Ngày hôm sau, Từ Khâm đã đến rất sớm chờ kiểm tra sức khỏe cho Bối An, Diệp Hoành bước khỏi phòng bệnh với cơ thể mệt mỏi, dường như đêm qua hắn không chộp mắt được bao nhiêu.
Từ Khâm vẫn đang kiểm tra cho Bối An thì Diệp Hoành lần nữa đi vào, Bối An thấy Diệp Hoành thì cực kì kích động, tay chân quơ loạn xạ làm cho kim truyền dịch tụt ra, Từ Khâm phải trấn an và kêu Diệp Hoành rời đi Bối An mới bình tĩnh lại.
Một lát sau, Từ Khâm cũng khám xong, hắn ra ngoài thì thấy Diệp Hoành vẫn còn ngồi chỗ ghế chờ. Từ Khâm lại gần "Bối An có triệu chứng của bệnh tâm lý, mà nguyên nhân là ở cậu, tôi nghĩ tạm thời cậu không nên xuất hiện trước mặt cậu ấy"
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn người đang ngủ, Diệp Hoành gật đầu với Từ Khâm xem như đồng ý "Cậu giúp tôi chăm sóc em ấy"
Từ Khâm cũng thản nhiên đồng ý, nghĩa vụ làm bác sĩ, hắn còn cần Diệp Hoành nhờ vả sao. Cứ thế liên tục đúng giờ ngày 3 lần hắn sẽ đến thăm Bối An, kể chuyện xưa cho cậu nghe, đem đến cho cậu vài món đồ chơi nhỏ.
Thời gian êm đềm trôi qua cũng đã hơn 1 tháng, tâm trạng Bối An ngày một tốt, Bối An nói muốn về đoàn làm phim, công việc đã bị trễ lâu lắm rồi. Từ Khâm kiểm tra thấy cậu không có vấn đề gì nên đồng ý cho cậu xuất viện.
Đến đón cậu không phải là Du Cường mà là Lục Nhất Phàm với chiếc xe hơi thể thao màu đỏ phiên bản mới nhất. Lục Nhất Phàm hạ cửa kính xe lộ ra nụ cười với chiếc răng khểnh, lúc này thì có điện thoại của Du Cường, nói xe cậu ta có vấn đề phải mang đi sửa, Lục ảnh đến biết hôm nay tôi đi đón cậu nên nhận việc đón câu. Tắt điện thoại Bối An tiến đến mở cửa xe ra ngồi vào.
Lục Nhất Phàm không lái xe mà chồm qua người câu, Bối An giật mình nép người vào cửa xe thì ra là Lục Nhất Phàm muốn cài dây an toàn cho cậu, Bối An thầm đổ mồ hôi hột.
"Cậu có vẻ rất sợ tôi"
"Không sợ mới lạ, vì anh mà tôi bị tên khốn Diệp Hoành hành hạ không bằng chết" Dĩ nhiên những lời này Bối An chỉ dám nói thầm trong lòng.
Xe hơi lao vun vút trên con đường cao tốc, chẳng mất thời gian đã đến dưới chung cư của Bối An.
Bối An bước xuống xe "Cảm ơn anh đã đưa tôi về"
"Cậu không định mời tôi một ly nước sao"
Thấy Bối An có vẻ do dự, Lục Nhất Phàm lại bồi thêm một câu "Có phải trong nhà cậu có phụ nữ sợ tôi nhìn thấy"
Bối An tự thấy mình cũng có lời nào để phản bác, đành một trước một sau đi thang máy lên nhà cậu. Lục Nhất Phàm vào nhà rất tự nhiên, cậu không kịp mời ngồi hắn đã tự ngồi xuống sopha, cậu thấy vậy cũng không nói gì vào bếp rót cho hắn ly nước lọc.
"tính.. tong...ting...tong"
Lục Nhất Phàm đi ra mở cửa, người trước mặt là Diệp Hoành, hai người nhìn nhau mắt tóe tia lửa. Bối An thấy ngoài cửa im lặng cũng thò đầu từ phòng bếp đi ra thì thấy hai nam nhân đang đấu mắt với nhau.
Diệp Hoành thấy Bối An thì kéo tay cậu hỏi "Tại sao em xuất viện mà không nói cho tôi"
"Anh có là gì của tôi tại sao phải nói với anh"
Lục Nhất Phàm là người tinh ý dĩ nhiên thấy được hai người này có gian tình, nhưng hắn lại thích đi phá gian tình, nên lại chen ngang "Diệp tổng Bối An đã nói không biết anh thì anh cũng biết điều chút đi"
"Chuyện này không có liên quan đến cậu,cút sang một bên cho tôi"
"Ai nói không có liên quan, tôi bây giờ là bạn trai của em ấy" Lời vừa nói xong hắn đã phủ môi mình lên, tuyên bố chủ quyền, Bối An muốn đẩy hắn ra nhưng thấy Diệp Hoành vẫn đang nhìn nên không làm vậy.
Đôi mắt Diệp Hoành tràn đầy lửa giận, chỉ muốn giết người "Em thật lòng yêu hắn"
Bối An lúc này đã được thả ra, vốn dĩ còn đang thở dốc, nhưng lại rất có dũng khí nói "Đúng vậy"
Nghe lời đáp của cậu, Diệp Hoành thất thỉu đi, hắn khóc, Bối An thấy, tim cậu chợt đau.
"Cảm ơn anh đã giúp tôi"
"Ai nói là tôi muốn giúp cậu, tôi chỉ đang bảo vệ người yêu thôi"
"Anh nói cái gì?"
"Để tôi nói cho cậu rõ, tôi thích cậu, từ nay tôi sẽ theo đuổi cậu"