“Lý Lương, ở đây không phải gặp được một người bạn học sao!”

Hầu Hiểu Hà thân mật khoác tay Lý Lương, rõ ràng đây là bạn trai của cô ta rồi.

Mà Vương Văn lúc này nói: “Hiểu Hà à, cậu vừa rồi không phải là nói trong tay cậy còn thừa một vé vào hay sao, vừa hay lấy ra cho Trần Lạc Thần đi, chúng ta nhiều năm không gặp rồi, cũng vừa hay ngồi lại cùng nhau, từ từ ôn lại chuyện cũ.”

“Cái này...” Mắt của Hầu Hiểu Hà khẽ đảo: “Được, vậy thì để Trần Lạc Thần đi, thuận tiện cũng để Trần Lạc Thần nhìn thấy cảnh tượng lớn!”

“Cho cậu một tấm, Trần Lạc Thần, cậu cũng đi với chúng tôi đi!”

Hầu Hiểu Hà nói. Bạn đang đọc truyện tại ~ TRÙMtruyện . or g ~

“Phải đó, đi thôi, đâu có việc gì!”

Vương Vũ kéo cánh tay của Trần Lạc Thần nói.

“Được!”

Trần Lạc Thần gật đầu đáp ứng.

Nếu là lời mời đơn thuần của Hầu Hiểu Hà, Trần Lạc Thần thật sự sẽ không đi.

Nhưng Vương Văn thì sao, quan hệ không tệ lắm, cộng thêm Trần Lạc Thần bây giờ phải đợi tin tức, quả thật rảnh thì cũng rảnh, chuẩn bị đi xem thử.

Mấy người cùng đi vào thang máy, trực tiếp đi lên tầng ba của khách sạn.

Bên trong có một đại sảnh.

Là nơi chuyên dùng tổ chức các buổi tụ họp.

Tính là khách sạn rất cao cấp ở huyện Hồng rồi.

Mỗi một người đều xuất trình vé vào rồi đi vào.

Người cũng đã đến không ít rồi.

Đây hình như là một buổi tụ họp trước khi khởi động dự án khai phá lớn nào đó.

Dựa theo lời giới thiệu của Hầu Hiểu Hà với Trần Lạc Thần.

Đây chính là nơi mà cậu không có tiền không có quyền, ngay cả cơ hội lộ diện cũng không có.

Còn bạn trai của Hầu Hiểu Hà – Lý Lương, rõ ràng khá quen thuộc với loại trường hợp này.

Quen biết không ít người, sau khi chào hỏi với một vài bạn bè thì ngồi ở một bàn.

“Cậu làm gì?”

Mà Trần Lạc Thần cũng ngồi ở bên cạnh Vương Văn Lương Mạnh.

Lúc này, Hầu Hiểu Hà nói.

“Cái gì mà làm gì?”

Trần Lạc Thần lắc đầu cười khổ nói.

“Cậu! Đi sang bên đó ngồi cho tôi! Chỗ này là chỗ cậu có thể ngồi sao?”

Hầu Hiểu Hà giống như tên biến thái, từ sau khi bước vào hội trường này, thái độ của cô ta đối với Trần Lạc Thần, biến hóa cũng quá rõ ràng rồi.

Tất cả chuyện này, vé vào cửa cũng là cậu cho.

Mà Trần Lạc Thần ngoái đầu liếc nhìn về phía ngón tay Hầu Hiểu Hà chỉ, chiếc bàn đó nằm ở trong góc, ở chỗ đó, chắc là kiểu tài xế thư ký hôm nay đến hội trường thăm thú.

Rõ ràng, Hầu Hiểu Hà đây là cho rằng anh không có tư cách ngồi cùng một bàn với cô ta.

Mà cái giọng này của Hầu Hiểu Hà ấy, cũng thu hút được ánh mắt của người xung quanh, ở trước mặt mọi người bị người ta khinh, rõ ràng khá ngại ngùng.

Vương Văn có hơi khẩn trương muốn khuyên Hầu Hiểu Hà.

Nhưng Trần Lạc Thần ấy, cũng không muốn làm Vương Văn khó xử, dứt khoát cười khổ một tiếng, đi qua đó.

“Hiểu Hà, cậu đây là làm sao thế? Cậu trước đó đối với Trần Lạc Thần còn khá ok, bây giờ sao ở trước mặt mọi người đối với cậu ấy như thế, cậu đây không phải là khiến cậu ta bị xấu mặt trước mặt mọi người hay sao?”

Vương Văn có hơi sốt ruột nói.

“Nói không sai, tớ chính là khiến cậu ta xấu mặt ở trước mặt mọi người, để cậu ta nếm thử loại mùi vị này!”

Ánh mắt của Hầu Hiểu Hà bỗng u ám lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần.

“Tại sao chứ? Trần Lạc Thần cũng chưa từng đắc tội với cậu, cậu đừng nói với tớ là vì chuyện nhỏ hồi cấp ba nha!”

Đầu của Vương Văn đều tỏ ra rồi, dù sao Trần Lạc Thần là cô ta gọi tới, bây giờ thì sao, hai người bạn xảy ra mâu thuẫn rồi, Vương Văn đương nhiên khẩn trương rồi.

“Chuyện nhỏ? Văn Văn, cậu thật sự cảm thấy chuyện hồi cấp ba đó là chuyện nhỏ sao?”

Hầu Hiểu Hà vừa nghĩ tới, dường như trong lòng vẫn khá tức giận.

“Lúc đầu cậu cũng nhớ, chúng ta tham gia thi đấu xong, cầm thứ hạng trở về, trường học mời hai mười mấy học sinh chúng ta ăn cơm ở Tỉnh Thành, khi ăn xong cơm thì còn lại mấy học sinh chúng ta, sau chơi trò nói thật hay mạo hiểm, tớ thua rồi, phải chọn một người ở đó tiến hành tỏ tình! Chuyện đó cậu quên rồi sao?”

Hầu Hiểu Hà nói.

“Tớ đương nhiên nhớ, tớ biết lúc đó cậu không thích Trần Lạc Thần, nhưng cậu chọn mạo hiểm, vì thế tỏ tình với Trần Lạc Thần vừa đi chuyển đồ cho thầy cô quay lại, cậu nói, Trần Lạc Thần, tớ thích cậu!”

Vương Văn cũng nghĩ tới chuyện của lúc đó.

“Kết quả thì sao? Trần Lạc Thần vậy mà ở trước mặt mọi người nói hai chúng ta không thích hợp, đậu xanh đúng say rồi, cái tên chết tiệt này chẳng lẽ thật sự tưởng tớ sẽ thích cậu ta chắc, nghĩ tới dáng vẻ của cậu ta lúc đó thì tớ lại tức, hôm đó, bạn học cả lớp đều cười tớ, nói ngay cả loại người như Trần Lạc Thần cũng không thèm tớ, hơn nữa đối tượng tớ thật sự yêu thầm lúc đó ở bên cạnh, cậu biết không, khoảnh khắc đó, tớ đã chịu sỉ nhục rất lớn!!!”

Hầu Hiểu Hà nói.

“Aiyo, cậu biết Trần Lạc Thần người ta tại sao nói không thích hợp không, là Trần Lạc Thần cảm thấy cậu ta nghèo, cậu ta không xứng với cậu! Cậu nghĩ quá nhiều rồi! Hơn nữa cậu ta cũng cảm thấy cậu không phải là thật sự để ý cậu ta, cho nên trong lúc căng thẳng mới nói như thế! Cậu không phải đều luôn chê Trần Lạc Thần người ta nghèo sao, ngồi xe đều không chịu ngồi cùng Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần người ta sợ cậu!”

Vương Văn vội biện hộ.

“Cái gì, tên chết tiệt này, tớ nhất định khiến cậu ta hối hận, hơn nữa, cũng không phải chỉ tớ chê cậu ta nghèo, Văn Văn cậu không chê bai sao? Đừng tưởng tớ không biết, lúc đó cậu thích Trần Lạc Thần, nhưng chính là vì Trần Lạc Thần quá nghèo, cho nên hai người cũng không thể tiến thêm bước nữa, có đúng không?”

Cái miệng này của Hầu Hiểu Hà, thật sự là một khi mở ra, cái gì cũng nói ra hết.

Những lời này, khiến gò má của Vương Văn đỏ ửng, đánh trúng tâm sự của Vương Văn.

Mà mặt mày Lương Mạnh cũng lập tức trở nên khó coi, chẳng trách anh ta lúc đó từng theo đuổi Vương Văn, Vương Văn không đáp ứng, thì ra, lúc đó cô ta thích Trần Lạc Thần?

Lúc này, lại nhìn vào thái độ và mức độ quan tâm của Vương Văn đối với Trần Lạc Thần.

Lương Mạnh có hơi ghen.

Hoàn toàn không giống rồi, trước đây Vương Văn đối tốt với Trần Lạc Thần, Lương Mạnh không can thiệp, chính là cảm thấy Trần Lạc Thần cũng xứng làm đối thủ cạnh tranh của anh ta sao? Vương Văn sao có thể thích Trần Lạc Thần chứ?

Nhưng bây giờ, trực tiếp khiến trái tim của Lương Mạnh bỗng nảy lên.

Thì ra còn có chuyện như này.

Lương Mạnh nhìn sang Vương Văn, thấy mặt của Vương Văn lúc này đỏ ửng lên, cũng càng thêm chắc chắn.

Câu nói này của Hầu Hiểu Hà, quả thật đánh trúng tâm sự của Vương Văn.

Cô ta nói không sai, cô lúc đó quả thật khá thích Trần Lạc Thần.

Cũng quả thật, bởi vì Trần Lạc Thần không có tiền, cho dù Vương Văn từng thử, nhưng vừa nghĩ, giả dụ thật sự ở bên Trần Lạc Thần.

Các bạn học sẽ nhìn cô ta như nào? Sẽ nói cô ta như nào?

Vẫn là không có vượt qua được ải này, cuối cùng đã từ bỏ phát triển thêm một bước nữa với Trần Lạc Thần.

Nhưng điều này không cản chở Vương Văn hy vọng Trần Lạc Thần trở nên tốt hơn.

Loại chuyện như tình cảm ấy, một khi một trong hai bên bất kỳ xuất hiện sự nghi ngại, đoạn tình cảm này sẽ xuất hiện vết rạn nứt không phải sao?

Bầu không khí ở đây trong lúc này càng trở nên vi diệu hơn.

Trần Lạc Thần không có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Hầu Hiểu Hà và Vương Văn.

Ngược lại một tài xế ở bên cạnh nói: “Bên cạnh đó không phải là Lý Lương con trai của Lý tổng sao, lão tổng nhà tôi nói rồi, hôm nay Lý Lương đại diện cho Lý tổng tới, bảo chúng tôi tới cũng phải bày tỏ một chút, dù sao đều lấy được dự án trong ty Lý tổng! Dù sao quan lớn nhất đẳng đè chết người!”

“Phải, Vương tổng nhà chúng tôi cũng đặc biệt dặn dò rồi, ít nhất cũng phải kính rượu, bày tỏ một chút!”

Mấy tài xế thư ký thương lượng.

Nhà Lý Lương mở công ty, liên kết hợp tác với một số công ty là điều rất bình thường.

Cho nên, bày tỏ nhiều một chút tóm lại không có vấn đề.

“Được, nếu đã đều dặn dò rồi, vậy chúng ta cùng qua đó đi, tránh lát nữa khi bữa tiệc bắt đầu, chúng ta ngay cả cơ hội kính rượu cũng không có cơ hội rồi!”

Một nữ thư ký nói.

Sau đó đám người này trực tiếp đứng dậy.

“Người anh em, hay là cậu cũng cùng đi qua đi?”

Lúc này, một tài xế ở bên cạnh anh vỗ vỗ vai của Trần Lạc Thần.

Rõ ràng là xem Trần Lạc Thần là tài xế rồi...

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play