Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 41


3 năm

trướctiếp

Trên bàn cờ hạ xuống một quân màu trắng, cùng quân màu đen lần lượt thay đổi.

"Thần Y cốc?" Dụ Bác Thiên nắm trong tay quân cờ trắng nghe thấy nhắc đến Thần Y cốc cũng không có phản ứng lớn, "Chính là nơi phụ hoàng muốn lấy dược thảo phải không?"

"Thần Y cốc kia cũng không phải nơi tốt lành gì, nghe nói là nhân gian tiên cảnh nhưng so với địa ngục còn đáng sợ hơn." Người cầm quân cờ đen chính là Thừa tướng đương thời, Tần Hướng Thành, cũng có thể nói Thừa tướng là người phụ tá tiên hoàng đã mất, chẳng qua là không được coi trọng mà thôi, "Thế gian này là nơi làm gì có chuyện vô ưu vô lự*, cũng chỉ là lời đồn đãi."

*vô ưu vô lự: không buồn không lo

Dụ Bác Thiên cũng chỉ cười cười, "Ta cảm giác được Thừa tướng rất hiểu rõ dáng vẻ của Thần Y cốc, chẳng lẽ Thừa tướng từng đến nơi đó?"

"Từng đến thì không có, chỉ là từng hậu trứ kiểm bì* đi xin thảo dược, có điều không biết hoàng thượng còn nhớ đến Tam vương gia." Tần Hướng Thành sờ sờ râu mép, cười hỏi.

*hậu trứ kiểm bì: mặt dày, để mặt dày thì hơi kì.

"Đương nhiên nhớ được, Tam thúc bị phụ hoàng cấm túc." Dụ Bác Thiên làm sao không nhớ rõ Tam vương gia, người này dùng danh nghĩa của phụ hoàng thường xuyên làm ra những hành động mạo phạm, phụ hoàng luôn luôn biết nhưng vẫn chỉ mở một con mắt nhắm một một con mắt, lần đó xin thảo dược không thành công sau khi trở về liền làm phụ hoàng sinh khí, dĩ nhiên chuyện này đã trở thành trò cười đối với hắn.

"Ngày ấy Tam vương gia đến Thần Y cốc xin thảo dược kết quả lại ngộ thương con trai bảo bối của cốc chủ Thần Y cốc, liền bị ném ra bên ngoài, sau đó ra lệnh cưỡng chế bất kể là người hoàng gia về sau đều không chữa trị." Tần Hướng Thành nhìn về phía Dụ Bác Thiên, "Trước lúc tiên hoàng băng hà có ra lệnh sai người đến cốc lấy bí thuốc, kết quả mười mấy tên Ảnh vệ không có một người nào có thể vào trong Thần Y cốc, ngoài cốc có một trận pháp Hòa Đa* cùng với nhiều cơ quan, người còn chưa tiền vào, đã không công thiệt hại mười mấy người."

*QT chỗ này viết hoa 2 chữ Hòa Đa nhưng mà mình xem bản raw thì có chỗ vẫn để Hòa Đa, có chỗ thì lược luôn 2 từ này, vì thế bạn nào biết thì hú mình nha ~

Bí dược này có thể xem như là huyên náo quần chúng xôn xao, lúc ấy hắn cũng có một tia tò mò, sau đó lại bỏ đi ý nghĩ này, "Thừa tướng gần đây sao lại nói nhiều như vậy, chính là cùng ta đàm luận chuyện này của Thần Y cốc sao?"

"Tự nhiên không phải." Tần Hướng Thành vê quân cờ đen xuống, "Ta chỉ muốn nói cho hoàng thượng biết, quãng thời gian trước Tùng Viên Hương bộc phát ôn dịch, tiểu nhi tử của cốc chủ Thần Y cốc đã chữa khỏi bệnh cho tất cả hương dân, mới không để ôn dịch tràn lan đến đây, mà ngươi thì có thể mang tiểu thần y đưa vào dưới trướng, cho chúng ta sở dụng."

Dụ Bác Thiên không nghĩ đến Thừa tướng lại đánh chủ ý lên như vậy, "Sợ là Thừa tướng không hiểu rõ một chuyện, cốc chủ Thần y cốc yêu con như sinh mạng, cơ hồ cầm tay sợ hư, ngậm trong miệng sợ hóa*, huống chi cốc chủ đã vô cùng chán ghét người hoàng thất, chúng ta tuyệt đối không thể nào hợp tác được."

*cầm trong tay sợ hư, ngậm trong miệng sợ hóa: đại khái là cực kì thương yêu em nhỏ ấy~

"Chuyện này phải dựa hoàng thượng đi thử xem." Tần Hướng Thành cũng chỉ hướng ý nghĩ của mình cười bí mật, quân cờ đen lần nữa hạ xuống, cả bàn cờ thắng bại liền phân rõ ràng.

"Ha ha ha ha ..." Dụ Bác Thiên nhìn bàn cờ cười ha hả lên, hắn tựa hồ đã rõ ý tứ kia rồi.

Tần Hướng Thành đứng lên sửa sang y phục một phen, "Hoàng thượng, trước khi rời đi ta phải nói một câu, bất kể ngài yêu hay không yêu, hậu cung cũng không thể một ngày vô chủ, ngài đem hậu cung phi tần của tiên hoàng giải tán, nay hậu cung trống không cũng nên áo nhiệt một lúc."

Vừa nghe đến hai từ hậu cung này sắc mặt đang cười của Dụ Bác Thiên lập tức biến trở về bộ dáng mặt than, "Những chuyện này còn chưa cần đến Thừa tướng, quan tâm." Sau khi người đi, Dụ Bác Thiên nhìn lại bàn cờ, quân trắng của mình bị ăn sắp không còn, hoàn toàn lâm vào tình cảnh không có khả năng thoát ra.

"Hoàng nhi." Một thân ảnh màu vàng xuất hiện bên trong phòng, chỉ thấy vào vị phu nhân y phục hoa lệ bước tới, "Hôm nay cùng Thừa tướng hàn huyên thấy thế nào."

Có thể nói Dụ Bác Thiên rất kính trọng mẹ của hắn, hiện tại Thái hậu nương nương trẻ trung nhã nhặn, vị này ở trong nội cung không có nữ nhân phía sau hỗ trợ vẫn có thể lên làm Thái hậu, coi như bản thân có phúc phận, mà một phần phúc này, Thái hậu thật sự cũng chỉ để trong lòng, đối với nhi tử là nói gì nghe nấy.

"Mẫu hậu." Đối với Thái hậu thi lễ một cái, "Thừa tướng nói đến chuyện xây dựng hậu cung."

Thái hậu đã là người từng trải, nàng biết nhi tử của mình suy nghĩ thế nào, huống chi tiên hoàng cũng vì giai nhân được đưa đến hậu cung mà dâm, loạn hậu cung, không vào triều sớm, đem toàn bộ triều đình làm cho loạn thất bát nháo, vì thế Thái hậu đối với chuyện tuyển tú hậu cung không xem trọng, nếu nhi tử nàng có ý nghĩ này thì nàng sẽ gật đầu đáp ứng.

"Ta biết Thừa tướng là đang lo lắng vấn đề con nối dỗi." Thái hậu cầm tay Dụ Bác Thiên, "Có điều hoàng nhi phải nhớ kỹ, không thể như phụ hoàng của ngươi được."

Dụ Bác Thiên nghe đoạn nói thật này có chút dở khóc dở cười, trong đầu thoáng cái hiện lên một bóng người, "Mẫu hậu, ta là hạng người gì chẳng lẽ ngài còn không hiểu sao?"

"Ngươi nếu yêu mến tiểu tử Cô gia kia ta cũng sẽ không để ý, các triều đại từ trước đến nay, cũng không phải chưa từng có Nam hậu, ngươi nếu đã coi trọng thì đừng nên buông tay, miễn cho ngày sau hối hận." Tựa hồ nhìn thấu được vẻ mặt của Dụ Bác Thiên, lời nói ra của Thái hậu cũng có chút ý vị sâu xa, xem ra cũng không để ý những thứ này.

"Mẫu hậu trái lại nghĩ xa." Dụ Bác Thiên nắm tay mẫu thân của mình ra ngoài, thuận tiện chuyển hướng đề tài này, "Mới vừa nge ngự trù phòng học được một món điểm tâm ngọt, ta nghĩ mang theo mẫu hậu...." Hai người cứ như vậy rời đi đến ngự thư phòng.

Trong Thần Y cốc, Hạ Khô Thảo đang điều dưỡng thân thể, nửa tháng này thân thể y có chút chịu không nỗi, vốn dĩ gầy có thể nuôi béo trở lại, lưu lại mầm bệnh thế nhưng lại phiền toái, chờ trên mặt cuối cùng thấy thịt, gương mặt trở nên hồng hào như trước Hạ Trường Khanh mới cho phép y xuống giường.

Chuyện thứ nhất sau khi xuống giường chính là chuẩn bị đi ra ngoài một chút, hoạt động gân cốt một ít, quả nhiên cuộc sống bên trong sơn cốc bây giờ là hạnh phúc nhất, bản thân không vì công việc mà mệt mỏi, chạy đông chạy tây, còn có thể ngủ, quả thực chính là cuộc sống của thần tiên, nghĩ như vậy, Hạ Khô Thảo rất vui vẻ đi tới rừng trúc xem phụ thân và ca ca y luyện võ, bất quá lần này y không gặp được phụ thân và ca ca, mà là Trường Hạc chân nhân.

"Ha ha a, tiểu oa nhi, lại đây ngồi." Ở trong rừng trúc có một cái bàn nhỏ do Trường Hạc chân nhân để vào, phía dưới dùng cây trúc đan thành cái đệm, bên cạnh là bếp lò nhỏ, nấu nước sôi ùng ục, mà Trường Hạc chân nhân thì đang ngồi trên trúc nệm phẩm trà, một bộ phong thái tiên phong đạo cốt.

Dù sao trong lòng có rất nhiều nghi vấn, Hạ Khô Thảo thấy Trường Hạc chân nhân cũng nghĩ đến, nếu đối phương đã mời, y cũng không khách khí, thuận tiện có thể giải quyết mấy vấn đề trong lòng mình.

Vừa ngồi xuống, Trường Hạc chân nhân liền pha cho y một chén trà, Hạ Khô Thảo không hiểu trà, cầm lấy một hơi uống sạch, trừ bỏ lưu hương bên ngoài miệng, chính là trà có chút đắng, Hạ Khô Thảo le lưỡi, y thật sự sẽ không uống trà, cũng không biết vì sao những người này lại cảm thấy loại trà tràn đầy cay đắng này uống ngon.

Trường Hạc chân nhân thấy động tác của Hạ Khô Thảo cười ha ha một tiếng sờ râu mép, "Trà này a, muốn phẩm, nên uống một ngụm nhỏ thôi, hưởng thụ mùi vị lưu hương bên trong miệng, ngươi trâu gặm mẫu đơn ẩm pháp chỉ có thể nói là phung phí của trời."

"Ta vốn không hiểu trà a." Hạ Khô Thảo để chén trà trong tay xuống, "Chân nhân hôm nay vì sao lại ở trong rừng trúc." Kỳ thực ở trong mắt Hạ Khô Thảo, chuyện này giống như thời điểm ở hiện đại y nghe được từ "Trang bức"*, một người như thế này lại ở trong một nơi tràn đầy rừng trúc phẩm trà, thỉnh thoảng còn có lá trúc bay xuống, dùng ba chữ hình dung chính là "Bức cách cao!"* Ở hiện đại trước kia có rất nhiều người yêu thích chụp ảnh liền thích làm như vậy. (đại khái đoạn này ý là trong mắt Cỏ nhỏ Trường Hạc chân nhân giống như là mấy bạn cosplay hay đi chụp ảnh ở rừng trúc ấy.)

*Trang bức : cải trang

*Bức cách cao: chắc là đỉnh cao của nghệ thuật ;_;

"Hôm nay có thể gặp coi như là hữu duyên, ta biết ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta." Trường Hạc chân nhân người này không yêu thích cái gì chỉ thích thừa nước đục thả câu.

"Chân nhân cảm thấy thế gian này có luân hồi trọng sinh thì giải thích thế nào?" Hạ Khô Thảo hỏi.

"Luân hồi trọng sinh chính là nghịch thiên chi đạo, nếu nói là không, nhưng thiên hạ này to lớn, ngươi như thế nào lại biết không có người trọng sinh qua đây?" Trường Hạc chân nhân cười nhìn Hạ Khô Thảo, "Nếu nói là có, lại giống như là thiên phương dạ đàm*, căn bản là không thể tin, như vậy cuối cùng có hay là không còn phải xem trong lòng ngươi nghĩ thế nào nữa."

*thiên phương dạ đàm: Truyện cổ tích ngàn lẻ một đêm của Ả rập: Ý nói rất khó mà khiến cho người ta tin tưởng. (truyenyy.com)

Hạ Khô Thảo đột nhiên cảm thấy đại não của mình không đủ dùng hay là nguyên nhân trước kia là mình không theo khoa văn, vì sao khi nghe nhưng lời này y lại thấy choáng, "Cái kia chân nhân biết đoạt xác không?"

"Xuỵt ~" Trường Hạc chân nhân lập tức làm động tác cấm khẩu, "Đoạt xác chính là từ cấm kỵ, đoạt xác đều là vì tà vật, không cho phép tồn tại trên thế gian này."

Những lời này làm cho cả người Hạ Khô Thảo hoảng sợ, bởi vì bất kể thế nào y cũng xem như là đoạt xác của người khác, đây chẳng khác nào đại biểu y không phải là người của thế giới này, là một vật tà ác.

"Đoạt xác người cùng hoàn hồn người bất đồng, đoạt xác người chính là mạnh mẽ cướp đoạt đi tính mạng, mà hoàn hồn lại là một người hoàn chỉnh bị thiếu mất một trong số thất hồn lục phách, cho nên hành vi hường ngày không giống những người khác, mà phải chờ một hồn cuối cùng trở lại, liền đại biểu cho người đó hoàn toàn chân chính sống lại." Thời điểm Trường Hạc chân nhân nói những lời này, vẫn luôn nhìn Hạ Khô Thảo, giống như là đang nói đến y.

"Chân nhân có thể nói cho ta biết toàn bộ không?" Hạ Khô Thảo rất là muốn nghe một vài vấn đề kế tiếp.

"Tất cả chuyện này đều là Thiên Cơ, ta nếu tiết lộ sẽ bị trừng phạt." Trường Hạc chân nhân nói với Hạ Khô Thảo: "Đôi khi có thể thấy rõ được trong lòng mình nghĩ gì đó mới là quan trọng nhất, một vài chuyện khó cũng không như ngươi tưởng tượng mà trở nên rắc rối, chỉ cần ngươi thay đổi suy nghĩ, sẽ thông suốt thôi."

"Thay đổi suy nghĩ?" Hạ Khô Thảo nghĩ tới mình, một thanh niên tốt của thế kỉ 21, không biết vì lý do gì lại đến cái thế giới này, lại có một gia đình, phảng phất giống như trời ban cho y những thứ này, trong mộng gặp tên "Hạ Khô Thảo" kia hắn đã nói ngươi chính là ta, ta chính là ngươi.

Hạ Khô Thảo tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì đó, trực tiếp đứng lên, cái bàn nhỏ thiếu chút nữa ngã xuống đất, Trường Hạc chân chân vội vàng đem bàn cố định tốt, tránh cho ngã xuống thật, "Chân nhân! Cám ơn ngươi!"

"Ha ha, ngươi nghĩ thông suốt là tốt!" Bộ trà cụ mình yêu thích nhất xuýt chút nữa rơi xuống đất, Trường Hạc chân nhân không khỏi lau mồ hôi trên trán, thật sự bị hoảng sợ a.

Hạ Khô Thảo sau khi nghĩ thông suốt lại như con thỏ nhỏ, hoạt bát rời rừng trúc.

"Bằng hữu ở trong rừng xem đủ rồi cũng nên đi ra đi." Trường Hạc chân nhân sờ sờ râu mép, hướng nơi nào đó trong rừng trúc lên tiếng, mang theo thanh âm vọng lại từ trong rừng trúc.

Hiên Viên Công Duẫn từ nơi đó đi ra, hướng về phía Trường Hạc chân nhân vái chào, "Đa tạ chân nhân giải thích cho nghi hoặc." Hắn vốn đã ở trong rừng trúc, từ lúc vị chân nhân này trải trúc tịch* pha trà thưởng thức trà hắn ở đó nhìn.

*trúc tịch: đệm trúc.

"Đây cũng không phải là tiểu lão nhi ta giải thích cho ngươi, muốn tạ ơn thì đi tìm tiểu hài tử kia." Trường Hạc chân nhân híp mắt nhìn Hiên Viên Công Duẫn, "Tiểu tử, tuân theo bản tâm mới là thật."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp