Sau khi chàng thượng triều, ta gọi A Phóng tới hầu hạ. Ta hỏi: “Bối Bối có ngoan không?”
A Phóng vừa búi tóc cho ta vừa nói: “Hoàng tử ngoan lắm, chẳng qua là có hơi khó ngủ một chút.”
Ta nghe vậy thì lo lắng: “Vậy…”
“Người đừng lo.” Động tác nàng thành thục, nàng nói tiếp: “Chỉ là có chút không quen nơi ở mới thôi. Sau này sẽ quen. Mà tiểu Hoàng tử cũng không khóc không nháo gì. Bao giờ người khỏi bệnh thì người đến thăm tiểu Hoàng tử, nên là người phải dưỡng bệnh cho tốt.”
“Ừ.”
Ta nghĩ, chỉ cần ba chúng ta là được rồi. Ta, A Phóng và Bối Bối, như vậy là được rồi.
Nhưng cố tình ông trời lại không muốn thế.
Nếu như ông trời không thuận theo ý ta, vậy ta đành theo ngài. So với ở đây than vãn, chẳng thà rằng mạnh mẽ mà đi tiếp.
Trải qua nhiều chuyện, ta cũng học được cách buông bỏ.
Lúc A Phóng hầu hạ ta thay y phục, ta có nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài sân. Ta ngó cái đầu của mình ra thì lại chẳng thấy gì, liền bảo A Phóng: “Ngươi ra nghe ngóng xem.” Không phải ta tò mò, chỉ là ta muốn biết nó có liên quan đến mình không thôi.
Nhưng A Phóng chưa kịp ra đến nơi thì một cái bóng màu hường đã xông đến, ta lập tức nâng cao cảnh giác, thế nhưng trước cả khi ta kịp phản ứng thì một cái tát đau như trời giáng đã giáng lên mặt ta.
Lần cuối cùng ta bị người ta tát vào mặt là bao giờ.
Ta không biết, hình như là chưa bao giờ.
Ta quay phắt người lại để nhìn cho kĩ gương mặt của kẻ điên rồ kia. Ta ngẩn người ra, người đó chẳng phải ai xa lạ.
Là vị Lý chiêu nghi Lý Uyển Nhi năm xưa.
Nhưng nhìn phục sức của nàng ta, thì hiện tại có vẻ nàng đã là Quý phi rồi.
Nàng thấy ta thì cười lạnh: “Tiện tì to gan! Nhìn thấy bổn cung còn không mau quỳ!”
Ta không biết đây là cảm giác gì. Nàng ta có nhận ra ta hay không, ta không biết, nhưng cái cảm giác quỳ xuống trước mặt nàng ta làm ta vô cùng khó chịu.
Ta thầm cười nhạo bản thân mình. Ta lấy tư cách gì mà nói muốn hay không muốn.
Cái quỳ của ta vang lên rất rõ ràng trong đại điện im lặng này. A Phóng thấy vậy thì vội la: “Hoàng…..”
Nhưng nàng chưa kịp nói xong thì ta đã đưa ánh mắt cảnh cáo nàng. Ta không phải Hoàng hậu.
“Cung nghênh Quý phi.”
Nàng ta cười lạnh: “Chỉ là một Ngọc phi mà cũng dám lên mặt với ta, ở trong một cung điện xa hoa thế này. Hừ, năm đó vị ở Trường Thu cung kia là ta đạp đổ đấy, ngươi thì tính là cái gì! Chỉ là một kẻ bần hèn nhờ vào chút tư sắc mà quyến rũ Thánh thượng. Nhan sắc này không phải của ngươi, thời gian sẽ xóa mờ nó, đến lúc đó, ta xem Thánh thượng còn nhìn đến ngươi không!”
Mất công cho nàng ta tự hào, ta vốn chẳng phải là kẻ cao cao tại thượng như nàng vẫn nghĩ. Vị Hoàng hậu mà nàng đã đẩy ngã trước kia chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Phu quân của nàng ta còn có vẻ giống Hoàng hậu hơn ta.
Tất nhiên là mấy lời này còn lâu ta mới dám nói.
“Hừ. Trông ngươi cũng giống Tịch thị kia lắm, đã chết cháy rồi mà còn âm hồn bất tán.”
Hử? Lời này có ý gì? Nàng không nhận ra ta? Nhưng ngẫm lại cũng phải. Da ta đã đen sạm hơn trước, hơn nữa lại từng sinh nở, chúng ta cũng không gặp mặt nhau nhiều, không nhận ra là bình thường.
Ta cười: “Quý phi nhầm rồi, thiếp thân làm sao lại giống như Hoàng hậu đáng kính được chứ.”
Ta cố tình chọc tức nàng ta đấy. Ta thừa biết nàng ta nghe xong sẽ bộc phát tức giận. Thế rồi, như ta dự đoán, Lý Uyển Nhi cầm lấy một chén sứ, đập thẳng vào chỗ ta quỳ.
A Phóng sợ hãi hét lên: “Hoàng hậu!”
Không xong rồi. Lúc ấy ta chỉ nghĩ được như thế thôi.
Dù ta rất sợ khi nàng ta ném cái chén xuống như thế, nhưng lời của A Phóng ta càng sợ hơn.
Người ta nói, không bao giờ được chọc vào người điên. Không may cho ta, Lý Uyển Nhi lại là người như thế.
Nàng ta nghe được thì khuôn mặt vặn vẹo, tức giận bóp cổ ta làm ta ho khù khụ, rồi đẩy ta làm đầu ta đập vào bàn trang điểm, chảy rất nhiều máu. Vừa làm nàng vừa hét: “Hay lắm, mấy năm trước ta còn làm cho Nguyên Ý Hoàng hậu xuống đài được chứ nói gì đến một Ngọc phi cỏn con như ngươi! Hoàng hậu sao? Đúng là mơ tưởng. Vị trí Hoàng hậu là của ta.” Cơ thể vốn đang ốm yếu của ta nhất thời không chịu nổi. Ta chỉ thấy A Phóng cố gắng dãy dụa để thoát khỏi sự khống chế của đám cung nữ, và rất nhiều cung nữ khác vì e ngại Lý Uyển Nhi nên không ai dám làm gì.
Ta cố gắng đẩy nàng ta ra, nhưng không ăn thua. Ta còn Bối Bối, ta không thể chết được. Ta khó nhọc nói: “Quý phi à, chỉ là một cung nữ lỡ lời mà thôi, người cần gì phải làm thế này. Lại nói, bệ hạ có hứa hẹn gì với người không?”
Ai mà ngờ, Lý Uyển Nhi nghe được thì không còn lý trí nữa, ra sức bóp lấy cổ ta. Khi ta sắp ngất đi rồi thì thấy một cái bóng vọt tới, cái bóng đã đem lại cho ta biết bao ám ảnh.
Là Tiêu Hạo Hiên.
Khi ta tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh lại là chàng đang ngồi với khuôn mặt giận dữ, bên dưới thì là Lý Uyển Nhi cùng đám cung nữ của nàng ta.
Cảnh này làm cho ta nhớ tới mấy năm trước, khi chàng đã không phân rõ phải trái gì mà định tội cho Vương sung viên khiến ta cũng từ đó ngày càng chết tâm với chàng.
Có phải hôm nay chàng cũng sẽ làm thế với Lý Uyển Nhi không?
Ta lắc đầu.
Sẽ không. Chàng đã từng vì Lý Uyển Nhi mà mắng ta trước mặt cung phi một cách vô lý, thì lần này chàng cũng sẽ nhắm mắt cho qua thôi.
Ta đánh tiếng: “Bệ hạ.”
Chàng quay sang nhìn ta, ánh mắt hằn in tơ máu của chàng khiến ta hoảng sợ. Chưa bao giờ chàng nhìn ta như thế. Ngay cả mấy lần trước, chàng đều là lạnh lùng hờ hững mà nhìn ta, chứ không dữ tợn như thế này.
Chàng có phải Tiêu Hạo Hiên không?
Hay nói đúng hơn, chàng có phải Tiêu Hạo Hiên mà ta quen biết không?
Chàng rất nhanh đổi sắc mặt, xoa xoa tóc mai của ta rồi hỏi: “Nàng nghỉ có tốt không?”
“Cũng tốt.”
Thấy chàng nhìn chằm chằm cổ ta, ta liền lấy chăn che lại. Ta biết ở đó còn dấu tay của Lý Uyển Nhi.
Ta đến là phục Lý Uyển Nhi. Nàng ta có phải không làm đâu có chứ, thế mà vẫn nói mình vô tội được.
“Mấy năm qua trẫm cho ngươi nhiều ân sủng quá, nên ngươi đang không biết điều đúng không?”
Ta chợt run lên. Và ta biết, không chỉ ta, tất cả mọi người trong điện này bao gồm Lý Uyển Nhi cũng cảm thấy như vậy.
Trong phút chốc, ta cảm thấy chàng thật sự vô cùng đáng sợ.
Lý Uyển Nhi vẫn kiên cường ngẩng đầu lên, ta không biết có nên nói nàng ta quật cười hay không, nhưng nàng ta vẫn nói: “Nàng ta là phi, thiếp là quý phi, thấy thiếp nàng ta không hành lễ, thiếp phạt nàng ta thì có sao?”
Ta ngồi đằng sau nên không nhìn rõ biểu cảm của chàng, chàng mỉa mai nói: “Vậy ngươi có hành lễ với trẫm không?”
Ngừng một chút, chàng lại nói: “Ngươi không hành lễ với trẫm, trẫm phạt ngươi cũng được đúng không?”
Nàng ta hét lên: “Hoàng thượng! Người không thể phạt thiếp được!”
“Ngươi tưởng ngươi là ai mà trẫm không thể phạt ngươi? Phụ thân ngươi là công thần mà rời đi trẫm còn chẳng lưu luyến, há gì ngươi? Năm ngoái lúc phụ thân ngươi từ quan, thì hậu cung này đã không còn là thiên hạ của ngươi để ngươi mặc sức làm càn nữa.”
Đột nhiên, ta cảm thấy cực kỳ hoàng sợ.
Bậc đế vương vô tình thì ai cũng biết, nhưng vô tình đến mức nào chẳng ai hay. Có thể hôm trước ân ái với người này, hôm sau đã có thể khiến người đó sống không bằng chết, nói ra những lời tuyệt tình như thế.
Chàng nhìn đến tên thái giảm tổng quản: “Truyền khẩu dụ của trẫm, nói Lý quý phi coi thường vương pháp, không đặt trẫm vào trong mắt, đáng nhẽ phải ngũ mã phanh thây, nhưng xét thấy Lý gia có công bình định thiên hạ nên miễn cho tội chết. Lại xét thấy Lý gia dạy dỗ nhi tử không nghiêm, Lý quý phi nhiều lần bất kính với bề trên, đức hạnh không có, lại vào cung ba năm rồi vẫn chưa có con nên giam vào lãnh cung, vĩnh viễn không được bước ra, đồng thời nữ nhân Lý gia từ rày về sau không bao giờ được gả vào Hoàng gia nữa. Khâm thử.”
Một lời này liền chặt đứt đường sống của Lý Uyển Nhi.
Nàng ta nghe được thì như hóa điên, liên tục gào thét: “Không, bệ hạ không thể, người không thể đối xử với thần thiếp như thế! Bệ hạ!”
Cung nhân mặc nàng la hét vẫn thô bạo kéo nàng đi. Nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch như thế, ta bỗng thấy thương xót.
Đã là nữ nhân, có ai mà không khổ? Nữ nhân đã gả vào Hoàng cung này, có thể vì một câu nói của kẻ khác mà chết bất đắc kì tử, lại còn phải dựa vào thánh sủng mới có thể sinh tổn. Không có thánh sủng, cho dù có là đích nữ của Quan nhất phẩm, thì cũng chỉ thế mà thôi.
Thế những phàm là bậc cửu ngũ chỉ tôn, chỉ có sủng, không có ái. Thế nên, nữ nhân trong hậu cung vốn dĩ rất mong manh. Và điều chứng minh cho chỉ số thông minh của các nàng chính là việc các nàng sống tình cảm bao nhiêu. Càng sống tình cảm, các nàng càng cận kề với cái chết. Chỉ có vô tình mới sống được mà thôi. Các mối quan hệ trong hậu cung này, vốn dĩ là lợi dụng lẫn nhau.
Khi không còn giá trị lợi dụng nữa thì ngươi sẽ bị thẳng tay vứt bỏ, như một món đồ chơi mà nhìn chán rồi thì ném đi. Nếu như không thể chấp nhận được sự thật nghiệt ngã ấy, sẽ chẳng bao giờ tồn tại được lâu. Không chỉ hoàng đế, phi tử của Hoàng đế cũng không được phép yêu bất kỳ ai, ngoại trừ bản thân và con của mình.
Thế mới nói, có một đứa con là chỗ dựa vững chắc nhất, không đơn giản về vấn đề địa vị, đó còn là vấn đề về chỗ dựa tinh thần. Giữa chốn Hoàng cung xa hoa lạnh lẽo cô độc này, chỉ cần hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống là được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT