Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 37


3 năm

trướctiếp

Hai ngày nay Hiên Viên Công Duẫn đang điều tra người hạ thuốc hắn, nhân tiện tự hỏi một chút Hạ Khô Thảo này đến cùng có phải là Hạ Khô Thảo trước kia hay không, bất quá chuyện này hắn cũng không trực tiếp điều tra, mà có tra cũng không tra ra cái gì, hắn hoài nghi một người, nhưng là....Hiên Viên Công Duẫn nhìn về phía Cơ Ảnh Nguyệt.

"Hiên Viên ca ca...." Cơ Ảnh Nguyệt bị Hiên Viên Công Duẫn nhìn thoáng đỏ mặt, cả người lộ ra vẻ thẹn thùng.

"...." Hiên Viên Công Duẫn xoay đầu lại, Cơ Ảnh Nguyệt là hiềm nghi lớn nhất, thế nhưng không có một bằng chứng nào có thể chứng minh, hơn nữa đệ đệ của hắn cũng cùng hắn uống chung một phương thuốc nhưng không có gì khác thường, vậy có thể hiểu thuốc chuẩn bị tốt sau khi đặt trong phòng, đã có người để ý, nếu như hướng về phía hắn, thì chứng tỏ thuốc đã bị kê đơn ngay sau khi hạ nhân đặt bên trên bàn rời đi.

Cơ Ảnh Nguyệt cúi đầu, tiếp tục ăn cơm, lần trước hạ độc Hiên Viên Công Duẫn đã không thấy tăm hơi, lúc trở về thì trời đã tối, nàng không dám tiến lên hỏi thăm, sợ bị phát hiện.

Buổi tối Hiên Viên Công Duẫn vẫn như cũ đến trước phòng Hạ Khô Thảo gõ cửa, Hạ Khô Thảo ở phía sau mở cửa ra, vẻ mặt đối phương cực kì tức giận, sau đó đem cửa đóng lại.

"Khô Thảo...." Hiên Viên Công Duẫn tiếp tục gõ lên cửa một cái.

"Ngươi đến làm cái gì?" Sự việc hai ngày trước Hiên Viên Công Duẫn làm với y, y vẫn nhớ rõ, ý thức đã mơ hồ thành như vậy mà còn dám chạy đến tìm y, cũng không biết chạy đến đây thế nào...

"Ta chỉ tới nói xin lỗi ngươi." Hiên Viên Công Duẫn cách cửa nói, "Ngày đó không phải ta cố ý...."

Nguyên lai chính hắn lên đây! Trong nháy mắt Hạ Khô Thảo có chút không hiểu rõ, không phải cái tên tra nam này rất chán ghét Hạ Khô Thảo hay sao? Mà không đúng! Hiện tại nội dung câu chuyện đã có chút cải biến, mẫu thân của Hiên Viên Công Duẫn không có chết, hai nhà bọn họ lại không kết thù, Vệ Trung Hiền cũng không chết, đệ đệ của hắn cũng không trở thành Minh chủ võ lâm, chính hắn cũng mạnh hơn, cho nên nói nội dung câu chuyện không đi theo đường cũ, mà Hiên Viên Công Duẫn lại tựa hồ rất muốn lấy lòng của y.

"Ngày đó ta không phải cố ý", Hiên Viên Công Duẫn vẫn như cũ đứng bên ngoài giải thích, "Ta bị hạ độc, nên mới làm ra chuyện như vậy."

"Việc này ta biết!" Hạ Khô Thảo cắt ngang lời nói bên ngoài cửa, "Ta nghĩ ngươi có thể rời đi rồi, ta muốn ngủ."

"......" Hiên Viên Công Duẫn cũng không biết nên nói cái gì, "Vậy ngươi ngủ trước, ta lập tức đi." Nói xong ở trước cửa y ngồi xuống.

Hạ Khô Thảo bây giờ cũng không biết nên nói gì, hôm nay y bị Trường Hạc chân nhân làm cho đầu óc rối loạn, cộng thêm Hiên Viên Công Duẫn xuất hiện đem trái tim y đảo loạn thêm nữa, y hiện tại cả người đều rối tung lên, không biết nên làm cái gì, đã thế nội dung câu chuyện phía sau phát triển như thế nào, hết thảy đều đi lệch khỏi quỹ đạo...

Hiên Viên Công Duẫn gõ cửa, lại không thấy hồi đáp, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, thế nhưng phát hiện cửa không khóa , liền đi vào bên trong phòng, Hạ Khô Thảo nằm trên giường ngủ thiếp đi, không gỡ dây buộc tóc, y phục chưa cởi ra, bọc chăn co rút ở trên giường, hai chân duỗi thẳng ra bên ngoài, hai hàng chân mày nhíu lại, tựa hồ ngủ không an ổn.

"Ai...." Hiên Viên Công Duẫn cảm thấy hai ngày này là hai ngày hắn thở dài nhiều nhất, cúi xuống cởi giày cho Hạ Khô Thảo, mở dây buộc tóc, rồi đắp chăn cho y, sau đó tựa người ở đầu giường nhìn y ngủ, đưa tay vén vài loạn tóc của đối phương lên, gương mặt xinh đẹp liền lập tức lộ ra.

Cũng không biết qua bao lâu, Hiên Viên Công Duẫn an vị ở đầu giường Hạ Khô Thảo, nhìn y ngủ suốt một đêm, ngay cả trời sáng lúc nào hắn cũng không nhận ra..

"Ân..." Bởi vì cả đêm ngủ không ngon Hạ Cô Thảo rốt cuộc mở mắt, nhưng vì sao lúc y mở mắt nhìn nhìn xung quanh lại thấy Hiên Viên Công Duẫn, đến cùng là chuyện gì xảy ra! Người này tối hôm qua chẳng lẽ là nhìn y ngủ một đêm sao? Đây có phải quá biến thái rồi không, chẳng trách y cứ cảm giác có người đang theo dõi, làm hại y ngủ không ngon...

"Buổi sáng tốt lành." Hiên Viên Công Duẫn nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của đối phương, cảm thấy chuyện mình suy nghĩ trước kia liền tan thành mây khối, có lẽ hắn thật sự thích Hạ Khô Thảo rồi, bất kể là Hạ Khô Thảo lãnh diễm trước đó, hay là Hạ Khô Thảo khả ái lúc này, bọn họ chính là một người, có lẽ ông trời thương y, mới để y đến nơi này.

"Ân." Dường như cảm giác được tâm tình của Hiên Viên Công Duẫn có chút biến hóa, Hạ Khô Thảo thấy tim mình đập nhanh mấy phần, không tự chủ được gật đầu.

"..." Hai người trong nháy mắt lâm vào trầm mặc.

Hiên Viên Công Duẫn sờ sờ mũi, phá vỡ giây phút yên tĩnh, "Ta đi trước, ngươi bảo trọng."

"Ân." Hạ Khô Thảo gật đầu, Hiên Viên Công Duẫn có hơi lưu luyến nhưng rồi nhanh chóng ly khai.

Đợi người đi rồi Hạ Khô Thảo mới thanh tĩnh trở lại, bước xuống giường nhìn nhìn cửa, lại thấy trời vừa sáng, đúng lúc Hạ Thảo ngay tại đường chính thấy đầu của y thò ra.

"Tiểu thiếu gia, hôm nay vì sao lại rời giường sớm như vậy?" Hạ Thảo biết tiểu thiếu gia nhà nàng mỗi ngày đều ngủ đến mặt trời lên cao mới chịu thức dậy, nàng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn trời, âm u, không có ánh nắng.

Hạ Khô Thảo thu hồi suy nghĩ của mình, vừa chạy về vừa ngáp một cái, y sớm như vậy tỉnh không phải nguyên nhân do Hiên Viên Công Duẫn sao, bây giờ tâm tình được thả lỏng nên cơn buồn ngủ lại ập đến, Hạ Khô Thảo nằm xuống giường của mình, đắp kín chăn, chuẩn bị ngủ thêm một giấc nữa.

"Tối hôm qua có phải ngươi ngủ không được phải không?" Phục Uyên sau khi tỉnh dậy vẫn đang giúp Hạ Trường Khanh xoa bóp đỉnh đầu, mà Hạ Trường Khanh một đêm qua không tài nào ngủ được, nửa đêm tỉnh lại rất nhiều lần.

Hạ Trường Khanh nhắm mắt nằm trên đùi của Phục Uyên, không trả lời, tối hôm qua y chính xác là ngủ không được an ổn, bởi vì y nằm mơ, mơ thấy y chết, con y chết, Phục Uyên chết, mà bảo bối của y sau đó cũng chết, cứ mỗi một người chết y đều giật mình tỉnh giấc, nhắm mắt lại vẫn là cảnh tượng đó, sau lại đổi qua mộng cảnh khác, nhưng là vẫn thấy người chết, lần cuối mở mắt ra y không dám lần nữa nhắm mắt lại, vẫn mở to mắt đến hừng đông, Phục Uyên sợ y quá mệt mỏi, một mực giúp y xoa bóp đỉnh đầu, hạ dịu xuống...

"Uyên, Bạch Chỉ kia rốt cuộc có thân phận như thế nào?" Hạ Trường Khanh như cũ vẫn nhớ rõ Trường Hạc chân nhân nói cho y nghe thân phận của nàng, không có dòng họ, một mình lớn lên, quanh năm sống cùng tên khất cái, hai năm trước bái sư là một người ta ma ngoại đạo, Bạch Chỉ là tên mà hắn cấp cho nàng, bởi vì nàng trước đó gọi là Nha Đầu.

"Ta cảm thấy sư phụ của nàng chính là người đã chế tạo chất độc đó." Độc mà hắn trúng cùng độc mà nàng làm cho những người giang hồ kia hoàn toàn giống nhau, chỉ là dược tính một cái mạnh, một cái nhẹ mà thôi.

"Ta thấy nàng không giống người Khương Vu quốc, trông giống người Côn Sơn quốc hơn." Hạ Trường Khanh quay người lại, xoay mắt về phía Phục Uyên, "Cũng không biết khi nào mới tìm ra được sư phụ của nàng."

"Rất nhanh." Phục Uyên cười cười, tiếc là, trên mặt toàn những vệt sẹo hắn có cười, chỉ thấy xấu xí thêm thôi.

Hạ Trường ôm cổ Phục Uyên, hôn hắn, xoay cả người lại, đem Phục Uyên đặt ở dưới giường.

Thời điểm Hạ Khô Thảo rời giường đã là giữa trưa, dựa theo ngày thường, lúc này cũng đến giờ dùng cơm trưa rồi, nhưng sau khi y rửa mặt xong rồi vào bên trong đại sảnh cũng không thấy thanh âm của cha hắn đâu, chỉ thấy ca ca y ngồi đó, khuôn mặt buồn bực nhìn thức ăn trên bàn.

"Cha với phụ thân đâu?" Hạ Khô Thảo đi vào ngồi xuống.

"Còn chưa đến, phụ thân nói ngày hôm qua cha mệt mỏi nên hôm nay nghỉ ngơi nhiều một chút." Hạ Vô Thiên nhìn một bàn thức ăn, không có khẩu vị, hắn lại nhìn thoáng qua Hạ Khô Thảo, đến gần y thần thần bí bí nói: "Ngươi biết lão đầu ngày hôm qua tới không? Sáng sớm ta thức dậy đã thấy lão bên ngoài cầm cái mâm đi qua đi lại, cùng thần tiên giống nhau."

"Thần tiên?" Nói đến cầm cái mâm đi tới đi lui, Hạ Khô Thảo còn nhìn đến trang phục tiên phong đạo cốt kia của Trường Hạc chân nhân, "Ta nghĩ gia gia đang xem phong thủy, cha không phải đã nói rồi sao? Trường Hạc gia gia dự định ở lại Thần Y cốc, hơn nữa gia gia đối với kỳ môn độn giáp trận vô cùng hiểu rõ, cho nên cái mà gia gia cầm chắc là cái la bàn."

"Làm sao ngươi biết điều này!?" Hạ Vô Thiên biểu hiện rõ ra hắn chưa từng nghe qua chuyện này.

"Cha nói cho ta biết." Sau khi ăn xong một ngụm nói tiếp, "Lúc đó ngươi không có ở đây."

Hạ Vô Thiên vô lực bới bát cơm, vì sao mỗi lần hắn tỉnh lại sẽ phát hiện mình bị lãng quên, hay là hắn không phải người trong nhà, quả thật có chút buồn. ( thương thương )

Trường Hạc chân nhân ở bên ngoài không biết mình bị hai tiểu hài tử đem ra bàn luận, lúc này đã đi đến trận phát mà Tiêu Tưởng Tử thiết lập.

"Thật là kỳ diệu a!" Trường Hạc chân nhân sờ sờ râu mép, nhìn xem trận pháp này, lấy cây làm trận, lấy đá vây quanh, nếu trận pháp mở ra, đây quả thực là một trận pháp kỳ diệu, đừng nói những người kia hiểu trận pháp, ngay cả lão khổ tâm nghiên cứu mấy thập niên mà nói, không dễ giải được trận pháp này đâu.

Trận pháp này gọi là "Tinh Mộc Thạch Trận", nhìn cây cối bình thường, chính là để người ta không để ý bỏ qua, từ trong ra ngoài tổng cộng có một khỏa * cây hòe, mà cây hòe này chính là mấu chốt của trận pháp, đem cây hòe này trồng xuống liền có thể tạo ra Bất Đấu Thất Tinh trận, tiếp đó lấy một tảng đá đặt ở bên ngoài tạo thành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, lúc đó có thể sẽ xuất hiện hai trận pháp, mà trận phát này rất đơn giản, cách giải trận là chỉ cần chặt bỏ cái cây, hoặc phá hủy đá, thế nhưng núi ở đây lớn như vậy, muốn tìm đúng trận pháp không phải chuyện dễ dàng gì, về phần phương pháp giải trận dựa vào một công thức, Trường Hạc chân nhân cũng chưa nghe nói qua, cho nên lão cũng chỉ có thể nhìn trận pháp, vuốt râu mép cảm thán...

*khỏa: hạt

"Tiểu nha đầu, ngươi đến đây làm gì?" Trường Hạc chân nhân thấy có bóng đen lủi qua, lão tốc độ cũng không nhanh, một phát bắt được đối phương, lại phát hiện tiểu nha đầu này tuổi không lớn...

Cơ Ảnh Nguyệt bị bắt lại không biết phải trả lời lão như thế nào, nàng chẳng qua phát giác không thấy Hiên Viên Công Duẫn, nghĩ tới hắn hay hướng Thần Y cốc chạy đến, liền một mình đi theo, len lén lút lút tìm được, thế nhưng trong núi này có trận pháp nàng không thể vào, hiện tại trận pháp đã đóng lại, nàng hoàn toàn có thể vào, thế nhưng lại bị lão đầu râu bạc tóm được.

"Ta..." Cơ Ảnh Nguyệt vừa định trả lời, thì thấy lão nhân nhìn nàng, hai mắt thoáng cái sáng lên.

"Tiểu nha đầu thế nhưng là lánh đời gia tộc* Cơ tiểu thư?" Trường Hạc chân nhân nhìn bộ dạng khổ sở của nàng, cảm giác rất quen thuộc, hiện tại suy nghĩ một chút, đây không phải là tiểu nha đầu năm đó lão xem cho một quẻ sao? Hơn nữa nha đầu này mệnh tốt, tuy sẽ gặp chút tai ương, nhưng chính là đế vương Chi Tướng*, bất quá nhìn bộ dáng bây giờ....Trường Hạc chân nhân lần tiên cảm giác được số mệnh của một người có thể bị thay đổi lại.

*lánh đời gia tộc: đại khái là gia tộc bí mật/gia tộc ngầm thì phải =((

*đế vương Chi Tướng: đại khái là tướng phú quý, tướng đế vương ấy.

"Ngài khỏe chứ, ta là Cơ gia gia chủ tiểu thư, Cơ Ảnh Nguyệt, không biết gia gia ngài làm sao biết ta?" Cơ Ảnh Nguyệt đối với người này không có ấn tượng.

"Ha ha ha ha....Chỉ gặp qua một lần, không biết tiểu nha đầu ngươi có thể cho ta xem tay một chút được không?" Trường Hạc chân nhân hỏi. "Không được cũng không sao, lão đầu tử ta còn muốn đi xem xung quanh sơn cốc này chút nữa."

Cơ Ảnh Nguyệt không biết có nên đưa tay hay không, nhưng nhìn lão nhân không có ác ý gì, nàng cũng đem tay duỗi ra đưa lão xem, Trường Hạc chân nhân nhìn thoáng qua lòng bàn tay của nàng, gật đầu, "Trên đời này không phải chuyện cần thiết thì theo ý nghĩ của ngươi mà thay đổi, mong ngươi quý trọng phần cơ duyên* này."

*cơ duyên: cơ hội và duyên phận

"Cơ duyên?" Cơ Ảnh Nguyệt thu tay lại, có điểm lúng túng.

~Đoạn hội thoại nho nhỏ~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hi vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn!!!! Tối thứ hai sẽ up tiếp, ta sắp chuẩn bị đi làm anime rồi, quả thật đả thương người không đứng dậy nỗi, hiện tại tổ trưởng cũng muốn bóp chết ta rồi, đến giờ một phần của bộ anime còn chưa làm ra a. _(:з" ∠)_


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp