Chín giờ đêm, khuôn viên trường đại học, ký túc xá nam.
“Trần Lạc Thần, đến ký túc xá 101 ở tầng một, ôm máy tính của tao lên đây cho tao!”
Một thằng cha nhuộm tóc vàng ở ký túc xá bên cạnh trực tiếp đá cửa của ký túc xá Trần Lạc Thần ra, sau khi ném ba ngàn xuống xong thì vung vẫy túi xách đi về.
“Đúng rồi Trần Lạc Thần, thuận tiện xuống siêu thị ở dưới lầu mua cho tao một chai nước khoáng nữa!”
Tên sinh viên tóc vàng đó đi rồi lại quay về, lần này ném xuống chín ngàn đồng, sáu ngàn là để mua nước, còn ba ngàn là tiền chạy vặt của Trần Lạc Thần.
“Tao nói nha tóc vàng, ký túc xá của tụi bây sao cứ bảo Trần Lạc Thần chạy vặt cho tụi bây thế, có ai ức hiếp người như vậy không?”
Người trong ký túc xá của Trần Lạc Thần nhìn không nổi nữa rồi, nên lạnh mặt mà hỏi.
“Ha! Trần Lạc Thần ở ký túc xá của tụi bây mà tự tụi bây còn không biết sao? Tên này, cho tiền thì nó cũng có thể ăn shit nữa kìa!”
Người trong cùng ký túc xúc nhìn theo bóng lưng của Trần Lạc Thần, đều có chút thương xót mà lắc lắc đầu.
Thật ra Trần Lạc Thần cũng không muốn chạy vặt cho người khác, cũng muốn giống như người khác, vui vẻ mà sống trong trường đại học.
Nhưng mà có thể được tiếp tục học ở trường đại học đã là không tệ rồi.
Anh thật sự rất nghèo!
Tuy bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt, nhưng càng như vậy anh càng không muốn nhận tiếp tế của bọn họ, nếu không thì tình bạn có tốt đến đâu, sớm muộn cũng sẽ sản sinh ngăn cách.
Ngoại trừ mấy người bạn cùng phòng này ra, Trần Lạc Thần gần như là không còn gì ở trường đại học nữa!
Lúc này có một sinh viên ăn mặc sang trọng bước ra từ ký túc xá kế bên.
Hắn ta tên là Hứa Trị Đình, là trưởng phòng ký túc xá của tên tóc vàng, gia đình có nhà máy công xưởng, rất có tiền, người lại cao lớn soái khí, nên có rất nhiều nữ sinh viên hâm mộ.
Chỉ có điều hắn ta luôn xem thường Trần Lạc Thần, bình thường chỉ nhìn Trần Lạc Thần thôi cũng cảm thấy mất mặt rồi.
Trần Lạc Thần không biết hắn ta kêu mình để làm gì.
Trần Lạc Thần gật đầu: “Ừm, đi xuống dưới!”
Hứa Trị Đình nhàn nhạt cười, hắn ta móc từ trong túi ra một hộp Durex, trực tiếp ném cho Trần Lạc Thần.
“Đúng lúc, một người anh em của tao hôm nay định làm ở trong khu rừng nhỏ ở phía Đông, mày đem hộp này qua cho cậu ta, đồng ý thì cho mày ba mươi ngàn!”
Hứa Trị Đình là một hoa hoa công tử, bình thường không hiếm khi hẹn em gái nào đó ra ngoài chơi.
Bạn xấu cũng có rất nhiều.
Nhưng mà Trần Lạc Thần cũng không có nghĩ nhiều, ai bảo mình là người đi kiếm tiền chạy vặt chứ.
Cầm lấy rồi đi xuống lầu, chỉ là lúc quay người lại, hình như mang máng nghe thấy tiếng cười của Hứa Trị Đình truyền tới…
Trần Lạc Thần đi xuống lầu, chuẩn bị đi đưa Durex xong rồi mới đi lấy máy tính và nước khoáng cho tóc vàng.
Rừng cây nhỏ ở bên ngoài khuôn viên, Trần Lạc Thần có biết, nơi đó chính là mảnh đất tình yêu trai gái nổi tiếng, cũng được gọi là Doanh trại đánh dã chiến tập trung.
Rất nhanh Trần Lạc Thần đã đến nơi mà Hứa Trị Đình nói.
Vừa nhìn thì đã thấy, có một nam một nữ đang ngồi trên lối đi của khu rừng nói nói cười cười.
Mà tay của tên nam đó không có an phận, trên dưới lên xuống, sờ mó đến nỗi cô gái đó phải thở dốc không ngừng.
Nhưng mà, mượn ánh trăng sáng, khí Trần Lạc Thần nhìn rõ được khuôn mặt của đôi nam nữ.
Cả người đều chấn kinh!
Là Dương Ngọc!
Đôi mắt của Trần Lạc Thần lập tức đỏ lên, Durex cầm trong tay lập tức rơi xuống dưới đất.
Dương Ngọc là bạn gái cũ của Trần Lạc Thần, hai người mới chia tay được ba ngày, đương nhiên là Dương Ngọc đá Trần Lạc Thần.
Lúc chia tay, Dương Ngọc nói cô ta muốn một mình yên tĩnh, kết quả là mới ba ngày, cô ta đã bị hẹn đến cái Doanh trại đánh dã chiến tập trung này rồi!
Mà sự xuất hiện của Trần Lạc Thần, hiển nhiên là hai người cũng chú ý thấy rồi.
Thần sắc của ai nấy đều vô cùng đặc sắc.
Dương Ngọc vội vàng kéo vạt váy sắp bị vén lên tới eo xuống, che phần đùi trắng trẻo lại.
“Trần Lạc Thần…sao lại là anh? Anh, anh… anh đừng có hiểu lầm, tôi và Lục Phàm đang…”
Dương Ngọc có chút hoảng loạn mà nói, cô ta tốt xấu gì còn biết chút liêm sỉ, vội vàng cúi đầu xuống.
Còn ở bên cạnh, tên phú nhị đại tên Lục Phàm kia buông Dương Ngọc ra, nhìn chiếc hộp Durex mà Trần Lạc Thần rơi ở dưới đất một cái, sau đó đứng dậy ha hả cười to:
“Đậu xanh, thằng Hứa Trị Đình này cũng thật biết chơi a, tao kêu nó đem Durex cho tao, không ngờ nó lại kêu mày đưa tới, kích thích, đúng là kích thích a!”
Lục Phàm cũng là một phú nhị đại, Trần Lạc Thần biết hắn ta, là tên bạn xấu xa của Hứa Trị Đình, gia đình mở đến mấy cái nhà hàng, bình thường cũng lái chiếc BMW series 3 đến trường.
Mà nghe thấy lời nói của Lục Phàm, nắm đấm của Trần Lạc Thần siết lại vô cùng chặt.
Thì ra, là Hứa Trị Đình cố ý chơi mình!
Thậm chí, Dương Ngọc chia tay với mình, mới ngoảnh mắt là đã ở cùng với anh em Lục Phàm của hắn ta, trong chuyện này…chỉ e là không thể thiếu bóng dáng của Hứa Trị Đình!
“Ngọc Ngọc, anh biết em chê anh nghèo, nhưng mà em cũng không cần thiết phải qua lại với loại người này a, em không biết hắn ta đã thay bao nhiêu bạn gái rồi sao?”
Trần Lạc Thần tức giận gào lên.
Anh rất yêu cô gái này, yêu đến nỗi nhất quyết một lòng.
Dương Ngọc nghe thấy lời chỉ trích của Trần Lạc Thần thì cũng tức lên: “Trần Lạc Thần, mẹ nó anh tưởng anh là ai mà đến giáo huấn tôi, tôi chia tay với anh rồi, tôi muốn qua lại với ai thì qua lại với người đó, cần tên nghèo kiết xác như anh quan tâm sao?”
“Anh Phàm có thể mua mỹ phẩm mặt nạ đẹp cho tôi, mua Iphone cho tôi, mua túi hiệu cho tôi, anh có thể không?”
“Hơn nữa…” Dương Ngọc cũng tức giận vô cùng, cô ta nhìn Durex mà Trần Lạc Thần làm rơi trên mặt đất: “Mẹ nó anh cố ý đến đây làm tôi kinh tởm sao! Cút đi cho tôi!”
“Bốp!”
Nói xong Dương Ngọc liền tiến lên trước cho Trần Lạc Thần một cái tát!
Lục Phàm cười càng vui hơn: “Ha ha, Ngọc Ngọc, đừng kêu cậu ta cút chứ, để cho cậu ta ở đây xem, anh đích thân dùng Durex mà cậu ta đem tới khiến cho em sung sướng!”
Dương Ngọc thẹn thùng đỏ cả mặt: “Anh Phàm, em nhìn thấy tên nghèo hèn này thì không có chút hứng thú nào nữa rồi, lần sau đi… lần sau em nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt!”
Nói xong, cô ta giãy thoát khỏi Lục Phàm.
Trần Lạc Thần cũng không biết mình làm sao mà đi ra khỏi khu rừng đó được nữa, đại não anh hoàn toàn trống không rồi.
Tiền, nói cho cùng, đều là do Trần Lạc Thần anh không có tiền!
“Ha ha ha ha…”
Lúc về đến cửa ký túc xá, Trần Lạc Thần mới bị tiếng cười nhạo của các bạn học cùng lớp đang vây đầy xung quanh hành lang làm cho giật mình tỉnh lại.
Cậu chủ nhà giàu Hứa Trị Đình đang ôm bụng ở một bên, khuôn mặt cười đến nỗi sắp tái xanh rồi.
Rất rõ ràng, Hứa Trị Đình đã nói chuyện này cho tất cả bạn học cùng lớp rồi.
“Ha ha, Trần Lạc Thần, lúc nãy khi đi đưa Durex đã nhìn thấy cái gì rồi hả?”
Tóc vàng cười hỏi.
“Đậu xanh, mỹ nhân như Dương Ngọc, body đẹp như vậy, nói không chừng lúc đi tới thì Lục Phàm đã bắt đầu rồi a!”
Hứa Trị Đình nở nụ cười xấu xa.
Trần Lạc Thần siết chặt nắm đấm, đôi mắt thì đỏ bừng, anh thật sự rất muốn giết Hứa Trị Đình, đồng quy vu tận cùng với Hứa Trị Đình!
“Tại sao! Tại sao mày phải chơi tao như vậy!!!” Trần Lạc Thần gào thét lên.
Hứa Trị Đình cười lớn: “Yo yo yo, mau nhìn kìa, thằng nghèo kiết xác tức giận rồi kìa, tao sợ quá đi!”
“Nói cho mày biết, tên nghèo hèn nhà mày, người mà tao xem thường nhất trong lớp chính là mày, người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội, một mỹ nhân như Dương Ngọc ở cùng với mày, quả thực là lãng phí, chi bằng để cho anh em của tao chơi vài ngày đi…”
“Đúng rồi, chắc mày chưa biết đâu nhỉ, Dương Ngọc mà mày theo đuổi một năm, người anh em Lục Phàm của tao kết bạn Facebook, mới nửa tiếng mà đã tóm cô ta được rồi, ha ha ha!”
Tất cả mọi người đều đang cười, không có ai để ý đến tôn nghiêm của Trần Lạc Thần cả!
“Tao liều với tụi mày!”
Trần Lạc Thần xông đến chỗ Hứa Trị Đình.
Kết quả đổi lại là một trận đòn nhừ tử của đám anh em Hứa Trị Đình!
Cuối cùng, Trần Lạc Thần được bạn cùng phòng kéo vào ký túc xá!
Nằm trên giường, Trần Lạc Thần trùm chăn kín mít, khóc lớn một trận.
“Tại sao? Bọn họ lại bắt nạt tôi, giẫm đạp tôn nghiêm của tôi! Tại sao!!!”
“Bởi vì tôi nghèo, ở trong mắt của bọn họ, con người tôi cũng không là cái thá gì sao!!!”
Nội tâm Trần Lạc Thần vật lộn dữ dội, hung hăng mà dùng tay cấu xé tóc của mình. Những cảnh tượng đã từng trước đây với Dương Ngọc dường như là vẫn còn ở trước mắt.
Không biết đã khóc bao lâu, khóc đến nỗi anh ngủ thiếp đi trong chăn rồi.
Có lẽ là đêm tối u tám tĩnh mịch như vậy, anh mới cảm thấy an nhàn nhất!
Sáng sớm hôm sau vừa tỉnh lại, trong ký túc xá đã không có ai nữa, Trần Lạc Thần biết là trưởng phòng ký túc xá không muốn kêu mình dậy, có chuyện tối qua, ở trong ký túc xá vẫn tốt hơn là đến lớp học!
Chỉ là khi cầm lấy điện thoại, Trần Lạc Thần lại phát hiện trên điện thoại mình có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Điều khiến Trần Lạc Thần kinh ngạc hơn, đây đều là số điện thoại nước ngoài.
Còn có một tin nhắn chuyển khoản cho thẻ ngân hàng của mình nữa.
“[Ngân hàng nước T] 19 năm…Tài khoản của bạn số cuối là 107 có số dư là 30.000.150.000…”
Nhìn một chuỗi số, đại não của Trần Lạc Thần ù ù một tiếng, hoàn toàn sững người.
30 tỷ!
Ai chuyển cho mình 30 tỷ chứ?
Trần Lạc Thần vội vàng gọi điện đến ngân hàng để xác nhận, sau khi xác nhận là chính xác, anh hoàn toàn bối rối.
Vừa lúc đó, điện thoại lại vang lên.
Vẫn là số điện thoại nước ngoài.
Trần Lạc Thần trả lời ngay lập tức.
“Lạc Thần, nhận được tiền hay chưa? Chị là chị gái của em!” Đầu dây bên kia truyền đến một thanh âm quen thuộc.
“Chị! Đây rốt cuộc là chuyện gì! Chị và ba mẹ không phải đang ở nước ngoài lao vụ kiếm tiền sao? Sao lại có nhiều tiền như vậy?”
Trái tim của Trần Lạc Thần đã giật thót lên đến tận họng rồi.
“Khụ khụ, tuy theo ý của ba chúng ta, còn định giấu em thêm hai năm nữa, nhưng chị được biết em luôn bị bắt nạt ở trường, cho nên chị định lật bài trước với em, gia đình chúng ta có tiền, hơn nữa sản nghiệp của nhà họ Trần chúng ta dày đặc ở khắp thế giới, biết chỗ Châu Phi không? Nói vầy đi, 80% mỏ vàng và khoáng sản dầu mỏ của Châu Phi là của nhà chúng ta hết!”
“Còn chưa bao gồm mấy sản nghiệp ở Hoa Hạ và hải ngoại nữa!”
Ừng ực!
Trần Lạc Thần nuốt một ngụm nước bọt, nếu như không phải cái 30 tỷ này là thực sự thì có đánh chết Trần Lạc Thần cũng không tin đâu.
Anh sẽ tuyệt đối cho rằng chị gái của mình bị điên rồi!
“Chị biết em không tin, Lạc Thần à, em từ từ chấp nhận đi, ban đầu chị cũng được nuôi lớn trong nghèo khó, bây giờ mới từ từ quen với cuộc sống nhà giàu, đúng rồi, có một đơn hàng chuyển phát nhanh chắc sáng nay sẽ đến trường học của em đó, bên trong có một số đồ mà chị gửi cho em, không cần quan tâm đến tiền.”
“Không biết vật giá của Hoa Hạ bây giờ thế nào, tóm lại là 30 tỷ đó em cứ xài đi, tháng sau chị lại chuyển cho em nữa!”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Trần Lạc Thần rất lâu cũng chưa thể bình tĩnh được.
Hoàn cảnh của anh từ nhỏ, chỉ có một, chính là nghèo!
Nhưng bây giờ…
Thì ra tôi là phú nhị đại???
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT