Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 40


3 năm

trướctiếp

"Ai cũng không cho phép tới gần nơi này, đem người đuổi hết đi! Cãi nhau làm cái gì!" Hạ Trường Khanh ở trong phòng nổi giận đùng đùng rống lớn một tiếng, Triệu y sư vội vàng chạy ra đuổi người, biết điều một chút nha, Diêm vương gia này mà nổi giận lên là chết người thật a.

"Tất cả mọi người trước ra một chút, để chỗ này an tĩnh lại đã." Triệu y sư đứng ở bên trong hướng ra phía ngoài nói với bọn họ, "Người giao cho chúng ta là được."

Tuy rằng hôm nay biết những người hung hăng này là thân nhân của Hạ đại phu, nhưng là Hạ đại phu bị bệnh nguyên nhân cũng do bọn họ, cho nên tất cả mọi người nghĩ đến thăm y một chút, đáng tiếc là bị hai người ngăn cản ngoài cửa, một thanh niên tướng mạo tuấn tú, một nam nhân khuôn mặt đầy vết sẹo, hai người đứng ở cửa để không cho tất cả hương dân đến gần, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể rướn cổ tha thiết chờ mong tình huống người bên trong.

"Hạ đại phu không có chuyện gì chứ?"

"Ngày hôm qua vết thương trên tay Hạ đại phu khá lớn, sẽ không có việc gì phải không?"

"Hạ đại phu không phải ngã bệnh đi!"

Lúc này ở bên ngoài hai, ba mươi người thanh âm líu ríu hợp cùng một chỗ làm cho người khác nghe thật đau đầu, Triệu y sư vì không muốn để người bên trong bạo tẩu, lập tức làm cho mọi người ngậm miệng lại, "Những chuyện này các ngươi không cần lo lắng, bên trong chính là cốc chủ Thần Y cốc, phụ thân của Hạ đại phu, còn các ngươi, đi làm chuyện của mình đi, không biết việc gì thì đến tìm ta."

Mọi người suy nghĩ một chút, gật đầu, dù sao nhân vật trong truyền thuyết đã đến đây, bọn họ lưu lại chỗ này cũng vô ích nhìn thấy, còn không bằng đi chiếu cố những bệnh nhân khác, nghĩ như vậy, trước cửa y quán mọi người đều tản ra.

Triệu y sư thấy ngoài cửa người đều tản đi, hướng phía ngoài phòng gật đầu với Hạ Vô Thiên và Phục Uyên, ba người liền đi vào bên trong nhà, chỉ thấy Hạ Trường Khanh đang mài dược thảo, Hạ Khô Thảo như cũ nằm trên giường không có động tĩnh, hai gò má hoàn toàn đỏ ửng, cau mày, trên trán có một miếng khăn tay ướp lạnh, thoạt nhìn có chút nghiêm trọng.

"Y đây là làm sao ?" Phục Uyên đi tới hỏi.

"Bị nhiễm bệnh dịch rồi, các ngươi không nên tới gần quá, dễ dàng bị lây nhiễm đấy." Hạ Trường Khanh lau một chút mồ hôi trên trán sau đó tiếp tục mài dược, "Ta nghĩ đại khái gần đây y quá mệt mỏi, sau đó do ngày hôm qua bị thương nữa cho nên ôn dịch thừa dịp hư nhược mà vào, thật ra hiện tại nếu không bộc phát thì sau khi các hương dân khỏi bệnh y không nghỉ ngơi đầy đủ cũng sẽ nhiệm bệnh."

"Không có vấn đề gì lớn đi." Dù sao ôn dịch này cũng xem như bệnh nặng, ngược lại trong miệng của Hạ Trường Khanh giống như một vài bệnh vặt vãnh, rất đơn giản.

"Ta cũng không biết." Hạ Trường Khanh đem thuốc đổ vào cối, "Triệu y sư có thể giúp ta đem thuốc này đi nghiền nhỏ được không?" Bình thường chỉ cần là chuyện phiền hắn sẽ không tự mình làm, vì thế người xui xẻo chính là người bên canh.

Triệu y sư chỉ có thể nhận mệnh đem những thứ bã vụn này chuẩn bị đi mài một phen, vừa đi vừa lẩm bẩm nói: "Ta liền nghĩ như thế nào lại mang ta đến nơi này, kết quả là mang ta theo làm trợ thủ, cũng chưa bao giờ có chuyện gì tốt a..."

Nhìn bóng lưng có Triệu y sư, Hạ Trường Khanh chỉ có thể cười một chút, sau đó lại khôi phục thành trạng thái vốn có, "Uyên, ngươi cùng Vô Thiên cham sóc tốt bảo bối, cứ cách nửa canh giờ thì đổi cái khăn trên trán y, cho dù y hạ nhiệt cũng không để cho y mở chăn ra biết không?"

Sau khi phân phó xong xuôi Hạ Trường Khanh liền đi tìm người trút giận chuyện kia, đó chính là đem cái tên đã gây thương tổn cho bảo bối của y, hảo hảo mang người đi thu thập một bữa.

"Này..." Lưu Niệm thập phần xấu hổ nhìn người nam nhân này, danh hiệu của cốc chủ Thần Y cốc hắn có nghe nói qua, "Diêm vương phạ*" ngay cả Diêm vương thấy cũng muốn sợ hãi, ở trong tay Diêm Vương cướp đi bao nhiêu người, chỉ cần y muốn người này chết thì tuyệt đối sẽ không sống. "Cũng không phải ta không đem người giao ra, chỉ là hôm qua có một thanh niêm đem Cừ Tuyền ra giáo huấn một trận, bây giờ còn đang dưỡng thương ở đây."

*Phạ: sợ

Hạ Trường Khanh nhíu mày, "Là người của các ngươi sao?"

"Không nhận ra." Lưu Niệm lắc đầu, "Người nọ y phục thượng đẳng, tướng mạo đoan chính, nhìn qua là một công tử thế gia, hắn đem Cự Tuyền dạy dỗ một trận sau đó liền rời đi."

"Vậy hắn hôm qua đến làm cái gì?" Một người xa lạ, đi đến một nơi xa lạ giáo huấn người mà không một ai nhận ra, nhìn thế nào cũng có ý đồ bất chính.

"Việc này...Ta cũng không biết a." Lưu Niệm cũng không biết nên trả lời thế nào, "Hôm qua hắn tới tìm ta muốn gặp Cừ Tuyền sau đó liền mang Cừ Tuyền giáo huấn một trận, sau đó rời đi, nhìn đường đi hẳn là hướng Hiên Viên thành."

"Ta biết rồi." Hạ Trường Khanh mặc dù không biết đối phương là người nào, nhưng ít ra còn biết người nọ đến từ Hiên Viên thành, hơn nữa còn là công tử thế gia, dĩ nhiên trực giác đầu tiên y nghĩ đến là nhi tử lớn của Hiên Viên thành chủ, nhưng thiết nghĩ hai người không tiếp xúc nhiều lắm nên y liền đem người lãng quên, thế nên Hạ Trường Khanh sau đó hối hận muốn chết vì không trực tiếp tin vào trực giác lần này, xem thường việc đem bảo bối mình một mình ra ngoài.

Cừ Tuyền như cũ không thể chạy trốn vận mệnh của mình, Hạ Trường Khanh đem người mang đi, cắt đi gân tay gân chân, này coi như nhẹ rồi, nếu không phải nhìn người nhiễm bệnh vừa nửa sống nửa chết, y thế nào cũng đem người thiên đao vạn quả, thời điểm y mang người giao cho Lưu Niệm, cả người Lưu Niệm thay đổi vẻ mặt, từ đó về sau mỗi lần nhìn thấy Hạ Trường Khanh hắn chỉ muốn đi đường vòng, Cừ Tuyền lúc được mang trở về đã sắp không còn hình dạng con người, hoàn toàn để lại bóng ma trong lòng a.

Hạ Khô Thảo lúc tỉnh lại, phát hiện mình không còn nằm trên giường gỗ cũ kia, mà là nằm trên giường gỗ lim, màn màu trắng, trên người đang đắp chăn tơ tằm, tuyệt đối không phải ở Tùng Viên Hương rồi, khá giống với phòng ngủ của y.

"Tiểu chủ tử!" Hạ Thảo người ngày thường hay thu dọn cùng hầu hạ Hạ Khô Thảo thoáng cái hô to lên, lập tức chạy đến bên giường, "Tiểu chủ tử, ngươi đã tỉnh lại."

"Hạ Thảo, cha ta đâu?" Cũng không biết ngủ bao lâu, thanh âm của Hạ Khô Thảo có chút khàn khàn, hơn nữa cả người vô lực, căn bản không thể cử động.

"Tiểu chủ tử đừng động!" Hạ Thảo lập tức đem người nâng dậy, để y tựa vào bên giường, sau lưng kê một cái gối, "Ngươi hôn mê gần nửa tháng rồi, chủ nhân thiếu chút nữa đã điên rồi."

"Lâu như vậy!?" Hạ Khô Thảo kinh hãi, y còn tưởng chỉ ngủ có một canh giờ thôi, chính là ở trong mộng nhìn thấy Hạ Khô Thảo chân chính, "Hắn" tựa hồ một mực nói cho y một câu, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, song Hạ Khô Thảo cảm thấy có chút không hiểu tầng ý tứ này.

"Tiểu chủ tử, ngươi nghỉ ngơi một lát, ta đi báo cho chủ nhân." Hạ Thảo đắp kín chăn cho Hạ Khô Thảo, sau đó lập tức vội vã chạy ra ngoài báo cho chủ nhân biết tin tốt này.

Hạ Khô Thảo tựa vào bên giường, tự hỏi vài thứ xuất hiện trong giấc mộng kia, rốt cuộc cái gì là ta chính là ngươi ngươi chính là ta? Hạ Khô Thảo biết được y chính là người ngoài cướp đi thân thể của người ta, cho nên y cảm thấy rất có lỗi đối với nguyên thân, sau đó trông mộng y nghe được thanh âm của Hiên Viên Công Duẫn, vậy đến cùng đây có phải là mộng hay không? Cảm giác hôn mê nhiều ngày như vậy xuất hiện nhiều chuyện tình không thể tưởng tượng nỗi.

"Bảo bối! Thân thể sao rồi, có còn thấy choáng không? Có còn nóng lên hay không?" Hạ Trường Khanh vẫn dáng dấp như cũ, khuôn mặt căng thẳng, điều này làm cho Hạ Khô Thảo nhớ đến thời điểm y xuyên qua nơi này khi tỉnh lại thái độ của Hạ Trường Khanh, cũng y như vậy, làm cho y cảm thấy rất ấm áp.

"Không sao, ta đã khỏe." Bởi vì thật lâu không có nói chuyện nên thanh âm khàn khàn, chờ một thời gian ngắn sẽ khôi phục, cũng do nửa tháng nay y không dễ dàng ăn uống, cả người đều gầy đi một vòng, vốn dĩ khuôn mặt phúng phính bây giờ nhìn lại gần như là da bọc xương.

"Có đói bụng không? Có muốn uống chút cháo trắng không?" Bình thường tình huống như vầy không thể ăn cơm, ban đầu cần phải ăn những món thanh đạm, để tránh làm thương tổn dạ dày.

Hạ Khô Thảo gật đầu, vừa nghe nói đến y mới cảm thấy đói bụng, "Cha, ngươi cảm thấy ta trước sáu tuổi là bộ dạng gì?" Đó là độ tuổi khi Hạ Khô Thảo xuyên qua, trông khi thực tế số tuổi của y ngang ngửa quan huyện. (đoạn này mình chém theo gg dịch)

"Trước sáu tuổi?" Hạ Trường Khanh suy nghĩ một chút, "Không thích nói chuyện, không thích cười, cũng không thích khóc, đôi khi ta còn nghĩ ngươi chính là một tiểu đầu gỗ! Có điều rất thông minh cái gì cũng sẽ làm."

"Vậy bây giờ như thế nào?" Hạ Khô Thảo khẩn cấp muốn nghe câu trả lời phía sau.

Hạ Trường Khanh cười sờ sờ tóc Hạ Khô Thảo, "Còn nhớ rõ thời điểm lúc ta và phụ thân ngươi tìm thấy ngươi ở trong Độc Trì, ngươi trợn tròn mắt, đem ngươi ôm lấy ngươi cũng không nói một câu, cũng không kêu một câu đau, ta lúc đó rất đau lòng, may mắn ở Quỷ Môn quan đi hết một vòng, mời đem ngươi hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa trở về."

"Hoàn hoàn chỉnh chỉnh?" Hạ Khô Thảo không thể lý giải nỗi câu nói này.

"Đúng vậy, hoàn hoàn chỉnh chỉnh?" Hạ Trường Khanh cười nói .

Hiên Viên Công Duẫn sau khi về nhà vẫn suy nghĩ muốn đến xem Hạ Khô Thảo một chút, nhưng lại sợ thân phận của mình bị bại lộ, cho nên mới trở nên do dự như vậy, bất quá ở trong nhà lưỡng lự hắn lại phát hiện ra ít chuyện, đó chính là về Cơ Ảnh Nguyệt.

Cơ Ảnh Nguyệt lần đó thả ngọc bài trên bàn nay vẫn còn sợ, song cũng một lúc nàng đã trở lại, đem ngọc bài cầm lên nhìn một chút, lại phát hiện ngọc bài đã khôi phục lại bộ dáng trầm lặng trước kia, không khỏi thưởng thức một phen, như cũ không có phản ứng, nàng chỉ có thể từ bỏ.

Đêm đến, ngọc bài đặt bên gối lại phát sáng lên, thanh âm kỳ quái lúc trước lại xuất hiện.

"Túc chủ, ngài khỏe."

Cơ Ảnh Nguyệt tuy rằng không biết đây là cái gì, nàng tính toán qua một hồi, bản thân mình chính là sẽ có một kỳ ngộ rất lớn, ngay cả lão gia tử lúc trước cũng đã nói như vậy, cho nên nàng tin tưởng, cái ngọc bài này chính là kỳ ngộ, "Ngươi khỏe." Một tiếng đáp lại đại biểu cho nàng sắp bước vào một thế giới không tầm thường.

"Ta là khế ước của ngài Thất Hào, ta chính là hệ thống của ngài, vì ngài đã tuyên bố một loạt nhiệm vụ xây dựng hậu cung*, để trở thành thế giới chi chủ." Thất Hào thanh âm bình thản, nhưng lời nói ra hết sức không khách khí.

*QT chỗ này để là một loạt hậu cung đường nhiệm vụ: mình chém như vậy để khẳng định em nó đang có ý định thu thập nam sủng đó huhu

"Thế giới chi chủ?" Đây chỉ có thể là nằm mơ giữa ban ngày mới xuất hiện ý tưởng này, làm cho Cơ Ảnh Nguyệt có chút không bình tĩnh nói, "Khai ra, ngươi đang nói đùa đi."

"Chỉ cần Túc chủ có lý tưởng, không chuyện gì là không làm được." Thất Hào là hệ thống tiến sĩ kiêu ngạo, hắn có thể đảm bảo lời thề son sắt của mình.

"Thế.......Hiên Viên ca ca sẽ thích ta sao?" Đây là điều Cơ Ảnh Nguyệt muốn nhất.

"Thế giới chi chủ mở ra nhiệm vụ, Túc chủ xin khai thông kỹ năng y thuật, thêu thùa, nấu nướng, lấy nó để trở thành một người hoàn toàn thập mỹ vì mục tiêu, thời gian của nhiệm vụ là một tháng, hoàn thành phần thưởng là ba viên Dưỡng Nhan Đan, hai quyển võ lâm bí tịch, một thanh vũ khí bổn mạng, điểm kinh nghiệm EXP 10000, thất bại bị trừ 10 điểm mị lực, hi vọng Túc chủ sớm có thể hoàn thành nhiệm vụ." Sau khi nói xong ngọc bài hồng quan cũng biến mất theo, cả gian phòng đều an tĩnh trở lại.

Cơ Ảnh Nguyệt siết chặt ngọc bài trong tay, vì mục tiêu nàng tỏ vẻ, liều mạng!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp