Trần Lạc Thần cũng đang buồn bực, lúc nãy vẫn còn tốt đẹp, sao bây giờ lại thành ra thế này, trông cứ giống như chuẩn bị đánh nhau đến nơi.
Lập tức kinh ngạc nhìn sang.
Lại nhìn thấy có một người phụ nữ trung niên đang quỳ giữa đám đông.
Sắc mặt của ông cụ nhà họ Phương cực kỳ khó chịu.
Mà các gia tộc phụ thuộc nhà họ Phương, ai cũng có vẻ cực kỳ tức giận.
“Chính là bà ta, năm xưa bà ta chính là người hầu bên người tội đồ Phương Mộng Hân của nhà họ Phương, mau! Mau nói Phương Mộng Hân đang ở đâu, chúng tôi sẽ tha cho bà!”
“Hừ, năm xưa vì Phương Mộng Hân mà hai nhà Trần Phương chiến tranh gay gắt, gần như toàn là những gia tộc phụ thuộc như bọn tôi chịu tổn thất, tội cho thằng con trai mới vừa trưởng thành của tôi, cũng là vì người phụ nữ Phương Mộng Hân này, ông cụ Phương, nếu ông đã giấu Phương Mộng Hân đi, phiền ông giao bà ta ra đây!”
“Đúng vậy, giao ra đây, cho mấy gia tộc bọn tôi một câu trả lời!”
Rất nhiều người vây lên nói với ông cụ nhà họ Phương.
Mà Tư Đồ Hoành chỉ lạnh lùng cười.
Lúc nãy đã xảy ra một mâu thuẫn nhỏ.
Đó chính là Phương Bất Đồng đã mắng chửi Tư Đồ Hoành trước mặt mọi người vì Tư Đồ Hoành đã tự chủ trương chuyện này.
Suốt bao năm qua, Tư Đồ Hoành luôn tự cho rằng ông là thủ lĩnh của các gia tộc lớn.
Hơn nữa buổi sáng khi Phương Bất Đồng đòi một số tài sản và chuyện kết hôn của con trai, Phương Bất Đồng cũng đã làm cho Tư Đồ Hoành khó xử.
Vốn là đã có thù từ trước.
Tiên lễ hậu binh, nếu lễ không được, vậy Tư Đồ Hoành cũng dứt khoát thừa dịp hôm nay bất chấp mọi thứ.
Vì thế lập tức nói ra chuyện nhà họ Phương đã tìm được người giúp việc khi xưa của Phương Mộng Hân ra ngoài.
Bỏi vì lúc trrước Tư Đồ Hoành đã sớm phái người giám sát từng hành động nhỏ của nhà họ Phương.
Hơn nữa Tư Đồ Hoành cũng cài một lượng lớn người vào trong nhà họ Phương, chuyện này đương nhiên không thể giấu được Tư Đồ Hoành.
Huống chi, bây giờ ông còn có một con bài tẩy do ông đích thân đưa vào tay Phương Bất Đồng.
Mẫu thuẫn nội bộ bùng nổ ngay trong ngày hôm nay.
Còn Phương Bất Đồng, bây giờ đang nhìn cả đám người, không kềm được cơn tức giận.
Âm thầm đấu tranh lâu như thế.
Tuy nhà họ Phương vẫn là một con quái vật khổng lồ, nhưng giống như một toà cao ốc đã mất đi khung xương vậy, nhìn thì hùng vĩ, thật ra lại có rất nhiều nguy cơ.
Không phải Phương Bất Đồng không nhìn thấy dã tâm của hai cha con Tư Đồ Hoành.
Nhưng ông nghĩ, tuy ông già rồi, nhưng chắc là trong lúc ông còn sống vẫn còn có thể đè đầu hai ba con này được.
Nhưng không ngờ hai ba con này lại dám ra tay công khai ngay vào ngày sinh nhật của ông.
Những ân oán chồng chất từ khi xưa, vốn vẫn luôn đè ép, hai ba con Tư Đồ Hoành có ý đồ làm mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Nếu không, con gái ruột, sao Phương Bất Đồng có thể nhẫn tâm vỗ tay ba cái cắt đứt tình ba con cùng bà được.
Còn không phải là vì muốn ổn định lại mấy gia tộc phụ thuộc lớn sao!
“Hôm nay là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội tôi, rốt cuộc mấy người đến đây mừng thọ ông nội tôi, hay là đến đây để hạch tội?”
Phương Kiển Niếp lạnh lùng nói.
“Cháu Kiển Niếp à, tiệc mừng thọ của ông cụ, chúng tôi đương nhiên rất vui, nhưng lúc trước gia tộc chúng tôi cũng tổn thất rất nhiều người thân, ông cụ luôn miệng nói sẽ bồi thường và trả lại công bằng cho mấy gia tộc lớn bọn tôi, nhưng bây giờ đã hơn hai mươi năm rồi, vẫn không nhìn thấy người gây ra mọi chuyện là Phương Mộng Hân đâu, cái công bằng mà ông ấy nói cũng chỉ là cho chúng tôi mấy sản nghiệp nhỏ như con mũi, bây giờ ông cụ lại giấu người giúp việc khi xưa của Phương Mộng Hân ở nhà họ Phương, nếu không phải ông Tư Đồ nói ra, chỉ sợ chúng tôi vẫn còn chưa hay biết gì nữa!”
“Chúng tôi phụ thuộc nhà họ Phương mấy đời, nhưng ông cụ làm như thế, sao mọi người phục được?”
Một người trung niên oán giận nói.
“Đúng đó, tôi thấy mọi người đừng nói nhiều như thế, bắt bà Hà này lại, tra tấn ép bà ta khai ra, tôi cũng không tin bà ta không nói ra tung tích của Phương Mộng Hân!”
“Người đâu, kéo bà ta lên!”
Nói xong, lập tức có mấy tên vệ sĩ của các gia tộc phụ thuộc kéo Hà đứng lên.
“Mấy người đúng là càn rỡ mà! Đừng tưởng là tôi không biết, mấy người bảo tìm tung tích của cô cô chỉ là giả vờ, muốn lấy được phần tài sản lúc trước của cô cô mới là thật đúng không?”
Phương Kiển Niếp nghiêm giọng quát.
Lần này, người thuộc các gia tộc lớn đều yên lặng lại.
“Cháu Kiển Niếp, cũng không thể nói như thế, nhưng nếu cô đã nói đến tình trạng này, nhà Tư Đồ chúng tôi không làm gương tốt cũng không được, không sai, phần tài sản của Phương Mộng Hân, lúc trước chỉ chia cho chúng tôi một chút, nhưng cái giá mà chúng tôi phải trả cũng không phải chỉ có bao nhiêu đó, cho nên chúng tôi muốn chia đều cũng là chuyện đương nhiên thôi!”
Tư Đồ Hoành nói.
Lúc trước, Phương Mộng Hân và cậu cả nhà họ Phương gần như khống chế hơn phân nửa thế lực nhà họ Phương.
Thế lực của Phương Mộng Hân rõ ràng còn muốn lớn hơn thế lực của ba Phương Kiển Niếp một chút.
Nếu như bị bọn họ chia cắt, vậy mấy gia tộc phụ thuộc không phải chỉ đơn giản là có thể ngồi cùng bàn với nhà họ Phương thôi đâu.
Mà chỉ sợ đây mới là mục đích thật sự của hai ba con Tư Đồ Hoành.
“Các ngươi nghĩ đẹp thật...”
Phương Kiển Niếp tức giận nói.
“Kiển Niếp, lui sang một bên, chuyện này không đến lượt con xía vào!”
Lúc này, Phương Bất Đồng sa sầm mặt xuống cuối cùng cũng mở miệng.
Phương Kiển Niếp không dám làm trái lời ông nội, lập tức đứng sang một bên.
Mà Phương Bất Đồng lại đích thân đứng ra đối mặt với Tư Đồ Hoành.
“Kiển Niếp, Kiển Niếp! Cô lại đây!”
Lúc này, Phương Di gọi.
Phương Kiển Niếp nhíu mày đi sang.
Lập tức nhìn thấy Trần Lạc Thần được Phương Di dẫn theo.
truyện kiếm hiệp hayPhương Kiển Niếp kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây?”
“Tạm thời đừng để ý đến anh ta, Kiển Niếp, nói nhanh lên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”
Phương Di kéo tay Phương Kiển Niếp nói.
Phương Kiển Niếp gật đầu nói: “Ông nội đã nói với tôi từ lâu, bảo tôi chờ mừng thọ cho ông nội xong phải đề phòng cao độ đối với nhà họ Tư Đồ, bởi vì mấy năm nay nhà họ Tư Đồ đang âm thầm muốn làm chuyện bí mật gì đó...”
Liếc nhìn Trần Lạc Thần, Phương Kiển Niếp nói: “Nhưng không ngờ ông ta lại gây chuyện ngay ngày sinh nhật của ông nội. Trách không được sáng hôm nay ông ta lại đưa ra một số yêu cầu quá đáng với ông nội!”
“Hả? Yêu cầu gì thế?”
Phương Di hỏi.
“Tôi không biết, chắc là định cầu hôn với cô chăng?”
Phương Kiển Niếp gật đầu.
“Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tôi biết, ông nội chắc chắn đã từ chối ông ta! Đúng rồi, ông nội từ chối ông ta như thế nào mà làm ông ta bí quá hóa liều thế?”
Phương Di lại hỏi.
“Tôi... Thật ra từ khi còn nhỏ tôi đã có hôn ước với người khác!” Gương mặt xinh đẹp của Phương Kiển Niếp hơi đỏ lên, nhẹ nhàng nói.
“Hả? Với ai thế? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ hết!”
“Bỏ đi, không nói chuyện này nữa!”
Phương Kiển Niếp lắc đầu.
Lúc này lại dời mắt nhìn về phía giữa sân.
“Ông cụ, tôi đã nhân nhượng đủ đường rồi, thật ra chỉ cần ông trả lại cho chúng tôi những bồi thường mà chúng tôi nên có, sau này chúng tôi vẫn sẽ một lòng đi theo nhà họ Phương, không cần thiết nhất quyết bắt tôi phải nói hết tất cả mọi chuyện ra ngoài đúng không?”
Tư Đồ Hoành lạnh lùng nói.
Mà Phương Bất Đồng lại nhíu mày.
Cuối cùng ông cũng biết vì sao hôm đó Tư Đồ Hoành lại dùng thái độ khác thường nói cho ông đã phát hiện ra con gái của Mộng Hân, ông còn tưởng ông ta đã hồi tâm chuyển ý.
Không ngờ lại là đang mưu tính sâu hơn.
Đáng thương cho Phương Bất Đồng cả một đời anh hùng, đến tuổi già vì quá thương con gái sốt ruột mà tự rối loạn.
Nhưng dù sao gừng càng già càng cay, Phương Bất Đồng nhạy cảm vẫn xây dựng thêm một lớp bảo vệ.
“Ha ha, Hoàng, tôi không biết ông đang nói cái gì, đúng vậy, tôi tìm được Hà là vì muốn biết được tung tích của Mộng Hân từ trong miệng bà ta, nhưng Hà không biết gì cả, tôi không đành lòng để bà ta lưu lạc bên ngoài một mình, cho nên mới chứa chấp bà ta, vừa rồi chúng ta đã nói quá rõ ràng rồi, ông còn muốn nói gì nữa?”
Phương Bất Đồng bình tĩnh nói.
“Ha ha ha, ông cụ, tôi thật sự rất bội phục ông, nhưng sáng hôm nay, cấp dưới của tôi ngẫu nhiên cản được một chiếc xe chạy từ trong sơn trang ra, trong chiếc xe đó, lại vô cùng tình cờ gặp gặp được một cô gái, chậc chậc chậc, cô gái này thật sự rất xinh đẹp, gia chủ Lý, gia chủ Vương, các người biết đẹp đến mức nào không? Gần như giống hệt với Phương Mộng Hân! Nếu các ông không tin, tôi lập tức bảo cấp dưsi dẫn cô ta lên!”
Tư Đồ Hoành cũng cười nói.
“Ông... Ông bắt Tường Vi rồi?”
Cuối cùng Phương Bất Đồng cũng không nhịn được nữa, cơ thể hơi run rẩy nói.
“Cô ta tên là Tường Vi à? Tôi hỏi cô ta nhưng cô ta lại không nói tiếng nào với tôi cả, tôi nghĩ, hay là mọi người cùng nhau hỏi đi, người đâu, dẫn cô gái đó lên đây!”
Tư Đồ Hoành hô.
- ------------------