Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 24


3 năm

trướctiếp

Phục Uyên dùng đao vô cùng điêu luyện, mỗi phát chém đều rất dùng sức, cho dù Hạ Hầu Huyền có né tránh thì cũng phải né cực kỳ cật lực. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể xoay người công kích, chủy thủ trong tay và trường đao va chạm, phát ra tia lửa cọ sát, một tay khác của hắn đột nhiên xuất hiện thêm một cây chủy thủ nữa, trực tiếp đánh về phía cuống họng của Phục Uyên.

"Phụ..." Hạ Khô Thảo vừa định hô lên liền bị Hạ Trường Khanh che miệng lại, Hạ Khô Thảo nhìn thấy Phục Uyên đứng ở đằng kia, hai tay ông dùng sức, hắc y nhân nọ lập tức bị đánh bay, quả thực là khốc huyễn khôn cùng.

"Phụt!" Hạ Hầu Huyền ôm ngực phun một ngụm máu ra ngoài, nội lực của Phục Uyên vô cùng thâm hậu, căn bản là hắn không thể chống đỡ được, dao găm cũng đã bị ông dùng nội lực đánh gãy.

Cái này gọi là ác giả ác báo, một khắc trước hắn có thể cao cao tại thượng coi rẻ tính mạng của người khác, lát sau thì đương nhiên người khác cũng có thể lấy đi tính mạng của hắn.

Sau khi chế ngự được Hạ Hầu Huyền, Phục Uyên đánh gãy tay chân của đối phương để tránh cho hắn chạy trốn, sau đó mới giao cho Hạ Vô Thiên.

"Hạ Trường Khanh! ! Ngươi cho rằng cả đời này ngươi đều có thể bảo bí mật này à!" Âm thanh khàn khàn của Hạ Hầu Huyền trở nên lớn hơn trong không gian, "Con trai bảo bối của ngươi cư nhiên là dược nhân, chả trách máu thịt của nó là vật đại bổ nhất trên thế gian này..." Chưa nói hết câu, cằm của hắn đã bị Phục Uyên bẻ gãy.

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Hạ Khô Thảo đều có chút kỳ quái, lời nói của người này hết sức kỳ quái, cụm từ vật đại bổ có rất nhiều loại, bổ thân thể, bổ tuổi tác, bổ mỹ mạo, đương nhiên là còn một thứ mà tất cả nam nhân đều muốn bổ, nhưng nhìn thế nào đi chăng nữa thì Hạ Khô Thảo cũng chỉ là một tiểu hài nhi tương đối trắng nõn, không thể nhìn ra dáng dấp khủng bố như những dược nhân khác.

Hạ Trường Khanh cảm thấy Hạ Khô Thảo run lên một cái liền ôm lấy cậu bảo hộ trong lòng, nhìn mọi người, "Các vị chưởng môn hôm nay nên nghỉ ngơi sớm hơn một chút đi, tên này cứ giao lại cho bọn ta là được rồi." Y nói xong liền mang mọi người vào phòng.

"Hiên Viên?" Cô Vô Tâm thấy Hiên Viên Công Duẫn đang nhìn về phía Hạ Trường Khanh, tựa hồ là đang ngẩn người.

"Không có chuyện gì..." Sau khi nghe thấy lời nói của hắc y nhân, Hiên Viên Công Duẫn liền không khỏi nhớ lại việc đời trước, đệ đệ hắn nhốt Hạ Khô Thảo lại, vì để giải độc cho Cơ Ảnh Nguyệt nên dường như mỗi ngày đều phải đi lấy một chén máu, nửa tháng sau Hạ Khô Thảo mới có thể chạy ra ngoài.

"Không phải ngươi có ý đồ gì đối với máu thịt của cậu ta đó chứ! !" Cô Vô Tâm chấn kinh nhìn Hiên Viên Công Duẫn, "Ngươi phải nghĩ kĩ đó! !"

"Ngươi nghĩ nhiều quá rồi." Hiên Viên Công Duẫn không để ý tới Cô Vô Tâm, quay người nhanh chóng rời đi.

Cô Vô Tâm lập tức đuổi kịp Hiên Viên Công Duẫn, vịn bả vai của đối phương, "Ngươi nói xem, những tên chưởng môn kia có thể đánh chú ý gì đó hay không, âm mưu đoạt đứa nhỏ đi, rất nguy hiểm."

Trong phòng, Hạ Trường Khanh đang trị liệu cho vết thương chằng chịt của Hạ Vô Thiên. Vết đao trên người hắn không nhiều, nhưng lại rất sâu, đặc biệt là phần sau lưng, cơ hồ là có thể nhìn thấy xương trắng, Hạ Khô Thảo đầy mặt lo lắng nhìn Hạ Vô Thiên, nắm tay của hắn không buông, cậu biết vết thương này rất nặng.

"Bảo bối, giúp ta mang hòm thuốc tới đây." Hạ Trường Khanh sờ sờ đầu Hạ Khô Thảo, rồi nói với Phục Uyên rằng: "Uyên, xoay người của Vô Thiên lại, rồi sau đó giúp ta đun một chậu nước nóng đi." Phục Uyên gật gật đầu, nhẹ nhàng đặt người lên giường, sau đó liền quay lưng bước ra khỏi cửa.

"Của cha đây." Hạ Khô Thảo đã mang hòm thuốc tới.

Hạ Trường Khanh mở hòm rồi lấy kéo ra, sau khi tiêu độc miệng vết thương, y bắt đầu cởi bỏ quần áo của Hạ Vô Thiên từng cái từng cái một.

"Lấy Tục Mệnh đan ra." Hạ Trường Khanh nói với Hạ Khô Thảo, cầm bình sứ mà đối phương đưa tới, y lấy một viên thuốc ra rồi bỏ vào miệng Hạ Vô Thiên. Sau khi rửa sạch máu trên miệng vết thương, y liền khâu lại vết chém bên hông, thoa thuốc lên, cuối cùng băng bó thật cẩn thận.

"Cha, hình như xương sườn của ca ca cũng bị gãy." Hạ Khô Thảo kéo kéo ống tay áo của Hạ Trường Khanh.

"Ca của con da dày thịt béo, sẽ không có ảnh hưởng gì, nghỉ ngơi một tháng sau là sẽ tốt đẹp thôi." Lau mồ hôi trên trán, Hạ Trường Khanh đi rửa sạch tay mình.

"Đêm nay để con chăm sóc ca ca, cha cứ nghỉ ngơi đi." Hạ Khô Thảo cười ôm lấy Hạ Trường Khanh, "Chắc là cha đã rất mệt mỏi, con vừa nghỉ ngơi nên rất tốt, không có vấn đề gì."

"Ngoan ~ đêm nay nhất định là không thể ngủ, " Hạ Trường Khanh nhéo mũi Hạ Khô Thảo một chút, "Nếu như ca ca của con tỉnh dậy thì đến gọi ta là được, bây giờ ta đi sắc thuốc."

"Cha ~" Hạ Khô Thảo ôm lấy Hạ Trường Khanh, cọ cọ. Đêm nay gặp phải chuyện quá kinh hiểm, hoàn toàn khác so với việc mà cậu đã chứng kiến ở trong cốc, lần này là mạo hiểm chân thực, ca ca của cậu cư nhiên vì bảo vệ cậu mà suýt chút nữa là mất mạng, nếu như cha và phụ thân không trở về kịp lúc thì chắc là hiện tại, cậu đã đi theo tên hắc y nhân kia.

"Mặc thêm một bộ y phục rồi bồi ca ca của con đi, ta ra ngoài trước." Hạ Trường Khanh đứng dậy, sau khi khoác thêm một chiếc áo cho cậu liền rời khỏi cửa, khóa cửa lại xong y liền gặp Phục Uyên, biểu tình vốn dĩ vô cùng ôn nhu trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, hỏi Phục Uyên, "Xử lý tốt rồi sao?"

Phục Uyên gật gật đầu, "Hắn gọi là Hạ Hầu Huyền, là nhân vật chính trong đại hội diệt trừ ma giáo lần này, giáo chủ của Tinh Nguyệt Thần Giáo."

"Vậy còn tin tức kia, làm sao mà hắn biết được?" Hạ Trường Khanh cau mày, đối với y mà nói, Hạ Khô Thảo chính là cái vảy ngược của y, nếu ai dám đụng đến nó, y nhất định phải khiến đối phương dùng cả đời để trả lại. Mà kẻ tên Hạ Hầu Huyền kia lại dám nói tin tức này ra, bị mấy tên chưởng môn nghe được, không biết bọn chúng có thể có ý đồ gì hay không, quan trọng nhất là tin này có thể bị khuếch tán ra ngoài.

"Hà Vũ." Sau khi hai chữ đó đột nhiên xuất hiện, toàn bộ biểu tình của Hạ Trường Khanh trở nên lạnh lẽo, Phục Uyên nói tiếp, "Phỏng chừng không cần tốn nhiều thời gian, tin tức này vẫn có thể truyền khắp giang hồ."

Hạ Trường Khanh ôm lấy Phục Uyên, tâm tình của y bây giờ bắt đầu gợn sóng, hai tay run rẩy cầm lấy quần áo của Phục Uyên, nỗ lực để bản thân tĩnh lại, "Uyên, chúng ta trở về đi thôi, không bao giờ xuống núi ." Y không dám tưởng tượng bảo bối của y cuối cùng sẽ trở thành thuốc bổ cho mấy kẻ xấu, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, có thể nhìn ra được rằng y rất kích động. Hạ Trường Khanh không sợ những người này, bọn họ muốn tới cũng phải xem có thể qua được cửa ải của Thần Y Cốc hay không.

Phục Uyên hôn nhẹ lên mái tóc của Hạ Trường Khanh, chỉ nói một chữ: "Được." Sau đó, ông liền cúi đầu hôn môi đối phương, Hạ Trường Khanh cũng đáp lại. Tại thời điểm bọn họ đang hôn nhau không thể tách rời thì bị một thanh âm phá đám.

"Cha ~! ! Ca ca tỉnh rồi!" Hạ Khô Thảo thập phần hưng phấn xông ra ngoài, kết quả đến cửa liền phát hiện hai người đang ôm nhau vô cùng thân mật, nhất thời cậu không biết có nên quấy rối bọn họ hay không.

"Khụ ~ con đi chăm sóc ca ca của mình trước đi, ta và phụ thân con đi sắc thuốc." Nói xong liền lôi kéo Phục Uyên trực tiếp rời đi, ngay trước mặt hài tử mà làm chuyện như vậy thật sự vẫn còn có chút ngượng ngùng mà.

"Ca, " Hạ Khô Thảo đỏ mặt bước vào phòng, nhìn Hạ Vô Thiên vẫn còn rất yếu ớt, huynh ấy vừa tỉnh lại thì mình lại hào hứng chạy ra ngoài, bây giờ thì lúng túng chạy trở về."Ca, huynh có muốn uống chút nước không?"

Hạ Vô Thiên chỉ cảm thấy cả người mình rất đau, ngực có chút thở không nổi, như là bị thứ gì đó đè lên, sau khi hắn nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Khô Thảo đang ngồi bên cạnh mang theo đôi mắt ửng đỏ. Hắn lắc đầu một cái, biểu thị là mình không cần, hiện tại đừng nói là uống nước, đến cả việc hô hấp cũng vô cùng khó khăn.

"Ca, huynh còn đau không?" Hạ Khô Thảo nắm chặt tay Hạ Vô Thiên.

"Ta không. . . sao khụ! Khụ khục..." Vừa mới mở miệng thì cảm thấy một luồng hơi lạnh tiến nhập vào phổi, đau đến mức khiến hắn ho khan.

Hạ Khô Thảo lập tức đỡ Hạ Vô Thiên ngồi dậy, vỗ vỗ lưng đối phương, đột nhiên chạm tới một chỗ ướt át, giơ tay lên nhìn thì thấy một đống máu, "Ca, miệng vết thương của huynh bị rách rồi!"

"Không có chuyện gì." Hạ Vô Thiên không thèm để ý chút nào, hơi suy nhược mà nói.

"Không được! Nếu để miệng vết thương rách thì rất dễ kết vảy, ảnh hưởng đến việc khôi phục vết thương, để ta khâu lại lần nữa cho huynh! !" Hạ Khô Thảo thật sự là gấp đến mức muốn khóc, nguyên nhân làm vết thương rách nhất định là do trận ho khan lúc nãy.

Hạ Vô Thiên kéo tay Hạ Khô Thảo lại, "Ngoan, cứ bôi thuốc kim sang lên lần nữa, thay băng gạc mới là được, lần này ca ca sẽ không lộn xộn nữa ."

Hạ Khô Thảo chỉ có thể lấy băng gạc và thuốc ra, gỡ miếng băng cũ đã bị thấm máu xuống, vết thương dữ tợn khiến da đầu của Hạ Khô Thảo có chút tê dại, cậu rắc bột thuốc cầm máu lên miệng vết thương rồi bôi thuốc kim sang xuống, cuối cùng cậu dùng băng gạc quấn vào vết thương một lần nữa, "Ca, huynh nằm thẳng đi, nếu không thì sẽ đè lên vết thương, "
Dứt lời thì cậu liền nhớ tới một chuyện, "Không được, xương sườn của huynh cũng bị thương, không thể nằm úp sấp, rất dễ chèn ép tim."

"Ta không sao." Hạ Vô Thiên nằm xuống, tuy rằng ngực của hắn bị ép đến khó chịu, nhưng nhờ cái giường được lót mềm mại này đã làm dịu đi một chút, ít nhất vết thương ở phần lưng sẽ không nứt ra lần nữa.

"Cha đi sắc thuốc, rất nhanh sẽ trở về." Hạ Khô Thảo nhìn Hạ Vô Thiên mà nói.

"Có phải là muốn ngủ ?" Dù sao hiện tại đã là canh ba, dựa theo thời gian bình thường thì Hạ Khô Thảo cũng đã sớm ngủ say, nhưng đáng tiếc là ngày hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, chính vì thế nên cậu căn bản không có khả năng ngủ được.

Hạ Khô Thảo lắc đầu một cái để biểu thị mình không buồn ngủ, nhưng ở giây tiếp theo liền ngáp một cái.

"Nếu buồn ngủ thì lên giường ngủ một chút, nhưng mà đệ chỉ có thể ngủ ở trong." Thân hình của Hạ Vô Thiên khi cởi quần áo hiện ra vóc người hơi gầy, mà cái giường này có thể để cho cả 3 người trưởng thành ngủ chung, cho nên căn bản không cần hắn tránh ra thì Hạ Khô Thảo vẫn có thể ngủ ở bên trong.

"Không cần, " lau đi nước mắt ở khóe mắt, "Đệ nằm chợp mắt một chút là được."

Đợi đến khi Hạ Trường Khanh bưng thuốc tới, bước vào thì nhìn thấy một màn rất ấm áp, Hạ Vô Thiên nằm lỳ ở trên giường, ngủ vô cùng an ổn, Hạ Khô Thảo cũng vậy. Thế nhưng cậu lại dán lưng vào tường, hoàn toàn cố định thân thể của mình để khỏi đụng phải vết thương của Hạ Vô Thiên. Ngoài ra, Hạ Khô Thảo còn cố ý dùng gối để làm một cái ranh giới nhỏ giữa hai người.

"Cha!" Hạ Vô Thiên mở mắt ra liền nhìn thấy Hạ Trường Khanh mang thuốc tiến vào.

"Suỵt ~" Hạ Trường Khanh đặt cái khay trong tay xuống, bưng đến một cái bát chứa chất lỏng mang màu sắc kỳ quái, "Trước tiên uống thuốc đi, một lúc nữa ta sẽ mang bảo bối về phòng."

"Cha, ngày mai chúng ta về cốc sao?" Hạ Vô Thiên nghĩ, sau khi trở về đó hắn sẽ nghiêm túc học võ, chủ yếu là để cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, hắn tuyệt đối không thể rơi vào tình huống giống như lần này, mặc người bắt bí, Hạ Vô Thiên vẫn phải luôn bảo vệ đệ đệ của hắn, mà lần này bản thân hắn lại để cậu lâm vào cảnh nguy hiểm, hắn có chút tự trách.

"Đúng, coi như sau này sẽ không xuất cốc nữa." Hạ Trường Khanh ôn nhu nói.

"Sau này Tiểu Thảo vẫn còn muốn ra ngoài rèn luyện, nếu như cha không cho đệ đệ xuất cốc, cẩn thận coi chừng đệ ấy sẽ nháo." Hạ Vô Thiên mới vừa nhớ tới chuyện gì đó vui lắm, thế nhưng sau đó biểu tình liền biến hóa, trở nên nghiêm túc, "Lúc trước con nghe tên hắc y nhân kia nói về dược nhân, ý là chuyện gì, chẳng lẽ đệ đệ đúng là dược nhân sao?"

Hạ Trường Khanh hơi thở dài, "Lần đó lúc đệ đệ con được cứu trở về thì cơ hồ là không còn cách nào để xoay chuyển tình huống, ta dùng phương thức chế tạo dược nhân để giữ lại tính mạng cho nó, không ngờ lại thành công." Hạ Trường Khanh cười khổ, "Không phải là ta muốn gạt con, chỉ là muốn con không tự trách mình mà thôi."

Năm đó lúc Hạ Khô Thảo mất tích là do Hạ Vô Thiên mang cậu ra ngoài chơi, kết quả là bị người ta bắt đi. Thời điểm cứu được cậu trở về thì Hạ Vô Thiên hết sức tự trách, hắn cho là mình đã hại chết đệ đệ, nhưng may mà cha nói với hắn, đệ đệ không sao rồi, hắn mới thanh tĩnh lại, mỗi ngày đều muốn đi nhìn cậu một lần.

"Cha, xin lỗi." Hạ Vô Thiên vẫn tiếp tục tự trách.

Hạ Trường Khanh ôm lấy Hạ Khô Thảo đang ngủ say, cười nói, "Con không cần xin lỗi, ít nhất đệ đệ con vẫn còn khoẻ mạnh và ở bên chúng ta, nghỉ ngơi thật tốt thì vết thương mới được chữa khỏi, đêm nay con thật sự rất có khí khái của nam tử hán." Khó khăn lắm Hạ Trường Khanh mới khen ngợi Hạ Vô Thiên một lần.

"Cảm ơn cha." Sau khi Hạ Vô Thiên nghe được lời khích lệ thì cũng lộ ra một nụ cười giống như hài tử.

Sau một nụ hôn ngủ ngon, Hạ Trường Khanh ôm Hạ Khô Thảo rời khỏi phòng, Hạ Vô Thiên chỉ có thể nhìn chằm chằm lều vải mà ngẩn người, hắn thật sự có chút khó ngủ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp