Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 36


3 năm

trướctiếp

"Oáp ~" Hạ Khô Thảo ngáp một cái thật to rồi từ trên giường chậm chạp bò dậy, đột nhiên trên mu bàn tay truyền đến một cỗ lông xù, vừa nhìn, thì thấy Đậu Đậu nhà mình đã hết kì ngủ đông tỉnh lại, đang đứng trên tay y không biết làm cái gì, nhưng xem ra nó ngủ đông có vẻ rất ngon, ít nhất thấy được màu lông xám đã biến thành màu đen rồi, thoạt nhìn ngày càng sáng bóng, hết sức xinh đẹp.

"Buổn trưa an a, tiểu bảo bối!" Nâng Đậu Đậu lên rồi hôn lên trên đỉnh đầu của nó, mặc dù nhện trong mắt mọi người đều rất kinh khủng, nhưng đối với Hạ Cô Thảo loại sinh vật này rất là manh. ( manh bà nội emmmmm =))))))))))) )

"Tiểu Thảo, ngươi có phải hay không nên...!!" Hạ Vô Thiên vừa mở cửa vừa nói, sau đó liền cứng đờ đứng tại chỗ, hắn cư nhiên thấy đệ đệ của mình giống như gã biến thái ôm hôn một con nhện bự, nhìn nó đáng sợ đến vậy mà đệ đệ của hắn lại đặt dưới miệng.

"Ca!" Hạ Khô Thảo đem Đậu Đậu để trên vai, mà Đậu Đậu ở trên vai y đứng vô cùng vững vàng, dù cho y có từ trên giường duỗi thẳng lưng bước xuống cũng không thấy nó té xuống.

"Ngươi...Ngươi...Ngươi cách xa ta một chút!" Hạ Vô Thiên thấy Hạ Khô Thảo vừa dịch lại gần hắn một bước, hắn liền lui một bước, kể từ lúc hắn chém giết một đám rắn độc, hắn có chút sợ hãi mấy thứ này.

Hạ Khô Thảo sờ đầu Đậu Đậu "Làm sao ngươi lại phải sợ những thứ này a." Thần tình cười xấu xa tiến về phía trước, mang Đậu Đậu từ trên vai xuống "Ta đây cho ngươi mượn Đậu Đậu nha, ngươi nhất định sẽ vượt qua nỗi sợ này." Vừa nói vừa mang Đậu Đậu nhích lại gần hắn.

"A...A...Cách xa ta một chút." Chứng kiến thấy bốn chân lông xù của con nhện, tám đôi mắt màu đen, Hạ Vô Thiên không chịu được, vừa chạy vừa hét to, Hạ Khô Thảo ở phía sau đuổi theo, vừa cười vừa gọi.

"Tiểu thiếu gia, mặc quần áo vào đã, để tránh cảm lạnh đi." Đông Trùng thấy Hạ Khô Thảo chỉ mặc mỗi áo lót chạy lung tung ở chính đường, lập tức từ trong phòng lấy ra bộ y phục tốt chạy đến đưa y.

Bên trong Hiên Viên thành, những người trúng độc gần như đã khôi phục lại bộ dáng như ban đầu, kẻ hạ độc lúc trước cũng không thấy xuất hiện nữa, trong phút chốc Hạ Trường Khanh muốn bỏ qua chuyện này, dù cho có tiếp tục cũng không tra ra được gì, vả lại tin tức của người hạ độc không còn xuất hiện nữa, căn bản là vô tòng hạ thủ*.

*vô tòng hạ thủ: không còn cách nào.

"Ngươi có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Phục Uyên gần như không hề rời mắt khỏi Hạ Trường Khanh cả ngày, giúp y nhu nhu hai bên khóe mắt " Cứ thế tiếp tục cũng không tra ra bao nhiêu đầu mối."

"Nhưng suy cho cùng ta vẫn cảm thấy không yên lòng, nếu không phải Khương Vương đế cho người hạ độc, vậy người hạ độc là người ở phương nào, vì cái gì lại làm như vậy?" Hạ Trường Khanh sờ lên vết sẹo trên mặt Phục Uyên, "Nếu giải quyết xong chuyện này, ngươi có thể quay lại bộ dáng trước kia rồi, ngay cả giọng nói cũng có thể khôi phục."

"Kỳ thực như vậy cũng không sao." Phục Uyên nắm lấy bàn tay sờ trên mặt hắn.

"Khụ!" Phía cửa truyền đến một tiếng ho khan liền cắt đứt lời an ủi của hai người, thật ra thì Vệ Trung Hiền không có ý định làm gián đoạn hai người tâm tình a, "Sư đệ, có người nói muốn gặp ngươi."

Hạ Trường Khanh thu tay lại đáp "Ai?"

"Trường Hạc chân nhân." Lời vừa nói xong đã thấy Hạ Trường Khanh trực tiếp chạy ra ngoài, Vệ Trung Hiền không khỏi cảm thán sư đệ của mình cũng có lúc chạy nhanh như vậy nha.

Hạ Trường Khanh đi đến trước đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy một người trong tay cầm phất trần, nhìn thấy lão nhân tràn đầy sinh khí đang ngồi ở chỗ ấy, "Trường Hạc chân nhân."

"Ha ha, Hạ đại phu." Trường Hạc chân nhân đứng lên.

Thật ra hai người có thể nói là huynh đệ kết nghĩa, khi đó Hạ Trường Khanh vừa mới tiếp xúc với giang hồ, bởi vì tính khí của y hung hãn khó chịu nên gây thù chuốc oán không biết với bao nhiêu người, lúc này Trường Hạc chân nhân một mực dạy hắn phải ứng xử mấy loại tình huống ra sao. Sau đó, khi biết Hạ Trường Khanh là đồ đệ của Tiêu Tương Tử thì bọn họ không dám trêu chọc y nữa, có ai mà không biết Tiêu Tương Tử là người bao che khuyết điểm, nếu chọc giận đến hắn chỉ có thể nói mình quá xui xẻo a.

Về phần Trường Hạc chân nhân, hắn chính là tán tu đạo nhân*, quanh năm du lịch, hiện tại hơn bảy mươi tuổi rồi, ở thế gian mọi sự tình đều đã thấy qua, hai mươi năm trước cứu Hạ Trường Khanh từ trong đám người vây quanh, cứ như vậy sau đó biết nhau, ngược lại Trường Hạc chân nhân rất thích tính cách này của y, cũng vì vậy, hắn ở trong Hiên Viên thành nán lại mấy ngày liền, đợi Hạ Trường Khanh giải quyết chuyện tình của y xong, hắn cũng bắt đầu trở lại con đường của mình, cho đến bây giờ mới xuất hiện.

*tán tu đạo nhân: chỉ những người tu chân ở mọi nơi.

"Trường Hạc chân nhân, lâu rồi không gặp." Hạ Trường Khanh còn nhớ rõ những năm tháng ấy, lão nhân này vừa là thầy vừa là bạn, nếu năm đó không có hắn tương trợ, y chưa chắc đã có cuộc sống yên ổn như bây giờ.

"Ta biết ngươi đang điều tra một việc, cho nên lần này mang người đến cho ngươi." Trường Hạc chân nhân vuốt vuốt chòm râu bạc của mình, "Người này cùng với vị nhà ngươi có chút quan hệ."

"!!!". Này quả thật chính là giúp người gặp nạn đúng thời khắc, tâm của Hạ Trường Khanh như vậy liền được thả lỏng, hướng Trường Hạc chân nhân bái lạy một cái, "Đa tạ chân nhân, lần này chân nhân trở lại đại khái không phải vì chuyện của ta không đi?"

"Ha ha ha..." Trường Hạc chân nhân vuốt chòm râu nở nụ cười "Chẳng qua là tuổi đã cao, muốn tìm một nơi yên tĩnh sống vài năm về sau, hưởng thụ một chút cuộc sống an nhàn."

"Nếu người không chê, có thể cùng chúng ta đến Thần Y cốc, mặc dù nơi đó không lớn, nhưng chính là một nơi yên tĩnh." Hiện tại Hạ Trường Khanh chính là nghĩ đến chuyện có thể mượn chút sức của Trường Hạc chân nhân, lão nhân sử dụng kỳ môn độn giáp trận pháp* rất lợi hại, ở trong sơn cốc chính là trở thành một đại sát khí trong mắt những kẻ khác.

*kỳ môn độn giáp trận pháp: là một khoa học về phương – vị dựa trên cơ sở nguyên lý Cảm Ứng Ðiện Từ. dành cho những ai muốn biết thêm

Nếu y đã mời, Trường Hạc chân nhân cũng không có ý muốn cự tuyệt, "Vậy cũng tốt, ngày mai ta liền dẫn hài tử kia đến chỗ của các ngươi."

Hai ngày sau, Hạ Khô Thảo đứng ở cổng nhà đón cha của mình cùng phụ thân, thêm một lão gia gia và một nữ hài tử, bất quá tuổi của nàng cũng không nhỏ, đại khái nhìn bộ dáng khoảng mười tám, một thân mặc một màu xanh đậm gọn gàng, tóc dài đến thắt lưng nhưng cũng không giống các nữ hài tử khác búi tóc, nàng chỉ dùng một mảnh vải buộc lưu loát ở trên đầu, đôi chân mày rất đậm, ánh mắt tuy không lớn lại rất sáng, thân thể so với các nữ hài khác cũng cao hơn rất nhiều, nhìn xa trông như một thiếu niên.

"Phụ thân." Hạ Khô Thảo trước đó đã nhận được thư tín, hôm nay là ngày Hạ Trường Khanh trở về, y sau khi dùng bữa sáng liền đứng đợi ở cổng.

"Đây là Trường Hạc chân nhân, gọi gia gia." Hạ Trường Khanh vỗ vỗ đầu Hạ Khô Thảo.

"Gia gia hảo." Này thật sự không biết y nhận được mấy gia gia đây a.

Trường Hạc chân nhân nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Hạ Khô Thảo nhìn về phía mình vì thế liền nhìn y, cũng không biết có ý gì, ngược lại Hạ Khô Thảo bị ánh mắt của lão dọa sợ rồi, y chính là có một loại cảm giác bị nhìn thấu, lúc sau mặt liền rụt xuống, "Haha, cái này tặng cho ngươi, xem như là lễ vật lần đầu gặp mặt." Trường Hạc chân nhân từ trong áo lấy ra một chuỗi Thủ Liên*.

*chuỗi Thủ Liên: chuỗi vòng tay

"Cám ơn gia gia." Hạ Khô Thảo cảm thấy da đầu run lên, gia gia này nhìn trông đơn bạc thế sao lại có ánh mắt khủng bố đến như vậy, liền nhìn lại trong tay, chẳng qua là Bồ Đề Thủ Liên*, cũng không có cái gì đặc biệt, liền không để ý đeo vào trong tay, bất kể thế nào cũng là lễ vật người khác tặng.

*Bồ Đề Thủ Liên: chuỗi vòng tay bồ đề

"Còn đây là Bạch Chỉ, sau này sẽ cùng chúng ta ở Thần Y cốc học y." Hạ Trường Khanh giới thiệu nữ hài cải trang này.

Hạ Khô Thảo vừa định chào hỏi, đối phương liền giành trước, "Hạ Cô Thảo, ta biết ngươi." Bạch Chỉ so với hắn cao hơn nửa cái đầu, điều này làm cho y có chút không vui. "Nghe nói ngươi cùng cha ngươi y thuật không phân cao thấp." Cũng biết mình thất lễ, Bạch Chỉ lúc nói chuyện cúi đầu xuống.

"...." Trong phút chốc Hạ Khô Thảo không muốn để ý người này.

"Chân nhân, đoạn thời gian này chỉ có thể đến phòng khách ở tạm, đợi phòng ốc chuẩn bị xong rồi có thể dọn đến." Hạ Khô Thảo muốn nói phòng ốc chính là căn nhà cũ kỹ bằng gỗ kia, lần này Trường Hạc chân nhân muốn tìm một nơi u tĩnh, nhà gỗ đó lại gần chỗ của Lâm Trúc, trước đây không có người, lại có một cái hồ nhỏ, thỉnh thoảng y cùng ca ca đến đó câu cá, cho nên nói ngôi nhà này rất hợp với Trường Hạc chân nhân, đợi nhà gỗ được sửa xong liền có thể dọn vào ở.

"Vậy lão hủ quấy rầy." Về mặt này Trường Hạc chân nhân không để ý lắm, ngày trước cũng hay đi du ngoạn nên hắn hiểu rõ, có sách là được rồi.

"Ta đây ở đâu?" Bạch Chỉ hỏi.

Hạ Trường Khanh liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi thu hồi ánh mắt, "Có người sẽ an bài gian phòng cho ngươi." Sau đó Bạch Chỉ liền biết an bài gian phòng là cái gì.

"Về sau ngươi an tâm cùng chúng ta chăm sóc tiểu thiếu gia đi." Bạch Chỉ nhìn hai nữ hài song sinh đang giúp mình thu thập đồ.

"Các ngươi tên gì?" Hai người này nếu không phải một người mặt lạnh, một người tươi cười, thật sự có chút phân không rõ.

Nữ hài giúp nàng sửa sang giường chiếu cười nói "Ta gọi là Hạ Thảo, nàng là muội muội của ta gọi Đông Trùng."

"Nha...." Bạch Chỉ cứ như vậy nhìn nữ hài tên Hạ Thảo, không nhúc nhích.

Đến tối, Hạ Cô Thảo đang trong phòng loay hoay với hòm thuốc của mình, nghe có tiếng gõ cửa, y khẽ thở dài, chạy đến mở cửa "Ta nói ngươi hôm nay sao lại tới trễ như thế...." Lời nói tiếp theo chưa kịp nói đã cứng lại trong cổ họng, đứng trước cửa không phải là Hiên Viên Công Duẫn, mà là người đang ở tạm nhà y Trường Hạc chân nhân.

"Ngươi đây là đang chờ người sao?" Trường Hạc chân nhân vuốt râu mép cười híp mắt nhìn Hạ Khô Thảo.

Hạ Khô Thảo vội vàng lắc đầu, lão đầu tử này nhìn y cả một ngày, thật sự có chút sợ, "Không biết, Trường Hạc gia gia đến đây có việc gì không?"

Trường Hạc chân nhân trực tiếp bước vào trong phòng, "Ta thấy bọn người kia còn chưa có đến, tiểu lão nhân ta liền đến đây quấy rầy ngươi, cùng ngươi tâm sự thấy thế nào." Tiểu lão đầu rất có tự giác ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà.

"....." Ngươi đã ngồi xuống, còn muốn ta cự tuyệt sao, ha ha.

Thấy Hạ Khô Thảo ngồi xuống, Trường Hạc chân nhân cũng kể hết những chuyện mà lão biết, "Hôm nay ta xem khí số* trên người ngươi có chút kỳ quái, sau đó ta liền tính một quẻ, ngươi biết ta nhìn thấy gì không?"

*khí số: số mệnh, vận mệnh

"Không...Không biết." Hạ Khô Thảo tổng kết lại lão đầu tử này cùng thần tiên có chút giống nhau, bất quá trong truyện gốc lão không có xuất hiện, y cũng không biết là lão có phát hiện ra thân phận thật của y hay không nữa...

"Vận số của ngươi có chút kỳ lạ, ta cũng không hiểu nổi, rõ ràng cơ khí của ngươi cả đời đều gặp nạn, số kiếp lận đận, sống không quá hai mươi, nhưng ta lại tính ra một quẻ kì quái hoàn toàn ngược lại, nhân sinh của ngươi không buồn không lo, hơn nữa còn trường thọ, cho nên, ngươi có thể hay không cho ta mượn tay xem thử một chút?"

Mới vừa nãy không phải nói một quẻ kia kỳ quái sao? Tại sao lại chuyển tới xem tay rồi, bất quá Hạ Khô Thảo cũng không có cự tuyệt, đưa ra bàn tay của mình, Trường Hạc chân nhân nhìn nhìn lòng bàn tay của Hạ Khô Thảo, đường sinh mệnh phía trước bị cắt đứt một đoạn, mà đường sinh mệnh phía sau lại vô cùng rõ ràng, vuốt lấy râu mép, không khỏi bật cười.

"Thì ra trên thế gian này lại còn có vận mệnh kỳ diệu như vậy, quả nhiên là ta học chưa sâu." Trường Hạc chân nhân cười sằng sặc, "Tiểu tử, giữ kỹ chuỗi trân châu Bồ Đề kia, nó là vật cứu mạng ngươi đấy." Nói xong, lão liền rời khỏi gian phòng, để lại khuôn mặt mạc danh kỳ diệu của Hạ Khô Thảo.

Ta kháo! Ngươi buổi tối đến phòng ta nói những lời không thể lý giải được rồi đi! Thiên tài mới nghe hiểu được không! Nói lời vô ích a a!!!

"Đông đông đông......" Mới vừa khóa kỹ cửa lại nghe tiếng vang lên, Hạ Khô Thảo chạy đến mở cửa, quả nhiên Hiên Viên Công Duẫn đang đứng tại đó, giữa lúc hắn ngẩng đầu, cửa bị đóng rầm một tiếng, sau đó, Hiên Viên Công Duẫn bị nhốt ở ngoài.

~ Đoạn hội thoại nho nhỏ ~

Lời của tác giả:

Có muốn một chuyện tình quấn quýt hay không, dù sao các độc giả cũng có thể nhìn ra được, Cỏ Khô ( Hạ Thảo í =)))))))) ) đối với Hiên Viên Công Duẫn có chút phụ thuộc, nhưng bởi vị chuyện tình trước kia ( kiếp trước á ), cho nên y mới không tiếp xúc nhiều với hắn, mà Hiên Viên Công Duẫn đã bắt đầu phát giác Cỏ nhỏ cùng người trước kia không giống , cho nên hắn còn đang xoắn xuýt chuyện tình cảm của mình với y, là đau lòng, bù đắp lại, hay là yêu, cái nào cũng không xác định được. Hạ Cô Thảo nếu biết Hiên Viên Công Duẫn trọng sinh, còn có thể tiếp nhân hắn sao? Dù sao hắn đối tốt với y cũng bởi vì y là Hạ Cô Thảo, người chết trước đó, cho nên nói, các ngươi muốn ta ngược không? Ngược hay không? Ngược hay không hả? ( =)))))))) )

Tui nói ra suy nghĩ của mình: tui đang edit, tui muốn đoạn tình cảm quấn quýt cơ mà truyện hoàn rồi tui cũng có thể làm gì đâu =)))))))))))))))))

Advertisements


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp