“Tôi không đi đâu!”

Trần Lạc Thần lắc đầu.

“Hừ, không đi thì thôi, giả vờ gì chứ!”

Có nữ thư ký bất mãn nói.

Sau đó mọi người đều đi về phía bàn của Lý Lương kính rượu.

Mà thấy mọi người đều đến kính rượu bạn trai của mình.

Hầu Hiểu Hà lạnh lùng liếc nhìn Trần Lạc Thần cô đơn ngồi đó.

Dường như muốn từ trên gương mặt của Trần Lạc Thần nhìn thấy cảm xúc xấu hổ với mất tự nhiên đó.

Năm đó vậy mà còn dám từ chối tôi, nhìn xem đi, cách biệt giữa cậu và tôi rốt cuộc lớn cỡ nào!

Hơn nữa cậu so sánh với Lý Lương, cách biệt lại lớn cỡ nào.

Thật sự cho rằng, tôi để cậu tới, là muốn để cậu đến mở mang tầm mắt sao?

Sai rồi!

Hầu Hiểu Hà chính là cố ý sỉ nhục Trần Lạc Thần, bởi vì cảnh tượng càng lớn, loại cảm xúc xấu hổ đó trong lòng Trần Lạc Thần mới sẽ càng sâu sắc.

Loại khoái cảm trả thù này, bình thường không có.

Mà Vương Văn nhìn Trần Lạc Thần lẻ loi một mình, mà Hầu Hiểu Hà rõ ràng lại là gọi Trần Lạc Thần đến, khiến anh khó chịu.

Cho nên muốn đi qua cùng Trần Lạc Thần.

“Em đi làm gì!”

Kết quả bị Lương Mạnh rất thô bạo kéo cánh tay lại.

Mà Vương Văn thì sao, cũng không ngờ Lương Mạnh như thế.

Biết lời vừa rồi của Hầu Hiểu Hà khả năng đã ảnh hưởng đến Lương Mạnh rồi.

Cho nên Vương Văn không có nói gì nữa!

Mà lúc này, cũng có không ít người bàn bên cạnh đến kính rượu với Lý Lương và Hầu Hiểu Hà.

Hầu Hiểu Hà một mặt bận tối mắt tối mũi ứng đối, một mặt đưa mắt nhìn sang Trần Lạc Thần.

Càng nhìn trong lòng càng vui vẻ.

Mà vào lúc này.

“Cậu Trần!”

Đột nhiên có người gọi.

Người gọi là một người trung niên, vốn dĩ bên cạnh ông ta có không ít người vây quanh, nhìn trông cũng là một nhân vật rất có sức ảnh hưởng.

Theo tiếng gọi của ông ta, cả hội trường trong nháy mắt trở nên yên lặng.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.

“Thật sự là cậu Trần!”

Lúc này một người trung niên khác bên cạnh người trung niên kia cũng gọi.

Lúc này, có khoảng mười mấy người ăn mặc không tầm thường, rời khỏi vị trí lon ton chạy qua.

Mà nơi bọn họ đi tới, chính là Trần Lạc Thần.

“Yo, đó không phải là Quách tổng sao!”

“Phải, là Quách tổng bọn họ, bọn họ sao lại chạy tới đó rồi?”

“Phải đó, hơn nữa mọi người nhìn, không chỉ Quách tổng, Lý tổng, Vương tổng, Tần tổng bọn họ đều qua đó rồi, nhìn dáng vẻ còn khá vui mừng!”

Trong hội trường tự nhiên có rất nhiều người đều biết Quách tổng.

Nói thật, những lão tổng này, tính cả buổi tụ họp này, chính là sự tồn tại đỉnh tiêm nhất rồi.

Có ý gì đây?

Giống như vừa rồi, bọn họ mở miệng, tất cả mọi người đều nhắm mắt lặng lẽ nghe ngóng.

Lúc này, mọi người càng lũ lượt nhìn qua.

Mà bên phía Hầu Hiểu Hà cũng đơ rồi.

Đặc biệt là Hầu Hiểu Hà, bởi vì do cô ta luôn nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần, cho nên khi mọi người chạy qua, cô ta nhìn rất rõ ràng.

Một ngụm rượu vang suýt nữa làm nghẹn chết.

“Cậu Trần sao? Tình huống gì thế? Quách tổng có thân phận gì? Sao có thể quen biết loại phế vật như Trần Lạc Thần chứ?”

Hầu Hiểu Hà kinh ngạc nghĩ trong lòng.

Khoái cảm báo thù vừa rồi, lúc này một chút cũng không còn.

Cái còn chỉ là một tia căng thẳng trong lòng.

Mà Vương Văn cũng nhìn qua, trong lòng tự dưng có chút kích động nhỏ.

Còn Lương Mạnh, sự ghen tuông trong lòng càng nồng đậm rồi.

Đám người kính rượu đó cũng lũ lượt nhìn, rốt cuộc là tình huống gì thế.

“Các người là?”

Mà đám người ở trước mặt Trần Lạc Thần này, Trần Lạc Thần mặt mày cứng đờ, căn bản không quen!

“Đậu xanh, tình hình gì đây, Quách tổng qua chào hỏi cậu ta, thằng nhóc này vậy mà không biết Quách tổng là ai?”

“Thật là tức chết rồi, có chút lịch sự không hả? Ai dạy dỗ ra thế?”

“Tôi đang nghĩ, Quách tổng bọn họ có phải nhận nhầm người rồi không? Hay là nói, thằng nhóc đó là tài xế của ông chủ lớn nào? Sao có thể chứ? Hôm nay người lợi hại nhất tới, cũng chỉ có Quách tổng thôi nhỉ?”

Mọi người rì rầm bàn luận.

“Cậu Trần, cậu quý nhân nhiều việc, có thể đã quên rồi, cậu không biết tôi, nhưng tôi biết cậu, ha ha, đây là danh thiếp của tôi!”

Quách tổng vui vẻ cười nói.

Trước đây, căn bản không tiếp xúc được tới cậu Trần, bây giờ, rõ ràng là địa bàn của mình, mà cậu Trần vậy mà tới địa bàn của mình rồi.

Trần Lạc Thần cầm lấy danh thiếp xem thử, Quách tổng là làm về bất động sản.

Tên công ty có chút quen mắt.

“Cậu Trần, lần trước gặp mặt, là ở trong bữa tiệc sinh nhật của cô Lâm, chúng tôi cũng có đi! Sự phát triển mở rộng của huyện Bình An, lúc đó chúng tôi đã lấy được dự án! Ha ha!”

Quách tổng nói.

“À, tôi nhớ ra rồi, chào Quách tổng!”

Trần Lạc Thần vẫn là không nhớ ra, nhưng tiếp tục xoắn xuýt ở vấn đề này, rõ ràng có hơi ngại ngùng.

Lúc này đã nở nụ cười.

“Cậu Trần, tôi kính cậu một ly!”

“Cậu Trần, tôi cũng kính cậu một ly!”

Lúc này, đám lão tổng này lũ lượt tới kính rượu, muốn cụng ly với Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần sau khi uống xong.

Quách tổng lại mời Trần Lạc Thần đến bàn tiệc chính ở đầu ngồi, Trần Lạc Thần nói thế nào cũng không chịu.

Nói ngồi ở đây cũng khá tốt.

Thấy Trần Lạc Thần không muốn, Quách tổng tuy có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không có khuyên nữa.

Trần Lạc Thần bảo Quách tổng cứ đi làm việc của bọn họ là được rồi, có chuyện gì, có thể lát nữa nói chuyện sau.

Quách tổng tự nhiên bằng lòng.

Sau khi kính một vòng, bọn họ mới rời đi.

Mà Hầu Hiểu Hà nhìn đến ngây ngốc.

“Sao có thể chứ? Chuyện này sao có thể chứ? Quách tổng sao lại quen biết với Trần Lạc Thần chứ? Hơn nữa dáng vẻ còn khá cung kính với Trần Lạc Thần?”

Hôm nay Hầu Hiểu Hà, vốn dĩ chính là muốn mượn loại cảnh tượng lớn này, sỉ nhục Trần Lạc Thần.

Trả mối thù lúc khi xưa Trần Lạc Thần khiến cô ta mất mặt.

Nhưng bây giờ, Hầu Hiểu Hà rõ ràng bị vả mặt rồi.

Hơn nữa lòng trả thù càng mạnh, mặt bị đánh càng ác!

Quách tổng Vương tổng gì đó, Lý Lương nhiều nhất là đại biểu ba của anh ta kính rượu với bọn họ, mà bây giờ, bọn họ tập trung kính rượu Trần Lạc Thần!

Loại cảm giác này, thật sự là ai trải qua rồi thì người đó mới biết.

Mà Vương Văn thì sao, ánh mắt sáng lên, rõ ràng Trần Lạc Thần đã cho cô ta một bất ngờ có hơi lớn quá rồi.

Thậm chí trong lòng Vương Văn, cũng xảy ra một loại cảm xúc có hơi phức tạp.

Lúc này Hầu Hiểu Hà cũng không có tâm trạng uống rượu nữa, rất buồn bực ngồi xuống.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Văn Văn, cậu vừa rồi có nghe thấy Quách tổng bọn họ nói gì với Trần Lạc Thần không?”

Hầu Hiểu Hà vội nói.

Vương Văn lắc đầu.

“Tôi ngược lại nghe được một ít, hình như là dự án gì đó của huyện Bình An, mà nơi đó là quê của chúng ta và Trần Lạc Thần, đang mở rộng phát triển, nói không chừng Trần Lạc Thần quen biết với Quách tổng bọn họ từ lúc đó?”

Lương Mạnh rất không thoải mái nói.

“Nhưng mà Quách tổng không cần thiết phải kính rượu cho Trần Lạc Thần?”

Hầu Hiểu Hà gấp gáp nói.

Gấp gáp giống như Trần Lạc Thần đã trộn đi thứ gì đó của cô ta.

“Tôi cũng không rõ, tôi hỏi thử bạn học cấp ba của chúng ta có biết gì không? Tôi hỏi thử!”

Lúc này, Lương Mạnh hỏi thử trong nhóm lớp của bọn họ.

Hầu Hiểu Hà sốt ruột chờ đợi.

“Vãi, thật sự có người biết!”

Lương Mạnh đột nhiên lấy lại tinh thần.

Lập tức vội nói: “Thì ra, Trần Lạc Thần có một người bạn chơi từ nhỏ khá thân, người bạn chơi từ nhỏ đó của cậu ta ở huyện Bình An rất lợi hại, mở một xưởng ô tô cỡ lớn, mối quan hệ cũng rất rộng!”

“Hả? Vậy tức là Trần Lạc Thần dựa vào người bạn chơi từ nhỏ của cậu ta, mới quen biết được với Quách tổng sao?”

Hầu Hiểu Hà nói.

“Chắc chắn là như vậy, bởi vì có bạn học nói rồi, người bạn chơi từ nhỏ đó của cậu ta, thật sự rất trâu bò!” Lương Mạnh nói.

“Mẹ nó, thật là dọa chết tôi rồi, cũng thật là đáng chết, Trần Lạc Thần sao có vận may tốt như vậy chứ?”

Hầu Hiểu Hà vẫn khá tức.

Mà lúc này, trên hội trường, người chủ trì đã lên sân khấu.

Hơn nữa trên màn hình lớn trên sân khấu, còn chiếu một ngôi biệt thự rất nguy nga.

Mọi người đều không biết hiển thị ngôi biệt thự lớn này là có ý gì, nhưng rõ ràng đều bị ngôi biệt thự này làm cho sửng sốt rồi.

Hầu Hiểu Hà cũng mặt miệng: “Vãi, ngôi biệt thự này quá đẹp rồi, vậy mà ở trên núi!”

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play