Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 22


3 năm

trướctiếp

"Minh chủ, ngoài cửa có một người muốn cầu kiến cốc chủ của Thần Y Cốc." Sau khi kết thúc hội nghị, mọi người tản đi thì quản gia mới bước tới thông báo.

"Ngoài cửa là người phương nào?" Vệ Trung Hiền liếc nhìn Hạ Trường Khanh.

"Là gia chủ của Tiếu gia." Quản gia đương nhiên biết rõ mấy kẻ nhà giàu ở trong thành, vả lại Tiếu gia có dính dáng chút ít tới thành chủ, tất nhiên là ông cũng hiểu rõ.

"Ồ?" Vệ Trung Hiền lập tức nhìn thấy biểu tình của Hạ Khô Thảo hơi cứng đờ, vì thế nên hắn có thể đoán được nguyên nhân đại khái khiến Tiếu gia tìm tới Vệ phủ.

"Vậy mời bọn họ vào đi."

Hạ Khô Thảo có chút sốt sắng. Mặc dù cậu chỉ bị cái tên Tiếu Vân Thiên kia đùa giỡn vài câu, thế nhưng bản thân cậu lại làm hắn bị mù, dù đối phương có tìm tới cửa thì cũng nhất định là đến đòi công đạo, hơn nữa tên Tiếu Vân Thiên này là cháu trai của Hiên Viên Khải, tuy Vệ Trung Hiền là minh chủ võ lâm, nhưng dù có to lớn đến mấy thì cũng không thể hơn một thành chủ, ngoài ra còn là thành chủ làm việc cho hoàng đế.

Rất nhanh, quản gia liền đưa hai người vào. Một là Tiếu Vân Thiên ngày hôm qua đã bị cậu độc mù, lúc này trên mắt hắn bị che lại bởi một khối vải trắng, bước đi cũng phải nhờ người đỡ, người còn lại là một kẻ cao to cường tráng, dáng dấp hết sức bình thường, có khả năng chính là phụ thân của Tiếu Vân Thiên.

"Minh chủ, cốc chủ, hôm nay ta đến đây để vấn an, còn mang theo nghịch tử của mình để xin lỗi." Tiếu Trung Quốc không ngạo mạn hung hăng như trong tưởng tượng, trái lại ông hết sức thông thái mà không hề tự cao, điều này cũng làm cho Hạ Khô Thảo lập tức sinh ra hảo cảm đối với người này.

Tiếu Trung Quốc đẩy Tiếu Vân Thiên ra, "Nghịch tử! Còn không mau xin lỗi!"

Tiếu Vân Thiên vốn dĩ không nhìn thấy, lại còn bị đẩy như thế, suýt chút nữa là ngã sấp xuống. Nhưng hắn rất sợ phụ thân của mình, cho dù hiện tại có muốn phát hỏa thì cũng không thể thể hiện ra, Tiếu Vân Thiên hít sâu một hơi, sau đó liền thừa thế xông lên hô, "Xin lỗi! Ngày hôm qua là ta không đúng! Ta nhất định sẽ cải chính!"

"Phụt ~!" Hạ Khô Thảo không thể không bật cười, thời điểm Tiếu Vân Thiên xin lỗi lại đưa lưng về phía cậu mà nói, đại khái là bởi vì không nhìn thấy nên không thể xác định được phương hướng, dù cha hắn có đẩy hắn về phía Hạ Khô Thảo thì hắn vẫn cứ như vậy mà xin lỗi với không khí.

"? ? ?" Tiếu Vân Thiên cũng không biết đối phương đang cười cái gì.

"Tiếu môn chủ, không biết các ngươi đến cùng là vì việc gì mà phải đến đây xin lỗi?" Hạ Trường Khanh căn bản không biết chuyện Hạ Khô Thảo đã bị Tiếu Vân Thiên đùa giỡn một phen. Hôm qua, sau khi trở về, Hạ Vô Thiên vì quá hổ thẹn nên liền đi luyện kiếm, đây chính là thói quen của hắn, còn Hạ Khô Thảo thì lại đang ngủ, chính vì thế nên không ai nói ra chuyện này, y cũng không biết.

"Cái này..." Tiếu Trung Quốc nghĩ tới tính cách cổ quái của Hạ Trường Khanh, chỉ có thể giải thích một cách uyển chuyển: "Hôm qua nghịch tử vô tri, cư nhiên dám mạo phạm Thiếu cốc chủ, mong rằng cốc chủ thứ lỗi, hôm nay ta mang nghịch tử đến đây để tạ tội, hi vọng cốc chủ có thể lượng giải."

"Không có ai nói cho ta biết việc này." Hạ Trường Khanh liếc nhìn Hạ Khô Thảo một cái, "Không biết Tiếu gia chủ có thể nói cho ta biết một chút về chuyện đã xảy ra không."

Tiếu Trung Quốc có chút bất đắc dĩ mà thở dài, êm tai nói, chuyện này ông được biết từ lời nói của nhi tử, sau đó lại tới tửu lâu để hỏi qua, kết quả là cũng giống như những gì mà nhi tử của mình kể. Nếu như ông chịu quản giáo tên nghịch tử này thật tốt thì sẽ không để cho thê tử nuông chiều nó, khiến nó hoành hoành bá đạo như thế.

Lúc này, Hạ Trường Khanh đã bắt đầu giận dữ, nhưng chỉ là không biểu hiện ra ngoài. Tối hôm qua say rượu trở về thì chưa tính, không ngờ rằng còn bị người khác đùa giỡn, sao chỉ làm mù mắt Tiếu Vân Thiên, đáng lẽ phải đem đầu lưỡi của hắn đào móc ra, làm cho hắn sau này còn dám mở miệng nữa không!

"Tiếu môn chủ." Bộ dáng của Hạ Trường Khanh thoạt nhìn không giống như là đang tức giận, y ném một bình thuốc cho Tiếu Trung Quốc, "Cái này chính là thuốc giải độc, mong rằng sau này Tiếu môn chủ có thể quản giáo tốt người nhà của mình một chút."

"Đa tạ cốc chủ, đa tạ cốc chủ! !" Tiếu Trung Quốc nhận lấy bình thuốc, nói cám ơn liên tục, trong lòng thì âm thầm vui mừng, cốc chủ của Thần Y Cốc cũng không giống kẻ không có nhân tính như người ta thường đồn đại.

Sau khi hai người rời khỏi, Hạ Khô Thảo định lén lén lút lút trốn đi, nhưng lại bị Hạ Trường Khanh gọi, "Đứng đó!"

Quay đầu, cậu nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy tức giận của Hạ Trường Khanh, "Nếu hôm nay con không đem chuyện này giải thích cho rõ ràng, vậy thì đừng mong rời đi!" Lần này Hạ Trường Khanh thật sự rất phẫn nộ .

"Sư đệ, đừng tức giận!" Mắt thấy biểu tình của Hạ Trường Khanh càng ngày càng khủng bố, người làm sư huynh như Vệ Trung Hiền cũng bắt đầu có chút lo sợ, vội vàng bước tới vuốt lông.

"Cha ~" Hạ Khô Thảo chỉ còn có thể bán manh cầu xin cha tha thứ.

Cuối cùng, cậu vẫn bị Hạ Trường Khanh đánh cái mông, Hạ Khô Thảo phàn nàn trương mặt nằm nhoài lên giường, còn Hạ Vô Thiên thì giúp cậu bôi thuốc.

Trên tiểu PP trắng nộn nộn in dấu năm ngón tay màu đỏ rất lớn, làm người ta hết sức sợ hãi, đây cũng là lần đầu tiên Hạ Trường Khanh tức giận như vậy, cho nên bị đánh thành như thế cũng là chuyện bình thường.

"Sao vậy, cha thật sự rất tức giận ư?" Hạ Vô Thiên lấy một chút xíu thuốc thoa xuống, cảm giác mát mẻ khiến PP của Hạ Khô Thảo khôi phục tri giác.

"Đều đem ta đánh thành như vậy, còn có thể không tức giận sao?" Hạ Khô Thảo suýt chút nữa đem cả khuôn mặt nhét vào trong gối, lúc nói chuyện cũng là giọng ồm ồm, lộ ra một tia oan ức.
"Rõ ràng là lỗi của huynh, tại sao chỉ đánh có một mình ta?" Đánh thì đánh chứ, tại sao lại muốn đánh PP, đã vậy còn đánh ngay trước mặt Vệ bá bá, thật sự là quá mất mặt mà.

"Được được được, là lỗi của ta." Hạ Vô Thiên cũng chỉ có thể an ủi Hạ Khô Thảo một chút, dù sao hiện tại Hạ Trường Khanh vẫn còn đang nổi nóng, hắn tuyệt đối sẽ không ấm đầu đến mức đến chờ để bị đánh.

"Lần sau không bao giờ muốn ra ngoài cùng với huynh nữa!" Hạ Khô Thảo đỏ mắt nhìn Hạ Vô Thiên, mỗi lần cùng hắn đi ra ngoài thì đều đụng... ba cái chuyện như thế này, cũng không biết là đời trước cậu thiếu nợ hắn cái gì.

"Được được được, sau này ta không bao giờ mang đệ xuất môn nữa, đệ cứ an an tâm tâm ở trong Thần Y cốc đi." Hạ Vô Thiên thả bình thuốc xuống, đắp kín mền cho cậu, "Sau này đệ cũng sẽ không bao giờ tiếp xúc với chuyện giang hồ, cả ngày như cái con mọt sách ngồi ngốc ở trong cốc đọc sách, không thể nhìn thấy vẻ đẹp của thế gian này."

"Sau này ta không ra ngoài với huynh, ta sẽ tự đi một mình! Ta muốn rèn luyện! !" Sau khi Hạ Khô Thảo hừ một tiếng liền quay đầu, không thèm để ý tới đại ca của mình.

Sờ sờ tóc Hạ Khô Thảo, "Những chuyện này cũng phải chờ cha hết tức giận lại nói đi, sau khi ngủ xong, ngày mai dấu vết này sẽ biến mất, bữa tối ta sẽ đem đồ ăn tới cho đệ."

"Không phải buổi tối huynh sẽ tới ngọn núi Cư Lâm sao?" Hạ Khô Thảo nhìn ca ca của cậu, đêm nay chính là đêm diệt trừ ma giáo, một đêm trọng đại như vậy, có thể không đi vây xem ư?

"Cha nói ta phải chăm sóc đệ thật cẩn thận." Kỳ thực hắn lại nhớ tới việc lần trước, vì gặp phải một con nhện lớn trong núi Cư Lâm nên đã có một chút bóng ma trong lòng. Đúng lúc Hạ Khô Thảo lại bị đánh không thể xuống giường, hắn liền chủ động xin ở lại để chiếu cố đệ đệ, tránh khỏi việc sau khi lên núi lại đụng phải mấy con vật kia.

"Hừ, sợ thì nói là sợ đi, tìm cớ cái gì." Hạ Khô Thảo vô cùng ngạo kiều mà quay đầu.

Ban đêm, núi Cư Lâm lộ ra một cỗ khí tức chết chóc, bốn phía hết sức hắc ám, ngay cả gió đều không có, toàn bộ núi rừng vô cùng yên tĩnh, không hề có một chút động tĩnh. Đám người giơ đuốc cũng đã tụ tập xong, hai cái lồng lớn được hai con ngựa chở tới, kéo miếng vải đen ở trên lồng xuống, chỉ thấy bên trong tất cả đều là chim bồ câu.

"Mọi người nuốt viên thuốc mà ta đã phân phát vào, sau đó lấy khăn bịt mặt che lại rồi mở lồng ra." Hạ Trường Khanh nói với mọi người.

Tất cả dựa theo lời của Hạ Trường Khanh mà làm, sau khi mở lồng, bồ câu đưa thư bay ra, lông chim rải rác khắp bốn phía, lông của chúng đã được bôi đầy hóa công tán, chỉ cần vung cánh lên thì thuốc sẽ bay ra, cho nên bọn họ phải dùng khăn bịt mặt đã được tẩm thuốc che mũi và miệng lại, để phòng ngừa bị hóa công tán liên lụy, bồ câu đưa thư càng bay càng xa, tất cả mọi người đã được uống thuốc giải chiểu độc đều bắt đầu đi lên núi.

"Trong núi quả thực là yên tĩnh đến đáng sợ." Đây là lần đầu tiên Hạ Trường Khanh đi vào ngọn núi này, chỉ thấy màu sắc của cây cối ở phía trong và phía ngoài không giống nhau, bên trong thiên về màu xanh sẫm, đại khái là đã sinh tồn quá lâu, vẫn chưa bị chiểu độc làm ảnh hưởng nên chúng sinh trưởng vô cùng rắn chắc như cây cối bình thường, khu rừng ở trong ngọn núi cũng rất yên ắng, ngay cả một con sâu nhỏ đều không nhìn thấy.

"Bởi vì hoàn cảnh quá mức ác liệt, cho nên bọn chúng không thể sinh tồn liền rời đi." Vệ Trung Hiền đã vào đây đến lần thứ ba, lần đầu tiên là vì tìm địa đạo, nhưng đáng tiếc không tìm được, lần thứ hai là tới tìm thuốc giải, mà lần này chính là đại diện cho việc bọn họ có thể thành công lên đến đỉnh núi.

Giáo chủ của Tinh Nguyệt Thần Giáo chính là con trai của Nhâm giáo chủ trước kia, vốn dĩ ngày bị diệt giáo thì hắn đã đi ra ngoài để tu luyện, chờ đến khi trở về thì lại nhận được một chốn thê lương đầy xác chết, hắn cũng không có hảo cảm gì đối với cha mình, hoặc có thể nói là hắn chỉ ước gì cha mình chết đi thì bản thân hắn mới có thể thanh thản ổn định mà ngồi lên vị trí giáo chủ. Tuy rằng lần diệt trừ ma giáo đó đã mang lại tổn thất không nhỏ, nhưng chỉ trong vòng một năm, hắn đã khiến cho Tinh Nguyệt Thần Giáo đứng dậy và tiếp tục phát triển, cũng có thể xem là một người vô cùng thông minh.

"Giáo chủ, bên ngoài bỗng nhiên có hàng trăm con bồ câu đưa thư bay tới, cũng không biết có phải là do đám người bạch đạo làm hay không." Một gã nam nhân áo đen quỳ gối trước mặt hồng y nam tử.

"Bồ câu đưa thư?" Nam tử kia tên là Hạ Hầu Huyền, bọn họ vốn là người ngoại tộc, sau khi vào Côn Sơn Quốc liền bắt đầu phát triển tà giáo, tính đến nay đã hơn mười năm."Sai người bắt một con xuống, ta muốn xem xem đám người bạch đạo kia muốn giở trò gì."

"Thuộc hạ tuân mệnh." Hắc y nhân đáp một tiếng, sau đó liền rời đi.

Hạ Hầu Huyền nhìn hoa văn bên trong bảo điện, đây là hoa văn đặc thù của bọn họ, sau khi phụ thân hắn rời khỏi gia tộc cũng mang mấy cái hoa văn này ra ngoài, ý nghĩ mở rộng thế lực của phụ thân và hắn không giống nhau, hắn chỉ muốn toàn bộ lõ lâm Trung Nguyên đều phải quỳ rạp dưới chân mình.

"Giáo chủ! Mau mau rời đi, người của bạch đạo lợi dụng bồ câu đưa thư để rắc hóa công tán, rất là nhiều huynh đệ cũng đã bị trúng thuốc, hiện tại bọn chúng đã từng bước đến gần!" Hắc y nhân nguyên bản đã rời đi lại một lần nữa trở về, không còn vẻ bình tĩnh khi trước, lúc này khuôn mặt của gã rất kinh hoảng, vừa ra khỏi cửa liền phát hiện cửa đã ngã xuống đập vào người.

Sau khi dò xét một phen mới biết là bị trúng thuốc, chung quanh đây cũng có rất nhiều lông chim bồ câu rơi xuống, ở trên vẫn còn lưu lại một ít bột thuốc, cho nên ngay trong nháy mắt, gã lập tức xông về đi báo cáo cho giáo chủ.

Hạ Hầu Huyền đứng lên, kế hoạch công thành của hắn còn chưa bắt đầu tiến hành thì lại bị bọn người đó công kích lên trên núi trước, khuôn mặt tú khí lập tức trở nên hung ác, "Mang theo người của Thiên Hỏa Đường đi đối phó với bọn chúng trước!" Hắn nhớ rõ, chiểu độc tràn ngập trong núi, sao đám người đó có thể lên đây được.

"Dạ!" Hắc y nhân liền biến mất lần nữa.

Hạ Trường Khanh và mọi người đã tới Tinh Nguyệt Thần Giáo, nơi này hoàn toàn bất đồng so với một năm trước, nó đã sớm khôi phục vẻ huy hoàng như trong dĩ vãng, bốn phía đèn đuốc sáng choang , nhưng đáng tiếc chính là thủ vệ ở cửa đã mềm liệt trên đất, không biết còn sống hay đã chết.

"Giết!" Sau khi Vệ Trung Hiền hét lớn một tiếng, tất cả liền vọt vào, tối nay sẽ là một chiến trường vô cùng kịch liệt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp