Lyga bọn họ ngồi canh ở hồ sâu gần một tháng , nói cách khác, Bạch Nhiên biến mất đã gần một tháng, ngoại trừ một tuần lễ đầu tiên, Slocker đau đến chết đi sống lại, sau đó lại mất một cái mạng, bên kia Bạch Nhiên liền không còn động tĩnh.
Slocker vẫn là câu nói kia, Bạch Nhiên vẫn khỏe mạnh, không có chuyện gì hết, chỉ là mất tích rồi.
Lyga chỉ kém đào tung cái đảo này lên, hắn gấp đến độ ăn không nổi nữa, bộ lông đỏ nguyên bản đẹp đẽ cũng không còn lộng lẫy nữa, không có người yêu ở bên người, bản thân mình chỉ có một thân toàn lông đẹp đẽ thì có ích lợi gì?
Lyga mỗi ngày đều lặn xuống một lần, mỗi lần lại càng sâu hơn, nhưng kết quả vẫn không có gì, mỗi lần như thế đều phun ra vài ngụm máu, Bạch Lan bọn họ không nhẫn tâm nhìn, Slocker ngoại trừ nói cho hắn biết Bạch Nhiên không có chuyện gì ra, còn lại bận rộn cái gì cũng không giúp được, cũng lo lắng muốn chết.
Vì không để Lyga vì bơi lặn mà mất mạng, Bạch Lan cùng Lyga đánh nhau mấy trận, nhưng Lyga tính cách có chút nóng nảy, cũng không phải người có tính yên ổn, đánh nhau cùng Bạch Lan xong vẫn nhảy xuống hồ, Bạch Lan với Slocker không còn cách nào khác, chỉ có thể ở cạnh hồ bảo vệ, chờ Lyga ngoi lên, bọn họ kéo hắn một cái cũng tốt, miễn cho hắn đến lúc không còn sức, lại chìm xuống dưới.
Lyga phát hiện hôm nay hồ sâu có chút kỳ quái, thậm chí còn bắt đầu nổi bong bóng sùng sục sùng sục, dùng móng vuốt chạm một cái, nước vẫn lạnh, mấy ngày nay bọn họ đều uống nước trong này, không bị làm sao cả, cũng chưa bao giờ thấy nước nổi bong bóng, giống như là bị đun sôi như thế.
Slocker nghĩ một hồi, đột nhiên nói rằng: “Ngày ấy lúc Tiểu Bạch đi tìm nước, chính là ngày mất tích ấy, ta nghe thấy âm thanh giống như này.”
Bạch Nhiên với Lyga đều sững sờ, ba con ma thú vây lại quanh hồ sâu, thỉnh thoảng dùng móng vuốt gảy mấy cái, tận mắt thấy nước bên bên trong dần dần trở nên sền sệt, Lyga suy nghĩ một chút, quay qua nói với Bạch Lan và Slocker: “Bây giờ tôi muốn nhảy xuống, nhưng hai người không thể xuống cùng, cũng không biết bên dưới này có thứ gì, nếu như tôi tìm thấy vợ sẽ cùng hai người gặp lại sau.”
Slocker vội vàng nói: “Ta cũng muốn đi cứu Tiểu Bạch.”
Lyga nói: “Không cần, em ấy là vợ tôi, không đến lượt cậu cứu.”
Slocker tức giận: “Ngươi. . . . . .”
Bạch Lan trầm mặc một hồi, nói rằng: “Được rồi, bọn tôi nghe theo cậu.”
Slocker trừng Bạch Lan một chút: “Ngươi không quan tâm Tiểu Bạch, ngươi ở trên đây chờ, ta sẽ xuống.”
Bạch Lan nói: “Vợ à, lần này, nghe anh đi.”
Slocker ngẩn người, đột nhiên cảm thấy lúc này Bạch Lan không giống như bình thường, đôi mắt đỏ thắm nghiêm túc, Slocker gật gật đầu, không nói gì nữa.
Lyga nói: “Hiện tại hai người cũng biết, mỗi tháng chỉ có một lần, đây là nơi kỳ lạ của chỗ này, hai người xem như là ở trên đảo giải sầu, chờ thêm hai, ba tháng, nếu tôi với Bạch Nhiên chưa quay lại thì hai người liền về đi, Tiểu Qua xin nhờ hai người.”
Bạch Lan vừa muốn nói gì, Lyga liền bảo: “Đừng xuống dưới cứu chúng tôi, nếu tôi tìm thấy em ấy sẽ lên ngay, tôi không muốn vì chúng tôi mà từ bỏ tính mạng của hai người, các cậu còn có Tiểu Ngân, Tiểu Qua nhà tôi sau đó cũng giao cho hai người.”
Slocker không nói lời nào, xoay người, quay mông về phía Lyga.
Lyga hướng Bạch Lan gật gật đầu, hắn và Bạch Lan quen biết mấy trăm năm, bọn họ đều hiểu nhau rất rõ, Lyga biến thành thú nhân, hắn lúc này tiều tụy không thể tả, môi khô nứt ra, mái tóc màu đỏ so với mùa đông ngắn hơn rất nhiều, nhưng không còn sáng như ngày xưa, giống một đống cỏ khô hơn.
“Huynh đệ, tôi chờ hai người trở về.” Bạch Lan nói.
Lyga gật gật đầu, không chút do dự nhảy vào hồ sâu quỷ dị.
Afonso là lão đại của đảo Bồng Lai, tất cả ma thú trên đảo Bồng Lai đều sợ hắn, Afonso tính tình cổ quái, bá đạo, hung hăng, nhưng là một hồ ly rất thiện lương.
Một ngày, Afonso đến nhà Viên Hầu ăn quỵt cơm, lúc trở lại nhà mình liền phát hiện một… thú nhân sắp chết, có lẽ cũng sắp chết rồi, khiến hắn không nhịn được chính là tên này làm bẩn Đang Đồng Thảo mà hắn nuôi, thật nhiều máu, Afonso định gọi tên thú nhân này sau đó giáo huấn vài câu, vậy mà, tên kia lại lấy cái tay đầy máu ra sức nhéo tai hắn, sau đó còn gọi tên của người khác.
Sau đó, chết rồi.
Afonso nghiên cứu một lúc, người này rất kỳ quái, là một bán thú nhân, có một nửa huyết thống ma thú, nhưng trong thân thể lại chỉ có máu của ma thú, mà máu trên người cũng là của bản thân, nhưng toàn thân lại không có láy một vết thương, vậy máu này là từ đâu ra?
Afonso suy nghĩ kỹ một lúc mới hiểu được, người này nhất định là uống thánh lộ, đem phần máu nhân loại trong cơ thể ép hết ra.
Thánh lộ đối với ma thú mà nói là thứ đồ bổ đáng quý, uống vào có thể tăng cường thể lực vân vân, nói chung là rất tốt, chính mình đôi khi cũng ẽ uống một tí, nhưng uống nhiều người sẽ phát hỏa, nhìn bán thú nhân này trong cơ thể không có tí máu ma thú nào, nhất định uống rất nhiều, có điều. . . . . . Tên này làm sao tới được đảo Bồng Lai a? (đoạn này theo mình hiểu thì phải là Bạch Nhiên không còn tí máu nào của nhân loại nhưng bản QC lại viết là máu ma thú, không biết có nhầm không hay mình hiểu sai @@)
Nói đi nói lại, Bồng Lai đảo bao nhiêu năm chưa từng có người sống hay thú đến, Afonso vẫn có tí kích động.
Người này chết rồi, Afonso định dọn dẹp hiện trường một chút, những bông hoa đẹp đẽ của hắn bị đè ép đến biến dạng, thực sự rất đáng ghét, nếu người này chết rồi, mình cũng không có biện pháp a.
Afonso đem cái người chết ngậm lên để ở một bên, sau đó biến thành thú nhân, cực kỳ kiên trì mà đỡ thẳng những bông hoa bị ép lên, sau đó dùng y phục của mình lau khô những chỗ bị dính máu, chờ làm tốt mọi thứ, Afonso liền tìm một chỗ không quá đẹp để đào mộ, đào mộ đương nhiên phải biến thành ma thú a, dùng móng vuốt đào bới hai lần, một cái hố xuất hiện rồi.
Afonso vẫn rất dịu dàng, đem cái người chết thả vào trong hố, sau đó nhảy lên bắt đầu lấp đất, bỗng nhiên, động tác Afonso hơi dừng lại, kinh ngạc trợn to hai mắt, người kia rõ ràng đã chết rồi mà, hô hấp và tim đã sớm ngừng đập, vậy sao lúc này hắn dường như lại nghe thấy nhịp tim cùng hô hấp của cậu, tuy rất yếu ớt, nhưng một lần so với một lần càng rõ hơn.
Cứu hay là không cứu? ? ?
A, nếu không chôn đi, dù sao cũng đào hố rồi, thuận tiện chôn luôn? ?
A, nhưng vẫn còn hô hấp mà. . . . . .
Cuối cùng, Afonso vẫn là nhảy vào ngậm Bạch Nhiên lên, hắn là một hồ ly tốt bụng.
Người và ma thú đến đảo Bồng Lai tìm Đan Đồng Thảo rất nhiều, nhưng đại đa số đều không đến tới nơi này, coi như đi đến, cũng không nhất định tìm được đường đến nơi này, Đan Đồng Thao gì đó thật ra chẳng có gì quý giá, trên phía sau núi còn có một mảng lớn đây, những bông trước cửa nhà hắn này thật ra cũng là hắn trồng cho vui, người này rõ ràng muốn biến thành ma thú, trong cơ thể máu nhân loại đã bị ép ra, bây giờ chỉ cần Đan Đồng Thảo nữa, là cậu có thể hoàn toàn trở thành ma thú.
Quên đi, chỉ là cho ăn ít hoa thôi mà, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, thật tốt a.
Ma thú sẽ không mang người lạ vào nhà mình, Afonso liền đem Bạch Nhiên đặt ở cửa nhà, đây coi như là ranh giới cuối cùng của hắn, Bạch Nhiên hô hấp càng ngày càng rõ ràng, Afonso đã biến thành thú nhân, tiện tay hái một đám hoa, liền cả rễ nhét vào trong miệng Bạch Nhiên, nghĩ một chút, hình như lại cảm thấy không thích hợp, lại lấy ra dùng tay nghiền nát sau đó lại nhét vào trong miệng Bạch Nhiên, để cậu nuốt vào.
Đối với người đã chết qua một lần như Bạch Nhiên mà nói, kỳ thực cậu không sợ chết, cậu còn nhớ thời điểm mình rơi khỏi vạch núi, cảm giác tim mình cũng sắp rơi ra đến nơi rồi, vô cùng kích thích, cả đời đều khó mà quên được.
Mà bây giờ cậu lại cực kỳ sợ cái chết, cậu có Lyga, Lyga sẽ thương cậu, yêu cậu, sẽ không tính toán cậu, cậu cũng yêu Lyga, cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có một tình yêu như vậy, có tình yêu, thì có nhược điểm, vì lẽ đó cậu sợ, khi cảm thấy toàn thân mình suy kiệt, cảm giác hai mắt dần dần mơ hồ, thính lực dần dần biến mất, tim chậm rãi ngưng đập.
Quá kinh khủng.
Không. . . . . .
Cậu không muốn cứ như vậy mà chết, mặc dù biết cậu còn có thể sống lại, cậu thực sự sợ rằng mình vẫn chưa tỉnh lại, hoặc là nói cậu đã tỉnh lại, nhưng không còn là chính bản thân mình nữa, hoặc là có người đến sau lại càng tốt hơn cậu, tìm đến Lyga, cùng hắn hạnh phúc sống chung một chỗ, mặc dù người đó không phải cậu, nhưng chỉ cần Lyga còn sống là tốt rồi.
Bạch Nhiên nỗ lực để mình thanh tỉnh, cảm giác như có thứ gì đó kéo linh hồn cậu ra khỏi cơ thể, cậu giữ chặt lấy, ôm chặt lấy cơ thể này, cậu không thể rời đi, chết cũng không muốn. . . . . .
Lạnh lẽo bao phủ, Bạch Nhiên cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng, nỗ lực mở mắt, cậu biết, nếu như mình nhắm mắt, có thể sẽ không tỉnh lại, cũng có khả năng tỉnh khi tỉnh lại cậu đã không còn là cậu. . . . . .
Ngay tại thời khắc Bạch Nhiên sắp sụp đổ, một dòng nước ấm từ trong lòng mình bắt đầu lan tỏa, cậu cảm thấy nhịp tim mình đập, cũng hô hấp thấy lúc này xung quanh toàn mùi thơm, trong miệng không biết bị nhét vào cái gì, rất thơm, rất ngọt, cậu không nhịn được nuốt xuống, dòng nước ấm áp đi đến toàn thân, rất thoải mái, như ánh sáng ấm áp trong mùa đông chiếu lên người.
Sao lại sảng khoái như vậy?
Cuối cùng, Bạch Nhiên vẫn không chống đỡ nổi, ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, Bạch Nhiên là bị đói bụng tỉnh, mở mắt ra, phong cảnh bốn phía không tệ, mà chính mình lại đang nằm bên ngoài một hốc cây, trong hốc cây có mùi vị xa lạ, Bạch Nhiên không dám tới gần, bước hai bước, chợt phát hiện có gì đó không đúng lắm, sao đi đường lại khó chịu như vậy?
Bạch Nhiên ngáp một cái, kinh ngạc trợn to hai mắt, bởi vì. . . . . . bởi vì tay cậu biến thành móng vuốt. . . . . . vuốt mèo gào gào gào gào. . . . . .
Sao mà mình ngất đi, sau khi tỉnh dậy lại thành ma thú vậy? Bạch Nhiên trong lòng cảm thấy vui vẻ, hơn nữa biến hóa cũng rất lớn, trước đây cậu cùng từng hóa thành mèo, nhưng khi đó nguyên nhân là vì Slocker, mà bây giờ, không có Slocker cậu cũng có thể hóa thành mèo, nói cách khác, từ nay về sau, cậu chính là ma thú sao?
Nghĩ tới đây, Bạch Nhiên vui vẻ như muốn bay lên, trong lòng suy nghĩ, chân nhún một cái, nhất thời nhày lên rất cao rất cao, dọa Bạch Nhiên một cái, sau khi rơi xuống, mũi chân hơi chạm nhẹ, tao nhã đáp xuống đất.
Meo, biến thành ma thú gì đó thật sự lợi hại a.
Cảm giác có thứ gì đó đang đến gần, Bạch Nhiên theo bản năng cảnh giác nhìn bốn phía, thanh âm kia là từ trong hốc cây truyền tới, thoáng cái, hai lần, tiếng bước chân, ngay sau đó, một cái đầu hồ ly lớn thò ra từ trong hốc cây, con mắt màu hổ phách nhìn Bạch Nhiên một chút, hình như có hơi thẹn thùng, đầu rụt ra rụt vào hai lần, sau đó hơi khựng người, nghênh ngang đi ra.
Lại là hồ ly? ? Bạch Nhiên cảm thấy, đời này mình với hồ ly thực sự quá có duyên rồi.
Lúc toàn bộ thân hình hồ ly hiện ra trước mặt Bạch Nhiên, Bạch Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt, trời ạ, Cửu Vĩ Hồ, Cửu Vĩ Hồ màu trắng. . . . . .