Ngày thứ ba sau khi Slocker đi vào Khu Rừng Ma Thú, tuy hắn thuộc loại ma thú cấp cao, những khói độc xung quanh khu rừng này không ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng hiện tại Slocker không có chuyện gì lo nghĩ, cho nên trên đường đi luôn cảm thấy nhàm chán mà bị đám kiến đang dọn tổ hấp dẫn lực chú ý, rốt cuộc liền lạc đường.
Khu Rừng Ma Thú này rất rộng, hơn nữa nguy hiểm tứ bề, sau khi đánh bại một con Cá Sấu Đầm Lầy, Slocker lại lạc vào khu vực của Ma Trùng.
Slocker đã một ngày trời không có tìm bỏ vào bụng, địa phận sinh sống của Ma Trùng lại ẩm ướt âm u, nấm mọc ở khắp nơi, Slocker vất vả lắm mới tìm được một con sông để bắt cá ăn, nhưng cá trong sông này thật là khủng khiếp, hắn đã tận mắt chứng kiến một con thỏ trắng ra bờ sông uống nước, mới vừa cúi xuống liền bị lũ cá dưới sông lôi xuống nước, hai ba phát, ngay cả xương cốt đều không còn.
Slocker liếm liếm móng vuốt của mình, hắn rất thích sạch sẽ, vừa rồi phải đánh nhau với con cá sấu kia trong đầm lầy, cho nên hiện tại toàn thân hắn đều vô cùng bẩn, khó coi chết đi được, thật vất vả mới tìm được một con sông nhỏ, định tắm rửa, rồi thuận tiện ăn no một bữa, nhưng nhìn cá này lại làm Slocker cảm thấy thương tâm hơn.
Không phải Lyga đã nói Bạch Lan sẽ ở Khu Rừng Ma Thú chờ hắn sao? Tại sao hắn đi lâu như thế rồi vẫn không thấy Bạch Lan đâu? Có phải Bạch Lan đã lạc đường rồi hay không?
Đến bây giờ Slocker vẫn còn chưa ý thức được chuyện mình đã lạc đường.
Tuy hắn là ma thú cấp cao, nhưng từ nhỏ đã được cưng chiều, tất nhiên sẽ khác với đám dã thú tự do tùy tính ở bên ngoài rồi, hơn nữa mèo đều thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không chịu nổi nếu người mình bẩn thỉu như vậy, một chút cũng không phù hợp với thân phận của mình.
Do đó, Slocker không hề nghĩ ngợi chút nào, liền nhảy xuống sông.
"Ầm" một cái, nước sông liền nổi lên gợn sóng lăn tăn và máu loãng, không biết là của Slocker hay của đám cá kia, chỉ thấy bọt nước càng lúc càng lớn, ngay sau đó, một con mèo to từ trong nước nhảy lên bờ, trên bộ lông trắng như tuyết kia đều dính máu, có rất nhiều con cá răng nhọn bám lên trên người hắn.
Slocker hừ một tiếng: "Chỉ là một giống Cá Răng Đao (hay còn gọi là Cá Cọp, Piranha) nho nhỏ mà cũng dám ăn ma thú."
Slocker lắc người mấy cái, đám cá trên người đều rớt xuống mặt đất, ngay sau đó, vết bẩn trên người Slocker không chỉ không ít đi, mà ngược lại càng nhiều hơn, lốm đốm đen khắp người, Slocker nhất thời liền biến thành một con mèo hoa.
Hiển nhiên là, ở đây không có gương, cho nên Slocker căn bản cũng không phát hiện ra sự biến hóa trên người mình, vẫy lông cho khô, màu đen trên lông càng lúc càng nhiều hơn, dần dần, màu trắng liền hoàn toàn biến mất, bộ lông màu trắng trên người Slocker biến thành màu đen như mực.
Trên người đã sạch sẽ, tâm tình của Slocker cũng khá hơn lúc nãy rất nhiều, liền ăn sạch đám Cá Răng Đao kia, rồi sờ sờ cái bụng của mình, may mắn mình là mèo lớn, đám cá cắn lên người mình cũng đủ cho mình ăn no, hơn nữa da lại dày, tuy Cá Răng Đao có hàm răng rất bén nhọn, nhưng da của ma thú nhiều khi lại dày vô cùng.
Slocker lại đi thêm một lúc, rồi dừng lại, ngậm lấy mấy tán lá cây to trải lên mặt đất, rồi nằm úp sấp ở trên đó, đã đến giờ ngủ trưa của hắn, hắn vẫn luôn duy trì thói quen này.
"Nhìn xem, mau qua đây xem nè, là một con mèo lớn, đó là bạn của lão đại Lyga sao?" Sâu trong lùm cây, âm thanh líu ríu vang lên.
"À, ta thấy không giống, không phải Bạch Lan đã dặn rồi sao? Là một con mèo lớn màu trắng, con trước mặt này đen thui, sao đúng được?"
"Ta thấy hay là chúng ta bắt nó lại đi, đem cho nữ vương bệ hạ nuôi chơi?"
"Không được, lỡ như đối phương có tính công kích rất mạnh thì sao? Nữ vương bệ hạ chịu không nổi thương tổn dù chỉ một chút đâu, Thập Tam, ngươi thật sự là quá ngu ngốc mà, trách không được đã từng tuổi này, mà vẫn không được nữ vương bệ hạ thương yêu."
"Hừ hừ, ngươi cũng chả khá hơn ta chút nào đâu, nghe nói đêm qua nữ vương bệ hạ triệu kiến ngươi, thế mà ngươi vẫn có thể đi ra, ngươi thật sự là đã sĩ nhục đến tôn nghiêm của nam tử trong tộc Côn Trùng mà." Kẻ bị kêu là thập tam kia bắt đầu tiến hành công kích tinh thần.
Hiển nhiên, đối phương đã bị đả kích thật sâu.
Slocker nghe thấy có tiếng động lạ, liền mở mắt ra, phát hiện cách đó không xa, phía sau đại thụ lớn kia có cái gì đó đang núp ở đó, nhất thời lông trên người liền dựng lên, sau đó nhón chân, vừa tao nhã vừa cảnh giác tới gần.
"Trùng Thập Tam, ít ra nữ vương bệ hạ cũng đã triệu kiến ta, còn ngươi thì vẫn không lọt vào được mắt bệ hạ."
"Trùng Tứ Thập, ngươi muốn đánh nhau hả?"
"Hừ hừ, xem đi, ngươi chính là không biết phân biệt tốt xấu như thế, cho nên nữ vương bệ hạ mới không thèm liếc nhìn ngươi đến một cái."
Vì thế, hai con côn trùng kia liền bắt đầu chuẩn bị đánh nhau.
Slocker mở to mắt nhìn, trời ạ, tại sao trên đời này lại có thứ buồn cười như vậy? Hai người này, nửa người trên lõa thể, dáng người rất tốt, còn nửa người dưới lại là tứ chi.
Thật sự rất thú vị, trên đời này tại sao lại có kẻ xấu như vậy, khủng bố như vậy, hơn nữa còn rất buồn cười như vậy nhỉ? Vì thế Slocker nhịn không được mà vươn móng vuốt ra, vỗ vỗ hai con côn trùng đang giằng co kia.
Trùng Thập Tam và Trùng Tứ Thập nghiêng đầu ra sau nhìn, liền thấy con ngươi màu lam xinh đẹp của Slocker đang chăm chú nhìn bọn hắn, hai người nhất thời thét chói tai, ôm nhau la lớn: "Ngươi ngươi ngươi, cút ngay."
Slocker mất hứng, nhưng tâm đùa giỡn lại nổi lên, hắn đem Trùng Thập Tam và Trùng Tứ Thập cuộn lại thành một đoàn làm thành quả bóng để ném chơi, vung móng vuốt lên ném bọn họ ra xa một chút, sau đó chạy lại gần rồi ném tiếp.
Ma Trùng tuy cũng là ma thú, nhưng làm sao không chịu nổi bị đùa giỡn như thế, bị Slocker ném qua ném lại vài cái, hai tên đó liền ôm nhau ngất xỉu, Slocker chớp chớp mắt, ngồi xuống bên cạnh chờ bọn hắn tỉnh lại, hắn còn cần phải hỏi đường nữa.
'Phốc' một tiếng, Slocker có chút nghi hoặc, chớp chớp mắt, hình như cũng không có phát hiện ra món đồ chơi khác, nhưng lại cảm thấy có mùi hương gì đó thối thối, hắn hắt hơi một cái, sau đó hoa hoa lệ lệ ngất xỉu.
Trên mặt đất, Trùng Thập Tam liền đứng dậy, vô cùng kiêu ngạo hất cằm nói: "A ha ha ha, độc khí của ta lợi hại không?"
Trùng Tứ Thập che mũi lại, oán giận nói: "Ngươi đánh rắm thúi quá."
Động tác của Trùng Thập Tam hơi ngừng lại, hừ một tiếng, bất mãn nói: "Nếu không phải có ta, ngươi đã sớm bị hắn đùa chết."
Trùng Tứ Thập nhăn mũi, mặt mày không vui nói: "Vẫn muốn đánh nhau phải không?"
Trùng Thập Tam: "Hay là chúng ta đem con mèo này về trước đi, hắn là sinh vật nguy hiểm, chúng ta trở về kêu tất cả trùng đến giết chết hắn, buổi tối làm thịt mèo cho bệ hạ ăn."
Trùng Tứ Thập cảm thấy ý kiến này không tồi, cũng không cùng hắn náo loạn nữa, gật gật đầu, sau đó hai tên côn trùng này liền hợp lực kéo Slocker về...
Tại trấn nhỏ.
"Ly... Lyga, gần đây em luôn cảm thấy buồn nôn, nếu anh muốn ăn thịt, em đưa cho anh ít tiền, anh ra ngoài quán ăn nha, đừng để em nhìn thấy là được." Bạch Nhiên nhìn Lyga đang ăn thịt, cố gắng nhịn xuống cảm giác dạ dày đang sôi trào, nói.
Lyga ngước mắt lên nhìn, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm Bạch Nhiên, sau đó chớp chớp mắt, đưa cho Bạch Nhiên một miếng thịt bò nướng lớn: "Vợ, em phải ăn nhiều thịt một chút mới có thể sinh nhóc hồ ly."
Hiện tại Bạch Nhiên sợ nhất là mấy món đầy mỡ, thậm chí nhìn cũng không muốn nhìn, trước kia cậu cũng cảm thấy hương vị thịt nướng rất tuyệt, nhưng hiện tại ngửi thấy liền khó chịu, Bạch Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng ngăn lại cảm giác buồn nôn trong lòng.
Rốt cuộc Lyga cũng phát hiện ra việc vợ mình không thoải mái, liền sáp lại gần, khóe miệng còn dính đầy nước thịt, Bạch Nhiên rốt cuộc cũng không nhịn được, đẩy Lyga ra, chạy vào trong phòng vệ sinh nôn như điên.
Bạch Nhiên có cảm giác mật gan gì cũng đều bị nôn ra hết, nhận lấy ly nước súc miệng, thở hổn hển một lúc mới cảm thấy dạ dày đỡ hơn một chút, Lyga cũng đi theo vào trong phòng vệ sinh, lông mi nhăn lại một chỗ, vợ mình bị sao vậy nhỉ?
Lyga sáp đến gần muốn hôn hôn, ôm ôm vợ mình một chút, nào biết, miệng vừa mới đưa tới gần, Bạch Nhiên liền che miệng hắn lại, suy yếu nói: "Anh đánh răng đi, miệng có mùi thịt, em ngửi thấy liền khó chịu."
Lyga tủi thân cụp lỗ tai xuống, chín cái đuôi phía sau củng ỉu xìu, ở trên mặt đất chậm rì rì quét tới quét lui, tro bụi trên mặt đất đều bị hắn quét sạch sẽ.
"Vợ, sau này anh ăn chay với em là được." Sàn nhà được quét sạch sẽ rồi, Lyga mới nghiêng đầu nói, biểu tình trên mặt như là đã hạ quyết tâm gì đó thật lớn.
Bạch Nhiên bật cười, kéo kéo lỗ tai của hắn nói: "Anh là ma thú, sao có thể ăn chay được hả? Nếu không ăn thịt thì sẽ không cường tráng, bộ lông cũng không xinh đẹp như vậy, sau này anh cứ đi ra ngoài ăn là được."
Kỳ thật Bạch Nhiên có thể coi như là một người vợ tốt, luôn có thể thông cảm cho chồng mình.
Thấy Bạch Nhiên có thể lý giải mình như vậy, còn vì lông của mình mà suy nghĩ, Lyga vui vẻ đến nỗi lỗ tai đều dựng lên, chín cái đuôi phía sau xòe ra như chim khổng tước: "Vợ, em là tốt nhất."
Mấy loại trái cây mang theo còn dư đều được cậu ăn sạch, mấy ngày này Bạch Nhiên cũng không biết tại sao, đặc biệt rất muốn ăn Thất Âm Quả, ăn hết nó xong bắt đầu ăn qua Tử Quang Quả, loại trái cây quý này rất ngon, không giống quả táo quả nho gì đó, đều nhạt nhẽo giống nhau.
Lyga thấy Bạch Nhiên ăn Thất Âm Quả, ánh mắt đều mang theo ý cười mà cong lên, thầm nghĩ phải ăn nhiều một chút đi, ăn nhiều một chút mới có nhóc hồ ly nha.
Từ khi truyền ra tức tin hoàng tử đã chết, lệnh truy nã cũng bị dỡ bỏ, nhưng Bạch Nhiên vẫn còn một chút lo sợ, cho nên vẫn duy trì tạo hình tóc đen của mình, hơn nữa hiện tại còn có thêm một thứ, chính là kính áp tròng có màu, đương nhiên, đó là cách gọi của Bạch Nhiên, người của thế giới này gọi nó là con ngươi giả có màu, Bạch Nhiên mua một cặp, làm hai con ngươi xinh đẹp khác màu của mình hoàn toàn biến thành màu đen, nhưng nó không có phiền toái như kính áp tròng của Trái Đất, mang vào sẽ không tạo ra bất cứ thương tổn gì cho mắt, nếu không cần xài nữa, chỉ cần dùng thuốc có chứa ma pháp nhỏ vào mắt, nó sẽ biến mất hoàn toàn.
Toàn thân Bạch Nhiên đều đen thui, Lyga nhìn vào liền mất hứng, hắn thích Bạch Nhiên trắng trẻo mềm mại trước kia hơn.
Bạch Nhiên dạo gần đây càng lúc càng lười, mỗi ngày đi ngủ còn sớm hơn cả Lyga, có đôi khi vào lúc đang yêu yêu nhau thì ngủ mất, chờ đến lúc cậu tỉnh lại, Lyga đã sớm tỉnh, nhưng bởi vì cậu gắt gao ôm lấy cái đuôi của Lyga, Lyga lại luyến tiếc làm cậu tỉnh, cho nên làm hại Lyga phải nhịn đói chờ cậu tỉnh lại.
Vào lúc bọn họ trải qua những ngày tháng tiêu dao như vậy, Slocker lại không may mắn như vậy, bởi vì, hắn sắp trở thành bữa cơm tối trong bụng đám Ma Trùng kia rồi.
Trong sơn động to lớn, Slocker bị hơn mười sợi dây mây quấn chặt, nếu là bình thường, Slocker chỉ cần giãy hai cái là có thể rời đi, còn thuận tiện phá nát cái ổ Côn Trùng này, nhưng đáng tiếc, hắn đã trúng độc, cả người mềm nhũn không có khí lực, giống như sinh bệnh vậy, hiện tại hắn ngay cả sức ngáp cũng không có.
Bên kia, khi Bạch Lan tìm kiếm Slocker đến sắp phát điên liền đi vào lãnh địa của tộc Côn Trùng, vừa mới tiến vào, một dũng sĩ trẻ tuổi của tộc Côn Trùng liền tiến lên chào hỏi với hắn: "Hey, Bạch Lan, hôm nay bọn ta vừa mới bắt được một con mèo lớn, bọn ta tính đem hắn làm thịt cho nữ vương bệ hạ ăn, ngươi có muốn tới ăn một chút không?"
Một con mèo lớn?
Bạch Lan chau mày, có chút không vui nói: "Không phải ta đã bảo các ngươi hỗ trợ tìm một con mèo lớn sao? Sao bỗng nhiên lại đi ăn thịt mèo? Không muốn sống nữa sao?"
Vị kia vội vàng khoát tay nói: "Không có, không có, các anh em trong tộc vẫn luôn hỗ trợ đi tìm, còn con mèo lớn mà bọn ta bắt được là màu đen, bộ dạng tuyệt không xinh đẹp."
Bạch Lan khịt khịt mũi, mùi mèo vừa quen thuộc, vừa có chút xa lạ trong không khí, sau đó khẽ nhíu nhíu mày, nói: "Có thể mang ta đến đó nhìn thử một chút được không?"
Vị dũng sĩ của tộc Côn Trùng kia ưỡn ngực: "Đương nhiên có thể."
Khi Bạch Lan đi vào trong sơn động, hai mắt đều mở to, con mèo bị trói gô kia không phải là Slocker mà mình cực khổ tìm mấy ngày nay sao? Hơn nữa cả người đều là màu đen, thoạt nhìn đặc biệt xinh đẹp.
"Hắn chính là bạn của Lyga, Slocker." Bạch Lan nói.
Toàn bộ tộc Côn Trùng lập tức ngừng động tác của mình lại, một giây sau liền chạy trốn hết toàn bộ, trời ạ, con mèo này chính là Slocker trong truyền thuyết, kì này xong đời rồi, Bạch Lan tuyệt đối là đến để thay mặt lão đại Lyga mà tiêu diệt bọn họ.
"Ai..." Bạch Lan thầm nghĩ mình đã nói xong đâu, vậy mà mấy tên này lại chuồn hết trơn, hắn thở dài, đi đến trước mặt Slocker, dùng móng vuốt khều khều Slocker: "Ngươi không sao chứ?"
Slocker nhìn thấy Bạch Lan liền cảm thấy vô cùng thân thiết, nhưng cả người đều không còn chút khí lực, ngay cả tâm tình kích động cũng vì thế mà biến mất, hắn buồn bực nói: "Ta không còn chút khí lực nào."
Bạch Lan nghĩ nghĩ, nói: "Vậy có thể biến thành hình dạng Thú Nhân không?"
Slocker trừng mắt, tấm lưới mây trên người hình như là vật dụng được thiết kế riêng cho ma thú cấp cao, mỗi khi hắn thu nhỏ lại, tấm lưới mây này cũng thu nhỏ lại theo, vẫn đem hắn trói chặt như cũ, trên cơ bản hắn đã quên mất việc biến thành Thú Nhân này, hắn gật gật đầu, lập tức biến thành hình dạng Thú Nhân.
Mái tóc dài đen nhánh tán loạn trên mặt đất, sau khi biến thành Thú Nhân, hắn không có y phục mặc, có thể nói là trần như nhộng, từ nhỏ Slocker đã sống ở thành thị, tự nhiên là không có quen như thế, do đó có chút thẹn thùng mà cuộn chân lên muốn che cơ thể mình lại, thoạt nhìn từ phía trên, giống như là Slocker đang chơi trò gì đó, làm cho người ta huyết mạch phun trương.
Bạch Lan thở dài, biến thành hình dạng Thú Nhân, thân thể cũng trần truồng, mái tóc dài xõa qua vai, con ngươi đỏ rực thoạt nhìn gợi cảm kỳ lạ, hắn ngồi xổm xuống bế Slocker lên, da thịt kề nhau, mặt Slocker vì mất tự nhiên mà đỏ lên, đối diện với ánh mắt của Bạch Lan, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, cho nên liền di chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
"Ngươi không quen thuộc Khu Rừng Ma Thú, có muốn tới nhà ta ở không?" Mặt Bạch Lan cũng có chút hồng.
"Ờ..." Slocker rũ đầu xuống.