Lần đầu tiên ta gặp nàng là năm ta mười bảy tuổi. mặc dù lúc đó ta là Thái tử, nhưng ta cũng chỉ là một thiếu niên. Từ lần đầu gặp ấy, ta đã bắt đầu quý mến nàng, một cô nương nho nhỏ thường hay nhìn ta bằng ánh mắt sùng bái, là một bé gái phấn điêu ngọc trác thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Thế rồi nàng bắt đầu lui tới các buổi yến tiệc của Hoàng gia hơn, cũng hay ra ngoài hơn và chúng ta cũng gặp nhau thường xuyên hơn.

Cho đến một ngày, ta bắt đầu nhận ra mình đã yêu bé gái ấy. Chỉ là giờ đây nàng không còn là một bé gái nữa, mà đã là một thiếu nữ trưởng thành xinh đẹp như hoa. Lúc ấy, mẫu hậu bắt đầu giục ta tìm một cô nương nhà nào đó để thành hôn và ta bắt đầu nghĩ đến nàng. Nhưng trớ trêu thay, nàng lại là đích nữ Tịch gia.

Phụ hoàng ta từng nói, Tịch gia là gia tộc mà Hoàng gia phải đề phòng nhất. Mặc dù không phải là ngoại thích thế nhưng căn cơ của Tịch gia vững chắc hơn bất kì một gia tộc nào và gần như không thể bị lật đổ. Tổ tiên của Tịch gia là công thần Vân quốc, các đời Tịch gia cũng đều trung thành tuyệt đối với Vân quốc, thế nhưng phàm là Thiên tử, có ai mà không đa nghi?

Bởi vì quá trung thành, thế nên mới sinh lòng nghi ngờ.

Tịch gia là những người che dấu tâm tư rất tốt, không bao giờ có người biết được họ muốn gì, lại không kết bè kết cánh, thế nhưng ở trong triều luôn tồn tại một phái gọi là “Phái Tịch gia”. Bởi lẽ luôn có những người tuyệt đối bảo vệ và tôn sùng Tịch gia, những người giúp đỡ Tịch gia vô điều kiện vì lòng tin tưởng dành cho Tịch gia.

Chính vì như thế, chúng ta mới nghi kị Tịch gia.

Cho đến một ngày, Thái sư đến gặp ta và nói, con gái của ông ta mến mộ ta. Ta rất bất ngờ, nhưng rồi cũng vui mừng. Chúng ta chính là lưỡng tình tương duyệt, nhất định sẽ thành một đôi giai thoại.

Thế nhưng tình cảm mà ta dành cho nàng đã không thắng được lòng nghi kị ta dành cho Tịch gia.

Mặc dù thế, ta vẫn đồng ý. Bởi lẽ cha ta đang có ý định lập Nhị hoàng tử làm thái tử, và với sự trợ giúp đắc lực từ Tịch gia, địa vị này của ta là không thể lay chuyển.

Nào ngờ vì chuyện này mà Vân quốc xảy ra đại biến, Nhị hoàng tử tạo phản.

Thế rồi, Thái sư đã đưa người trong Hoàng cung trốn đi, cuối cùng có công hộ giá, địa vị của Tịch gia lúc này vững như Thái Sơn. Gia tộc này sẽ mãi mãi phồn thịnh.

Cuối cùng, đại hôn của chúng ta cũng đến. Trong ngày đại hôn ấy, ta đã bắt nàng uống một chén canh có tác dụng bồi bổ thân thể nhưng lại có vẻ giống như một chén canh tuyệt tự. Ta bắt buộc phải làm thế. Ta biết nàng sẽ không nói cho phụ mẫu nghe, nàng là một người hiếu thảo, chắc chắn sẽ không làm thế, hơn nữa nếu ta làm như vậy, rồi nàng sẽ không mong chờ vào ta, nàng sẽ chỉ có địa vị Hoàng hậu, nếu làm như thế, phụ thân nàng sẽ không dùng nàng mà uy hiếp được đến Hoàng gia. Sở dĩ ta tự tin thế, là vì ta biết Phương Du sẽ nói cho nàng, đó là chén canh tuyệt tự.

Còn cả chuyện ta bỏ mặc nàng bị Huyên phi hạ độc, hay nhẫn tâm sủng ái người khác, tấn vị cho phi tần khác lúc nàng ốm.

Ta vẫn không vượt qua được bóng ma tâm lý về phụ thân nàng.

Thế nhưng ta trăm tính ngàn tính, lại tính sai một nước.

Phụ thân nàng lợi dụng cả thiên hạ, độc ác với hết thảy, nhưng lại không thể làm thế với nàng.

Nhưng dù có thế đi nữa, ta vẫn nghi kị Tịch gia. Đến mức ta không biệt phải trái đúng sai mà chèn ép ông ta trong triều, bỏ mặc Vương sung viên giải thích mà kéo nàng ta đi, ta muốn người ta không tôn thờ ông ta nữa, hoàng đế Vân quốc là ta, Tiêu Hạo Hiên, chứ không phải Thái sư Tịch Cẩn.

Ta cũng ngượng mộ ông ta, tại sao lại được nhiều người ngưỡng mộ như thế, cho dù ta có làm gì, người ta vẫn một lòng một dạ với ông ta.

Ta là Hoàng đế, và ta không chịu nổi điều đó.



Cho dù có là hôn quân, hoàng đế cũng có một lòng kiêu ngạo, và lòng kiêu ngạo đó là không ai được vượt qua Hoàng đế.

Không may, Tịch Cẩn đã đụng đến cái giới hạn đó của ta, cho dù ông ta chẳng làm gì.

Nhưng ta có độc ác thế nào đi nữa, việc ta yêu nàng là thật.

Lúc Huyên phi hãm hại nàng ở tết trung thu chính là ta tương kế tựu kế, cái trò mèo đó nàng ta không qua mắt được ta, ta cũng lợi dụng điều đó để đạp đổ Tịch gia, rồi đánh động đến phe trung lập, nhắc nhở cho bọn họ, ta mới là Hoàng đế.

Cuối cùng mặc dù bị đưa vào lãnh cung, nhưng ta cũng đã giải thoát cho nàng ta.

Sau đó, Lý Uyển Nhi nhập cung, là con gái của Lý tướng quân canh giữ biên quan, ta đang cần người như thế, có ông ta rồi, thế lực của ta sẽ cân bằng.

Ta dung túng nàng ta làm nhiều chuyện không hợp quy củ, rồi vì nàng ta mà trước mặt nhiều người mắng nàng.

Ta không thể làm khác được. Ta bị ám ảnh bởi Tịch gia.

Hơn thế nữa, đợi mọi chuyện qua rồi, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Nàng yêu ta như thế, sau này nàng sẽ hiểu cho ta.

Chỉ là ta vĩnh viễn không ngờ được rằng, nàng đã không còn là cô nương ngày đó lúc nào cũng mỉm cười chờ ta, cũng chẳng còn là Tịnh Kỳ một lòng say mê ta nữa.

Ta cài Lục An vào Trường Thu cung để theo dõi cũng như tiện bảo vệ nàng. Tâm tư nàng đơn thuần, làm sao mà sống được ở cái hậu cung này? Sau này, khi Lục An nói với ta nàng muốn rời đi, ta cũng ngầm đồng ý. Bây giờ ta đang cật lực để triệt tiêu Tịch gia, để nàng rời đi lúc này là hợp lý. Phụ thân nàng sẽ không có cơ hội lợi dụng nàng, ta cũng sẽ không phải mềm lòng.

Lục An cũng cho ta biết, nàng có thai.

Có trời mới biết ta đã vui mừng như thế nào, suốt cả đêm ta không ngủ. Đó là con ta, đó là con của nàng, là con của chúng ta.

Ta cứ nghĩ chúng ta sẽ là một nhà ba người hòa thuận mà lại không nghĩ đến nàng thế nhưng không cần ta nữa.

Lục An tự sát vì hắn hổ thẹn với nàng, Phương Du chết vì nàng ta muốn đẩy nàng ra khỏi ta, đó là điều không thể chấp nhận. Nàng không ở bên cạnh ta thì đi đâu? Dù là ở đâu cũng không được phép.

Ta giết Phương Du, nhưng điều đấy lại khơi lên lửa giận trong lòng nàng.

Sau này, ta bắt đầu nhận ra một vấn đề kinh khủng.

Đó là khi nàng biết về cái chết của phụ mẫu, ánh mắt nàng nhìn ta căm hận như thế, vậy thì ánh mắt người Tịch gia nhìn ta sẽ còn như thế nào nữa? Và ta cũng nhận ra, nguy cơ lớn nhất của ta lúc này, là Bối Bối.

Nàng nói không sai. Nếu như họ biết Bối Bối còn sống, là con của nàng, họ sẽ lợi dụng nó để đạp đổ ta.



Ngai vàng này ta phải giữ vững, ta sẽ không để ai làm tổn hại đến vị trí của ta.

Thế nên mục tiêu của ta lúc này chuyển qua Bối Bối. Và việc gì đến cũng phải đến, ta đã giết Bối Bối.

Nhưng không sao, chúng ta sẽ lại ở bên nhau, sẽ bắt đầu lại từ đầu, không có con cũng chẳng sao, ta sẽ mãi mãi bảo hộ nàng, chúng ta sẽ ngủ cùng giường chết cùng huyệt. Sẽ không sao cả. Ta yêu nàng như thế, nàng cũng yêu ta như thế.

Chỉ là ta không ngờ được rằng nàng lại dùng phương thức như vậy mà rời khỏi ta.

Nguyện vọng cuối cùng của nàng là Tịch gia, thế giới của nàng là Bối Bối, là phụ mẫu nàng, là Phương Du, là Từ Phóng. Từ bao giờ thế giới của nàng không còn chỗ cho ta nữa? Từ bao giờ ta không còn là người quan trọng với nàng nữa? Từ bao giờ, nàng đối với ta như người xa lạ?

Chẳng thà nàng hận ta đi, như vậy ít ra nàng cũng có cảm xúc với ta, thế nhưng ánh mắt nhẹ nhõm, nụ cười thanh thản của nàng là sao?

Hóa ra ta đối với nàng thế nào, đều không còn quan trọng nữa.

Bởi vì nàng chẳng còn hy vọng gì vào ta. Ta không còn là thái tử mà nàng mến mộ, nàng cũng chẳng còn là Tịnh Kỳ của ngày xưa nữa.

Có lẽ nàng đối với ta, chính là đã chết tâm từ lâu.

Nàng nói đúng, ta chẳng làm được gì cho nàng, thì lấy tư cách gì mà yêu nàng? Ta chỉ nghĩ đến ta thôi.

Ta bỏ mặc nàng trong lúc nàng đau khổ, mà đau khổ đó lại do ta gây ra, làm gì có chuyện bây giờ muốn làm lành là làm lành?

Nàng không còn muốn chờ ta nữa, cũng không còn muốn yêu ta nữa. Có lẽ nàng cũng từng cố gắng làm ta đối xử tốt với nàng, nhưng vì ta quá tàn nhẫn, nên nàng không hy vọng gì nữa.

Nàng không trách ta đối xử tàn tệ với nàng, nhưng chuyện của Tịch gia, rồi A Du, rồi Bối Bối, nàng không thể tha thứ cho ta.

Giữa giang sơn và nàng, ta đã chọn giang sơn.

Ta là kẻ tham vọng, ta muốn cả giang sơn, cũng muốn cả nàng, thế nhưng ta đã đặt giang sơn lên đầu tiên, lên trên nàng.

Nhưng lựa chọn bao giờ cũng nghiệt ngã.

Ta không thể có được cả hai, vì khi ta có được giang sơn, nàng đã không còn ở đó mà chờ ta nữa.

Người đời nói Hồng Vũ đế có hai vị Hoàng hậu, một là Nguyên Ý hoàng hậu đã chết cháy trong Trường Thu cung, lúc còn sống cũng không được ngài sủng ái. Vị còn lại là Hồng Ngọc Hoàng hậu, là vị Hoàng hậu đặc biệt khi chữ “Hồng” của cả Hoàng đế và Hoàng hậu đều giống nhau, còn “Ngọc” là phẩm vị của nàng trước khi được tấn thành Hoàng hậu. Hơn nữa Hồng Ngọc hoàng hậu được phong thành Hoàng hậu một thời gian ngắn thì yểu mệnh mà chết, lúc chết cũng không có con cái gì. Sau này, khi Hồng Vũ đế băng hà đã ra lệnh chôn mình cùng Hồng Ngọc Hoàng hậu. Kì lạ là những chuyện lúc Hoàng hậu thuở thiếu thời không hề được ghi chép gì, cũng không có người biết, chỉ biết nàng là cố nhân của Hoàng đế, được đưa vào cung, sau đó thì được độc sủng, thậm chí còn đạp đổ được Lý quý phi.

Nhưng người đời nào hay biết rằng, đằng sau bức tường đỏ và vẻ xa hoa tráng lệ của cố cung ấy là bao mảnh đời bất hạnh, là bao hồi ức đau thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play