Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 39


3 năm

trướctiếp

Thời điểm Hạ Khô Thảo đến Tùng Viên Hương, sắc trời đã xuống tối, toàn bộ nơi đây cơ hồ như lâm vào hắc ám, phu canh đang cầm đèn lồng đi tuần tra, bốn phía đều im ắng, trời đến xuân nên ban đêm mang theo hơi gió lạnh cả người, ngay cả sống ở ngoài đã lâu cũng không tránh có chút phát run.

"Thiếu gia, phía trước hình như có nhà chưa tắt đèn." Người phụ trách đánh xe ngựa mắt sắc nhìn thấy cách đó không xa có ánh đèn mờ ảo.

"Nếu không thì ta ở lại trong xe một đêm." Dù sao hiện tại cũng đã trễ, tùy tiện đi quấy rầy người khác có chút phiền toái nhỏ, Hạ Khô Thảo nghĩ vẫn là trực tiếp ở trong xe nghỉ ngơi một đêm đi.

"Bên trong xe chỗ nào cũng là dược phẩm, căn bản không có chỗ, làm sao nghỉ ngơi a." Lúc xuất môn chủ tử đã phân phó hắn, nhất định phải để tiểu thiếu gia ăn ngon ngủ tốt, nếu như sơ suất sẽ bị chủ tử trừng phạt, mặc dù nói như vậy, gia đinh vẫn giục ngựa chạy đến ngôi nhà còn sáng đèn kia.

Dược phẩm bên trong xe này đều là do Hạ Trường Khanh thu xếp, căn bản là chiếm hơn phân nửa chỗ, ngay cả Hạ Khô Thảo ngồi một lúc lâu muốn nghỉ ngơi cũng chỉ có thể dựa vào bàn chợp mắt, lúc tỉnh lại tay chân đều đã tê rần, chứ đừng nói đến việc nghỉ ngơi cả đêm trong xe, người đánh xe đã chạy đến, y cũng chỉ có thể mặt dày làm phiền gia đình người ta.

"Đã muộn như thế này, các ngươi có chuyện gì sao?" Phía sau cánh cửa mới mở là một lão bà bà, đại khái gian nhà quá mức cũ nát, lúc mở liền phát âm thanh kẹt kẹt, nghe vô cùng sợ hãi.

"Bà bà, chúng ta muốn ở nhờ một đêm, xin hỏi có thể không?" Người đánh xe nói hết sức thành khẩn, vẻ mặt mang theo nụ cười, không khỏi làm cho người khác dễ dàng có hảo cảm.

"Chuyện này..." Lão bà bà nhìn ra bên ngoài một chút, lại phát hiện cách đó không xa có một người vận bạch y, nàng nhìn thấy có chút mơ hồ, mà ở cách đó không xa trong mắt Hạ Khô Thảo cũng chỉ nhìn thấy một đoàn màu trắng, "Nhi tử của ta gần đây ngã bệnh, ta sợ quấy rầy các ngươi."

Người đánh xe gật đầu, đi tới chỗ Hạ Khô Thảo nói rõ, y vừa nghe có người bệnh đã biết, quả nhiên thôn này đã bắt đầu xuất hiện bệnh truyền nhiễm rồi, Hạ Khô Thảo tiến lên phía trước nói: "Bà bà, ta là đại phu, có thể cho ta xem bệnh tình của con trai người một chút được không?"

Mãi đến lúc Hạ Khô Thảo đi đến lão bà bà mới phát hiện cái người vận bạch y một thân tóc trắng này là một thiếu niên, một thân bạch y, bộ dáng có chút đơn bạc, tin tức thôn này tương đối kín đáo, bộ dáng thiếu niên tóc trắng này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

"Bà bà có phải gần đây nhi tử ngài phát sốt, mỗi ngày đều đau đầu, không còn chút sức lực nào, toàn thân đau nhức còn có nôn mửa." Thấy lão bà bà vẻ mặt tựa hồ có chút do dự, Hạ Khô Thảo nói ra chứng bệnh, đây là một ít bệnh trạng của dịch hạch, mà dịch bệnh đang lây nhiễm phía sau thôn chính là nó.

Lão bà bà kinh ngạc nhìn thiếu niên, rõ ràng chưa thấy qua chứng bệnh của nhi tử nàng mà có thể nói ra bệnh tình, lão bà bà không khỏi lung lay, mở cửa, "Tiểu đại phu, giúp ta một chút đi." Nhi tử nàng đã bệnh năm sáu ngày rồi, thôn này chỉ có mỗi một đại phu, mà bản thân đại phu cũng nhiễm bệnh, căn bản là không ai có thể tới xem bệnh, mấy ngày trước nghe nói bên trong thôn có tên côn đồ cắc ké bệnh chết, nàng liền hoảng lên, tốt xấu gì cũng sống được hơn nửa đời người, sau chuyện của tên côn đồ kia nàng cảm giác được, nên lần này, nàng có chút lo lắng cho nhi tử của mình.

Hạ Khô Thảo sau khi vào bên trong nhà thì phát hiện một người nam nhân đang nằm ở trên giường, hơi thở mong manh, hoàn cảnh trong nhà vô cùng cũ nát, cũng rất nhỏ, chỉ cần liếc mắt đã có thể thấy được toàn bộ, đi đến xem mạch đập của nam nhân nằm trên giường, không khỏi thở dài, quả nhiên là dịch hạch, lần này bệnh truyền nhiễm thật sự bùng phát rồi.

"Tiểu đại phu, con ta thế nào rồi?" Thấy Hạ Khô Thảo thở dài, lão bà bà còn tưởng rằng nhi tử của nàng đã hết thuốc chữa, không khỏi có chút sốt ruột.

"Bà bà, con của người không có chuyện gì." Hạ Khô Thảo an ủi: "Đây là dịch hạch, cũng chính là ôn dịch, may mắn là bây giờ chưa có nghiêm trọng, ta sẽ kê đơn thuốc, mỗi ngày đều để nhi tử của ngài uống hai lần là được, còn có người nên khử trùng trong nhà hằng ngày, đồ vật khử trùng ta có, ta hiện tại chỉ người cách dùng."

Một đêm này, Hạ Khô Thảo cơ hồ không ngủ, từ sắc thuốc đến khử trùng dùng y hết một đêm, đợi lúc trời sáng lên một chút mới cảm thấy mệt mỏi.

"Thiếu gia, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Tô Tử, cũng chính là đánh xe ngựa lúc trước, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Hạ Khô Thảo, chỉ có thể khuyên nhủ y đi nghỉ ngơi một chút.

Hạ Khô Thảo xoa xoa huyệt thái dương có chút đau, "Ngươi giúp ta đi tìm thôn trưởng đến đây một lát, ta có chuyện muốn báo với thôn trưởng."

"Nhưng thiếu gia ngươi từ tối hôm qua đến giờ còn chưa chợp mắt." Tô Tử biết thân thể thiếu gia rất dễ ngã bệnh, một đêm chưa ngủ này tuy nói không bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng là sợ thiếu gia không chịu nổi.

"Không có việc gì, sớm giải quyết chuyện ở đây liền có thể về nhà." Hạ Khô Thảo đứng dậy sửa sang lại đồ vật đã mang tới, "Mau đi đi, nếu mệt mỏi ta biết nghỉ ngơi."

Tô Tử cũng chỉ có thể thở dài, ra cửa, đợi Tô Tử ra khỏi nhà, Hạ Khô Thảo mới lấy hộp thuốc từ trong hòm thuốc ra, đặt ở chóp mũi hít một hơi sau đó thả trở về, cái này là để nâng cao tinh thần, hiệu quả có thể so với dầu cù là ở hiện đại mà y dùng qua, có điều cái này không dùng để bôi lên, chỉ có thể ngửi mùi, ngửi một hồi lại thấy giống như đang ăn khỏa đường bạc hà, cả người trở nên có tinh thần, vật này cũng là do Hạ Trường Khanh chuẩn bị cho.

Chỉ chốc lát sau, quả nhiên Tô Tử đã mang thôn trưởng đến, thôn trưởng Tùng Viên Hương là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, hắn vừa tiến đến thì nhìn thấy Hạ Khô Thảo nhất thời kích động sau đó thì hiểu rõ, "Ngài thế nhưng là Tiểu Bồ Tát Thần Y cốc, ta là trưởng thôn Tùng Viên Hương Lưu Niệm.

"..." Mỗi lần nghe đến ba chữ Tiểu Bồ Tát kia Hạ Khô Thảo chỉ có một loại xúc động muốn đánh người, không biết ai lại gọi y bằng cái tên như thế, thật khiến người ta đau đầu, "Ngươi gọi ta Hạ đại phu là được."

"Vậy Hạ đại phu đến Tùng Viên Hương của chúng ta có chuyện gì sao?" Việc này mới sáng sớm đã gọi hắn đến hẳn là có đại sự gì đây, Lưu Niệm nghĩ như vậy.

"Gần đây trong thôn của các ngươi có phải có rất nhiều người nhiễm phong hàn không?" Hạ Khô Thảo hỏi, "Hơn nữa đã bắt đầu có người nhiễm phong hàn mà chết? Có đúng hay không?

Lưu Niệm gật gật đầu, "Chỗ chúng ta chỉ là một hương trấn nhỏ, ngay cả đại phu cũng chỉ có một, mấy ngày nay Văn đại phu đã ngã bệnh, cho nên những người này đều dựa vào một ít phương thuốc nhân gian để chữa trị."

"Những người đã chết đâu? Ngươi xử lí bọn họ thế nào!" Quả nhiên không có bao nhiêu người nghĩ chuyện này do phong hàn, hoàn toàn không có nghiêm túc đối đãi, Hạ Khô Thảo không khỏi đứng lên lớn tiếng hỏi.

Đại khái cảm xúc Hạ Khô Thảo vô cùng kích động nên Lưu trưởng thôn bị dọa một chút, rất nhanh cũng khôi phục bộ dạng bình tĩnh, "Ta sai người dùng chiếu bao bọn họ lại rồi đem đi chôn."

Chôn đại biểu cho cái gì? Thi thể sẽ thối rửa, hơn nữa là mua chiếu để dùng, không phải quan tài, như vậy sẽ càng xuất hiện thêm nhiều người sinh bệnh, "Trưởng thôn! Bất luận như thế nào, ta hi vọng ngươi có thể tìm người đào những thi thể này lên, dùng hỏa thiêu, mấy ngày gần đây bên trong Đào Nguyên thôn đã bắt đầu khử trùng, y phục, sàng phô*, phòng ốc lần lượt đều đem đi tiêu độc, đem những người tiếp xúc với người và người có bệnh tách ra, còn những người chưa tiếp xúc hay bệnh cũng tách ra ngay."

*sàng phô: giường chiếu

"Hạ đại phu, vì sao phải làm những chuyện này?" Lưu trưởng thôn chưa bao giờ tiếp xúc qua loại phương diện bệnh ôn dịch này, huống chi phương thức của Hạ Khô mang một chút phương thức của hiện đại, cho nên những người ở đây căn bản sẽ không hiểu ra sao.

"Ngươi có biết những người lây nhiễm phong hàn này tình huống thế nào hay không?" Hạ Khô Thảo hỏi, thấy Lưu Niệm lắc đầu y liền giải thích, "Đây là bệnh dịch, ta đoán không chừng là dịch hạch."

"Dịch hạch!!!" Ở cổ đại, ôn dịch đại biểu cho cái gì, đó chính là tử vong, một trận ôn dịch có thể làm cho cả dân sinh sống ở kinh thành liên tiếp tử vong, chớ nói chi cái thôn nhỏ này, Lưu Niệm lúc này cũng không khỏi nghiêm túc đứng dậy, dù sao thì cũng liên quan đến vấn đề sinh tử của mọi người trong thôn.

"Bất kể như thế nào, ta hi vọng trưởng thôn có thể sớm nhất thực hiện yêu cầu của ta là đem người tách ra, sau đó tìm năm thanh niên không có ngã bệnh cũng không tiếp xúc với người bệnh mang đến đây hỗ trợ." Hạ Khô Thảo đứng lên đi lấy hòm thuốc của mình, "Ta cùng ngươi đi an toàn hơn, đi thôi." Đột nhiên cảm thấy một mình trưởng thôn đi sẽ khiến cho mọi người ở đó khủng hoảng, y đi theo ổn định một chút dân tâm.

"Tốt, tốt." Lưu Niệm cũng rất tán thành, hắn đem người đi báo gần trăm gia đình đến, chỉ chốc lát sau, nam nữ già trẻ mấy trăm người liền tụ tập ở khu đất trống lớn trong thôn, không ít người xôn xao bàn tán, dù sao gần đây cũng có nhiều nhà có người bệnh, mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc họ, hôm nay lại đột nhiên bị gọi đến, mọi người ai cũng thấy có chút bất đắc dĩ, song trưởng thôn đã lên tiếng bọn họ cũng không thể cãi lời.

"Các vị hương dân, hôm nay mời các ngươi tập trung ở đây! Là muốn thông báo cho mọi người một chuyện, mọi người nghe xong không nên hoảng sợ!" Lưu Niệm thanh âm rất lớn, dù cho phía dưới mấy trăm người phát ra tiếng nói nho nhỏ cũng không chống đối hắn nói một tiếng, "Vị này là Tiểu Bồ Tát đến từ Thần Y cốc, để y nói cho các ngươi biết lý do vì sao!"

Mặc dù thôn này rất hẻo lánh, nhưng tin tức bên ngoài như cũ vẫn được truyền vào, mà danh tiếng của Thần Y cốc mọi người đều biết, coi như bọn họ không biết Tiểu Bồ Tát là ai, nhưng ít nhất vẫn biết Thần Y cốc là nơi nào, lần này, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.

Vốn dĩ mái đầu tóc trắng dài của Hạ Khô Thảo đã làm người khác chú ý, từ lúc trưởng thôn mang người đến bọ họ đã phát hiện, cho nên ở dưới đây thảo luận người này, không nghĩ tới ấy vậy mà đến từ Thần Y cốc.

"Ta đến đây là chẩn bệnh từ thiện cho các ngươi, tất cả người xem bệnh, chữa bệnh đều không thu phí." Vừa nghe nói là chữa bệnh từ thiện, không thu tiền, vẻ mặt của mọi người phía dưới đều kích động, nhưng Hạ Khô Thảo cũng không cho bọn họ có cơ hội kích động, một câu nói trực tiếp phá vỡ kì vọng tốt đẹp của mọi người, "Lần này ta đến thôn, là vì nơi này đã lây nhiễm bệnh dịch, tuy rằng nhiễm bệnh chưa nhiều, nhưng đã bắt đầu chậm rãi khuếch tán,"

Từ từ, phía người bên dưới rối loạn lên, bệnh ôn dịch này vừa nghe người người đều biến sắc, nhưng lần này thế mà lại chân chân thật thật phát sinh bên cạnh mình, thân nhân của mình bị nhiễm phải, vậy còn mình đây? Có hay không bị lây bệnh, chính mình có thể chết hay không, rất nhanh, có mấy người đều không nhẫn nại được.

"Yên lặng!" Nhìn xuống phía dưới không có ít người lộ vẻ mặt tuyệt vọng, thanh âm cũng càng lúc càng lớn, Lưu Niệm cũng chỉ có thể đem thanh âm lớn tiếng của mình thả vào, để cho mọi người bình tĩnh lại, "Mọi người không nên hoảng sợ, nếu Hạ đại phu đã đến giúp chúng ta rồi, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu!"

"Vậy chúng ta thật sự có thể trị hết không?"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

"Chúng ta sẽ không chết sao!?"

Những người này trực tiếp hỏi lên, dù sao chuyện này cũng liên quan đến sinh tử, ai lại không nghi ngờ tính mạng của mình.

"Các ngươi sẽ không chết! Còn có thân nhân của các ngươi, ta sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho bọn họ! Hi vọng mọi người có thể phối hợp với ta, dựa theo chỉ thị của trưởng làng, mỗi ngày tiến hành khử trùng, bị cách ly cũng không nên gấp, ta sẽ cho người phân bố trí quần áo và thức ăn cho các ngươi, chờ xác định vẫn chưa lây nhiễm thì có thể ra ngoài, về phần những người khác, ta hi vọng mọi người không phải sợ, ta cần tìm năm người đến giúp ta chiếu cố những người bệnh này, không biết có ai nguyện ý không?" Hạ Khô Thảo nói một lúc xong, bên dưới lại lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Một cánh tay nho nhỏ từ trong đám người giơ lên, Hạ Khô Thảo lúc này mới hiện, người giơ tay kia chính là một bé gái khoảng mười tuổi, buộc hai cái đầu bánh bao, thân người không quá tốt, y phục còn có rất nhiều mảnh vá, vừa đen vừa gầy, có thể thấy điều kiện gia đình cũng không tốt lắm.

"Phụ thân và nương của ta đều bệnh, ta có thể chiếu cố cho bọn họ không?" Bé gái giọng trẻ con giòn tan, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng là người thứ nhất đứng ra.

Có người đầu tiên giơ tay, sẽ có người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư...Chỉ chốc lát sau, cơ hồ một nửa người bên dưới đều giơ tay.

"Để nhi tử cùng con dâu của ta còn có tiểu tôn tử rời đi, ta ở lại chiếu cố lão đầu tử là được." Một vị lão bà bà nói.

"Nương, ngươi và Đại Thắng đi đi, ta ở lại chiếu cố cha chồng được rồi." Khuôn mặt của lão bà bà đứng bên cạnh phụ nhân không tán thành, cả nhà bọn họ có năm người duy nhất một người nhiễm bệnh đó là cha chồng của nàng, bất kể như thế nào, cũng không thể để mẹ chồng của mình mạo hiểm được, hai vị lão nhân cũng không thể ngã xuống.

Hạ Khô Thảo không còn nghĩ đến bọn họ có thể đoàn kết nhất trí, thật ra thì để bọn họ người trong nhà chiếu cố người trong nhà là cách làm chính xác nhất, ít nhất xem như là một phương pháp tương đối dễ dàng, đem bệnh nhân tập trung lại tiến hành chữa trị mới là phiền phức nhất, đôi khi sẽ bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng.

"Đoạn thời gian này mong mọi người có thể kiên trì một chút, ta sẽ đi điều tra xem bệnh truyền nhiễm này đến từ chỗ nào, còn có nhà nào có người chết, hi vọng không nên dùng phương phức thổ táng, đều là nghĩ cho mọi người, ta mong mọi người nên dùng phương thức hỏa táng, như vậy có thể ngăn lại nguy cơ thi thể thối rửa chậm rãi xâm nhập làm nhiễm bệnh, hi vọng mọi người có thể tiếp nhận." Dù sao ở cổ đại, hỏa táng được coi là không may mắn, trong nhà có người chết căn bản cũng đem đi thổ táng, vì muốn bảo tồn một thi thể nguyên vẹn, sau khi xuống địa ngục mới có thể đầu thai tốt.

Tất cả mọi người hẳn là nên tiếp xúc cái ý tưởng hỏa táng này, về phần ngọn nguồn của căn bệnh, cũng không ai biết bắt đầu từ đâu, bởi vì một năm bốn mùa ngã bệnh là chuyện bình thường, cũng không có bao nhiêu người để ý đến.

Hạ Khô Thảo từ trong xe ngựa phân phối từng cái đi ra ngoài, bắt đầu dạy những người này làm thế nào để rán dược*, thời gian rán dược, làm sao để kiểm soát độ lửa, sau đó dạy bọn họ phân biệt dược liệu, liên tiếp như vậy ba ngày, Hạ Khô Thảo cũng không biết mình có ngủ hay không, mỗi lần nhắm mắt lại chính là thấy mình đang giúp người xem bệnh, ngủ cũng là rất không an ổn, không biết đến cùng là bản thân đang nằm mơ hay là đang ở hiện thực.

*rán dược: sắc thuốc

"Hùng hoàng, đan sa, thư hoàng dùng nhanh nhất, đều sắp hết rồi." Hạ Khô Thảo nhìn thấy đồ dùng ngày càng giảm bớt, "Tô Tử, ngươi đi mua vài món đồ trở lại đi." Hạ Khô Thảo đem danh sách đặt trên tay Tô Tử, "Những đồ này đều sắp dùng hết, nhờ ngươi đi lên trấn trước mua vài thứ, nếu không đủ liền hướng Hiên Viên thành đi mua là được.

Tô Tử nhìn danh sách dược liệu cần thiết ở bên trên, lại nhìn về phía thiếu gia bọng mắt có chút xanh nhà mình, "Thiếu gia, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi một lúc đi, nếu không ngươi thật sẽ không chống đỡ nổi." Mấy ngày nay thiếu gia nỗ lực thế nào Tô Tử đều đặt ở trong mắt, hắn rất lo lắng cho thiếu gia nhà mình một chút không chú ý sẽ liền ngã xuống.

"Ngươi đi đi, hôm nay không có chuyện của ta, ta cũng có thể nghỉ ngơi tốt một chút." Hạ Khô Thảo cười nói, y hiện tại đang ở phòng ốc của người khác, trưởng thôn cho người đem phòng ốc dọn ra phía sau lại bố trí thành y quán, cũng tương đương với nơi Hạ Khô Thảo ở.

Tô Tử có chút không yên lòng, "Ta đây chờ thiếu gia ngủ rồi đi."

"Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi! Phí lời nhiều như vậy làm gì!!" Hạ Khô Thảo không chịu được Tô Tử lề mề, trực tiếp đem người đuổi về.

"Phải nhớ nghỉ ngơi a!" Xem như là bị đuổi ra ngoài, Tô Tử ở cửa hô to một tiếng mới rời đi.

Hạ Khô Thảo cười cười, ba ngày nay đích xác là hơi mệt, lúc này ngủ một chút cũng không có gì, nghĩ như vậy, Hạ Khô Thảo mặc y phục nằm ở trên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, kết quả đang chuẩn bị đi vào giấc, thanh âm ầm ĩ từ phía cửa truyền tới, Hạ Khô Thảo thoáng cái bị thức tỉnh, trực tiếp từ trên giường tung ra.

"Hạ đại phu! Chúng ta phát hiện căn nguyên truyền nhiễm rồi!" Lưu Niệm còn chưa có vào cửa, giọng nói lớn kia đã tiến vào, Hạ Khô Thảo nghe được đầu có chút đau, nhưng dù sao đã phát hiện ra căn nguyên truyền nhiễm, y cũng không lười nhác, lập tức ra cửa theo bọn họ đến chỗ đó.

Một mảnh núi vô cùng hoang vu, hoa cỏ cây cối rất thưa thớt, nơi này là mộ địa* duy nhất ở Tùng Viên Hương, chỉ cần hương dân chết đi, đều được chôn ở đây.

*mộ địa: nghĩa địa

Ngọn nguồn truyền nhiễm là ở nơi này, một nửa thi thể đã bị rửa nát, ngoại hình dường như không còn phân biệt được, một cỗ mùi hôi thối phát ra, Hạ Khô Thảo chỉ cảm thấy dùng khăn che khuất mũi cũng không ngăn được mùi hôi của thi thể mục rửa này.

"Đây là tên côn đồ cắc ké hương lý của chúng ta, tên Cẩu Đản, thường ngày chính là hết ăn lại nằm, tay chân không sạch sẽ, người thứ nhất phát bệnh chính là hắn." Trưởng thôn cũng dùng một cái khăn vuông che mũi, đây là do Hạ Khô Thảo phân phối dùng dược liệu huân vào khăn, có thể ngăn ngừa ôn dịch. "Cái người Cẩu Đản này lần trước trộm trứng gà của nhà ai, dường như gặp một con chó hoang rồi bị cắn, có thể hay không nơi này mới chính là nguyên nhân?"

Hạ Khô Thảo mang bao tay tự tạo vào, lật lại một chút thi thể liền nát ra vô cùng nghiêm trọng, ở bắp đùi phát hiện có một miếng vết thương nhỏ, đoán chừng chính là bị chó cắn. "Là con chó nào? Xử lý nó thế nào?" Đoán chừng con chó kia chính là bệnh khuẩn mang theo vật dẫn.*"

*con chó mang theo vi khuẩn vào thôn

"Chắc là bị Cẩu Đản đánh chết quá, tên này vậy mà vô cùng nhỏ mọn, thường hay âm thầm chỉnh người, lần này bị báo ứng rồi." Lưu Niệm nói đến Cẩu Đản này vẻ mặt rất ghét bỏ, nhìn ra được hắn không thích người này.

Lần này Hạ Khô Thảo hiểu rồi, con chó này hẳn là mang chứng chó dại, sau khi cắn Cẩu Đản một ngụm, bệnh khuẩn liền tiền vào trong cơ thể của hắn, mà con chó sau khi chết bệnh khuẩn theo thi thể bắt đầu khuếch tán, Cẩu Đản lại không có xử lí vết thương, trong thời gian cùng mọi người tiếp xúc cũng là lúc đem bệnh khuẩn lan tỏa ra bên ngoài, hắn chết nhanh như vậy cũng là do không thanh lý tốt vết thương.

"Đem thi thể này đi hỏa táng đi." Hạ Khô Thảo đứng lên gỡ bao tay xuống cất kỹ nói, "Nguyên nhân đầu cũng đã tìm được có thể chân chính xác định đây chính là ôn dịch, mà đích xác là dịch hạch, hơn nữa phỏng chừng gia súc cũng đã có lây nhiễm, tốt nhất sớm xử lý, như vậy có thể giảm bớt một chút uy hiếp."

Sau khi trở lại dược phòng, Hạ Khô Thảo viết phong thư cho Hạ Trường Khanh báo bình an, tiếp đó chuẩn bị cách ly những người này, đến từng nhà kiểm tra những người có chứng bệnh, đợi lúc kiểm tra xong, trời đã tối, Tô Tử cũng vừa lúc trở lại, còn mang theo vật liệu.

"Làm rất tốt." Hạ Khô Thảo không thể không giơ ngón lên khen Tô Tử. Cái này mấy ngày kế tiếp cũng không lo thiếu dược liệu.

"Thiếu gia, ngươi có nghỉ ngơi không a?" Tô Tử hỏi.

"Ách...Coi như có đi." Dường như nhớ được mình có ngủ một chút, bất quá cũng chỉ là một chút, bởi vì y vừa mới ngủ say đã bị giọng nói lớn của Lưu trưởng thôn làm tỉnh giấc.

"Bất kể như thế nào! Hiện tại ngươi! Nhất đinh! Cần phải! Đi! Ngủ! Một giấc!" Tô Tử trực tiếp cưỡng chế, dù sao hắn cũng không muốn mang thiếu gia ngã bệnh trở về, sẽ bị chủ nhân lột da a.

Hạ Khô Thảo tránh không được, đành phải theo ý của Tô Tử, rửa mặt tốt sau đó nằm trên giường nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc thoải mái, thế nhưng y căn bản ngủ không được, bộ dáng hoàn toàn chỉ muốn suy nghĩ, nằm trên giường một khắc liền nghe âm thanh ồn ào bên ngoài, Hạ Khô Thảo không khỏi đứng dậy mặc quần áo đi xem một chút.

"Ôi chao, ôi chao, ôi chào, ngươi đừng vội a, thiếu gia của ta sẽ lập tức đến, không nên lo lắng a." Tô Tử ngăn người ở phía ngoài cửa, tránh bọn họ vẫn hướng bên trong nhà chen vào.

"Hạ đại phu, cứu cứu con gái của ta đi." Nữ nhân vừa trông thấy Hạ Khô Thảo, như là nhìn thấy vị cứu tinh, lập tức hướng bên trong nhà chen chúc đi.

"Chậm một chút, đem hài tử của ngươi cho ta xem." Hạ Khô Thảo ngăn lại động tác của nữ nhân, chủ động tiếp nhận hài tử từ trên người nàng đặt lên giường bên ngoài vừa chuẩn bị chiếc giường nhỏ.

Là một tiểu cô nương, ước chừng khoảng năm, sáu tuổi, mặt trái táo tròn tròn nhìn hết sức đáng yêu, thế nhưng lần này trên gương mặt đáng yêu ấy mọc đầy mụn đỏ như bệnh sởi, nữ hài cũng xuất hiện hiện tượng nóng lên, đại khái là bị đốt có chút nghiêm trọng, cả người cũng không còn tri giác.

Hạ Khô Thảo chẩn mạch, nhìn lại tình huống của những đứa trẻ khác, mới biết được đây là bệnh thủy đậu bình thường, xem ra nữ hài này gần đây bởi vì...ôn dịch này hiểu rõ tình huống đem bệnh thủy đậu thoáng cái cũng bộc phát rồi, bất quá ôn dịch này không lây đến người nàng, xem ra rất may mắn.

"Đại nương, nàng đây là bệnh thủy đậu, ngài đem nàng để ở chỗ ta vài ngày, ta đảm bảo làm cho nàng vui vẻ trở về." Hạ Khô Thảo cho nữ nhân một lời giải thích vô cùng chính xác.

"Ta đây có thể khụ...Khụ...Khụ! Lưu lại chiếu cố nàng không?" Đại khái đã thanh tỉnh trở lại, nữ nhân này mới mở miêng nói chuyện, liên tiếp từng trận ho khan phát ra.

"Đại nương ngươi...." Hạ Khô Thảo lập tức bắt mạch cho nàng, quả nhiên nữ nhân này là bị lây nhiễm ôn dịch, "Đại nương, ngài hiện tại cũng không phù hợp chiếu cố nàng, ngài tốt nhất nên đến khu cách ly tiếp thu trị liệu tốt hơn."

Phụ nhân cũng biết tình trạng thân thể của chính mình, bây giờ mà mạo muội lưu lại chỉ tạo thành phiền toái lớn, nàng chỉ có thể gật đầu đem hài tử lưu lại bên người Hạ Khô Thảo.

Mấy người thanh niên giơ đuốc chào hỏi tốt Hạ Khô Thảo sau đó liền dẫn phụ nhân ly khai, Hạ Khô Thảo lúc này mới biết được, những người này vì tránh có người đến y quán gây chuyện, mấy ngày nay một mực tuần tra vùng phụ cận y quán, quả nhiên tiểu hương tiểu huyện người dân đều có vẻ chất phác hơn.

"Tô Tử, đến đây giúp ta một chút." Hạ Khô Thảo thấy người đi rồi cũng bắt đầu bận rộn chuyện của mình.

Tìm dược thảo, mài dược, chế thành thuốc mỡ, bôi thuốc, những chuyện này sau khi xong, cũng đã nửa đêm, "Thiếu gia ngài đi nghỉ ngơi chút đi, ta đến sắc thuốc là được." Tô Tử thấy Hạ Khô Thảo hướng gian phòng sắc thuốc đi đến liền biết đối phương muốn làm cái gì, lập tức chạy tới chộp hết tất cả mọi việc.

Này vừa nói đến ngủ, Hạ Khô Thảo liền cảm thấy buồn ngủ, chính là gật gật đầu, trở lại ngoài phòng nhìn nhìn tình huống của nữ hài sau đó vào phòng ngủ, ngủ một cái chính là ngủ thẳng đến giữa trưa, Hạ Khô Thảo có chút hoài niệm thời gian trước kia ở Thần Y cốc, ngủ đến lúc nào muốn thức cũng được, cơm đến thì há mồm y phục đến thì đưa tay, quả thật chính là cuộc sống của thần tiên a, bất quá cũng chỉ nghĩ thử xem, dù sao bây giờ vẫn còn rất nhiều chuyện trọng yếu, sau khi hoàn thành y có thể thanh thản ổn định khôi phục như ở Thần Y cốc.

"Hạ đại phu, ngươi đã tỉnh." Hạ Khô Thảo đi ra y quán, trên đường có nhiều người bắt đầu chào hỏi, y thoáng cái đỏ mặt lên, này ngủ thẳng đến xế chiều đích thật có chút mất mặt, song, những người này làm sao mà biết được? Hạ Khô Thảo nghĩ như thế.

Những người hương dân này làm sao biết Hạ Khô Thảo ngủ thẳng đến trễ như vậy? Đương nhiên là do Tô Tử tự mình nói, mỗi ngày không có ít người chạy đến y quán hỏi các loại sự tình, hôm nay cùng trước kia giống nhau, bọn họ lại đến nữa, nhưng lần này lại không thấy Hạ đại phu, lại bị Tô Tử cự tuyệt, sau khi nghe Tô Tử nói xong bọn họ mới bừng tỉnh đại ngộ, mấy ngày nay Hạ đại phu giúp bọn họ chữa trị rất ít khi ngủ, mà bọn họ ngược lại sáng sớm đã đến quấy rầy, hiển nhiên quấy nhiễu y thanh mộng rồi, những người này cũng ý thức mình có lỗi, liền quyết định sau này không nên gây phiền toái cho Hạ đại phu nữa, sau đó trở về nhà.

Hạ Khô Thảo vẫn như cũ hôm nay đến thăm những hương dân bị cách ly, sau khi đem chính mình phủ kín, Hạ Khô Thảo liền đến trước hộ nhà bị cách ly, nhưng chuyến đi này y không nghĩ tới lại gặp tình huống như thế, một người nam nhân, khuôn mặt dơ bẩn quần áo đột nhiên chui từ một hộ nhà đi ra, trong tay cầm một thanh chủy thủ đâm về phía y.

"Hạ đại phu, ngươi không sao chứ!"

"Vết thương không sao đi, có vấn đề gì không?"

Người giơ tay cầm chủy thủ đâm Hạ Khô Thảo lúc này đã bị chế phục, không biết làm sao khí lực của người này lại lớn như vậy, một tay của Hạ Khô Thảo trượt xuống, đối phương giãy giụa tránh né sau đó lại vạch một đao trên cánh tay y, người xung quanh lại nghe tiếng vang lần nữa sau vội vàng đem người phục chế trên mặt đất, người này trên mặt đất điên cuồng gào thét.

Hạ Khô Thảo bưng tay phải của mình lại, ống tay áo màu trắng đã bị nhiễm đỏ, ước chừng vết thương lớn dài khoảng mười cen-ti-mét trên cánh tay, người này hạ thủ hết sức ngoan độc, vết thương hết sức sâu, đều sắp tổn thương đến gây cốt tới nơi rồi, Hạ Khô Thảo cũng chưa gặp qua người này, y có chút buồn bực, người này tại sao lại đối với y hướng đao kiếm.

"Cừ Tuyền! Ngươi đây là đang làm cái gì?" Nghe tiếng rồi mới thấy Lưu Niệm chạy tới nhìn nhìn vết thương trên tay Hạ Khô Thảo không khỏi sinh khí, một cước đá vào trên thân người này.

Cừ Tuyền xì một tiếng, phun máu trong miệng ra, "Ngươi là thần y cái rắm, hiện tại chạy đến giả mù sa mưa coi mình là Chúa cứu thế chúng ta sẽ lấy lòng ngươi sao? Ta phi! Cũng không nhìn một chút xem ngươi là cái thứ gì!"

"Ba!" Một cái bạt tai thanh thúy vang lên, đầu của Cừ Tuyền lệch qua một bên, trên khuôn mặt xuất hiện năm dấu ngón tay thật to, cho dù trên mặt rất bẩn cũng có thể nhìn ra được, có thể tưởng tượng được khí lực Lưu Niệm ra một bạt tay này mạnh thế nào.

Lưu Niệm ánh mắt trừng lớn, vô cùng tức giận nhìn Cừ Tuyền, "Ngươi xem chính mình là cái thứ gì?" Lưu Niệm ngực vẫn đang phập phồng, hắn có một loại xúc động muốn giết người ngay lúc này, "Ngươi ở cái thôn này làm những gì, cả ngày cùng Cẩu Đản trộm cắp, nếu như không phải ngươi không chịu trị liệu, thì ngươi cho rằng thê tử của ngươi sẽ nhiễm ôn dịch mà qua đời sao?"

"Chờ một chút! Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Khô Thảo có chút bối rối, y không biết hai người này ở đây biểu đạt cái gì, cảm giác như mình đang lạc trong sương mù.

"Hạ đại phu, trước đi băng bó vết thương lại đi, chờ một chút ta liền nói sự tình cho ngươi biết." Lưu Niệm thấy bên trên ống tay của Hạ Khô Thảo toàn là máu cảm thấy rất chói mắt, nhanh chóng cầm máu băng bó là quan trọng nhất, về phần Cừ Tuyền này, "Trước mang hắn vào khu cách ly, nhiễm phải ôn dịch còn chạy ra bên ngoài, ai là người thả ra!?"

Đợi Hạ Khô Thảo rửa miệng vết thương sau đó băng bó thay đổi y phục xong liền đi ra ngoài nghe Lưu Niệm kể lại sự tình trước đó.

"Chính là hôm Hạ đại phu muốn tìm người tới hỗ trợ, có một tiểu cô nương đứng thứ nhất ra muốn chiếu cố cha mẹ, nàng chính là nữ nhi của Cừ Tuyền." Lưu Niệm cũng chỉ thở dài, "Ngày đó nha đầu này về nhà nói cho Cừ Tuyền biết chuyện này, cũng không có đáp ứng, cũng chưa có tiếp nhận trị liệu, vợ của hắn liền bị nhiễm bệnh nghiêm trọng, ngày thứ hai đã tạ thế."

"Vậy bọn họ như thế nào nhiễm ôn dịch?" Hạ Khô Thảo hỏi.

"Chính là Cẩu Đản lưu lại thịt chó, hắn đòi một ít đem về nhà, vợ hắn nhất thời chủy sàm* liền ăn hết, mà Cừ Tuyền sau lại còn đánh vợ hắn một trận, chuyện này tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy." Lưu Niệm cũng chỉ có thể thở dài, "Chúng ta cũng không có để ý đến hắn, hôm nay như vậy nhảy ra phỏng chừng là trả thù đi, nhưng không nghĩ tới thế nhưng lại thương tổn được ngươi."

*chủy sàm: thèm ăn

"Không có việc gì, vết thương này cũng chỉ có chút sâu, ta đã băng bó qua." Cánh tay của Hạ Khô Thảo đã quấn lấy một tầng băng gạc dày đặc.

"Mấy ngày nay Hạ đại phu an tâm dưỡng thương, những người khác ta sẽ tìm người chiếu cố, Hạ đại phu làm nhiều chuyện vì chúng ta như vậy, cũng không dễ dàng gì." Lưu Niệm đứng dậy đối với Hạ Khô Thảo bái một cái.

Hạ Khô Thảo lập tức đứng dậy, "Trưởng thôn nói quá lời, lần này ta đến đây chẳng qua hi vọng ôn dịch sẽ không lan tràn ra bên ngoài, cũng không tính là cái gì, nhưng thật ra có vài người bệnh tình có chút nghiêm trọng, đây chỉ là vết thương nhỏ, cũng không có bao nhiêu sự tình."

Bên này sau khi Hạ Khô Thảo tiễn đưa Lưu Niệm mới từ bên trong nhà mang ra hòm thuốc của mình, lấy châm tuyến* kéo, mở băng gạc đã băng bó kĩ ra, một đạo vết thương dữ tợn xuất hiện trên cánh tay trắng nõn, đại khái vết thương quá lớn, trông nhìn như đang há miệng ra cười, màu đỏ của máu như cũ vẫn thấy được, Hạ Khô Thảo rất bình tĩnh rửa vết thương, dùng tay trái đến vá vết thương, bởi vì là chính mình tự mổ, ở đây lại không có tiêm gây tê của hiện đại, mà Ma Phi Tán chỉ có thể gây tê toàn thân, căn bản là vô dụng, cho nên y phải nhịn đau để vá vết thương.

*châm tuyến: kim châm dùng để vá

Làm nóng kim châm sau đó đâm vào vết thương, một cỗ cảm giác không nói nên lời kích thích toàn bộ đại não, Hạ Khô Thảo chỉ có thể cắn môi dưới kêu rên, cánh tay trái giống như không còn khí lực, ở mũi kim châm cuối cùng, Hạ Khô Thảo đem chỉ cắt đi, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, chính y cũng cảm thấy nhẹ nhõm, tay trái một mực phát run, rắc thuốc bột lên vết thương sau đó băng bó kĩ, Hạ Khô Thảo tê liệt ở trên bàn, lâm vào hôn mê.

Tô Tử sau khi chiếu cố những người bệnh kia liền chạy về y quán thế nhưng lại phát hiện thiếu gia nhà mình gục trên bàn, bên cạnh đều là băng gạc thấm máu cùng miếng bông và một chút công cụ vá vết thương, hắn nhớ lại hôm nay nghe người ta nói, có người công kích thiếu gia, vốn là muốn lập tức trở về y quán, nhưng lúc sau nghe người nọ nói y không có việc gì, hắn cũng bỏ qua, bây giờ nhìn xem hoàn toàn đều rất nghiêm trọng.

"Thiếu gia..." Tô Tử đi lên phía trước gọi một tiếng, nhưng người trên bàn như cũ không có phản ứng, "Thiếu gia! Thiếu gia!" Tô Tử lập tức ngồi chồm hỏm xuống, nhìn tình huống của Hạ Khô Thảo một chút, "Thật nóng!" Hắn lúc này mới phát hiện hình như thiếu gia nhà hắn tựa hồ như đã bị lây nhiễm phong hàn, hoặc là nói bị lây nhiễm bệnh dịch, vội vàng đem người trên bàn đỡ dậy ôm vào bên trong nhà.

Tô Tử đem đến một chậu nước lạnh, lau trán và thân thể của Hạ Khô Thảo, chỗ cánh tay hắn không dám đụng loạn, để tránh thương tổn đến miệng vết thương, chờ hết bận sau đó đi tới ra ngoài lấy bút viết một phong thư rồi đưa bồ câu đưa tin lên Thần Y cốc, chuyện này mặc dù thế nào cũng phải nên báo cho chủ tử, để tránh sau này xảy ra chuyện không biết xoay sở thể nào.

Hạ Khô Thảo sau khi lâm vào hôn mê cũng không biết chính mình xảy ra chuyện gì, y chỉ biết hiện tại cả người không thể cử động, nằm ở một nơi tràn đầy hắc ám, trợn tròn mắt nhìn thấy một mảnh bóng tối, chỉ thấy phía trên xuất hiện một đốm trắng , sau đó ngày càng gần, mãi cho đến khi vật kia nhích tới gần Hạ Khô Thảo mới biết mình nhìn thấy cái gì, đó là một người, hoặc nói đó chính là y.

Cảm giác không gian xoay tròn một tý, Hạ Khô Thảo đột nhiên phát hiện mình đứng lên, còn đối mắt "Hắn" cũng đứng lên, nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay của mình mớt giật mình kinh ngạc, trên mắt mang theo gọng kính màu đen, mặc trên người là áo sơ mi, phía dưới là quần thường cùng với giày thể thao, đây chính là bộ quần áo trước khi y xuyên qua nơi đây, lẽ nào, y trở về?

"Cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi?" Đối diện "Hắn" thế nhưng nói chuyện, Hạ Khô Thảo vẫn là bị dọa hết hồn.

"Ngươi là...Hạ Khô Thảo?" Hạ Khô Thảo dám cá người trước mắt này chính là nguyên thân của y.

"Ta chính là ngươi." Đối diện Hạ Khô Thảo vẻ mặt không có chút biểu cảm, nhưng có thể cảm giác được giọng nói của hắn mang một tia hài lòng, "Ngươi chính là ta."

"Ta chính là ngươi?" Hạ Khô Thảo có chút nghi ngờ, "Nhưng ta mới là người ngoại lai*, ta cướp đi nơi tất cả vốn thuộc về ngươi..." Bất kể là cha, hay là phụ thân, còn có ca ca, hay là...Hiên Viên Công Duẫn, "Nếu như ngươi muốn trở lại, ta đem thân thể này trả lại cho ngươi."

*ngoại lai: người bên ngoài

"Đó là thân thể của chúng ta." Toàn bộ thời không tối đen sau câu nói của đối phương đã bắt đầu bị bóp méo, "Ta và ngươi tuy hai mà một, cộng sinh nhất thể." Những lời này sau khi nói xong, "Hắn" đã theo vòng xoáy của không gian biến mất.

"Hạ Khô Thảo! Ngươi mau ra đây!" Vươn tay muốn nắm trụ một ít bóng dáng màu trắng, lại phát hiện mình ngày càng lui về sau, dừng lại một lúc, Hạ Khô Thảo giơ tay lên, là một ít thân thể cổ trang y phục màu trắng, tóc dài màu trắng, bộ y phục thuộc về mình đã biến mất, "Sẽ không, sẽ không!"

"Khô Thảo, Khô Thảo ngươi tỉnh!" Hạ Khô Thảo chỉ thấy bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc, nhưng là mắt vẫn không mở ra. "Ngươi nếu tỉnh, ta liền mang ngươi đi Tuyết Sơn, ngươi không phải nói rất thích Tuyết Sơn sao? Còn có ngươi chẳng phải muốn sâm bạc hay sao ta đã cho người tìm được, cả Sa mạc Côn Sơn quốc, có thời gian ta sẽ mang ngươi đi xem, sau đó chúng ta cùng nhau đi đại giang nam bắc, nhìn hết cảnh sắc thế gian, đời này quyết không phụ ngươi!"

"Ba!" Một cái tát vang lên hết sức chói, cái tát này không phải đánh vào mặt Hạ Khô Thảo, mà là đánh vào mặt của Hiên Viên Công Duẫn, Hạ Khô Thảo không có mở mắt, nhưng lại cho Hiên Viên Công Duẫn một cái tát, thoáng cái đem mộng tưởng của hắn đập vỡ. ( =))))))) )

Được rồi, thật ra thì Hạ Khô Thảo vẫn hôn mê, nhưng y vẫn còn ý thức, nghe thấy lời nói bên ngoài, vừa lúc nãy Hiên Viên Công Duẫn nói đã đoạt được toàn bộ y đều nghe rất rõ ràng, sớm là một độc giả, y đều nghe vô cùng rõ ràng, cái gì gọi là Tuyết Sơn, sa mạc nhân sâm đều là những thứ là mà Hạ Khô Thảo mơ ước, cùng hắn một chút quan hệ cũng không có, mà kết hợp lại những chuyện Hiên Viên Công Duẫn làm trước kia, cuối cùng coi như rõ ràng, y bị người này lừa!

Bất kể lúc này xuyên qua hay trọng sinh, Hạ Khô Thảm cảm thấy trong người có chút buồn bực, không nghĩ tới mình không hay biết lại còn bị người xoay quanh đùa bỡn, a thật là buồn cười.

"Ngươi đã tỉnh chưa?" Hiên Viên Công Duẫn thấy đối phương vẫn còn nhắm mắt, còn chưa từ bỏ ý định hỏi thăm, nhưng y như cũ không có phản ứng gì, hắn có chút buồn bực lúc nãy vẫn còn hôn mê vì sao lại ra tay tát hắn một cái mạnh tay như vậy.

Hiên Viên Công Duẫn có thể tìm được người là do sáng nay hắn tỉnh dậy luôn cảm thấy tim đập nhanh cùng với đứng ngồi không yên, cảm giác có việc sẽ phát sinh, chính là cũng không nói ra lời gì, hắn mấy ngày nay lên núi xem Hạ Khô Thảo nghỉ mát, nhưng lại phát hiện người không có trong núi, điều tra một phen mới biết người đã đi ra ngoài, còn về phần đi đâu hắn cũng không biết.

Sau khi hỏi thăm hắn mới biết được Tùng Viên Hương đang bộc phát ôn dịch hắn mới nhớ lại chuyện ôn dịch ở đời trước, Hạ Khô Thảo vì che chắn cho hắn nên ở nhà dưỡng thương, Hạ Trường Khanh vì chuyện này cũng không có đi cứu trợ nạn dân, vì thế mà Cơ Ảnh Nguyệt đi đến đây cứu trợ, hiện tại suy nghĩ một chút, Cơ Ảnh Nguyệt cũng không có học qua y thuật, nàng làm sao chữa hết hơn trăm người bị lây nhiễm ôn dịch.

Hiên Viên Công Duẫn chạy đến Tùng Viên Hương là muốn dò xét một chút bệnh tình, lại phát hiện so với đời trước không có nghiêm trọng như vậy, cũng không thiếu người ở bên ngoài đang bận rộn, tựa hồ là đang phơi thảo dược, hỏi thử một chút mới biết được có một vị đại phu đến đây giúp bọn hắn khống chế ôn dịch lan tràn, hiện tại đã có nhiều người bệnh dịch đã tiêu trừ, có điều hôm nay đại phu bị thương tổn, bây giờ đang nghỉ ngơi dưỡng thương.

Cho nên nói cái gọi là sau khi lén vào y quán liền phát hiện Hạ Khô Thảo nằm ở trên giường lẩm bẩm một mình, kế tiếp là sự tình kia phát sinh, chính hắn hoàn toàn không biết mình dường như đã bại lộ.

Mà bên trong Thần Y cốc, Hạ Trường Khanh sau khi nhận được thư tín lại bắt đầu đứng ngồi không yên, lôi kéo Phục Uyên, Hạ Vô Thiên, còn có Triệu y sư không ngừng không nghỉ chạy đến Tùng Viên Hương.

----------------

Aki: Ta đang tự hỏi tại sao cái chap này nó dài thế, có nhầm lẫn ở đâu không nhỉ? Ta lười đọc nên mọi người thấy có gì không ổn thì cmt nha :v


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp