Mặc nhiên để cho bốn thanh sắt đập vào cánh tay anh ta.
Bụp Bụp Bụp! Bốn cây gậy đồng loạt rung chuyển.
Lòng bàn tay của bốn vệ sĩ bị đứt da chảy máu.
“Cái gì?” Cả bốn người đều kinh ngạc phát ra tiếng.
Ngay cả Tây Môn đại tiểu thư cũng có chút kinh ngạc đứng lên, hiển nhiên có chút kinh hãi.
Cảnh tiếp theo đẫm máu hơn.
Thiết Thành mỗi người một tay,giống như là diều hâu vồ gà con, một hồi bốn người liền bị đánh không thành hình người.
“A!” Lúc này nữ nhân kia mới biết mình sợ hãi, lúc nãy còn khệnh khạng kiêu ngạo giờ thì thất kinh hồn vía.
“Ngươi … ngươi dám làm vậy à, ngươi có biết đây là đâu không? ngươi không muốn sống nữa sao?” Người phụ nữ kêu lên.
Trần Lạc Thần bước tới, chụp cổ áo của người phụ nữ, ném thẳng ra ngoài cửa. (vl bạo lực ghê ) Cô ta bị ném thẳng xuống hồ nước lớn bên ngoài khách sạn.
Người phụ nữ ngay lập tức ướt sũng.
“A! Các ngươi muốn chết, muốn tìm cái chết!” Người phụ nữ tức giận nói.
Nói xong, mặc kệ thuộc hạ, nhìn thấy Thiết Thành đi ra ngoài, cô vội vàng bỏ chạy.
“Mẹ kiếp, ta có thể để ngươi bắt nạt được sao!” Thiết Thành chửi rủa.
Và những người trong khách sạn đều im lặng.
“Giúp chúng ta bù lại phòng đã trả, hoặc bằng không sẽ phá hủy khách sạn này!” Trần Lạc Thần tức giận đập bàn.
“Có có có có!” Vài người phục vụ gật đầu như giã tỏi.
Tây Môn gia không thể xúc phạm, nhưng hai kẻ trước mặt lại càng không thể được.
Chỉ làm những gì mà bọn họ nói.
Sau khi mở lại phòng, Trần Lạc Thần cùng thiết thành lên lầu.