Ngồi nói năng nài nỉ cả một buổi trưa, rốt cuộc Lâm Thiên Vũ cũng gật đầu, đồng ý làm bạn lại với Huỳnh Cát Tiên. Huỳnh Cát Tiên vui sướng dùng dũa xới lại cơm, tính gắp cho Lâm Thiên Vũ một miếng thì anh đóng nắp hộp lại. Huỳnh Cát Tiên ngẩn đầu, Lâm Thiên Vũ đã đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng mà quay lưng bỏ đi mất
Huỳnh Cát Tiên đứng bật dậy, ú ớ gọi theo nhưng Lâm Thiên Vũ giơ tay lên ý bảo ngồi đó ăn tiếp đi. Thẫn thờ nhìn theo bóng anh đã khuất xa, Huỳnh Cát Tiên ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt đượm buồn. Khi lấy đũa cho cơm vào miệng, cô phát hiện ra cơm đã lạnh ngắt...
...
"Hôm nay lại tiếp tục nhé!"
Nghe Quỳnh Bảo Trân nói qua điện thoại, Đỗ Tiểu Niệm nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Dạo gần đây Quỳnh Bảo Trân thường xuyên gọi điện vào máy Đỗ Tiểu Niệm, cùng cậu nói vu vơ. Sau vài lần nói chuyện, Đỗ Tiểu Niệm phát hiện ra bên trong vẻ ngoài lạnh lùng của Quỳnh Bảo Trân là một con người rất đỗi thân thiện. Với người lạ hoặc mới quen, Quỳnh Bảo Trân thường tỏ ra xa cách, im im lặng lặng, không hỏi không nói, nhắc mới trả lời. Vì tính cách này, khi mới vào học viện Fly Quỳnh Bảo Trân rất khó nhòa nhập, thế nên hiện tại không có nhiều bạn bè.
Đỗ Tiểu Niệm đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, như mọi ngày, cậu lại nhận được cuộc gọi hơn mười giờ tối. Dụi mắt kiềm chế cơn buồn ngủ, Đỗ Tiểu Niệm vô cùng tập trung nhìn Quỳnh Bảo Trân điều khiển năng lực theo ý của mình. Quỳnh Bảo Trân luyện tập năng lực đã gần một tuần lễ, không biết Đỗ Tiểu Niệm thấy thế nào, chứ Quỳnh Bảo Trân sắp hết kiên nhẫn rồi!
Tối nào cũng bỏ vài tiếng ra điều khiển năng lực, vừa mệt vừa buồn ngủ, thế nhưng đến một chút kết quả còn không thấy... Ý chí Quỳnh Bảo Trân sắp tắt vụt... Tự thấy mình vô dụng quá...
Đỗ Tiểu Niệm trên ghế sofa đã nằm thẳng cẳng, ngáp một cái:
"Tinh thần phấn chấn lên, rồi, dùng năng lực di chuyển thử quả cầu thủy tinh xem."
Quỳnh Bảo Trân làm theo lời Đỗ Tiểu Niệm, quả cầu trên không di chuyển với tốc độ chậm rãi. Có vài lần Quỳnh Bảo Trân cố ép năng lực chậm hơn nữa, nhưng quả cầu thủy tinh lại cứ đờ ra rồi rơi xuống đất, Quỳnh Bảo Trân nhanh tay chụp được.
Quỳnh Bảo Trân ngã thẳng ra bàn, không còn muốn thử nữa.
Đỗ Tiểu Niệm ngồi dậy trên ghế xoa cằm:
"Có khi nào bị phân tâm không nhỉ? Bạn thử làm đầu óc thoải mái hơn đi, không nghĩ gì càng tốt, chỉ cảm nhận được dòng năng lực thôi."
Quỳnh Bảo Trân cố nhấc cái thân chán nản dậy, cố đẩy mọi thứ ra khỏi óc mình. Đầu Quỳnh Bảo Trân giờ như một cái tủ đồ, mọi thứ ở trong bị người ta cố tình gom sạch đi, nhưng trạng thái này không thể duy trì quá lâu, tủ đồ phải có lúc được chất đầy lại.
Cảm thấy năng lực tinh thần tuôn ra từ cơ thể, không khác so với lúc trước. Quỳnh Bảo Trân không ôm hi vọng nó mang lại kết quả thì thật bất ngờ, quả cầu thủy tinh di chuyển với tốc độ chậm nhất từ trước đến nay!
Không thể tin vào thứ đang diễn ra trước mắt, Quỳnh Bảo Trân sửng sốt vài giây rồi sau đó nhảy cẫng lên. Lực tinh thần trong vô ý bị thu lại, một tiếng "choang" rất to, trái cầu rớt xuống đất vỡ nát.
Đỗ Tiểu Niệm và Quỳnh Bảo Trân: "..."
Một giây sau, điện thoại bị Quỳnh Bảo Trân tắt cái vụt.
...
Buổi sáng ngày chủ nhật, Đỗ Tiểu Niệm không dậy sớm mà nằm trên giường đến gần chín giờ. Đỗ Tiểu Niệm lăn lóc vài cái rồi bơ phờ ngồi dậy, Lâm Thiên Vũ kế bên lấy máy trợ thính giúp cậu đeo vào tay, còn tiện thể sờ mặt:
"Nướng quá!"
Đỗ Tiểu Niệm vươn vai:
"Tại đêm qua hơi khó ngủ."
Lâm Thiên Vũ đưa cho cậu bộ đồ:
"Rửa mặt đánh răng rồi ra ăn sáng."
Đỗ Tiểu Niệm lấy bộ đồ, ụp thẳng mặt xuống:
"Bây giờ còn ăn sáng cái gì nữa." cậu nói xong còn ngáp thêm một cái.
Lâm Thiên Vũ nâng mặt cậu lên, còn dùng ngón cái nựng nựng:
"Ngoan, ăn sáng rồi anh dẫn em đến trung tâm xem anh tập luyện."
Đỗ Tiểu Niệm co hai chân, ngồi xếp bằng trên giường:
"Dạ..."
Trung tâm Lâm Thiên Vũ thường đến được xếp vào loại tân tiến và hiện đại nhất hành tinh Lục Lam, độ khó nhiều hơn các trung tâm thông thường, nên những người ở đây đều là các chiến sĩ cực giỏi.
Đỗ Tiểu Niệm ngồi bên ngoài, nhìn Lâm Thiên Vũ chiến đấu với quái vật bên trong qua vòm kính. Vòm kính có diện tích rất lớn, có thể thu hẹp hoặc nới rộng ra, hơn nữa, kính còn được làm từ chất liệu đặc biệt, vô cùng cứng rắn, đến súng của bộ giáp còn chưa chắc phá hủy được nó.
Lưỡi kiếm xuyên qua thân thể con quái vật cuối cùng, không gian bên trong vòm kính chợt tan rã, vòm kính cũng thu lại rồi biến mất. Lâm Thiên Vũ từ bên trong nhảy ra đến trước mặt Đỗ Tiểu Niệm, cậu vội đứng lên cằm khăn lạnh lau mặt cho Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ cúi thấp người xuống, tận hưởng sự săn sóc của cậu.
Mấy người của Lâm Thiên Vũ đứng gần đó thức thời nhìn ra chỗ khác, họ không thấy ghen tị gì đâu!
Lâm Thiên Vũ tháo bộ giáp ra, ngồi xuống cạnh Đỗ Tiểu Niệm uống nước nghỉ ngơi được một lúc thì Võ Thế Nam đi đến. Hai người đập tay một cái:
"Chào, người yêu à?"
Lâm Thiên Vũ rất tự nhiên ôm eo Đỗ Tiểu Niệm:
"Ừ. Đây là Thế Nam, dạo gần đây rất hay tập luyện cùng anh."
Đỗ Tiểu Niệm cúi đầu:
"Chào anh."
"Chào."
Võ Thế Nam lấy từ trong túi ra một cái nút, nhìn Lâm Thiên Vũ nói:
"Đấu nhau không? Trận lúc trước vẫn chưa phân thắng bạn đâu!"
Lâm Thiên Vũ búng tay, ngay lập tức nhận lời thách đấu:
"Ok, để xem tôi và cậu, ai bại ai thắng!"
Lâm Thiên Vũ đứng dậy, trước khi đi còn xoa đầu Đỗ Tiểu Niệm:
"Ngồi đây chờ anh."
Đỗ Tiểu Niệm gật đầu, cổ vũ:
"Dạ, anh cố lên!"
Chỗ vòm kính ban nãy giờ đã thành một sàn đấu cỡ đại, Lâm Thiên Vũ khí thế hừng hực bước vào sàn, bộ giáp đen tuyền dần bao phủ từ đầu xuống chân.
Võ Thế Nam mang trên người bộ giáp màu đỏ cực nổi, đi đến sàn đấu được vài bước thì chợt quay đầu lại. Võ Thế Nam kéo kính lên, nói với đám người đứng phía sau:
"Tôi cô đơn như vậy, các anh cổ vũ tôi vài câu đi!"
Vài người mở miệng:
"Cố lên!"
"Chúc thân xác vẹn toàn!"
"Cố gắng bình yên trở về, không gãy tay gãy chân!"
Võ Thế Nam khua tay đầy chán nản:
"Thôi được rồi!"
Võ Thế Nam bước ra sàn đấu. Đồng hồ bắt đầu đếm ngược, khi đếm ngược vừa kết thúc, hai người cùng lúc lao vào nhau.
Lưỡi kiếm cả hai liên tục vung lên lóe sáng. Mới đầu còn dùng vài chiêu mèo vờn nhau, lúc sau thì đánh bằng cả sức lực. Lâm Thiên Vũ tung chiêu liên tục, còn Võ Thế Nam vừa tung vừa né. Điểm đặc biệt của Võ Thế Nam là biết rất rõ từng cử động của đối thủ, từ đó suy đoán đối phương sử dụng chiêu gì rồi né ra. Nhờ điểm này, Võ Thế Nam tránh được rất nhiều đường kiếm hiểm hóc từ Lâm Thiên Vũ.
Nhưng Võ Thế Nam vẫn chưa thể làm một chiêu tấn công ra hồn, mọi đòn tấn công của Võ Thế Nam dường như đều bất lực trước Lâm Thiên Vũ. Thế trận trận đấu dần được Lâm Thiên Vũ làm chủ.
Gần nửa tiếng trôi qua, Võ Thế Nam đã chống chọi hết nổi, tay không còn sức giữ kiếm nữa. Lâm Thiên Vũ nhẹ nhàng quơ tay, lưỡi kiếm liềm văng ra xa.
Võ Thế Nam nằm giữa sàn đấu, dang rộng tay chân hít thở đầy mệt mỏi. Lâm Thiên Vũ đi đến, giơ tay phải ra với Võ Thế Nam. Võ Thế Nam liếc nhẹ rồi đập tay thật mạnh vào tay Lâm Thiên Vũ, Lâm Thiên Vũ thuận tay kéo Võ Thế Nam đứng dậy.
Võ Thế Nam chỉ chỉ vào Lâm Thiên Vũ, nói một cách đứt quãng:
"Quái... Vật!"
Lâm Thiên Vũ đập vai Võ Thế Nam một cái rõ to:
"Cảm ơn đã khen!"
Lâm Thiên Vũ bước ra khỏi sàn thi đấu, đến chỗ ghế ngồi của Đỗ Tiểu Niệm thì không thấy cậu đâu. Lâm Thiên Vũ lập tức nhăn mày, đã dặn là ngồi yên đây rồi mà
Lâm Thiên Vũ đánh mắt sang mấy người đứng gần đó, Lưu Lợi thức thời bước ra, ôn tồn nói:
"Cậu Niệm đi vệ sinh rồi ạ, lát nữa sẽ quay lại, cậu chủ không cần lo lắng."
Nghe vậy, đôi mày của Lâm Thiên Vũ giãn ra đôi chút. Anh đánh đấm nãy giờ đã thấm mệt rồi, cả người thì đầy mồ hôi, hôi hám không chịu được, thiết nghĩ nên đi tắm một chút. Lâm Thiên Vũ chỉ chỉ phía cửa, Lưu Lợi hiểu ý liền lấy từ trong không gian ra một bộ đồ sạch sẽ giao cho anh. Lâm Thiên Vũ bước chân thong thả đi ra ngoài, phòng tắm kế bên nhà vệ sinh, nếu anh đến đó có thể gặp Đỗ Tiểu Niệm.
Khi gần đến nơi, Lâm Thiên Vũ thấy loáng thoáng đằng xa có bóng dáng một nam một nữ đang nói chuyện thân mật. Anh núp vào một chỗ, lú đầu ra nhìn cho kỹ, là Đỗ Tiểu Niệm và Quỳnh Bảo Trân. Hai người nói chuyện trông cực kỳ vui vẻ, Quỳnh Bảo Trân cười liên tục, tay cứ khi thoảng đập vai Đỗ Tiểu Niệm vô cùng thân thiết.
Lâm Thiên Vũ nhìn bàn tay Quỳnh Bảo Trân đang đặt lên vai Đỗ Tiểu Niệm, anh ghen đỏ mắt, chỉ muốn nhào lên đẩy Quỳnh Bảo Trân ra!
Bất chợt, mặt Quỳnh Bảo Trân kề sát mặt Đỗ Tiểu Niệm. Do bị khuất tầm nhìn, Lâm Thiên Vũ không biết hai người đang làm gì.Quỳnh Bảo Trân thu mặt lại, giơ tay lên ý tạm biệt, Đỗ Tiểu Niệm cũng vẫy tay, hình như cuộc nói chuyện đã kết thúc.
Nhìn Quỳnh Bảo Trân đi khuất dạng, Đỗ Tiểu Niệm quay lưng muốn quay lại phòng tập luyện thì mặt đập vào một khuôn ngực rắn chắc. Ngẩn mặt lên, là khuôn mặt đẹp trai của Lâm Thiên Vũ.
Giọng Lâm Thiên Vũ mang theo chút quan tâm lẫn trách móc:
"Đi vệ sinh lâu vậy?"
Đỗ Tiểu Niệm trả lời:
"Tình cờ gặp người quen nên đứng lại nói chuyện chút thôi. Anh cũng đi vệ sinh hả?"
Lâm Thiên Vũ giơ bộ đồ lên:
"Không, đi tắm."
"Vậy em đứng đây chờ nha!"
"Ừ."
Từ chỗ khuất ban nãy, Quỳnh Bảo Trân đang đứng đó, len lén đưa mắt thu mọi thứ, nghe mọi điều. Quỳnh Bảo Trân móc trong túi ra chiếc điện thoại, bấm bấm được vài cái thì trước mặt xuất hiện một bóng người. Quỳnh Bảo Trân giật mình, xém chút nữa làm rơi điện thoại. Bỏ điện thoại vào lại túi, Quỳnh Bảo Trân tức giận đưa mắt lên đối diện người trước mặt, là Duy Tuấn Khang.
Duy Tuấn Khang khoang tay, chăm chú quan sát hành động của Quỳnh Bảo Trân, giọng nói có chút mỉa mai:
"Không phải chiến sĩ nhưng ngày nào cũng bỏ tiền vào đây, cô giàu và rảnh ghê nhỉ?"
Quỳnh Bảo Trân hất mặt lên, giọng gắt gỏng:
"Liên quan gì đến anh!"
Nói xong, Quỳnh Bảo Trân xoay người bỏ đi.
Duy Tuấn Khang dựa vào tường, nghĩ đến chuyện đang sắp sửa diễn ra mà không giấu được nụ cười trên môi.