Hiển nhiên mọi người không biết chuyện Bạch Nhiên mang thai, thị vệ chỉ nhìn thấy tọa kỵ của Hoàng đế mang theo Hoàng đế trở lại, sắc mặt của hoàng đế không được tốt lắm, nhưng vẫn cười nói như cũ, thị vệ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Vừa về tới tẩm điện, Lyga liền gấp đến độ chạy lăn xăn, đụng đổ cả bình hoa cổ, hắn muốn đi tìm Lạc Khê, Lạc Khê đã từng sinh nhóc hồ ly, khẳng định biết phải làm gì, nhưng hắn lại không biết Lạc Khê đang ở đâu, gấp đến độ sắp phát điên đến nơi.
Bạch Nhiên nằm ở trên giường, đau đến cả người đều co lại, không đúng, theo lý mà nói đến tháng sau mới sinh mà, sao lại nhanh như vậy? Không phải phải mang thai sáu tháng sao?
Chẳng lẽ. . . . . .
Chẳng lẽ ở trong Khu Rừng Ma Thú cậu đã mang thai rồi? Đây là do bọn họ sơ ý không phát hiện ra sao?
"Lyga. . . . . ." Bạch Nhiên đau đến nổi cả người đều là mồ hôi, bụng dưới đau vô cùng, cảm giác giống như nhóc hồ ly muốn đi ra nên đang cố gắng chui đầu ra bên ngoài vậy.
Nghe thấy vợ mình gọi, Lyga liền an tĩnh lại, hắn biến thành Thú Nhân, nửa ôm nửa đỡ Bạch Nhiên, bàn tay to vuốt ve bụng của cậu, tay còn lại giúp cậu cởi quần ra, cũng không thể mặc quần mà sinh nhóc hồ ly nha.
"Anh nhất định phải giết chết nữ nhân xấu xí kia." Lyga vô cùng tức giận nói.
Bạch Nhiên bắt lấy một cái đuôi của hắn: "Đừng lộn xộn, là do chúng ta nhớ lầm, a . . . . . Đau quá. . . . . . Lyga, nhóc hồ ly giống như muốn ra rồi. . . . ."
Bạch Nhiên không dám kêu ra tiếng, chỉ há miệng cắn cái đuôi của Lyga, cậu giống như có chút cảm giác, nên vô cùng cố gắng, mặt cũng đỏ rần, Lyga cuống quít tách hai chân của cậu ra, nhớ lại lời Lạc Khê từng dặn, nhất định phải hỗ trợ khuếch trương, bọn họ mặc dù cũng có chuẩn bị qua, nhưng nghĩ còn tầm một tháng nữa, nên cứ từ từ cũng được, không vội, nhưng không ngờ nhóc hồ ly lại ra ngoài sớm như vậy, Lyga gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, bàn tay to xoa bóp ở chung quanh dũng đạo.
Bạch Nhiên đau đến nước mắt cũng chảy ra, Lyga so với hắn còn gấp hơn, giữa hai chân, một cái đầu đầy lông màu đỏ rực từ từ chui ra, ánh mắt nhắm chặt, bộ dáng đặc biệt đáng thương, "Cái đầu ra rồi."
Bạch Nhiên rất đau, nói: "Đầu là quan trọng nhất, hiện tại đầu đã đi ra, anh phải nhẹ nhàng nâng đầu của con lên, thử nhìn một chút, có thể kéo ra hay không."
Lyga gấp đến độ trên chóp mũi cũng đổ mồ hôi, hắn có khí lực lớn, lại lỗ mãng, cũng không biết có thể tổn thương nhóc hồ ly hay không, nhưng nếu không kéo nó ra, vợ mình sẽ phải chịu tội, Lyga chuẩn bị kĩ càng, nhẹ nhàng lấy tay kéo đầu nhóc hồ ly ra, có lẽ vì đã dùng thú hình làm một lần, nên nơi này cũng không có quá chặt, Lyga nhẹ nhàng kép kéo, nhóc hồ ly liền bị kéo ra ngoài.
Song, Bạch Nhiên cũng ở một giây đó liền hôn mê bất tỉnh, cậu rốt cuộc cũng hiểu tại sao Lạc Khê lại không muốn sinh nhóc hồ ly rồi, thật sự rất đau nha. . . . . .
Chỗ kia của Bạch Nhiên vẫn còn chảy máu, Lyga ném nhóc hồ ly sang một bên, sau đó biến thành thú hình, dùng đầu lưỡi liếm liếm chỗ vẫn đang khép mở kia của cậu để cầm máu, liếm một lúc lâu, thấy chỗ đó không chảy máu nữa, Lyga mới ngậm chăn đắp lên người Bạch Nhiên, thuận tiện liếm liếm nhóc hồ ly, đem máu loãng dính ở trên người nó liếm sạch sẽ.
Hôm nay không khí trong nhà rất đặc biệt, nhóc hoàng điểu và nhóc phấn xà đặc biệt an tĩnh, không ồn ào, cũng không đánh nhau, ngoan ngoãn nằm sấp ở trên bệ cửa sổ, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ, ô, phi lễ chớ nhìn nha. . . . . .
Chờ Bạch Nhiên tỉnh lại, chỗ kia cũng không còn đau đớn nữa, chợt nhớ tới lời dặn của hồ ly baba, lấy ra viên thuốc nhỏ màu đỏ ăn hết, thân thể vốn lạnh như băng thế nhưng trở nên có chút ấm áp.
Trên giường tất cả đều là máu, thoạt nhìn có chút đáng sợ, ngay cả trên đùi Bạch Nhiên cũng dính máu, cậu vén chăn lên, liền thấy ở góc giường có một nhóc hồ ly với bộ lông đỏ rực như lửa đang co rúc thành một đoàn ngủ vùi, trong nháy mắt, khóe mắt của Bạch Nhiên trở nên ướt át.
Cậu sờ sờ nhóc hồ ly, nó chỉ hừ hừ hai tiếng, ánh mắt cũng không mở ra, dường như rất lạnh, Bạch Nhiên vội vàng ôm nó vào trong ngực, lông trên người nhóc hồ ly không có đâm đau người như của Lyga, là loại lông tơ mềm mại, lại đỏ rực, thoạt nhìn nhóc hồ ly giống như là một khối cầu lửa vậy.
Khoéo miệng Bạch Nhiên khẽ cong lên, thật là quá thần kỳ, mình thật sự đã sinh được một nhóc hồ ly rồi . . . . . .
Nhưng mà. . . . . . Lyga đâu?
Bạch Nhiên cau mày, tại sao sau khi vợ sinh xong tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy không phải là chồng của mình? Cho dù là Bạch Nhiên, cậu cũng có chút mất hứng, quan trọng nhất là, tên kia lại đem con của bọn họ ném trên giường, thật là quá không chịu trách nhiệm rồi.
Trong khi Bạch Nhiên còn đang buồn bực, Lyga liền ngậm đồ trở lại, cổ của hắn còn vác theo một cái bao, Bạch Nhiên nhớ tới, đó là đồ mà bọn họ dùng Tử Quang Quả đổi lấy lúc ở trong trấn nhỏ.
"Vợ à, khá hơn chưa?" Lyga cũng không biết vợ mình đang tức giận, đem đồ ngậm trong miệng ném trên mặt đất, lập tức phóng tới gần hỏi han.
Bạch Nhiên di chuyển cơ thể, khiến đại hồ ly vồ hụt, liền nhào thẳng lên giường.
Lyga có chút nghi ngờ, mở to hai mắt: "Vợ?"
Bạch Nhiên nhíu mày, đi tới dùng sức kéo kéo lỗ tai của Lyga: "Anh vừa đi đâu? Anh đúng là không có lương tâm, cũng không chờ em tỉnh lại đã đi mất."
Lyga liên tục lắc đầu, nói: "Vợ à, em mới vừa sinh xong, thân thể quá yếu, nên anh liền quay trở về Khu Rừng Ma Thú một chuyến để tìm đồ cho em."
Bạch Nhiên hồ nghi nhìn hắn một chút: "Hiện tại mới bảy giờ tối, làm sao anh có thể đi về Khu Rừng Ma Thú chỉ trong năm giờ, lại còn đi một mình?"
Lyga tự biết vợ tức giận, liền vẫy đuôi lấy lòng: "Vợ à, tốc độ của anh rất nhanh, đến trấn nhỏ chỉ cần khoảng mười phút thôi, anh chạy thẳng một mạch về đó, nên đặc biệt nhanh."
Bạch Nhiên cau mày: "Em nhớ lúc đầu khi đi ra ngoài, chúng ta phải đi cả ngày mà."
Lyga tiếp tục vẫy đuôi: "Anh sợ em không chịu được tốc độ của mình, nên anh thả chậm tốc độ lại."
Bạch Nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, vuốt ve lỗ tai của hắn: "Vậy sao không nói tiếng nào đã đi? Ít nhất cũng phải lưu lại tờ giấy chứ."
Chín cái đuôi của Lyga rủ xuống, đồng thời vẽ vẽ vòng tròn trên mặt đất, vô cùng không thành thực nói: "Anh lười viết chữ." Thật sự thì hắn cũng không biết mấy chữ nha.
Bạch Nhiên thở dài, cậu đã trách lầm hồ ly này rồi, hắn là Tình Hồ nha, mà Tình Hồ sẽ không nỡ rời khỏi bạn đời của mình giây phút nào cả, mặc dù có chút ngốc, có chút vụng về, nhưng mình chính là sinh mạng của hắn nha, điểm này Bạch Nhiên cũng hiểu rỏ, khẳng định Lyga cũng biết cậu không có chuyện gì nên mới có thể rời đi như vậy.
Nghĩ tới đây, Bạch Nhiên liền hôn lên đầu hồ ly: "Sau này đừng không nói tiếng nào mà rời đi như thế nữa nha."
Lyga gật gật đầu, liếm Bạch Nhiên một ngụm, sau đó vô cùng cẩn thận liếm liếm nhóc hồ ly, nhóc hồ ly hừ hừ hai tiếng, mở ra một con mắt, con ngươi màu vàng xinh đẹp rất giống với Lyga, chớp chớp, lại khép lại, tiếp tục ngủ.
Bảo thị nữ đi vào đổi ra giường, Lyga liền xoá đi trí nhớ của các nàng, cho nên chuyện Bạch Nhiên đột nhiên sinh nhóc hồ ly cũng không ai hay biết gì, Lyga mang về rất nhiều Thất Âm Quả, Tử Quang Quả, và một ít hoa cỏ không biết tên nữa trở lại, Lyga biến thành Thú Nhân trần truồng nửa người trên, đặt Bạch Nhiên ở trên giường, tách hai chân của cậu ra.
"Này này, anh làm gì đó?" Bạch Nhiên giật mình, mặt đỏ rần, người này lại muốn làm cái gì nha? Cậu mới vừa sinh nhóc hồ ly đó, hắn lại muốn làm chuyện gì nha?
Lyga lấy một cây thảo dược nhét vào trong miệng nhai nhai, sau đó phun ra, bôi lên chỗ bị thương phía sau của Bạch Nhiên, mặc dù đã không còn đau, nhưng Bạch Nhiên vẫn còn cảm giác như có dị vật rất ở trong đó, rất không thoải mái, hơn nữa rất rát, sau khi bôi thuốc kia lên thì có chút lành lạnh, thư thái hơn rất nhiều.
"Đây là cái gì?" Bạch Nhiên hỏi.
"Có tác dụng tiêu viêm, trước kia anh bị thương, đắp cái này lên vết thương sẽ rất nhanh hết đau." Lyga vô cùng nghiêm túc nói.
Bạch Nhiên sờ sờ đầu của hắn, không nói gì.
Bạch Nhiên biết hiện tại ăn Thất Âm Quả đối với thân thể rất tốt, cũng không nhăn nhó nữa, cũng không sợ mang thai, dù sao cũng đã mang thai rồi, cho dù hiện tại không ăn Thất Âm Quả cũng sẽ không mang thai.
Đút sữa cho nhóc hồ ly, hai vợ chồng Lyga liền vô cùng rối rắm đặt tên cho nhóc Hồ ly, sai khi suy nghĩ rất nhiều tên không được tự nhiên, Bạch Nhiên quyết định lấy một nhũ danh trước, đại danh chậm rãi đặt sau cũng được, Lyga cảm thấy lời vợ rất đúng nên liền đồng ý.
Nhũ danh tiểu hồ ly gọi Oa Oa, ý nghĩa là người đứng đầu, nhưng Bạch Nhiên thường gọi nó là Tiểu Qua, đáng yêu hơn rất nhiều, Bạch Nhiên và Lyga rất không chịu trách nhiệm, không phải là nhóc con nhà mình thì sẽ không đặt tên mà, bên kia nhóc Phấn Xà và nhóc Hoàng Điểu còn chưa có tên đâu.
Tiểu Qua là hồ ly rất lợi hại, ngày thứ hai là nó có thể mở mắt rồi, tiểu móng vuốt non mềm thấy thế nào cũng đều đáng yêu, Bạch Nhiên quả thật yêu nó muốn chết, đem lông Tiểu Qua vuốt thuận, rồi lại đem lông Tiểu Qua làm cho lộn xộn, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần.
Bạch Nhiên chơi rất vui vẻ, Tiểu Qua thì bị sờ rất thoải mái, nhóc Phấn Xà nhìn ma thú mới xuất hiện vô cùng vui vẻ tới chào hỏi, nó quấn lên cổ Tiểu Qua, lè lè lưỡi rắn: Xin chào.
Tiểu Qua không thích mấy thứ lành lạnh, liền không chút do dự dùng móng vuốt của mình chụp lấy nhóc Phấn Xà ném bay.
Nhóc Hoàng Điểu ở bên cạnh cười nhạo: Ha ha, đến xem bản đại gia này.
Nhóc Hoàng Điểu đi ra phía trước, kêu 'chíp chíp' hai tiếng: Sau này cứ theo ta làm tiểu đệ đi, cái tên kia, con rắn bên kia đó sẽ là Tả Hộ Pháp của ta, còn ngươi sau này sẽ là Hữu Hộ Pháp.
Tiểu Qua ngáp một cái, thoạt nhìn có vẻ lười biếng, nhóc Hoàng Điểu đang kiêu ngạo nà đắc ý vênh váo, Tiểu Qua liền nhào tới cắn nhóc Hoàng Điểu một ngụm.
Thật ra cũng không phải là cắn nó, mà chỉ ngậm thôi, bị ngậm trong miệng, đầu của nhóc Hoàng Điểu không có lớn như Lyga, cho nên thoạt nhìn giống như là hơn phân nửa thân thể của nó đều ở trong miệng Tiểu Qua, giống như nhóc Hoàng Điểu bị Tiểu Qua gặm chỉ còn cái đầu không vậy.
Bạch Nhiên đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng này, liền bị dọa sợ, mặc dù nhóc Hoàng Điểu là con của Ange, nhưng Tiểu Qua cũng không thể làm như vậy a a a, phải làm sao bây giờ? Thật là muốn lấy mạng thú mà.
"Lyga, Lyga, anh chết ở đâu rồi?" Bạch Nhiên hiếm khi dùng chiêu Sư Tử Hống hét lên.
Quả nhiên, không đầy một giây sau, Lyga liền xông vào, trên lông hồ ly còn dính bông tuyết: "Vợ, sao vậy? Em bị gì à?"
Bạch Nhiên chỉ chỉ Tiểu Qua và nhóc Hoàng Điểu trong miệng nó, Trời ạ, nhóc Hoàng Điểu bị nó cắn chết rồi.
Lyga cũng sợ hết hồn, không nên như vậy nha, mặc dù nhóc Hoàng Điểu không phải là con ruột của nhà Hoa Dao, nhưng con mình cũng không nên ức hiếp thú như vậy nha, Lyga đi đến phía trước, dùng móng vuốt đẩy Tiểu Qua.
Tiểu Qua 'ngao ô' một tiếng, nước miếng tí tách chảy ra, nhóc Hoàng Điểu dùng sức vỗ cánh: Mẹ, mau cứu con, mau cứu con. . . . . .
Dĩ nhiên, Lyga tuyệt đối không thể nghe hiểu nhóc ma thú kia đang nói gì, cho nên vô cùng không khách khí dùng cái đuôi cuốn lấy Tiểu Qua, treo ngược đầu nó lên lắc lắc vài cái, nhóc Hoàng Điểu cuối cùng cũng được cứu thoát từ trong miệng nhóc hồ ly, nó vừa vỗ cánh vừa khóc lóc chạy đi tìm nhóc Phấn Xà, khốn kiếp, vẫn là nhóc Phấn Xà dễ ức hiếp hơn, hu hu hu...
Thấy nhóc Hoàng Điểu hoạt bát như thế, Bạch Nhiên cũng thở phào một hơi, nhận lấy Tiểu Qua, lắc lắc nó, Tiểu Qua rốt cuộc cũng mở mắt ra, mông lung nhìn cậu.
Ngao ô ~~~~~~
Tiểu Qua giang bốn chân ra, đệm thịt màu hồng phấn lộ ra ngoài, bộ dáng rất tủi thân, như bảo mau ôm con một cái, Bạch Nhiên thở dài, được rồi, nếu nhóc Hoàng Điểu không sao, liền tha cho nó lần này vậy.
Bạch Nhiên nào đâu biết được rằng, cậu cưng chiều con trai không những không làm nó trở nên ngoan ngoãn, mà ngược lại làm nó càng trở nên vô lễ, từ đó làm cho nhiều năm sau này, ma thú trong Khu Rừng Ma Thú chỉ cần gặp phải Tiểu Qua liền cung kính gọi một tiếng 'Xin chào Đại Vương', sau đó liền chạy trối chết, không muốn gặp lại nó chút nào.
Quả nhiên, mẹ nuông chiều thì con cái sẽ hư nha. . . . . .