Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 38


3 năm

trướctiếp

Hạ Khô Thảo đang sắp xếp lại đám hoa cỏ vừa mới phơi tốt, y chuẩn bị dùng nó để chế tạo trà thảo dược, dù sao cái nhà này cũng không thể dựa vào kim ngân* mà người khác đưa để sống mãi được, mà Hạ Trường Khanh cũng có làm một chút thảo dược, còn có thuốc mỡ, thuốc viên, thuốc bột tựa hồ cũng có thể bán đi, về phần trà thảo dược của Hạ Khô Thảo e là phải nói rằng mình rảnh rỗi làm ra nhân tiện đem theo đi bán, bởi vì y rất thích hoa mân côi* nhưng ở đây lại không có, y cũng chỉ có thể từ bỏ.

*kim ngân: vàng

*hoa mân côi: hoa hồng Nhật

"Hoa này ánh nắng phơi không khô được, có chút ẩm." Hạ Trường Khanh cầm lấy một đóa hoa hồng nhìn xem, "Tại sao ngươi lại muốn chọn nụ hoa?" Cầm trong tay là đóa hoa chưa nở, hoặc là nói căn bản chỉ có một vài cánh hoa lộ ra bên ngoài, Hạ Trường Thanh chưa từng thấy qua ai đem đi phơi khô loại hoa này bao giờ.

Phương thức chế tạo ra Hạ Khô Thảo đã quên, y chỉ nhớ trà hoa hồng được làm theo cách này, cho nên y đem cách này dùng để chế ra trà, "Chờ hoa này phơi tốt, liền đem lá trà ra phơi, nếu như mùa đông, lấy hoa mai làm trà cũng rất ngon."

"Rốt cuộc trong đầu ngươi chứa những thứ gì?" Hạ Trường Khanh chọc chọc đầu Hạ Khô Thảo, "Ban đầu là dược thiện , bây giờ đến trà lài*, ngươi sao lại có thể làm ra...nhiều thứ như vậy."

*trà lài: không phải trà của hoa lài nha, mà là trà ướp hoa.

Hạ Khô Thảo ôm lấy cánh tay Hạ Trường Khanh làm nũng, "Ngươi chính là cũng thích mà phải không?"

"Gần đây có muốn xuống núi nhìn một chút không?" Hạ Trường Khanh cười hỏi.

"......" Mỗi lần Hạ Trường Khanh đề nghị xuống núi, Hạ Khô Thảo không biết nói gì, y quả thật muốn xuống núi, nhưng bây giờ đã vào xuân rồi, nội dung tiếp theo của câu chuyện có nhắc đến ngoài thành Hiên Viên xuất hiện nạn ôn dịch, dân ở đó đều đi chạy nạn, trùng hợp khi đó Hạ Trường Khanh cùng Hạ Khô Thảo cũng không đi chữa bệnh, bởi vì khi ấy Hạ Khô Thảo đang dưỡng thương, Cơ Ảnh Nguyệt sau đó chủ động ra tay giúp đỡ liền nhiễm bệnh, kết quả cuối cùng là khiến hoàng đế giận dữ, sai người đem tất cả dân tị nạn thiêu đốt, hành động này chính là bạo quân, bất quá Hạ Khô Thảo vẫn nhớ bình luận của bộ tiểu thuyết này có chút khen tặng hành động của hoàng đế.

"Sao vậy? Vì sao mỗi lần đề cập đến chuyện xuống núi ngươi đều không muốn đi?" Rõ ràng bảo bối của mình rất muốn xuống núi, nhưng không biết vì ly do gì, vừa nhắc xuống núi liền lâm vào trầm mặc.

"Cha, lần này xuống núi chúng ta đến Tùng Viên Hương* đi?" Hạ Khô Thảo nhìn cha y nghiêm túc nói.

*chữ Hương chỗ này QT dịch là thôn.

"Tùng Viên Hương? Đi chỗ đó làm cái gì, thâm sơn cùng cốc, so với Đào Nguyên Thôn còn gian khổ hơn." Hạ Trường Khanh làm sao không biết thôn nhỏ này, cách Hiên Viên thành một nén hương đường xe, tuy nhiên chỗ này hết sức vắng vẻ, hơn nữa lần này nơi có bão tuyết nghiêm trọng nhất chính là cái Tùng Viên Hương kia.

"Lần này Tùng Viên Hương nhất định sẽ vì trận tuyết lở này mà xuất hiện lũ lụt, mà mùa xuân là mùa rất dễ nhiễm bệnh, chúng ta hoàn toàn có thể đến giúp họ một chút, để tránh sau này xuất hiện ôn dịch." Hạ Khô Thảo biết rằng nội dung câu chuyện đang thay đổi rất nhiều, nhưng nạn ôn dịch này tuyệt đối sẽ dựa theo câu chuyện mà diễn ra, bất quá Hạ Khô Thảo có điểm thắc mắc, chính là Cơ Ảnh Nguyệt tự đề cử mình kia chưa từng học qua y thuật*, làm sao có thể chữa bệnh cho người ta?

*QT dịch là nữ chủ, theo đoạn trên mình đọc được thì nữ chủ này là chỉ CAN, trực giác của mình cũng nghĩ vậy >_>

Hạ Trường Khanh không phải là người có hảo tâm gì, ấy vậy đứa nhỏ y yêu thương này luôn làm y có chút mềm lòng, bởi nếu dựa theo tính cách trước kia, y sẽ làm bộ mặt không quản, bất quá lần này nếu Hạ Khô Thảo muốn đi, y sẽ không cự tuyệt, dù sao cũng để Hạ Khô Thảo rèn luyện, không chứng kiến được cảnh địa ngục trần gian làm sao có thể nói mình là một Y sư đây?

"Nếu ngươi muốn đi, mấy ngày nữa có thể lên đường, có điều lần này ta không thể đi cùng ngươi, ngươi phải tự mình giải quyết vấn đề này, hiểu không?" Lần này Hạ Trường Khanh đã quyết định y không giúp đỡ Hạ Khô Thảo nữa, mà chỉ đứng một bên chỉ đạo, còn lại đều để cho Hạ Khô Thảo tự mình đi giải quyết.

"Cha, ta nhất định sẽ tốt mà!" Hạ Khô Thảo không lâu sau liền biết thôn Tùng Viên bộc phát ôn dịch, Cơ Ảnh Nguyệt bởi vì trợ cứu hương dân mà nhiễm bệnh, mà y như vậy cũng bị lây bệnh, Hạ Khô Thảo đột nhiên cảm giác bản thân y cùng Cơ Ảnh Nguyệt thật giống Thánh mẫu, bất quá không biết hiện tại Cơ Ảnh Nguyệt cùng hoàng đế đã tiếp xúc đến thế nào rồi.

Song tựa hồ Cơ Ảnh Nguyệt cùng hoàng đế không phải cùng một tuyến, nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là ở quý phủ Cô tướng quân, lúc đó nàng đến Cô gia là đi theo Hiên Viên Công Duẫn, nhưng hiện tại Hiên Viên Công Duẫn không biết đã đi nơi nào, mà hoàng đế đi Cô gia tự nhiên là vì nhi tử của Cô tướng quân, khi đó, Cô Vô Tâm đã là nam thiếp, thế nhưng hiện tại, hoàng đế cùng Cô Vô Tâm căn bản là không có tiếp xúc gì, như vậy câu chuyện làm thế nào dựa theo nội dung mà tiếp tục đây?

Trong đầu Cơ Ảnh Nguyệt vẫn hiện lên lời nói kia của lão nhân,... nên không biết mình thế nào trở về Hiên Viên phủ, nếu không phải Cầm Âm gọi to nàng một tiếng, nàng còn không phát hiện mình đã trở lại trong phòng...

"Tiểu thư, vì sao mấy hôm nay ngươi luôn tâm bất tại yên?" Cầm Âm thật sự có chút lo lắng cho Cơ Ảnh Nguyệt, mấy ngày nay cảm xúc của nàng rất không thích hợp.

"Không có việc gì...." Cơ Ảnh Nguyệt làm sao không có việc gì, lời của lão nhân kia hiện tại giống như một khối đá lớn đè nặng trong lòng của nàng, "Cầm Âm, ngươi ra ngoài mau lên, ta nghĩ muốn yên tĩnh một lát." Lúc này làm cho bản thân mình bình tĩnh lại mới là trọng yếu nhất.

"Vậy ta ra ngoài trước." Cầm Âm nghe lời ra cửa.

"Hô ~" Sau khi người rời khỏi đây, Cơ Ảnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn cửa sổ đã đóng kĩ, sợ người đi qua, nàng còn cố ý kiểm tra một phen, sau khi xác định cửa đã đóng kĩ, Cơ Ảnh Nguyệt đi tới trước bàn, lấy ra một khối ngọc bài màu đỏ, ngọc bài có dạng hình tròn, phía trên có một con Phượng Hoàng giương cánh bay cao, cho dù không có ánh sáng cũng sẽ lưu quang bốn phía, lại nhìn kỹ một chút, bên trong cái ngọc bài màu đỏ này phảng phất một loại máu đang lưu động.

Khối ngọc bài này khi đang ở Cơ gia tổ trạch được Cơ Ảnh Nguyệt phát hiện trên bàn Tế Tự, ngọc bài này ban đầu cũng không có gì đặc biệt, nhưng một lần không cẩn thận bị thương ở tay, sau khi máu tay nhỏ phía trên, khối ngọc bài này liền xuất hiện biến hóa, nguyên bản từ màu đen tuyền ngọc bài chuyển sang màu đỏ tiên diễm, mặt trên từ một đống loạn thất bát tao cũng biến thành một con Phượng Hoàng tung cánh bay cao, ban đầu Cơ Ảnh Nguyệt bị dọa sợ nhảy dựng lên, nhưng sau khi nhìn thấy ngọc bài trở nên xinh đẹp, Cơ Ảnh Nguyệt tiểu tâm dực dực* đem ngọc bài thu vào, cho đến hiện tại nàng cũng không biết khối ngọc bài này có tác dụng gì.

*tiểu tâm dực dực: cẩn thận từng li từng tí.

"Ngươi thật đúng là cơ duyên của ta sao?" Cơ Ảnh Nguyệt nhìn chăm chăm vào khối ngọc bài trong tay vẫn y như cũ, trừ phát sáng ra còn lại không có biến hóa gì, nàng có chút hoài nghi, đang lúc định đem ngọc bài cất đi, thì nghe thấy một thanh âm xa lạ xuất hiện, nàng sợ đến mức vứt bỏ ngọc bài trong tay

.

Nhân vật buộc định, họ tên: Cơ Ảnh Nguyệt, giới tính: nữ, cao 165cm, nặng 47kg, tướng mạo: nghiêng nước nghiêng thành, yêu thích: thêu, luyện chữ thư pháp, người trong lòng: Hiên Viên Công Duẫn, đã vượt mức hoàn thành mục tiêu, con đường hậu cung bắt đầu khai mở, thu được hai viên Dưỡng Nhan Đan, một quyển võ lâm bí tịch, một cây nhạc khí sáo ngọc, hi vọng Túc chủ* có thể sớm cố gắng xây dựng xong con đường hậu cung của mình. Thanh âm kỳ quái vẫn không dừng lại, Cơ Ảnh Nguyệt nhìn ngọc bài trên bàn, mở to hai mắt, có chút không biết phải làm sao.

*Túc chủ: kí chủ

"Ngươi! Ngươi! Ngươi là người phương nào?" Cơ Ảnh Nguyệt có chút không tin khối ngọc này có thể nói chuyện, nhưng trong đầu rõ ràng đang biểu đạt khối ngọc bài này có thể nói chuyện đó.

"Túc chủ ngươi hảo, ta tên Thất Hào." Khối ngọc bài lần nữa lại nói chuyện, lần này chính xác là Cơ Ảnh Nguyệt sợ rồi, bỏ ngọc bài trên bài rồi chạy ra ngoài.

Aiz, ta rõ ràng lễ phép như vậy, tại sao lại sợ ta chứ, người cổ đại thật đúng là khó hiểu. Trên bàn, Thất Hào khẽ thở dài một tiếng, "Tiến sĩ vì sao lại muốn đưa ta đến cổ đại như vậy, căn bản là không thể hoàn thành nhiệm vụ nha." Cái ngọc bài này là đến từ tương lai, dùng để nghiên cứu một số đồ vật, mà nơi Thất Hào phụ trách lại ở đúng thời không này, người mà hắn lựa chọn chính là Cơ Ảnh Nguyệt. "Quà tặng tự động được đưa tới." Sau khi câu nói kết thúc, Thất Hào liền biến mất, mà trên bàn ngọc bài cũng trở lại bộ dạng bình thường vốn có của nó, mặt trên cũng không còn ánh sáng xinh đẹp.

Lúc Hiên Viên Công Duẫn trở lại trời đã tối, lần này hắn cũng không phải đến chỗ Hạ Khô Thảo, mà là đi Cô gia, Tân Đế thế nhưng hạ chỉ triệu Cô Vô Tâm vào cung, dựa theo đạo lí mà nói, bản thân Vô Tâm ngoại trừ thân phận là con của tướng quân còn lại cái gì cũng không có, Hiên Viên Công Duẫn lo lắng Cô Vô Tâm lại giống như trước, vào cung rồi sẽ không thấy ra ngoài, mà lần thứ hai gặp mặt là ở trên đài.

"Hoàng thượng triệu ngươi vào cung đến cùng là vì cái gì?" Cô Vô Tâm đến hoàng cung cũng chỉ có buổi sáng mà thôi, ở chỗ Thái Hậu dùng ngọ thiện xong liền trở về, cũng không có lưu lại.

Cô Vô Tâm cũng rất buồn bực, bất kể sự kiện thị tọa trước đó, hay là hiện tại vào cung, hắn cũng không gặp qua mặt hoàng đế, mà hoàng đế rõ ràng triệu hắn vào cung, nhưng căn bản là không có gặp, chỉ để thái giám truyền lời xuống bảo hắn theo bồi Thái hậu, "Ta cảm thấy tên tân hoàng đế này có chút kì quái." Dù sao không có ai đi mời một người làm khách, mà lại trực tiếp không xuất hiện nhượng khách nhân theo bồi trưởng bối, này không hợp tình hợp lí.

Đàn nghe Cô Vô Tâm nói liền một lúc, Hiên Viên Công Duẫn cũng yên lòng, "Vì cái gì tên tân hoàng đế này triệu ngươi vào cung?" Dựa theo hiểu biết của Hiên Viên Công Duẫn, Cô Vô Tâm có vẻ như chưa cùng tân hoàng có tiếp xúc đi.

"Nói là Thái hậu nhớ ta, nhưng ta nhớ được thời điểm ta gặp nàng là lúc mười một tuổi và chỉ gặp có một lần, ta đều đã nhanh quên, vì sao Thái hậu còn có thể nhớ rõ ta?" Cô Vô Tâm có chút bất đắc dĩ, hơn nữa ở trong cung, trong lúc cùng Thái hậu tán gẫu, nàng vẫn luôn đem chuyện của tân hoàng hướng đến, Cô Vô Tâm cũng có chút mạc dân kì diệu.

"Có điều ta cảm thấy ngươi nên cách xa tân hoàng một chút, bình thường loại này vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*." Bất luận thế nào Hiên Viên Công Duẫn phải nhắc nhở Cô Vô Tâm một chút

* vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp. Ý nói sự manh nha của những kẻ mưu mô lấy lòng kẻ khác để thực hiện mưu đồ của mình.

"Đạo lý này ta hiểu." Cô Vô Tâm cũng chỉ có thể nhìn xem tân hoàng đế này rốt cuộc bán thuốc gì trong hồ lô.

Trời vừa sáng Hạ Khô Thảo đã thức dậy bắt đầu vội vội vàng vàng thu thập hòm thuốc của mình cùng một đống thảo dược lớn, trong lúc ở nhà đợi một ngày y liền thu được tin tức, Tùng Viên Hương đã có người bị lây nhiễm bệnh, thế nhưng không nhiều lắm, các hương dân cũng chỉ cho rằng đây là nhiễm phong hàn chứ vẫn chưa phát giác được, bọn họ không phát hiện nhưng Hạ Khô Thảo lo lắng a, ôn dịch lần này so với bất kỳ bệnh nào cũng đều lan ra nhanh hơn, nếu ở hiện đại thì không có vấn đề gì phải sợ, nhưng chuyện cảm mạo này nếu chữa trị trễ có thể dẫn đến tử vong. Ở cổ đại mà nói, chính là làm cho người khác nghe được mà ngã bệnh.

Nhớ kỹ tùy thời che tốt miệng mũi, mỗi ngày đúng hạn uống thuốc, để tránh khỏi nhiễm phải bệnh dịch, có biết không?" Hạ Trường Khanh ở một bên nói không ngừng, ôn dịch lần này không tính là bệnh nhỏ, trị hết liền tốt, bị nhiễm phải liền phiền phức.

Hạ Khô Thảo thu thập xong đồ vật của mình liền gật đầu, "Cha, người yên tâm! Ta nhất định sẽ bình an trở về."

"Ừ." Hạ Trường Khanh sờ mái tóc dài của Hạ Khô Thảo, "Cha ở nhà chờ ngươi."

Lộ trình chạy được một ngày đường thì đến Tùng Viên Hương vào ban đêm, song, lúc này toàn bộ Tùng Viên Hương đã lâm vào yên tĩnh, gần đây đã có một số người nhiễm phong hàn, hơn nữa ngày càng nhiều, loại chuyện tự nhiên không bình thường này cũng có người phát hiện, hơn nữa số người chết liên tiếp đã bắt đầu gây khủng hoảng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Xin lỗi mọi người, hôm nay ta cập nhật truyện trễ _(:з" ∠)_

Meo meo, 1/6 quốc tế thiếu nhi sắp vào V rồi, hi vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn, ủng hộ chánh bản! Chống lại sách lậu. ( cái này chắc nói vào thời điểm chống lại sách lậu quá @@ )

Gần đây đang bắt đầu bận rộn viết một ngàn chữ tồn cảo rồi, cho nên hơn hai ngày nữa, hai câu đoạn trên, hoan nghênh mọi người đến xem, có một chút kinh ngạc được xuất hiện!

Rải hoa ăn mừng ~\(≧▽≦)/~ nữa nữa nữa.

Hoa mân côi là đây :3 khác với hoa hồng kia nhé :3 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp