Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 23


3 năm

trướctiếp

Khác với ngày thường, núi Cư Lâm vào ban đêm luôn nằm ở trạng thái hoàn toàn yên tĩnh, trên đỉnh ngọn núi truyền đến một luồng ánh sáng màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, một loại cảm giác tiêu sát tản ra, cuộc chiến của bạch đạo với ma giáo đã bắt đầu kéo màn.

"Minh chủ, dư nghiệt của ma giáo ngoại trừ những kẻ đã chết thì đã bắt được gần khoảng năm mươi tên làm tù binh, còn giáo chủ ma giáo thì không thấy tung tích đâu." Một tên đệ tử sau khi kiểm tra lại nhân số liền đi báo cáo.

"Trốn sao?" Vệ Trung Hiền đi tới chỗ tên hắc y nhân có vẻ là thủ lĩnh, nắm mặt của đối phương, "Ta biết ngươi, là Tả hộ pháp của Nhâm giáo chủ, không ngờ rằng lần diệt trừ ma giáo năm đó lại chưa giết chết được ngươi." Tên Tả hộ pháp này lòng dạ độc ác, lại thích chế độc, mà nữ nhân kia cũng học phương pháp chế độc từ gã, Tả hộ pháp rất thích dùng người để thử độc, cơ bản đều là một số thôn dân ở dưới núi, cái này cũng chính là nguyên nhân khiến bọn họ phải dời đi.

"Hừ! Bắt được ta thì đã sao, thắng làm vua thua làm giặc, rơi vào trong tay ngươi xem như là ta xui xẻo, muốn giết muốn lăng trì muốn làm gì cũng được!" Tả hộ pháp vốn dĩ là một kẻ kiên cường, cho dù có bị bắt thì gã cũng không có một chút ý tứ muốn xin tha.

"Khẩu khí của ngươi thực cứng rắn," Vệ Trung Hiền thả đối phương ra, lấy khăn mùi soa xoa xoa tay, "Ngươi chỉ là một tên tù binh, sống hay chết thì phải xem tâm tình của ta. Nói đi, địa đạo của các ngươi nằm ở nơi nào, không cần trừng ta, ta biết các ngươi mới vừa rời khỏi từ địa đạo mới của Nhâm giáo chủ, cho nên ngươi chỉ cần nói cho ta biết nơi đó là được."

Tả hộ pháp nhổ nước miếng, "Phi! Đám ngụy quân tử các ngươi, thì ra là muốn thăm dò vị trí mật đạo của bọn ta."

"Được rồi, nếu ngươi đã không nói vậy thì ta cũng không thèm để ý, giáo chủ của các ngươi bỏ chạy thì đã sao, không có thế lực thì hắn có thể làm gì được đây?" Vệ Trung Hiền rất thoả mãn với vẻ mặt hơi cứng ngắc hiện tại của Tả hộ pháp. Có thể nhìn ra, bây giờ gã đã có chút khẩn trương, "Quên nữa, giáo chủ của ngươi là do ta giết, bởi vì hắn luyện công pháp trung độc do môn giáo các ngươi dạy mà bị tẩu hỏa nhập ma rồi chết, còn ta chỉ là một người qua đường mà thôi."

"Ngươi. . . Ngươi. . . ! !" Khuôn mặt của Tả hộ pháp đỏ lên, nếu không phải vì xung quanh có người thì gã đã sớm vung nắm đấm lên, xông tới, đánh người nọ một trận.

Hạ Trường Khanh đứng một bên lên tiếng, "Sư huynh, những người này chia cho ta phân nửa."

"Ngươi muốn những thứ này để làm gì?" Vệ Trung Hiền có chút không hiểu hỏi.

"Chế thành dược nhân." Tiếng nói của Hạ Trường Khanh không nhỏ, phỏng chừng hiện tại đã có rất nhiều người sau khi nghe được câu nói này thì mồ hôi lạnh liền ứa ra. Dược nhân được chế tạo có tác dụng là thí nghiệm thuốc, bất kể là độc dược thì vẫn là thuốc giải, cơ bản thì ai đã lọt vào mắt của Hạ Trường Khanh liền bị y không chừa thủ đoạn nào mà mang về.

"Ta biết cung điện ở dưới lòng đất, van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi." Có một người sau khi nghe nói sẽ bị chế thành dược nhân liền lập tức đứng lên, chuẩn bị thẳng thắn sẽ được khoan dung .

"Ta cũng biết, ta cũng biết..." Sau khi người thứ nhất đứng lên thì bắt đầu lại có những người khác đứng lên, đều muốn tranh thủ một cơ hội lập công chuộc tội.

Hạ Trường Khanh nhìn bọn chúng thì có chút buồn cười, một đám sợ chết, chả trách ma giáo chẳng làm ra được trò trống gì, nếu là đều là một đám người kiên cường thông minh thì chắc rằng vào thời điểm đó, ma giáo có thể phát triển lớn hơn nữa.

"Tốt, nếu như các ngươi nói ra vị trí cung điện dưới lòng đất, ta sẽ không cần các ngươi làm dược nhân." Hạ Trường Khanh mỉm cười nhìn đám người phía dưới, "Nếu như ai mà dám nói dối, vậy thì không chỉ là dược nhân thôi đâu. . ."

Bên trong Vệ phủ

Hạ Khô Thảo nằm lỳ ở trên giường với quyển sách trong tay, đây tiểu thoại bản(*) do Hạ Vô Thiên mua cho cậu, nó kể về mấy người tương đối nổi danh trên giang hồ, bao gồm cả cha cậu. Điều này làm cho Hạ Khô Thảo xem vô cùng say sưa ngon lành, còn Hạ Vô Thiên thì nhàm chán nằm nhoài trên bàn ngẩn người.

Ánh nến lập lòe một cái, Hạ Vô Thiên lập tức ngẩng đầu lên nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh thổi vào trong phòng.

"Tiểu Thảo, ta đi đóng cửa sổ." Sau khi Hạ Vô Thiên dặn dò xong liền đứng dậy bước đến đóng cửa sổ, một bóng đen nhẹ nhành lướt qua ngoài cửa, "Người nào!" Hạ Vô Thiên hét lớn một tiếng, đạp cửa sổ nhanh chóng chạy vội ra ngoài.

"Ca?" Hạ Khô Thảo cũng nghe thấy động tĩnh, lúc ngẩng đầu lên thì Hạ Vô Thiên đã biến mất rồi mà cửa sổ thì vẫn cứ mở như cũ. Cậu vội vàng xuống giường đi giày vào, sau đó tới bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nhưng cũng không phát hiện được thân ảnh của Hạ Vô Thiên. Lúc cậu định đóng cửa sổ lại thì trong nháy mắt, một bóng đen xuất hiện ngay trước mặt.

"Hạ Khô Thảo?" Thanh âm của hắn tuy dễ nghe, thế nhưng lại tản ra khí tức của sát nhân.

"Ngươi là người phương nào?" Hạ Khô Thảo hơi căng thẳng bám vào cửa sổ, cậu không biết tên nam nhân này có thể hay đánh mình hay không, có vẻ như đối phương rất nguy hiểm, đây suy nghĩ duy nhất của Hạ Khô Thảo lúc bấy giờ.

"Ha ha..." Hắc y nhân cười vài tiếng, đưa tay ra cho Hạ Khô Thảo.

"Người nào! ?" Hạ Vô Thiên vừa chạy về liền rút kiếm ra đâm về phía hắc y nhân, lập tức che chở Hạ Khô Thảo ở phía sau, mà người nọ có hành động hết sức quỷ mị, chỉ tùy tiện chuyển động mấy cái liền ở trong sân, "Tiểu Thảo, đóng cửa sổ lại, càng chặt càng tốt, đừng ra ngoài!" Nói xong nâng kiếm phóng tới.

Trong sân mờ tối, có hai người đang quyết đấu kịch liệt. Khi Hạ Vô Thiên công kích, hắc y nhân chỉ né tránh, bộ dáng dường như rất thoải mái, bạch quang lóe lên, Hạ Vô Thiên lập tức lui về phía sau che kín bên hông, nơi đó đã bị rạch ra một vết thương rất sâu, máu không ngừng chảy xuống, vạt áo trường sam màu xám rất nhanh liền bị nhuộm ướt đẫm.

"Ca!" Hạ Khô Thảo đang trốn ở bên cửa sổ để nhìn lén, thấy Hạ Vô Thiên bị thương như vậy liền nhanh chóng vọt ra.

Hắc y nhân liếm vết máu trên chiếc dao găm cong cong một chút, "Quả nhiên máu của Hạ gia các ngươi đều mỹ vị như vậy." Dao găm không dài, thân nó cong thành hình bán nguyệt, giọt máu trên mũi dao vẫn còn chảy xuống, đó là máu của ca ca cậu.

"Đệ nhanh vào phòng!" Vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt của Hạ Vô Thiên có chút tái nhợt, lại nhìn thấy Hạ Khô Thảo chạy ra liền lập tức hô lên để cậu trở về,"Chỗ này ta có thể giải quyết!"

"Chỉ ngươi?" Hắc y nhân phát ra một âm thanh vô cùng giễu cợt, "Ngươi thật sự cho rằng bản thân mình có thể đánh với ta bằng ngần ấy thời gian thật à? Đối phó với ngươi dù không cần dùng đến tay thì ta vẫn có thể làm ngươi ngã xuống."

"Ngươi... !" Hạ Vô Thiên nổi giận, hai mắt trừng lớn căm tức nhìn đối phương, tuy công phu của hắn không cao, bản thân hắn biết điều này, nhưng hắn không muốn bị người khác cười nhạo giống như một kẻ nhu nhược.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì! ?" Hạ Khô Thảo che vết thương của Hạ Vô Thiên lại, giận dữ hét lên với hắc y nhân.

"Đương nhiên là bắt ngươi đi, " hắc y nhân cười nhìn Hạ Khô Thảo, "Thế gian này chỉ có máu của ngươi, thịt của ngươi mới có thể khiến ta thành công."

"Có ý gì! ?" Hạ Vô Thiên nhíu mày, còn Hạ Khô Thảo nghe được câu này thì mặt mũi trắng bệch, bởi vì cậu quả thật là một đại bổ vật, nhưng có Hạ Trường Khanh che giấu, làm sao tên hắc y nhân này có thể biết được.

"Ha ha... Lẽ nào cha và phụ thân của ngươi không nói cho ngươi biết sao?" Hắc y nhân nhìn về phía Hạ Khô Thảo, "Đệ đệ ngươi vốn là một dược nhân, khắp toàn thân mỗi một miếng thịt, mỗi một giọt máu đều là thuốc bổ tốt nhất thế gian này."

Hạ Vô Thiên chỉ mới biết lúc đệ đệ hắn bị trúng độc hồi còn bé, cơ hồ là sắp chết thì được cha mang vào phòng thuốc, sau năm ngày thì mới bước ra, lúc ấy thì đệ đệ cũng đã tỉnh lại, chẳng lẽ khi đó cũng chính là lúc cậu bị cha chế thành dược nhân sao? Nghĩ như thế, ánh mắt của Hạ Vô Thiên nhìn Hạ Khô Thảo cũng thay đổi, có chút bi thương, lại có chút lo lắng.

"Ca ca." Hạ Khô Thảo nắm chặt tay Hạ Vô Thiên, "Không sao."

"Được rồi, sao hai người các ngươi cứ phải hà tất như thế cơ chứ, hôm nay ta nhất định phải mang Hạ Khô Thảo rời đi, " nói xong liền trực tiếp công kích.

Hạ Vô Thiên đẩy Hạ Khô Thảo ra, nâng kiếm đỡ trước mặt.

"Keng!" Vũ khí đụng nhau phát ra một tiếng vang lanh lảnh, Hạ Vô Thiên cắn chặt hàm răng, khí lực của đối phương quá lớn, lúc này miệng vết thương bị chấn động đến mức tê liệt.

"Hừ ~" hắc y nhân nở nụ cười, lập tức biến mất trước mắt Hạ Vô Thiên, lại tựa như một con quỷ xuất hiện ở sau lưng hắn. Dao găm di chuyển xuống phía dưới, âm thanh quần áo bị xé rách truyền đến, Hạ Vô Thiên hừ nhẹ một tiếng, quay người đưa mắt về phía hắc y nhân, đằng xuất hiện toàn bộ vết thương ở phần lưng. Hắc y nhân tiếp tục công kích về phía trước, nhưng lại không dùng dao găm để tấn công, mà là một cú đá, trực tiếp đá trúng eo của Hạ Vô Thiên, cả người hắn bay ra ngoài, hắc y nhân nâng Hạ Vô Thiên lên, hắn phun ngụm máu tươi ra ngoài, hắc y nhân dùng dao găm nhắm ngay lồng ngực của đối phương, chuẩn bị đâm.

"Dừng tay!" Hạ Khô Thảo có chút cuống lên, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống như thế, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, hiện tại cậu cũng biết, cái thứ gọi là giang hồ kia tàn nhẫn đến cỡ nào. Ca ca rất quan tâm cậu, đối xử tốt với cậu, chính vì thế nên cậu không thể để hắn mất mạng như vậy.

"Ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ tha chết cho ca ca ngươi." Hắc y nhân nói.

"Ta đi với ngươi!" Hạ Khô Thảo nhìn Hạ Vô Thiên người đầy máu tươi, đôi mắt đau xót, nước mắt không khỏi rớt xuống.

"Được." Hắc y nhân bỏ Hạ Vô Thiên lại rồi đi về phía Hạ Khô Thảo.

"Tiểu Thảo." Hạ Vô Thiên cảm giác xương sườn của mình giống như là gãy mất mấy đoạn, vùng ngực vẫn còn rất đau, nói không nên lời, mắt thấy nam nhân này sắp tiếp cận đệ đệ của mình, không biết khí lực từ đâu mà tới,Hạ Vô Thiên lập tức vồ tới ôm lấy nam nhân chân, hô lên với Hạ Khô Thảo : "Trốn! Chạy mau!"

Hắc y nhân nhìn Hạ Vô Thiên rồi nhanh chóng đá văng hắn ra lần thứ hai, sau đó giơ chân lên chuẩn bị giết chết đối phương thì đột nhiên có mấy cây ngân châm bay về phía mình, hắc y nhân liền né tránh.

"Không cho phép thương tổn ca ca của ta!" Trong tay Hạ Khô Thảo cầm mấy cây ngân châm, tuy ám khí của cậu không quá tốt, nhưng ít ra vẫn có thể hại người. Cậu tuyệt đối sẽ không cho người này ra tay với ca ca của mình nữa."Nếu không, ta sẽ lập tức chết ngay ở chỗ này."

Nếu như để cậu chết thì huyết nhục cũng sẽ không còn công hiệu, hắc y nhân đương nhiên sẽ không manh động, "Chúng ta đi thôi."

"Ai dám đụng đến con ta ! !" Giữa lúc Hạ Khô Thảo chuẩn bị rời đi, một tiếng gào thét truyền đến, hắc y nhân quay đầu lại liền thấy một cây đại đao trước mặt chém tới, trên thân đao mang theo khí tức xơ xác, hắc y nhân lập tức né tránh khỏi món vũ khí này, khăn che mặt đã bị chia năm xẻ bảy, lộ ra một khuôn mặt hết sức bình thường, mà đây cũng chính là dáng dấp của giáo chủ Tinh Nguyệt Thần Giáo.

"Bảo bối!" Hạ Trường Khanh vội vàng đi qua ôm lấy Hạ Khô Thảo, kiểm tra coi cậu có bị thương hay không.

"Cha." Gặp được người thân, nước mắt của Hạ Khô Thảo rốt cục cũng không kiềm chế được, từng viên lớn chảy xuống, âm thanh cũng trở nên nghẹn ngào, "Ca ca. . . Hắn. . . Oa ~~! ! !"

"Ngoan, không khóc không khóc." Thấy Hạ Khô Thảo khóc thành như thế thì Hạ Trường Khanh cũng rất đau lòng, vội vàng lau nước mắt trên mặt cậu.

"Tiên sinh, thương thế của hắn rất nghiêm trọng, xương sườn bên trái bị cắt đứt hai cái, phần eo có một vết đao, phần lưng có một đống vết đao lớn, nội lực đã bắt đầu hỗn loạn ." Sau khi kiểm tra xong thương thế của Hạ Vô Thiên, Hiên Viên Công Duẫn liền nói.

Hạ Trường Khanh ôm chặt Hạ Khô Thảo, vô cùng tức giận nhìn hắc y nhân nọ, "Uyên! ! Bắt hắn, ta muốn người sống!"

Phục Uyên nắm chặt trường đao, dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía hắc y nhân.

*Chú thích:

(*) Tiểu thoại bản: Mấy câu chuyện được lưu truyền trong dân gian.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp