên là sốt cao, điều này làm cho y gấp đến mức muốn đánh hai lòng bàn tay của mình.

Chú thích

(*) Thuốc kim sang/ 金疮药: Thuốc được làm từ xương động vật, nghiền thành bột để trị thương, cầm máu, giúp cơ thịt phát triển, nảy nở.

Editor: (╥ω╥') Chời ơi, hôm qua mình up chương này rồi mà nãy ra mới thấy up lộn lên blog clone (✘﹏✘ა)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp