Môi lưỡi cuốn lấy nhau, không ai nỡ chấp nhận là người buông ra trước, âm thanh nước bọt tách tách, bên dưới là những cái động chạm của bàn tay hư hỏng.
Tiếng thở gấp, nhịp tim đập rất nhanh không có một quy luật nào, quần áo bay loạn dưới sàn nhà, chứng tỏ hai con người kia phải gấp gáp tới mức nào.
"Nhanh lên, mau đút vào đi" Tiếng nói ngọt ngào của người nằm bên dưới
"Đừng gấp đợi anh mang áo mưa rồi anh sẽ thỏa mãn em ngay" Người đàn ông đáp lại bằng tiếng nói trầm khàn nhuốm màu dục vọng.
"Không cần bao, nhanh lên đi" Người bên dưới một lần nữa mất kiên nhẫn nói
"Tiểu ngốc à, em thật không kiên nhẫn xíu nào" Người đàn ông trêu chọc
"Vậy giờ anh có chịu làm không hay tôi đi tìm người khác"
"Đừng giận mà, anh làm em đây"
"Phụt" cùng âm thanh hừ nhẹ thỏa mãn của ai đó khi được lấp đầy bằng thứ thô to nóng bỏng của đàn ông.
"Tiểu ngốc ơi, em muốn kẹp hỏng chồng em sao, anh sắp nhịn không nổi mà bắn ra luôn này"
"Lưu manh, mau động đi, tôi ngứa"
"Tuân lệnh bà xã"
Sau đó không còn âm thanh gì ngoài tiếng thở dốc và âm thanh va chạm da thịt khiến người ta xấu hổ.
"AAAAAAAAA"
________///________
Trần Kì Hân bật dậy từ trên giường, nhìn ngó xung quanh rồi nhìn xuống phần thân dưới đang ướt đẫm và có xu hướng ngẩng đầu lần nữa.
Quá xấu hổ hắn thật sự muốn đập đầu vô gối tự tử, bản thân mình là một người đàn ông lại mơ về người đàn ông khác, lại còn thú tính đè người xuống làm tới bắn.
Lúc hắn chỉnh trang hoàn tất thì đã chuyện của một tiếng sau cũng có nghĩa là sau bao nhiêu ngày hắn giày vò cậu, ông trời đã cho cậu cơ hội phản đòn, hắn đến trễ.
Bối An ngồi trong phòng tập bấm điện thoại, thấy hắn đến thì ngẩng đầu lên nói "Ái chà Trần lão sư của chúng ta cũng biết đi trễ"
TKH muốn phản bác nhưng không tìm ra lí lẽ để biện hộ cho việc đi trễ, chỉ có cách khuất phục "Tôi xin lỗi"
"Tôi đồng ý với lời xin lỗi của Trần lão sư. Tôi là người lớn không chấp trẻ nhỏ, haha"
TKH giận đỏ mặt thầm nghiến răng chờ cơ hội phát tác.
__________///_________
"Như đã nói vào hôm qua, chúng ta sẽ có buổi học đối kháng đầu tiên"
"Nào thử đánh về phía tôi"
"Hey ya"
"Cậu chưa ăn cơm hả?"
"Thử lại, mạnh lên"
"Yaaahhhh"
"Lần nữa"
......
"Lần nữa"
"Anh vừa phải thôi nha, tôi đã tập suốt 2 tiếng không được nghỉ rồi á"
"Ố ồ đã 2 tiếng rồi à, cho cậu nghỉ 10 phút rồi tiếp tục"
"Anh là ác ma hả"
"Thế giảm xuống 5 phút nhé"
"Đừng mà, vẫn cứ 10 phút đi"
Bối An lập tức chạy biến sợ chậm trễ một chút là TKH lại đổi ý. Hắn nhìn theo bóng dáng chạy đi của cậu, mỉm cười hài lòng vì trêu chọc cậu thành công.
_______///_______
Phòng tổng thống – Khách sạn Alexander
Người đàn ông tóc trắng đứng bên cửa kính trong suốt nhìn xuống cảnh thành phố trong tay cầm ly rượu vang màu đỏ, thỉnh thoảng nhẹ nhàng đưa lên khóe môi uống một ngụm.
Bối An đến Băng Cốc được bao nhiêu ngày thì người đàn ông này cũng đã bên cạnh quan sát cậu được bấy nhiêu ngày, hắn biết chỉ có cách yên tĩnh bên cậu tìm cơ hội tiếp cận, lần trước hắn đã quá nóng vội rồi xuất hiện trước mặt cậu để cậu chạy đi xa hắn hơn.
Mỗi ngày, hắn như tên biến thái đứng núp vào một góc tối lén quan sát cậu, nơi cậu đi người cậu tiếp xúc.
Để rồi hắn thấy gì đây, một người đàn ông đưa cậu về mà người cậu lại ướt sũng, hai người đã làm gì, hàng ngàn cậu hỏi giày vò hắn từ tối qua đến sáng nay, hắn được ví như chúa tể của gia tộc Alexander, chủ nhân thế giới vũ khí khi nhắc đến tới hắn mọi người phải run sợ vì độ máu lạnh và sự nhẫn tâm.
Vạn vật đều có sự tương sinh tương khắc, có hỗ trợ đương nhiên sẽ có khắc chế lẫn nhau, cậu xuất hiện trong tầm mắt hắn, đó là sự kiềm hãm bản tính khát máu của hắn, hắn phải làm sao để cậu có tình cảm với hắn, làm sao để cậu đồng ý thực hiện hôn ước.
_________///_________
Phòng tập 10 phút sau
"Đồ ngốc, hết giờ nghỉ ngơi rồi mau bắt đầu thôi"
"Tôi chỉ vừa mới nghỉ thôi, anh..."
"Cậu muốn nói gì nào?" Nụ cười không thân thiện cứ như ác quỷ của TKH
Cậu nhìn mà không nói được gì đành ngậm ngùi trở lại cuộc huấn luyện ma quỷ.
...
"Hôm nay tập đến đây thôi"
Bối An được ân xá liền nhanh chóng chạy đi lấy đồ dùng của mình thì bị TKH xách cổ từ phía sau. Cậu bất mãn quay lại xù lông với hắn, hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn của cậu lại bất giác trong lòng hiện lên suy nghĩ cậu thật dễ thương, suy nghĩ này làm hắn thật hoảng sợ.
"À thì cuối tuần này võ quán tổ chức đi Pattaya, cậu muốn đi chung không ?"
"Đi chứ"
TKH đã chuẩn bị sẵn tâm lý cậu từ chối hắn nhưng cậu lại đồng ý, hắn chỉ biết đứng im đó không biết phản bác thế và cậu rồi khỏi phòng luôn rồi.
_________///_________
Cuối tuần – Địa điểm tập trung
Bối An và Du Cường đã đến từ sớm, TKH thấy cậu xuất hiện sớm lại đến trêu chọc "Đồ ngốc, tôi còn tưởng cậu ham ngủ sẽ đến trễ chứ"
Bối An tức đến xì khói đầu nhưng vẫn cố gắng kiềm chế hành động muốn đánh tên thầy giáo khó ưa này "Tôi không đến trễ, anh thất vọng lắm hả"
"Đâu có, tôi rất mừng vì mọi người không phải chờ một mình cậu" Nói xong lời đó hắn cũng quay lưng bỏ đi.
***Alo alo mọi người chú ý, chuyến đi đến Pattaya chuẩn bị khởi hành, đề nghị những ai còn chưa lên xe, mau chóng lên xe và ngồi đúng vị trí***