Vốn dĩ là định về Tịch gia, nhưng sau khi đi một quãng đường dài, lại có nhiều chuyện xảy ra, ta đổ bệnh. Lần này là liệt giường, không dậy nổi nữa, còn mệt hơn cả những lần ta bị trúng độc kia.
Môi ta tái nhợt, ta giựt lấy chén thuốc mà cung nhân đưa đến, nhìn chằm chằm vào cái màu đen kịt ấy.
Bất giác, ta nhớ đến chén canh tuyệt tự kia.
Nó luôn là một nỗi ám ảnh đối với ta, thế nên ta đã sợ đến mức cầm lấy chén thuốc và ném mạnh xuống sàn.
“Đem nó đi cho ta! Đem đi!”
Đám cung nhân sợ đến mức quỳ rạp xuống làm ta cực kỳ khó chịu. Ta gào lên với A Phóng: “Bảo bọn họ đi hết cho ta!”
A Phóng mắt rưng rưng, ôm lấy ta, rồi nhẹ giọng bảo: “Nô tì sẽ bảo bọn họ đem đi. Người nghỉ ngơi cho tốt.”
Xong xuôi, ta lại hỏi: “Bối Bối đâu?”
A Phóng trả lời: “Thiếu gia….à Hoàng tử, hiện đang ở trong Xuân Yên các ạ. Ngay bên cạnh đây thôi. Người có muốn nô tì ôm Hoàng tử đến không?”
Ta lắc đầu: “Thôi, ta đang ốm, ngộ nhỡ lại lây bệnh thì không tốt. Ngươi nhìn rồi nói lại cho ta là được.”
Ta nhớ Bối Bối, hơn bất kỳ ai.
Nhưng ta cũng lo cho Bối Bối lắm, sức khỏe của bé yếu, nếu lây bệnh thì phải làm thế nào bây giờ?
“Bối Bối ăn có ngon không? Có ngủ được không?”
Ta rất sợ.
A Phóng cười: “Tiểu Hoàng tử ngoan lắm ạ. Chỉ có hơi nhớ người thôi, thỉnh thoảng sẽ nháo.”
Ta nghe vậy thì nhổm người dậy, định hỏi thì A Phóng lại nói: “Người đừng lo, tiểu Hoàng tử không có khóc đâu.”
Con ta là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Giá như nó không có người mẹ vô dụng như ta, không thể bảo vệ được nó. Giá như ta chỉ một người bình thường. Nó mới ba tuổi thôi, làm sao mà xa mẹ được chứ.
Ta rất muốn khóc. Nhưng ta không làm thế. Ta phải khỏe mạnh, khỏe nhanh lên thì mới lo cho Bối Bối được.
“Ngươi nhìn Bối Bối cho ta. Nhìn rồi nói với ta.”
“Vâng.”
Còn có A Phóng nữa. A Phóng ở đây, Bối Bối sẽ ổn thôi.
Ta rất tin A Phóng, càng tin vào việc Bối Bối sẽ tốt thôi.
Con người sống phải có niềm tin, và bởi vì có niềm tin nên mới tồn tại được.
Thấy ta nhất quyết không chịu uống thuốc, A Phóng buồn rầu bảo: “Hoàng hậu cần gì như thế chứ? Người uống không phải sẽ tốt hơn à.”
“Ta biết. Ngươi tưởng ta muốn ốm à? Nhưng ta không thể nào mà uống chén thuốc kia được. Ngươi biết không, nhìn nó, ta lại nhớ đến chén canh kia….”
Nói đến đây, ta không nói nữa.
Ta không đủ can đảm để nói ra, nhưng ta biết là A Phóng hiểu. Nàng thở dài. Ta lại hỏi: “A Du thế nào rồi?”
“Mang xác về rồi, đã chôn cất Tịch gia, bên cạnh phụ mẫu nàng ấy.”
“Vậy ca ca nàng….”
“Họ đa tạ Hoàng hậu chứ không nói gì cả. Nô tì cũng không muốn nói nhiều.”
Ta hỏi: “Thế còn Lục An?”
“Đã an táng tại thôn rồi. Người có muốn đưa Lục An về không?”
“Cứ để hắn ở đấy đi. Nơi đó rất tốt. Hơn nữa, ta không biết phụ mẫu của hắn là ai cả. Dù sao, mong rằng hắn kiếp sau đừng có làm thái giám nữa, tốt nhân nên là một nam nhân chân chính, đừng có làm nữ nhân. Có sung sướng gì đâu cơ chứ.”
Nếu như chàng là người trực tiếp giết A Du, thì ta là người gián tiếp hại nàng, thế nên ta rất áy náy. A Du bị khép vào một cái tội không thể nào tin nổi, là ám sát Hoàng gia. Bởi vì ta trên lý thuyết là đã chết rồi, nên nàng mới bị chụp cái mũ như vậy. Thật nực cười.
Ta cười khẩy: “Hừ. Đúng là hết chuyện để làm. Bệ hạ tỏ vẻ cho ai xem chứ! Không sợ người ta cười vào mặt cho!”
A Phóng nghe vậy thì sợ hãi, định che miệng ta lại thì có cung nhân thông báo “Hoàng thượng giá lâm!”
Sáu năm nay, ta nghe câu Hoàng thượng giá lâm này hình như là được ba lần. Một lần là hôm đăng cơ, lần nữa là hôm Trung thu, cuối cùng là hôm nay. Ta cười lạnh: “Hôm nay bệ hạ đến là có chuyện gì đây?”
Chàng ngồi xuống, không trả lời ta mà hỏi: “Sao không uống thuốc?”
Giọng điệu rất lạnh lùng, nhưng ta đã quen với cái giọng điệu này rồi, không còn thấy rét lạnh như trước kia nữa.
Ta không thèm nói gì cả.
“Trả lời!”
Chàng hét lên làm ta giật mình. Ta nhíu mày rồi tự vuốt ngực, sau đó lấy miếng nước uống, rồi nói: “Thiếp không muốn uống.”
“Làm sao?” Vẫn cái giọng điệu lạnh lùng như thế.
“Nhìn không muốn uống. Ngài đổi thuốc đi, đừng có cái màu đen kịt thế nữa, ta không thích.”
Chàng nhíu mi: “Đến là lắm chuyện.”
Cái máu gây sự của ta nổi lên, ta bực mình: “Ngài chê thiếp nói chuyện thì giữ thiếp ở đây làm cái gì chứ. Thả thiếp ra luôn đi. Hoàng cung này không khí không tốt, Bối Bối sẽ không khỏe được.”
“Không tốt chỗ nào?” Giọng điệu này có vẻ khó chịu.
“Đầy mùi hắc ám.”
Đầy âm mưu quỷ kế, là nơi ăn tươi nuốt sống người ta.
Chàng nói với cung nhân: “Đổi thuốc đem đến cho Ngọc phi.”
Ngọc phi? À, chắc là nói ta rồi. Dù sao Hoàng hậu cũng đã chết. Mà vậy cũng tốt lắm, ta không còn là Hoàng hậu nữa.
Thế mà là Ngọc cơ đấy. Ta tò mò hỏi: “Sao lại là Ngọc phi?”
“Nữ nhân Tịch gia tất nhiên là phải được nâng như ngọc rồi. Đều là tài nữ cả mà.”
Ta cười nhưng lòng không cười: “Thế mà mấy năm trước ngài còn nói thiếp là kẻ chẳng ra gì đấy.” Thật là tự tát vào mặt mình, nhưng câu này ta không dám nói ra.
Bát thuốc rất nhanh được bưng đến, nhưng cái mùi nó thì thật là khó chịu. Nhưng dù có khó chịu đến mấy cũng chẳng bằng cảm giác của ta lúc này, cũng chẳng bằng bát thuốc bổ mà ta đã uống suốt mấy năm.
Ta cầm chén, ngửa cổ một hơi uống sạch.
“Uống thuốc giỏi lắm.” Ta không nghe được giọng điệu, cũng không biết câu này có ý gì.
“Đa tạ bệ hạ quan tâm, là nhờ phúc của bệ hạ hết.”
Ta nằm xuống giường, kéo chăn che chân rồi cầm lấy một cuốn sách để đọc. Chàng lấy cuốn sách từ tay ta rồi đặt lên bàn, nghiêm mặt nói: “Nàng đang mệt, nên nghỉ ngơi đi.”
“Hoàng thượng cũng biết thiếp mệt cơ đấy. ngài không đưa thiếp về đây thì đỡ hơn nhiều.”
“Nàng sao cứ nói như thế?” Ta biết là chàng đang khó chịu.
Ta cười khẩy: “Ngày mai sẽ có rất nhiều người đến tìm thiếp đấy, bệ hạ có tin không?”
Tất nhiên là ta đang nói đến đám oanh yến của chàng, mà nổi bật là Lý Uyển Nhi.
Rồi như nhớ đến gì đó, ta hỏi: “Yến Chiêu viên sinh có tốt không?”
Ta là người đã từng trải qua cảm giác sinh nở. Thực sự rất đau đớn. Yến chiêu viên này ta có mấy phần ấn tượng, là người thuộc dòng dõi thư hương thế gia, mảnh mai yểu điệu, không biết có được không. Ta dù có ốm yếu nhưng dù sao cũng là sinh ở nơi thôn dã, không có âm mưu quỷ kế gì, nàng thì khác. Ở trong đây, một người hôm nay khỏe mạnh ngày mai cũng có thể sinh bệnh rồi chết bất đắc kỳ tử được.
Chàng ngồi sát vào ta, kéo chăn ta đang đắp đắp chung rồi nói: “Tốt lắm, là một công chúa.”
“Vậy bây giờ nàng có tốt không?”
Ta quan tâm Yến chiêu viên như vậy, là bởi vì ta cũng giống như nàng, ta cũng là một người mẹ.
Mấy năm trước đây, ta từng rất ghen tỵ với nàng, rồi Mai phi nữa, nhưng bây giờ, cái cảm xúc bồng bột ấy đã qua đi. Chúng ta đều là mẹ. Mà người mẹ nào cũng yêu con mình hơn hết thảy thứ trên đời. Có những phi tần sẽ dùng con cái để tranh sủng, nhưng cũng có những người sẽ vì con mà tránh xa những đấu đá ấy. Nhưng dù là như thế nào đi nữa, ai cũng đều chỉ có một mong ước, đó là bảo vệ được con mình, cho dù ý định ấy không hẳn là thiện lương.
Chàng trầm ngâm: “Nàng ấy bị rong huyết.”
Ta kinh sợ. Rong huyết, vậy thì tám phần là đi rồi.
“Làm sao lại thế?” Ta không hề phát hiện giọng mình đã rất nghẹn ngào.
“Chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Ta nổi xung lên. Lại là chuyện ngoài ý muốn. Lại là như thế.
“Làm sao mà ngoài ý muốn được. Ở Hoàng cung này có gì là ngoài ý muốn chứ!” Nói rồi ta bật khóc.
Ta hẳn sẽ đau khổ lắm, khi mình chết mà còn không được nhìn con mình lớn lên.
Chàng nhẹ nhàng ôm lấy ta, rồi an ủi ta.
“Tốt rồi, tốt rồi, có ta ở đây.”
Vì có chàng ở đây nên ta mới sợ ấy.
Ta gạt nước mắt thì lại nghe chàng nói: “Sẽ không ai đến làm phiền nàng đâu. Ta đã hạ ý chỉ rồi.”
Được lắm.
Ta lại hỏi: “Bệ hạ lấy lý do gì để đưa thiếp về?”
“Ta nói nàng là cố nhân của ta, đưa về cung lập làm phi.”
“Ngự sử không dâng tấu chương ạ?”
“Bọn họ không dám.”
“Bệ hạ là thông gia với họ đúng không?” Ta cười lạnh.
Chàng ôm ta chặt hơn, không trả lời ta. Ta liền biết mình nói đúng rồi.
Quả nhiên là bậc đế vương.
“Bệ hạ không yêu bọn họ sao lại lấy bọn họ?” Trong đó bao gồm cả ta nữa. Nếu như chàng nói ngay từ ban đầu, có thể ta sẽ bớt hy vọng, sẽ bớt đau khổ.
Chàng nói: “Có những chuyện nàng không hiểu được. Nàng chỉ nên chuyên tâm dưỡng bệnh đi thôi.”
Ngừng một chút, chàng lại nói: “Ta lấy bọn họ là bất đắc dĩ.”
Ta tất nhiên biết, có đế vương nào mà không tam thê tứ thiếp? Không yêu nhưng vẫn lấy nhau, tất cả là vì quyền lực.
Quyền lực đáng sợ như thế đấy. Nó lớn hơn hết thảy, nó chinh phục mọi thứ, nó làm con người ta thần hồn điên đảo, chấp mê bất ngộ mà làm những việc thương thiên hại lý, giẫm đạt lên những cả luân thường đạo lý.
Vì quyền lực, con người có thể làm bất cứ điều gì. Một người hiền lành có thể vì quyền lực mà rắp tâm đoạt mạng người khác, ở chốn Hậu cung này, điều ấy càng rõ ràng hơn.
Nhân chi sơ tính bản thiện, có ai sinh ra đã là ác quỷ đâu cơ chứ? Đều là vì đã đi đến bước đường cuối cùng, rồi không còn kiềm chế được bản thân nữa, sau đó thì sa ngã, trở thành một ác quỷ người người căm hận.
Nhưng chàng không cần phải giải thích với ta là chàng có bất đắc dĩ hay không. Đã không còn quan trọng nữa, ta không còn quan tâm nữa.
Ta yêu chàng, nhưng đó là chuyện của quá khứ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT